Tiến Về Phía Nhau

Chương 3



Edit: Sa

Ngày thứ hai Chu Nghi Ninh ở Hoành Điếm, diễn viên đóng vai nam ba là Dư Viễn Hàng gia nhập đoàn phim.

Phó đạo diễn gọi cô qua, giới thiệu: “Đây là Dư Viễn Hàng, hai người có nhiều cảnh quay chung lắm, làm quen đi.”

Dư Viễn Hàng ra mắt với vai trò là ca sĩ, nhưng sự nghiệp ca hát mãi không khởi sắc nên hai năm trước đã đá chéo sân sang nghề diễn. Năm ngoái, nhờ vai chính trong một phim cổ trang, sự nghiệp của anh có bước ngoặt đáng kể, với diễn xuất ngày càng tiến bộ cùng ngoại hình xuất chúng, anh nhanh chóng nổi tiếng, fan càng ngày càng đông, có báo còn viết anh chính là Quý Đông Dương thứ hai.

Dư Viễn Hàng vươn tay ra với Chu Nghi Ninh, mỉm cười nói: “Chào cô, tôi là Dư Viễn Hàng.”

Chu Nghi Ninh bắt lấy tay anh, nháy mắt trêu ghẹo: “Là giương buồm đi xa(1)?”

Dư Viễn Hàng nhướn mày: “Đúng vậy.”

(1) Từ “Viễn Hàng” trong tên của Dư Viễn Hàng có nghĩa là “đi xa”.

Cả hai cùng cười. Dư Viễn Hàng hai mươi sáu tuổi, không lớn hơn Chu Nghi Ninh là bao nên hai người nhanh chóng làm quen với nhau.

Tối đó, đạo diễn Từ gọi các diễn viên chính đến phòng trao đổi kịch bản, Chu Nghi Ninh không có cảnh diễn ở Hoành Điếm, cũng không có trợ lý hay người đại diện, hoàn toàn là một người tự do rảnh rỗi, đạo diễn Từ bảo cô: “Cháu cũng tới nhé, coi như học hỏi.”

Vậy nên Chu Nghi Ninh cũng tham dự, cô ngồi gần Chu Duy, đối diện với Quý Đông Dương.

Vì Quý Đông Dương gia nhập đoàn phim trễ làm chậm tiến độ quay phim nên mấy ngày nay anh phải tăng cường quay bù, tối nay thảo luận cảnh mà Quý Đông Dương diễn chính.

Bên tai quanh quẩn giọng nói trầm ấm của anh, Chu Nghi Ninh nhìn anh, gương mặt anh trầm tĩnh, vừa đọc vừa đánh dấu lên kịch bản, lực viết mạnh khiến ngòi bút như xuyên qua cả tờ giấy làm cô không kiềm lòng được mà nhìn tay anh.

Ngón tay anh thon dài, nhưng cô biết lòng bàn tay anh chai sần vì những vết thương đã tích lũy qua năm tháng.

Cô chợt nhớ bốn năm trước, vào tối sinh nhật mười tám tuổi của Chu Giai Huệ, đối lập với bộ váy công chúa trắng muốt của em gái, cô đã mặc bộ lễ phục trễ ngực màu đen, cố tình trang điểm cho ra dáng một cô chị hư hỏng, nhưng chân cô bị vướng vào váy, dù đã cố gắng đứng vững nhưng cuối cùng vẫn ngã xuống đất trước mặt mọi người.

Năm ấy cô mới mười chín tuổi, cho dù ăn vận già dặn nhưng thực chất cũng chỉ là một cô bé, nên trong giờ phút đó, cô đỏ bừng mặt, cảm thấy vô cùng xấu hổ.

Người đàn ông đứng gần cô nhất cúi người xuống, một tay nắm lấy tay cô, một tay đỡ lấy eo cô nâng cô dậy khỏi mặt sàn lạnh lẽo. Bàn tay to lớn, thô ráp nắm lấy cổ tay mảnh khảnh, mịn màng của cô làm cô hơi đau.

Khoảnh khắc ấy, cô rất cảm kích người đàn ông đã giải vây cho cô khỏi cảnh khốn quẫn, lúc định ngẩng đầu thì nghe thấy giọng nói trầm ấm phát ra trên đỉnh đầu mình: “Cô bị lộ hết rồi.”

Giọng anh không to nhưng cũng không nhỏ, người đứng gần đó vẫn có thể nghe thấy, có người bật cười: “Tối nay Nghi Ninh ăn mặc gợi cảm quá, có bị lộ hay không cũng chẳng khác gì nhau.”

Người khác phụ họa: “Đúng đó, mặc gợi cảm như thế thì không muốn lộ cũng khó.”

Sau đó là liên tiếp những lời bông lơi, cả cố ý lẫn vô tình.

Sự cảm kích từ tận đáy lòng của cô bay sạch, cô ngẩng đầu nhìn người đàn ông đó, sau một giây sửng sốt khi nhìn thấy gương mặt anh, cô lập tức hất tay anh ra, “Liên quan quái gì tới anh.”

Tại buổi tối hôm đó, Chu Nghi Ninh có ấn tượng cực kỳ xấu với Quý Đông Dương. Một ảnh đế như anh thì lấy thân phận gì tham gia bữa tiệc này? Đỡ cô dậy thì thôi, tại sao phải nói những lời khiến cô rơi vào tình thế khó xử.

Nhớ về chuyện của mấy năm trước, Chu Nghi Ninh chau mày, cô không muốn ngồi ở đây nữa.

Đang định lấy cớ rời đi thì đạo diễn Từ nói: “Tối nay đến đây thôi, mọi người về nghỉ ngơi sớm đi.”

Chu Duy: “Ối, hơn mười một giờ rồi à, nhanh thế.”

Chu Nghi Ninh giật mình, đã qua ba tiếng rồi cơ á? Cô đi vào cõi thần tiên lâu thế ư?

Mọi người thu dọn kịch bản của mình, Chu Nghi Ninh đứng dậy, cùng mọi người ra khỏi phòng đạo diễn Từ.

Chu Duy đi sát bên cô, cười hỏi: “Lần đầu tiên tham dự buổi thảo luận kịch bản đúng không? Thấy sao?”

Chu Nghi Ninh không dám nói là mình không tập trung mà gật đầu: “Rất hay.”

Chu Duy nhìn về phía Quý Đông Dương, trêu ghẹo: “Đông ca nói lúc diễn phải xem mình là nhân vật, vậy thì mới có thể nhập tâm vào nhân vật đó. Em có nhiều cảnh diễn chung với anh ấy, tới lúc đó em có thể học hỏi anh ấy. Nhưng mà anh ấy nghiêm lắm, chắc em phải áp lực lắm đây.”

Chu Nghi Ninh từ chối không chút do dự: “Không cần đâu, em học hỏi chị Duy là được rồi, chị cũng là diễn viên mà!”

Chu Duy không ngờ Chu Nghi Ninh lại không nể mặt Quý Đông Dương đến thế, trong khi những người mới khác chỉ ước có nhiều cơ hội tiếp xúc với Quy Đông Dương. Cô nhìn Quý Đông Dương thì thấy anh nghiêng đầu nhìn Chu Nghi Ninh, giọng điệu bình thản: “Anh không dạy nổi cô ấy đâu.”

Chu Duy càng ngạc nhiên hơn nữa. Mặc dù tính cách của Quý Đông Dương lạnh nhạt thật đấy, nhưng anh luôn quan tâm tới người mới vào nghề, bình thường cũng hay nhường nhịn và góp ý lỗi sai cho họ.

Dứt lời, Quý Đông Dương xoay người bỏ đi.

Chu Nghi Ninh im lặng mấy giây rồi cũng cười, vẫy tay tạm biệt mọi người: “Em về phòng đây, mọi người nghỉ ngơi sớm nhé.”

Nhìn hai người bỏ đi, có người tò mò hỏi Chu Duy: “Hai người họ quen nhau từ trước à?”

Chu Duy nghĩ ngợi: “Hôm bữa có nói từng gặp nhau mấy lần, chắc là có quen.”

Nói không chừng còn là không vừa mắt nhau.

Thế giới này hỗn loạn quá, cô không hiểu nổi nữa rồi.

***

Chu Nghi Ninh và Quý Đông Dương vừa gia nhập đoàn phim nên không ở cùng tầng với mọi người, hai người cùng vào chung thang máy.

Đêm đã khuya, trong thang máy chỉ có bọn họ.

Chu Nghi Ninh cao 1m66, hôm nay lại mang giày bệt nên trông rất nhỏ nhắn khi đứng cạnh Quý Đông Dương cao 1m86.

Cô nhìn bảng điện tử trên cửa thang máy, khẽ liếc qua cánh tay của người đàn ông bên cạnh, đột ngột cất tiếng: “Tại sao anh lại nói không dạy nổi tôi? Là vì không muốn dạy hả?”

Quý Đông Dương không ngờ cô sẽ chủ động bắt chuyện với mình, bình thường trước mặt người khác thì cô đều cười giả lả gọi anh là Đông ca, nhưng khi chỉ có riêng hai người thì cô nhìn anh với ánh mắt rất khinh thường.

Bao nhiêu năm làm diễn viên giúp anh rất giỏi quan sát sắc mặt của người khác, nên anh hiểu rõ tâm tư của cô.

Anh cười: “Cô không phục tôi thì sao mà tôi dạy cô được.”

Chu Nghi Ninh ngẩng đầu, phát hiện ra anh cũng đang nhìn mình, cô dời tầm mắt: “Anh nói đúng, tôi không phục anh, nên không muốn anh dạy bảo tôi.”

Quý Đông Dương ngẩng đầu, nhìn thẳng về phía trước: “Nghe nói vì đào hôn nên cô mới chạy tới đây, tôi không biết làm cách nào cô tham gia bộ phim này, nhưng tôi khuyên cô nếu muốn chơi cho vui thôi thì hãy nói rõ ràng với đạo diễn Từ, để tránh trường hợp sau này không tìm được diễn viên thay thế.”

Gần đây bộ phim cổ trang được đầu tư lớn là “Minh Phi truyền kỳ” của công ty điện ảnh Tinh Vũ quay ở Hoành Điếm. Từ trước đến nay, Tinh Vũ và Hoa Thần luôn là đối thủ cảnh trạnh của nhau, ông chủ mới của Tinh Vũ là Kha Đằng còn ra sức chơi xấu, họ đã cướp mất mấy diễn viên của “Triều đại thái bình” khiến kế hoạch của đoàn phim liên tục bị gặp trục trặc.

“Đinh.”

Cửa thang máy mở ra.

Lên đến tầng có phòng mình, Chu Nghi Ninh tiến tới cửa thang máy, cô không bước ra ngoài mà đứng dựa vào khung cửa, thang máy đứng im, cô nhìn Quý Đông Dương, chau mày: “Sao anh biết tôi đào hôn?”

Vẻ mặt của Quý Đông không hề thay đổi: “Chuyện này không quan trọng.”

Chu Nghi Ninh nâng cằm: “Thế chuyện gì mới là quan trọng?”

Quý Đông Dương: “Chuyện quan trọng là cô sẽ làm ảnh hưởng đến tiến độ quay phim.”

Chu Nghi Ninh: “…”

Cô cắn môi, hoàn toàn bị đả kích, tức giận nói: “Anh yên tâm, chắc chắn tôi sẽ không làm ảnh hưởng tới anh đâu!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.