Tiến Về Phía Nhau

Chương 24



Cửa mở ra, Chu Nghi Ninh cười đắc ý, “A Minh không lừa mình.”

Trong nhà không bật đèn, rèm cửa sổ mở ra một nửa, giữa không gian mờ mờ, im ắng, điều duy nhất để xác nhận có người ở nhà là hơi ấm phả ra từ máy điều hòa.

Cô đóng cửa lại, len lén đi vào nhà như mèo, lỡ Quý Đông Dương hỏi vì sao cô vào nhà được thì cô biết giải thích thế nào?

Chu Nghi Ninh đứng ở phòng khách nhìn xung quanh, cửa phòng ngủ không đóng nhưng không thấy Quý Đông Dương đâu cả. Cô đặt thức ăn lên bàn, định xoay người đi về thì lại thấy một thân hình cao lớn đang nằm trên sofa.

Sofa to và dài nên đủ chỗ để Quý Đông Dương nằm, một tay anh vắt ngang qua mắt, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng nhợt nhạt, cằm lỏm chỏm râu.

Chu Nghi Ninh chợt nhớ tới một phim của anh vào hai năm trước mà cô xem cách đây mấy ngày. Trong phim, anh để râu lồm xồm tạo nên sự già dặn và tang thương, phim còn có một cảnh thân mật của anh và nữ chính, lúc xem đến đoạn đó, cô thấy hơi ngượng, và còn mong cô gái trên màn hình là mình.

Quý Đông Dương đã hoạt động mười tám năm, diễn không biết bao nhiêu nhân vật để được như ngày hôm nay, nên không thể không có tin đồn hẹn hò và cảnh hôn. Về điều này, Chu Nghi Ninh thấy rất bình thường.

Cô cúi người định gọi anh dậy thì người đàn ông đang nằm trên ghế bỗng nhiên mở miệng, giọng khản đặc: “A Minh hả? Đã bảo cậu đừng đến đây rồi mà.”

Đúng lúc đó điện thoại reo lên, Chu Nghi Ninh luống cuống lấy điện thoại từ túi quần, người đàn ông dịch chuyển cánh ta, từ từ mở mắt ra.

A Minh vừa lái xe vừa sốt ruột hỏi: “Cô Chu, Đông ca thế nào rồi?”

Chu Nghi Ninh cúi đầu, Quý Đông Dương đang chau mày nhìn cô chằm chằm, vẻ mặt nhợt nhạt, nhìn là biết bị bệnh.

Cô cũng nhìn lại anh, thản nhiên trả lời A Minh: “Không ổn lắm, nửa sống nửa chết.”

A Minh càng sốt ruột hơn: “Hả, có phải anh ấy lại bị đau dạ dày không? Cô chăm sóc anh ấy giúp tôi một lát nhé, tôi tới ngay.”

Chu Nghi Ninh sợ anh ta sốt ruột quá lại xảy ra chuyện gì nên vội vàng nói: “Này, anh đừng gấp quá, anh ấy không sao cả, tỉnh rồi, anh lái xe chậm thôi.”

A Minh thở phào nhẹ nhõm, “Tôi biết rồi, cúp máy đây.”

A Minh lo lắng cũng là điều dễ hiểu. Quý Đông Dương ra mắt năm mười lăm tuổi, ba năm đầu không đóng nhiều phim lắm, đến mười tám tuổi anh cao trên 1m8, cộng thêm khuôn mặt đẹp trai nên dần được đóng nhiều phim hơn, mà đa số là phim cổ trang, có khi phải ở Hoành Điếm suốt mấy tháng. Điều kiện đoàn phim thời ấy tương đối khó khăn, thức ăn cũng không bằng bây giờ, mà khi đó anh còn chưa nổi tiếng, lại nhỏ tuổi nên đãi ngộ không tốt, phải thường xuyên ăn bánh bao hoặc cơm nguội.

Năm hai mươi tuổi, anh có người đại diện, nhưng người đó không quan tâm đến sức khỏe của nghệ sĩ, việc gì cũng nhận, liên tục đóng phim và tham gia các hoạt động mà không thèm để ý tới việc ăn uống của anh, lâu dần dạ dày bị bệnh.

Năm hai mươi lăm tuổi, Quý Đông Dương mới ký hợp đồng với Dương Huân, trong tám năm A Minh đi theo anh, đã từng xảy ra việc Quý Đông Dương bị xuất huyết dạ dạy đến mức ngất xỉu tại nhà, nên anh ta rất hoảng sợ khi bị Chu Nghi Ninh hù dọa.

Đông ca là ai chứ? Là ảnh đế đó! Là người sở hữu hàng triệu fan trên weibo đó, được vô số fans yêu phim ảnh yêu mến, là diễn viên không thể thay thế.

A Minh lo quá đi mất.

***

Quý Đông Dương nghiêng đầu, giọng khàn khàn: “Sao cô vào được?”

Chu Nghi Ninh không ngờ lại bị bắt tại trận, đảo mắt nói dối: “Leo ban công, em trèo từ ban công nhà em sang nhà anh.”

Cô sẽ không bao giờ thừa nhận mình biết mật mã, nếu không thì với tính cách của Quý Đông Dương, chắc chắn anh sẽ đổi mật mã.

Cô là siêu nhân à? Tất nhiên Quý Đông Dương không tin, nhưng bây giờ anh không có sức so đo với cô. Anh lại vắt tay lên mắt, “Về đi.”

Đương nhiên Chu Nghi Ninh không về, cô kéo tay anh ra nhưng bị nhiệt độ trên người anh làm giật mình. Cô sửng sốt, giữ tay anh rồi lại sờ trán anh, mấy giây sau, tay cô bị anh giữ lại, nói: “Đừng làm loạn nữa.”

Chu Nghi Ninh nhíu chặt mày nhìn Quý Đông Dương đang nhắm chặt mắt: “Anh có biết là mình đang sốt không?”

Quý Đông Dương đẩy tay cô ra, trong giọng nói hiện rõ vẻ mất kiên nhân: “Biết, tôi uống thuốc rồi, cô đừng ồn ào nữa.”

Chu Nghi Ninh: “Anh uống thuốc gì?”

Quý Đông Dương không trả lời, hai mắt vẫn nhắm nghiền, trông như đã ngủ rồi.

Chu Nghi Ninh nhíu chặt mày, nhìn xung quanh lần nữa, trên bàn có gói thuốc cô đưa cho anh tối quá, cô nhìn kỹ, có vẻ như anh đã uống hai lần rồi.

Vấn đề là gói thuốc đó không có tác dụng hạ sốt, cô gọi cho A Minh, bảo anh ta mua thuốc.

Cúp máy, Chu Nghi Ninh bất lực nhìn Quý Đông Dương, cô cúi người lấy tay anh xuống, “Anh dậy ăn cơm đi, ăn xong rồi ngủ tiếp.”

Quý Đông Dương đẩy mạnh tay cô ra: “Cô phiền quá, đừng nói nữa!”

Bị bệnh, tính tình lúc ngủ càng khó chịu, nghĩ mình là hoàng đế thật đấy à?

Chu Nghi Ninh ngồi xuống đất, mở hộp thức ăn ra rồi xoay người kéo anh, cười khanh khách: “Hoàng thượng, mời dùng bữa.”

Quý Đông Dương: “…”

“Hoàng thượng, người mà không dậy thì thần thiếp sẽ thị tẩm đấy.”

Quý Đông Dương mở choàng mắt, lạnh lùng nhìn cô. Chu Nghi Ninh cười, đưa đũa cho anh, “Quý Đông Dương, ăn cơm đi.”

Quý Đông Dương im lặng, một lát sau đỡ trán ngồi dậy, bỏ hai chân xuống đất, cúi người, chống khuỷu tay lên đầu gối như đang cố gắng xoa dịu sự khó chịu trên cơ thể của mình. Chu Nghi Ninh lẳng lặng nhìn anh, hỏi nhỏ: “Anh khó chịu lắm hả?”

Trong thoáng chốc, Quý Đông Dương ngẩng đầu, nhận lấy đôi đũa từ tay cô, im lặng ăn cơm.

Chu Nghi Ninh nhìn anh một lát rồi cũng bắt đầu ăn cơm.

Buổi sáng Quý Đông Dương đã ăn sủi cảo, với cả đang sốt nên không thấy ngon miệng, chỉ ăn mấy miếng đã bỏ bát đũa xuống.

Anh lại nằm xuống sofa, vắt ngang tay qua mắt.

Chu Nghi Ninh quay người lại nhìn anh, người gì đâu mà!

Nhưng may mà anh không đuổi cô đi nữa.

Chu Nghi Ninh vừa ăn cơm xong thì A Minh tới nơi, anh ta nhìn Quý Đông Dương nằm trên sofa, không dám thở mạnh, nhìn Chu Nghi Ninh đang thu dọn đồ ăn trên bàn, hỏi nhỏ: “Đông ca ăn cơm chưa?”

Chu Nghi Ninh gật đầu, cứ coi như đã ăn rồi đi, tuy không bao nhiêu nhưng lúc bị sốt thì sẽ chán ăn lắm, cô hiểu điều đó. Tối nay cho anh ăn cháo thì chắc là sẽ ăn được nhiều hơn.

Cô nhận lấy cái túi từ tay A Minh, lục tìm được nhiệt kế. A Minh thấy cô định vén áo Quý Đông Dương lên thì vội giành lấy nhiệt kế, “Để tôi để tôi, tôi là trợ lý của Đông ca, chuyện chăm sóc Đông ca cứ giao cho tôi.”

Chu Nghi Ninh liếc anh ta một cái, chỉ là đo nhiệt độ thôi mà, làm như cô ăn thịt Quý Đông Dương không bằng.

Quý Đông Dương vắt tay ngang mắt, để cho hai người làm gì tùy thích.

Mấy phút sau, Chu Nghi Ninh nhìn nhiệt kế, bốn mươi độ.

Thảo nào trông anh khó chịu đến thế.

Chu Nghi Ninh chưa bao giờ chăm sóc người bệnh nên đành nhìn A Minh lau người cho Quý Đông Dương để giảm sốt, thực ra cô bảo để cô làm mà anh ta không chịu. Bây giờ A Minh cực kỳ hối hận vì đã cho tiểu ma nữ biết mật mã nhà, nếu Đông ca mà biết, chắc chắn anh ấy sẽ nổi giận.

Anh ta bị rút não rồi nên mới cho tiểu ma nữ biết mật mã nhà Đông ca, mà cô còn có ý đồ với Đông ca nữa chứ.

Nếu anh Dương biết, không cần phải đoán, chắc chắn anh Dương xé xác anh ta.

A Minh muốn bảo Quý Đông Dương vào phòng ngủ nhưng anh ngủ sâu quá nên không dám gọi, lỡ như đánh thức anh thì sẽ lại nhốn nháo,

Chu Nghi Ninh bưng mặt nhìn A Minh, hỏi nhỏ: “Quý Đông Dương thường bị bệnh lắm hả?”

A Minh trừng cô, nói với vẻ bất mãn: “Không có, nói cứ như Đông ca nhà chúng tôi là con mèo yếu ớt ấy. Sức khỏe của Đông ca rất tốt, nhưng dạ dày thì không ổn, phải chữa trị lâu dài, nhưng công việc không cho phép, đôi khi quay phim liên tục là điều không thể tránh khỏi. Đông ca chuyên nghiệp lắm, nên chắc chắn sẽ không để mình làm ảnh hưởng đến tiến độ của đoàn phim. Mấy ngày qua liên tục quay đêm, cô cũng biết gần đây trong đoàn phim có rất nhiều người bị bệnh mà, chỗ nào cũng có vi khuẩn cả, Đông ca lại phải quay cảnh dưới nước, chịu được tới bây giờ là tốt lắm rồi.”

Đàn ông đều như nhau, không thích người khác nói sức khỏe của mình kém, A Minh luôn bênh vực cho Quý Đông Dương nên phải giải thích rõ ràng.

Anh ta nói tiếp: “Cô xem phim của Đông ca chưa? Dáng người đều là thật cả đấy, cơ bụng là thật, cái gì cũng là thật, nếu không thì sao nhiều đạo diễn muốn mời anh ấy đóng phim thế chứ. Không nói về diễn xuất, bây giờ thị hiếu của khán giả là nhân vật mạnh mẽ, rắn rỏi, rất phù hợp với Đông ca. Hơn nữa, mặc kệ bận rộn thế nào thì Đông ca cũng sẽ bỏ thời gian ra tập thể hình, bình thường cũng rất chú ý trong ăn uống, thế nên sức khỏe của anh ấy rất tốt!”

Cô biết! Đâu phải là chưa ôm anh lần nào đâu, người anh rất rắn chắc, sờ rất sướng.

Chu Nghi Ninh bật cười, “A Minh, anh thế này rất giống đang bán hàng lắm đấy, biết không hả?”

A Minh: “…”

A Minh muốn vả miệng mình quá.

Trong lúc tán gẫu, Chu Nghi Ninh đã moi được món ăn ưa thích của Quý Đông Dương từ A Minh, món ấy rất bình thường, là trứng ốp la.

Nhưng ngay cả món bình thường như thế mà cô cũng không biết làm.

A Minh cứ như bà mẹ già thu dọn nhà cửa cho Quý Đông Dương, lúc kiểm tra hòm thuốc, anh ta phát hiện không có thuốc đau dạ dày.

Thế này thì không được.

Anh ta nhìn đồng hồ rồi lại nhìn Chu Nghi Ninh ngồi lì ở đây cả buổi chiều, “Cô Chu, cô về nghỉ ngơi đi, hôm nay làm phiền cô rồi.”

Rất khó để Chu Nghi Ninh không nhận ra ý của anh ta, cô vuốt mái tóc dài của mình, ngồi xếp bằng trên sàn ngẩng đầu cười với anh ta: “Anh muốn đi đâu hả? Vậy anh đi đi, tôi ở đây trông Quý Đông Dương cho, đề phòng anh ấy có chuyện gì.”

A Minh hơi khó xử, do dự nói: “Cô Chu, cô có thể quên mật mã nhà Đông ca đi không?”

Chu Nghi Ninh lắc đầu: “Không thể, trí nhớ của tôi tốt lắm.”

A Minh chau mày, anh ta không dám tưởng tượng tới cảnh nửa đêm canh ba tiểu ma nữ xông vào nhà Đông ca.

Chu Nghi Ninh thấy A Minh cau có thì đành phải đứng dậy, “Được rồi, tôi về đây.”

A Minh cười ngay, “Ừ.”

***

Chu Nghi Ninh về nhà được mười mấy phút thì đi ra nhà cửa hàng xóm ấn mật mã rồi nhẹ nhàng vào nhà.

Quý Đông Dương còn đang ngủ, cánh tay vẫn vắt ngang qua mắt. Chu Nghi Ninh khom người nhìn xung quanh, phát hiện miếng bịt mắt nằm ở một góc sofa, nó hơi bẩn, thảo nào anh không dùng.

Chu Nghi Ninh đi vào phòng ngủ, phòng của anh tối thui, ngay cả rèm cửa sổ cũng không được kéo lên.

Cô tới cửa sổ kéo rèm ra, sau đó quay đầu nhìn chiếc giường rộng hai mét, ga giường màu tối, chăn xốc xếch. Cô đi qua, quỳ trên giường bắt đầu tìm bịt mắt, lật gối lên, thấy rồi.

Quay ra phòng khách, Chu Nghi Ninh kéo tay anh ra, nhưng ngay lập tức anh lại vắt lên tiếp, Chu Nghi Ninh kéo tay anh ra lần nữa, anh lại vắt lên.

Kéo vắt kéo vắt mấy lần mãi mà không xong.

Cô đè tay anh lại, nhanh chóng đeo bịt mắt lên cho anh, thế là anh lập tức bất động.

“Kỳ cục! Không có bịt mắt thì không ngủ nổi thật hả trời?” Cô nói nhỏ.

Cô khẽ nâng đầu anh lên, kéo dây chun ra sau đầu anh, điều chỉnh một chút, cuối cùng cũng đeo bịt mắt xong cho anh. Có miếng bịt mắt, giấc ngủ của anh như càng sâu thêm.

Đúng là tên đàn ông kỳ cục.

Chu Nghi Ninh ngồi trước sofa, chống khuỷu tay lên sofa, hai bàn tay bưng mặt nhìn Quý Đông Dương.

Dạo này cô đã xem hết phim có anh đóng, lục tìm hết bài báo về anh, cả chủ đề về anh trên các báo mạng và diễn đàn trong những năm gần đây, tham gia các hội nhóm fan của anh, nhìn họ liếm hình anh.

Cô đã bình luận một câu: “Quý Đông Dương thực sự tốt đến thế sao?”

Fans lập tức bu vào: “Dĩ nhiên!”

Cô còn nói: “Anh ta xấu tính lắm.”

Cuối cùng, cô bị đá ra khỏi hội.

Thật tình! Cô chỉ nói sự thật thôi mà.

Tính tình của Quý Đông Dương đâu có tốt!

Tiếng chuông điện thoại vang lên giữa không gian tĩnh lặng, Chu Nghi Ninh nhìn màn hình điện thoại, mày nhíu lại, vốn định từ chối cuộc gọi nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn ra ban công nghe máy.

“Bố.”

Hình như có tiếng thở phào của Chu Lợi Huy: “Nghi Ninh, bao lâu rồi con chưa gọi điện cho bố?”

Chu Nghi Ninh cúi đầu nhìn chân mình. Bao lâu rồi nhỉ? Chắc là mấy tháng.

Cô hỏi một cách lạnh nhạt: “Có chuyện gì ạ?”

Giọng Chu Lợi Huy hiện rõ sự không vui: “Không có chuyện gì thì không gọi cho con được hả? Lúc trước bảo con tham gia showbiz thì con không muốn, ừ thì bố cũng chẳng ép uổng chi con, đến lúc con muốn thì lại không chịu để bố giúp, cuối cùng cũng chẳng phải dựa vào nhà họ Tần đấy sao.”

Chu Nghi Ninh cười mỉa mai: “Bố à, tốt nhất là bố đừng giúp con thì hơn, chứ lỡ như cô công chúa nhỏ Giai Huệ thấy con sống tốt quá rồi ngày mai cũng muốn gia nhập giống con thì bố lại đau đầu.”

Đầu bên kia điện thoại im lặng, chỉ truyền đến tiếng hít thở, báo hiệu Chu Lợi Huy đang kìm nén cơn giận của mình. Chu Nghi Ninh đợi một lát mà không thấy ông nổi giận thì cảm thấy vô vị, “Con bận, tạm biệt bố.”

Cúp điện thoại, Chu Nghi Ninh nhìn ra cửa sổ, mặt trời đang ngả về tây để lại vệt nắng dìu dịu.

Quay trở lại sofa, Chu Nghi Ninh nhìn Quý Đông Dương, anh đã đổi tư thế, một chân co lên dựa vào lưng ghế.

Chu Giai Huệ rất thích Quý Đông Dương, lúc lên cấp hai mua rất nhiều ảnh của anh dán khắp nhà. Quan hệ của Chu Nghi Ninh và Chu Giai Huệ cực kỳ xấu, cô thích thứ gì hay cô có thứ gì thì Chu Giai Huệ cũng phải có, thiếu một cái cũng không được.

Còn cô thì khác, Chu Giai Huệ thích cái gì, cô sẽ ghét và không bao giờ dùng tới, nên cô rất chướng mắt khi nhìn thấy hình của Quý Đông Dương, sau khi Chu Giai Huệ vứt Cầu Lông, cô đã xé sạch hình của Quý Đông Dương được dán trong nhà. Cô chưa bao giờ quan tâm tới bất kỳ bộ phim nào của Quý Đông Dương, trong lớp có rất nhiều bạn học thích anh, họ thường xuyên bàn tán về các phim của anh, nhưng cô không bao giờ tham gia.

Cô thừa nhận mình có bệnh, cứ Chu Giai Huệ thích thứ gì thì theo bản năng, cô sẽ ghét thứ đó.

Cô gục xuống sofa, bỗng nhiên Quý Đông Dương cựa mình, Chu Nghi Ninh nghĩ anh tỉnh dậy, định ngẩng đầu lên thì thấy đầu nằng nặng.

Tay của anh đang đặt trên đầu cô.

Có lẽ vì thấy mềm mại nên anh vuốt mấy cái, tựa như đang vuốt ve thú cưng của mình.

Tâm trạng đang xuống thấp của Chu Nghi Ninh khẽ xáo động, trái tim cô run lên từng hồi.

Người càng lạnh lùng, khi tỏ ra dịu dàng sẽ càng dễ khiến người ta xúc động.

Chu Nghi Ninh nắm lấy tay anh, ngẩng đầu nhìn anh.

Tay anh rơi xuống vai cô, Chu Nghi Ninh nhìn anh chằm chằm một lúc lâu rồi đột ngột đứng dậy, cúi người chăm chú nhìn anh thêm một lúc nữa, sau đó từ từ nằm kề sát vào lòng anh, đặt đầu lên vai anh, tay chân ghì chặt lấy anh. Cảm nhận được hơi lạnh từ người anh, cô thở một hơi dài đầy thỏa mãn.

Chu Nghi Ninh nằm trong lòng anh nhẩm tính xem anh ngủ bao lâu rồi.

Khoảng hơn năm tiếng nhỉ?

Còn ngủ nhiều hơn cô nữa.

Thôi, tại anh bệnh mà.

***

Quý Đông Dương tỉnh dậy lúc sáu giờ hơn, anh chớp mắt, mình bịt mắt lúc nào thế nhỉ? Không có ấn tượng gì cả, đang định đứng dậy thì bỗng nhiên cảm thấy người mình có gì đó lạ lạ, giống như được bao trùm bởi cái gì mềm mại lắm.

Mùi thơm nhè nhẹ trên người phụ nữ càng lúc càng rõ ràng, anh chau mày tháo bịt mắt xuống, cúi đầu nhìn Chu Nghi Ninh ngủ thiếp trong lòng mình, nhìn xuống phía dưới, tay cô ôm lấy eo anh, một chân đặt trên đùi anh, trông cô cứ như một dây leo quấn lấy anh.

“…”

Quý Đông Dương sửng sốt hồi lâu, có lẽ cả đời anh cũng không bao giờ quên được giây phút mình tỉnh giấc trong lòng một cô gái.

Anh cựa mình, gầm gừ: “Chu Nghi Ninh.”

Không chút động tĩnh, cô ngủ rất say.

Anh vỗ mặt cô, gọi thêm lần nữa.

Chu Nghi Ninh chậm rãi mở mắt ra, đôi mắt mơ màng vì vừa mới tỉnh giấc, hai gương mặt gần nhau trong gang tấc, hơi thở ấm áp của anh phả lên mặt cô, anh chau mày nhìn cô, giọng trầm khàn, “Đứng dậy.”

Trong phút chốc, cô hoàn toàn tỉnh táo.

Cô nhìn đôi mắt đen láy của anh mà bỗng thấy miệng mình khô khốc, cô khẽ liếm môi, sau đó nhích tới, hôn lên môi anh.

Quý Đông Dương sững sờ, ngay sau đó, anh ngồi bật dậy, Chu Nghi Ninh không kịp phản ứng, cơ thể mềm mại bị hất ra mép ghế theo động tác của anh, cô hét lên, ôm lấy cổ anh theo bản năng.

Quý Đông Dương sực tỉnh, anh vội vàng giơ tay kéo cô lại nhưng không kịp, thế là Chu Nghi Ninh ngã khỏi sofa, tiếp đất bằng mông.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.