Tiên Thê Nam Đương

Chương 23: Sủng Dương cuồng ma



Edit: Hân

Beta: LP

____

Con rùa Bạch Thần nuôi muốn khám phá thế giới bên ngoài nên tháng trước đã bỏ nhà đi lang thang, không tìm thấy đường về, trở thành cục thịt khô dưới gầm sofa. Thức ăn cho rùa Bạch Thần mới mua cho nó cũng bị bỏ quên một góc, chính bản thân Bạch Thần cũng không biết thức ăn cho rùa đã hết hạn. Hắn chỉ nghĩ ngộ nhỡ lúc nào mua rùa mới còn có thể dùng được, nào ngờ nó lại lọt vào mắt xanh của Ban Dục, được cầm về nhà đưa cho “Thừa Tướng già”.

Nhờ phúc Thừa Tướng già, ngày hôm sau đi học, Phượng Dương không thấy mặt Ban Dục. Không thì với thói quen của Ban Dục, sáng sớm hoặc giữa trưa hôm nào y cũng đem đến cho Phượng Dương một cốc sữa nóng, tiện đó cầm cốc sữa ngày hôm trước đi rửa, hai cái thay nhau dùng.

Hôm nay Phượng Dương không gặp được Ban Dục vào bữa sáng, bữa trưa cũng không, nhưng lại gặp được Tề Trạch – người nồng nhiệt tỏ tình với Cố Tử Dương rồi bị đánh – ở canteen. Khóe miệng Tề Trạch vẫn còn vết bầm, hắn không đi học mà tới làm thủ tục chuyển trường. Hắn một lòng yêu Cố Tử Dương sâu đậm, nhưng người nhà hắn không chấp nhận được, nhà Cố Tử Dương cũng rất bức xúc. Hơn nữa nhà Cố Tử Dương lại có vai có vế nên nhà họ Tề chọn cách chuyển trường cho Tề Trạch, hắn không chịu thì không được đi học.

Mới đầu Tề Trạch khóc ầm nhà mấy ngày, sau đó chắc là không chịu nổi việc bị giam cầm, cuối cùng cũng chịu đồng ý chuyển trường. Mấy hôm nay hắn gầy đi nhiều, sắc mặt cũng không còn hồng hào. Hắn cầm thẻ cơm trong tay đi tới canteen trả tiền.

Có ai không biết hắn cắn răng tới đây là vì muốn gặp lại Cố Tử Dương một lần, kết quả Cố Tử Dương thấy hắn thì như thể thấy ruồi, quay gót bước đi ngay tức khắc.

“Haiz, sao tớ lại thấy Tề Trạch đáng thương nhỉ?” Một học sinh đã ăn xong thầm thì. Bây giờ trong trường chẳng mấy ai không biết chuyện của Tề Trạch và Cố Tử Dương.

“Đáng thương ấy hả? Tớ thấy Tử Dương mới đáng thương. Cậu ấy sắp thi đại học rồi, đúng thời điểm này lại xảy ra chuyện như vậy, ảnh hưởng tâm lí chết đi được.”

“Tớ nghe nói cậu ta học cũng thường thôi mà. Với lại những nhà có gia thế như nhà cậu ta có nhiều con đường để chọn lắm.”

“Cũng đúng. Nhưng các cậu nói xem sao Tề Trạch không tỏ tình riêng mà cứ phải ồn ào đến mức ai ai cũng biết. Nếu không làm vậy thì đã chẳng đến mức phải chuyển trường.”

“Chứ sao. Cậu ta dũng cảm thật, dám tự tới hoàn tiền trong thẻ cơm.” Nếu là người khác chắc cả đời cũng chẳng dám xuất hiện trong cái canteen này thêm một lần nào nữa. Kiếm Hiệp Hay

Phượng Dương cặm cụi ăn suất cơm của mình, thầm nhủ hình như lúc đó hơi mạnh tay. Khi ấy cậu lo không thôi miên thành công nên dùng thêm chút linh khí, không ngờ ý chí của Tề Trạch yếu ớt như vậy, đến nay tác dụng của việc thôi miên vẫn còn.

Nhưng hắn chuyển đi cũng tốt, đỡ ngứa mắt cậu. So với những gì Tề Trạch làm với nhóc Phượng Dương ngày trước, cậu làm vậy là đã nhẹ tay lắm rồi. Sau này Tề Trạch đau đớn nhớ nhung Cố Tử Dương ở một trường khác, Tề Hân và Cố Tử Dương ở trường này cũng không vẻ vang gì, kết quả này cũng tạm khiến cậu hài lòng.

Ăn xong, Phượng Dương hất cằm về phía bọn lớp trưởng và Chu Hiên, vui vẻ nói: “Ăn xong chưa? Ăn xong tôi bao các cậu ăn kem.”

Lớp trưởng nói: “Cho tôi đổi thành đồ uống được không?”

Phượng Dương gật đầu: “Không thành vấn đề, mọi người thì sao?”

Vương Uy và Quan Cẩm Phi nói: “Bọn tôi cũng lấy đồ uống.”

Chu Hiên không đáp, như thể hồn vía đang ở trên mây. Phượng Dương thấy vậy bèn co ngón giữa gõ mấy cái lên bàn Chu Hiên: “Chu Hiên, cậu ăn kem hay uống nước?”

Chu Hiên hoàn hồn đáp: “Hả?”

Gần đây lớp trưởng thấy tuy Phượng Dương đã hòa đồng với tập thể hơn trước nhưng vẫn không thích nhiều lời, bèn nói: “Phượng Dương nói muốn bao chúng ta một bữa, cậu ăn kem hay uống nước.”

Chu Hiên đáp: “À, kem đi. Cảm ơn nhé.”

Chu Hiên không mấy vui vẻ. Khi ăn cơm đa phần đều chú ý đến Tề Mặc nên bọn lớp trưởng cũng không phát hiện Chu Hiên có vấn đề. Nhưng hắn vừa mở miệng, những người trên bàn đều nhận ra sự bất thường.

Ngày thường Chu Hiên là người hoạt bát, năng động nhất trong đám, bây giờ bỗng như bị tê liệt, ai cũng thấy có gì đó sai sai. Vương Uy và Quan Cẩm Phi thân với Chu Hiên hơn, nhất là Vương Uy, hắn với Chu Hiên vừa là bạn học vừa là hàng xóm chung một khu. Vì vậy vừa ra khỏi canteen hắn lập tức hỏi Chu Hiên: “Chu Hiên, cậu không sao chứ?”

Chu Hiên lắc đầu: “Không sao.”

Phượng Dương đang đi đằng trước, nghe vậy cũng không quay đầu lại. Cậu vừa phát lì xì trong nhóm Một Nùi Lửa, nhờ lớp trưởng mua kem và đồ uống, rồi tính vận may cho Bạch Thần và Vệ Đông Vũ, nhắn ngày nên công khai tình cảm cho Bạch Thần.

Có lẽ Bạch Thần cũng đang trong giờ nghỉ giải lao, nhận được tin nhắn liền trả lời tức thì.

Bạch Thần nhắn: Cảm ơn cậu, nếu việc suôn sẻ tôi với Vệ Đông Vũ chắc chắn sẽ tới hậu tạ cậu.

Cho tôi thuê nhà là được.

Bạch Thần: Không thành vấn đề, nhưng cậu phải thuyết phục được chồng chưa cưới của mình đấy nhé.

Phượng Dương: …

Lớp trưởng và Vương Uy mua đồ uống về thì thấy Phượng Dương đang giơ tay áo lên ngửi, không biết ngửi thấy mùi gì mà vẻ mặt lạnh tanh như đang muốn giết người.

Vương Uy thận trọng lấy bình giữ nhiệt trong túi ra: “Ừm, lão Lưu ở siêu thị nhờ tôi đưa cho cậu. Chú ấy nói hôm nay anh Ban bận việc không tới được.”

Phượng Dương nhận bình giữ nhiệt, nhớ lại việc Ban Dục nói cậu nhỏ con cần uống nhiều sữa bò, bỗng cảm thấy dị ứng sữa! Nhưng đúng là cậu không thích đồ lạnh nên cuối cùng vẫn cầm lên uống, đồng thời thầm xiên cho Ban Dục vài cái trong đầu.

Tên khốn kiếp đáng băm vằm trăm nghìn lần kia, không biết vì sao mùi của thứ dính lên eo cậu đêm đó càng ngày càng nồng. Người khác không ngửi thấy, nhưng cậu chỉ thoảng tiếp xúc gần một chút là có thể ngửi được thứ mùi thơm ngọt dính dấp thuộc về Ban Dục.

Việc khắc long tinh lên hồn phách giúp cậu chữa thương, nhưng cũng tạc cả mùi vị vào linh hồn cậu, mỗi ngày cậu tắm đủ hai lần sáng tối mà vẫn không thể tẩy sạch!

Má nó!

Bấy giờ Quan Cẩm Phi chợt hỏi: “À, đúng rồi, Tết Thanh Minh các cậu có đi tảo mộ không? Không thì bọn mình hẹn nhau đi chơi nhé? Năm ngoái dì tôi mua một trang trại nhỏ, xây nhà kính to lắm. Dâu tây và cà chua bi đều đến kỳ thu hoạch được rồi, còn có thể hầm ngỗng, cho cừu ăn các kiểu. Ở đó không mới mẻ độc đáo lắm nhưng đi thư giãn thì cũng tạm được. Các cậu muốn đi thì tôi bảo bố lái xe chở bọn mình đi.”

Lớp trưởng đáp: “Tôi không cần đi tảo mộ, chắc là được.”

Vương Uy: “Tôi cũng thế, bằng này tuổi rồi tôi có tảo mộ bao giờ đâu. Tôi vào nhà tang lễ lúc ông nội mất, khi về sợ đến mức đổ bệnh, sốt cao mãi mới khỏi. Từ đó về sau người nhà tôi không dẫn tôi đến những nơi liên quan đến cúng viếng mồ mả nữa.”

Phượng Dương: “Đi được.”

Chu Hiên: “Chắc là tôi phải về nhà bà ngoại với mẹ nên không đi được, các cậu cứ đi đi.”

Cẩm Phi tiếc rẻ: “Chậc, cứ tưởng có thể đi chơi cùng nhau, cậu lại nói cậu không đi được. Vậy bọn tôi hái ít dâu tây về cho cậu nhé.”

Chu Hiên nói cảm ơn, nụ cười trên mặt trông có vẻ mệt mỏi. Điều này đúng là hiếm thấy ở một thành viên của đội bóng rổ luôn tràn trề sức sống. Nhưng không ai gặng hỏi được thông tin gì từ miệng Chu Hiên. Vào tiết tự học cuối cùng của buổi chiều, trong ánh mắt ngạc nhiên của các bạn, Phượng Dương lại gần bạn cùng bàn của Chu Hiên: “Xin lỗi, cậu đổi chỗ với tôi một tiết nhé, cảm ơn nhiều.”

Bạn cùng bàn của Chu Hiên ngơ ngác chỉ vào mũi mình: “Tôi ấy hả?”

Phượng Dương: “Ừ.”

Nếu người nói những lời này là nhóc Phượng Dương, có lẽ đối phương sẽ hỏi vì sao. Nhưng gần đây mọi lời nói cử chỉ của Phượng Dương đều ẩn chứa sự kiêu ngạo, nên bạn cùng bàn cra Chu Hiên không dám hỏi gì thêm mà dọn đồ đi thẳng, hành động nhanh gọn dứt khoát. Quan trọng là vì Phượng Dương thoạt trông có vẻ độc ác nhưng chưa thấy cậu bắt nạt ai bao giờ ngoài Tề Trạch và Trương Thanh Kiệt. Cũng do hai tên đó tự chuốc lấy, bị bắt nạt cũng không lạ.

Chu Hiên hỏi: “Có việc gì à?”

Phượng Dương thọc hai tay vào túi, ung dung ngồi xuống, đặt tay phải lên bàn rồi lắc nhẹ. “Phành phạch”, Hoa Thành béo tròn như quả bóng lăn ra khỏi ống tay áo cậu.

“Đi chơi với anh Chu Hiên của mi đi.” Phượng Dương nói.

“Quác.” Hoa Thành lật đật nhảy từ bàn này sang bàn Chu Hiên.

“Nhóc này thông minh quá, chẳng giống chim chút nào.” Chu Hiên không hỏi vì sao Phượng Dương lại làm vậy mà chỉ xòe tay ra.

Gần đây Phượng Dương thường ăn cơm cùng họ, mấy người chung bàn đều cho Hoa Thành ăn không ít lần, nên Hoa Thành không lạ gì họ.

Hoa Thành khẽ nhảy lên tay Chu Hiên, cọ cái đầu nhỏ bé vào lòng bàn tay hắn. Cảm giác mềm mại như nhung rất kỳ diệu, khiến tâm trạng tồi tệ của Chu Hiên được xoa dịu phần nào.

Bấy giờ Phương Dương mới nhoài ra bàn, trông có vẻ sắp ngủ gật. Nhưng cậu vừa tìm được một tư thế thoải mái, di động trong túi quần đã rung lên.

Rung liên tục!

Phượng Dương lấy ra thì mẹ nó chứ, tất cả đều là lời mời kết bạn. Một tên dở hơi có tên “Phượng Dương là vợ yêu tương lai của tôi” gửi một loạt tin nhắn khiến người khác phát điên!

– Bảo bối, chấp nhận tôi đi! Tôi là chồng chưa cưới yêu dấu của em nè!

– Bảo bối, mở cửa đi nào!

– Bảo bối, em vẫn đang học à?

– Không chấp nhận là tôi đăng lên cho bạn bè biết tôi là người đàn ông của em đấy!

Sau khi chấp nhận lời mời kết bạn, tin nhắn đầu tiên Phượng Dương gửi cho y chính là: Anh sửa ngay cái tên thiểu năng kia đi cho tôi!

“Sủng Dương cuồng ma” được không? 

Phượng Dương: …

“Tôi là chồng Phượng Dương” thì sao?

Phượng Dương: …

Hay là “Chủ tịch bá đạo của Phượng Dương”?

Phượng Dương: Anh còn gửi thêm một tin nào nữa là tôi giết đấy!!!

“Vợ tôi là cậu bé được giám đốc siêu thị che chở” chắc ổn rồi nhỉ?

Rắc!

Chu Hiên giật nảy mình, quay sang thì thấy bút mực của hắn đã bị ngón tay cái của Phượng Dương bẻ gãy. Ngoài mặt Phượng Dương vẫn mỉm cười nhưng trong mắt lại dậy sóng.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.