Mặt trời ló dạng cũng là lúc ba tiếng gà gáy truyền ra từ trong phòng của giáo Xích Câu.
Thi Trọng Vũ là người minh bạch rõ ràng, nàng nói rõ sự việc xảy ra tối qua ngay trước mặt mọi người. giáo Xích Câu không chiếm được lợi lộc nhưng lại bình tĩnh lạ thường. Ô Huyết bà chỉ nói:
“Tiểu tử họ Thời, mang Phật châu đến ta xem.”
Mỗi người thạo một nghề. Nhìn nhận về sự vật sự việc trong mộ thì các môn phái khác không bằng Duyệt Thủy các, mà Duyệt Thủy các lại chẳng bằng giáo Xích Câu. Thời Kính Chi không hề do dự, quả quyết trình Phật châu lên.
Ô Huyết bà không nhận ngay mà nói: “Chà, không sợ ta?”
Thời Kính Chi: “Thứ này có thể lọt vào mắt bà bà thì chắc chắn không phải vật tầm thường. Chuyện châu ngọc đã đắc tội nhiều, nếu bà bà ưng bụng, xin cứ cầm đi, coi như phái ta chuộc tội.”
Hắn khẽ mỉm cười, đoạn thi lễ ngay trước mặt mọi người: “Vãn bối chỉ xin một điều. Nếu vật này có ẩn giấu bí mật gì thì xin bà bà hãy tiết lộ cho ta.”
“Tên Trần Thủ này xưa nay toàn gây họa, ngươi gϊếŧ thì gϊếŧ. Chuyện này sẽ không tính sổ với phái Khô Sơn, Thời chưởng môn cứ yên tâm.”
Ô Huyết bà vừa nói khẽ vừa dùng bộ móng nhọn hoắt cầm viên ngọc gỗ từ tay Thời Kính Chi: “Thần giáo Xích Câu ta ở nơi này vốn đã chiếm ưu thế, sao có thể đoạt đồ của tiểu bối trước mắt mọi người? Đúng là thứ này giấu bí mật, nói ra không ảnh hưởng gì.”
Mọi người đồng loạt nhìn viên Phật châu.
Nhìn ở góc độ nào thì viên Phật châu này cũng không hề nổi bật, chỉ giống như một thứ đồ cũ được tình cờ lục ra. Ô Huyết bà chớp mắt ra hiệu, giáo đồ giáo Xích Câu bèn dâng lên một hũ rượu nếp. Bà ta nâng hũ rượu, không mất bao lâu rượu đã sôi sùng sục.
Lại đợi rượu sôi thêm chốc lát, Ô Huyết bà mới ném thẳng viên Phật châu vào.
Ngay sau đó hũ rượu nổ tung làm văng ra một pho tượng gỗ chạm rỗng hình thù quái dị. Tượng gỗ không lớn nhưng vô cùng tinh vi, chi tiết nhỏ nhất chỉ bằng sợi tóc.
Thời Kính Chi cả kinh: “Bản khắc địa đồ.”
Ô Huyết bà: “Một mảnh của bản khắc. Viên ngọc này giống phong cách của chùa Kiến Trần, thuộc chuỗi vòng mười bốn viên.”
Bà ta tạt nước lạnh lên bản khắc, bản khắc co lại nhanh chóng thành một viên Phật châu nhẵn bóng. Ô Huyết bà bắn viên ngọc về phía Thời Kính Chi, Thời Kính Chi tiếp được một cách vững vàng.
“Giỏi lắm.” Bà lão cười u ám, “Muốn đùa giỡn tiền bối thì phải ước lượng được sức mạnh của mình. Tuy nhiên ta thích những kẻ có mắt nhìn, lần này tạm tha ngươi một mạng.”
Thời Kính Chi dường như nghe không hiểu, hắn cất Phật châu và cười nói như thường: “Đa tạ lời bảo ban của bà bà.”
Sau cuộc họp mặt lúc bình minh, các môn phái lại tách riêng ra lần nữa. Mọi người đã hẹn xong thời gian lên đường, thầy trò phái Khô Sơn trở về phòng trước. Ô Huyết bà đứng tại chỗ một hồi, hừ lạnh: “Ta đã coi thường hắn.”
Thuộc hạ bên cạnh không hiểu: “Giáo chủ, họ Thời kia có vấn đề gì?”
“Họ Thời cả gan trộm ngọc của thần giáo khiến ta cho rằng hắn chỉ là một kẻ lỗ mãng. Hôm nay xem ra cũng là một đối thủ không tồi. Tên nhóc này đã sớm biết Phật châu không chỉ có một viên, chỉ cần chiếm được tin tức từ ta thì hắn cũng chẳng cần mặt dày đoạt bảo.”
Ô Huyết bà chống gậy bằng hai tay, khàn giọng nói.
“Hắn giả bộ ngoan ngoãn vô hại cả đường, lúc này còn thừa cơ xin lỗi. Trước mặt nhiều người ta chỉ đành cam kết ‘không nhằm vào phái Khô Sơn’. Tên nhãi này rất xảo quyệt, xảo quyệt khá lắm.”
Thuộc hạ nổi máu nóng: “Hay là chúng ta…”
“Không. Xem thái độ của Thi Trọng Vũ thì khả năng cao đã chịu ơn của chúng. Phái Thái Hành rặt một đám ngây ngô, nhất định đã bị hắn nắm đầu. Vả lại nuốt lời đã hứa ngay trước mặt mọi người chẳng phải sẽ phá hủy quy định mà Túc tiền bối lập ra sao?”
“Nhưng cứ bỏ qua cho hắn như vậy…”
“Cuối cùng, các ngươi chưa chắc đã là đối thủ của hắn. Ném viên ngọc ban nãy ta đã dùng nửa sức mạnh.” Ô Huyết bà vuốt ve đầu ngón tay, “Quan sát thằng nhóc đấy là được, đừng chủ động gây hấn.”
Sắc mặt thuộc hạ vẫn bình tĩnh: “Rõ.”
Bên kia, trong phòng của phái Khô Sơn.
“Hai ngày tới chúng ta cứ ở yên đây, không đi đâu hết.” Thời Kính Chi ngồi xuống mép giường. “Các phái cũng định để người ở lại, chỗ này sẽ không chỉ có mình chúng ta…”
“Sư tôn không đi tìm Phật châu?”
Thời Kính Chi gỡ mặt nạ, cười nói: “Chúng ta vừa lấy được một viên, tiếp tục tìm là ngông cuồng, phái Thái Hành và giáo Xích Câu chưa có viên nào đâu.”
Doãn Từ cố tình hỏi: “Mới có một, không phải bà bà bảo có tận mười bốn viên à?”
“Ngươi đừng quên viên Phật châu này là do Diêm Bất Độ cố tình dẫn chúng ta tìm thấy. Hắn muốn chúng ta phát hiện ra có mười bốn viên, từ đó sinh lòng tranh đoạt. Lại nói, vật báu trong mộ mà ai nấy đều có thể bắt gặp cũng như đoán được giá trị của nó, thì mỗi người đều có thể có phần, thế nên vẫn miễn cưỡng hợp tác được với nhau. Chứ còn Phật châu…”
“Không ai biết giá trị thật sự của bản khắc trong Phật châu, ắt cũng rất khó từ bỏ nó.” Doãn Từ tiếp lời.
“Đúng vậy.” Thời Kính Chi duỗi người. “Thế nên, Phật châu tầng này là quả ngọt cho không, cùng lắm chỉ có thêm một hai viên nữa. Những hạt châu còn lại sẽ được giấu kỹ và khó lấy hơn nhiều.”
Nói tới đây hắn lại lườm Doãn Từ: “Khi ấy chỉ nhờ vào ‘may mắn’ không thôi thì không thoát nổi đâu. Hai ngày tới nghỉ ngơi hồi sức tốt cho ta, rõ chưa?”
Doãn Từ gật đầu cười gượng.
Hết thảy mọi chuyện vẫn diễn ra suôn sẻ. Bản thân y có thể nhìn ra bí mật của Phật châu chỉ với một cái liếc mắt, trong lúc tính toán xem nên làm sao để chiếm được nó thì Thời Kính Chi đã chủ động chọn Phật châu. Sau đó Ô Huyết bà lại vén màn bí mật ngay trước mặt mọi người, cũng không cần y phải tốn công khéo nhắc.
Còn về tầng công dụng khác của Phật châu, không bao lâu sau chùa Kiến Trần tự khắc sẽ thay y thông báo.
Kẻ kiên quyết chọn một viên ngọc tỳ vết- Thời Kính Chi dán mãi bên người, khiến cho Doãn Từ không thể lẻn đi xác nhận thân phận người theo dõi đêm qua.
Doãn Từ ngước mắt quan sát sư phụ gật gà gật gù của mình với vẻ hứng thú.
Thời Kính Chi tuyệt đối không phải một “thiên tài võ học” tầm thường.
Đầu tiên là mùi máu, tiếp đó là cây trâm vàng ngắn, đã lâu Doãn Từ không cảm nhận được sự chèn ép kỳ diệu ấy. Trước khi thú vui mới này làm y chán nản thì sẽ tiếc nuối làm sao nếu để hắn chết đi.
“Thời chưởng môn?” Tiếng gõ cửa đột ngột vang lên.
Thời Kính Chi chui ra ngoài chăn và đeo mặt nạ: “Có đây có đây, vị nào đến đấy?”
“Diêm Thanh.”
“Mời vào. A Từ, còn bánh ngũ cốc không? Lấy ra mời khách…”
Tên mù Diêm Thanh dè dặt bước vào: “Ta tới để xin lỗi hai vị.”
“Ấy?”
Diêm Thanh nói: “Hôm nọ là ta cố tình va vào Doãn tiểu huynh đệ… Ta không muốn xuống mộ nên mới tự làm mình trật chân. Xin lỗi đã chuốc thêm phiền cho hai vị.”
“Ta còn tưởng là chuyện gì, ta thì hoàn toàn không có vấn đề gì. A Từ, ngươi xem…”
“Không sao.” Doãn Từ lắc đầu.
Diêm Thanh thở phào nhẹ nhõm. Như đã hạ quyết tâm, cậu ta rút ra hai xâu tiền: “Ngài có thể xem giúp vết thương cho Kim Lam được không? Địa vị trong phái của Kim Lam không cao nên không mời được thầy thuốc giỏi. Thời chưởng môn chế thuốc mau lành, chút tiền mọn này chưa chắc đã đủ, ta…”
Thời Kính Chi hắng giọng: “Kim Lam là bạn ngươi à? Hắn cũng không nể tình ngươi lắm nhỉ.”
“Chúng ta không phải bạn bè.” Diêm Thanh lập tức phủ nhận, “Từ bé ta đã muốn xin vào làm kẻ ở cho phái Thái Hành. Kim Lam chấp nhận ta mà không chê ta mù. Dù huynh ấy có hơi nóng tính, nhưng bản tính không xấu, hơn nữa…”
Sắc mặt cậu ta chùng xuống: “Hôm qua ta nói có tiếng động lạ, cũng chỉ có huynh ấy tin ta và bằng lòng bẩm báo với Thi tiền bối. Là ta kéo huynh ấy vào chuyện này.”
Thời Kính Chi nhận lời không do dự: “Thì ra là vậy. Được, gần này tiền là đủ. Đợi ăn xong miếng bánh này ta sẽ đi xem giúp hắn.”
Tuy tài năng chỉ thuộc hàng thường thường nhưng kinh mạch Kim Lam không thoát khí, ít ra cũng giúp Thời Kính Chi tìm về chút ít tự tin. Thời gian còn lại Thời Kính Chi liên tục thay đổi phương pháp chữa bệnh “suy tim” cho Doãn Từ.
Hai ngày sau- ngày tụ họp định trước.
Giáo Xích Câu tìm được một viên Phật châu mới, những người còn lại cũng kiếm được không ít báu vật. Mọi người kéo lê một thân thương tích và chiến lợi phẩm cùng tiến lên con đường lúc tới. Thừa cơ tàn trận hỗn loạn, Doãn Từ rút cây trâm ra khỏi trái tim và nhét vào một tấm vải đẫm máu.
Địa điểm tụ họp là ở ngã ba đường, đoàn người còn lại đến nơi đúng hẹn. Tình cảnh hai bên tương đồng với thiệt hại quân số lẻ tẻ mà không gây ảnh hưởng quá đỗi nặng nề.
Kim Lam nói nhỏ: “Lăng giáo không thiếu người nào, chắc chắn Diêm Bất Độ chỉ dẫn riêng cho chúng.”
Sau khi được chữa trị, Kim Lam dần trở nên thân thiết hơn với thầy trò bọn họ. Diêm Thanh vẫn như thường lệ, im lặng đi sau.
Một hòa thượng bước lại gần từ phía đối diện, xòe tay ra: “Chư vị đã từng thấy vật này chưa?”
Một viên Phật châu nằm trong lòng bàn tay hắn.
“Đấy là hòa thượng Giác Hội.” Kim Lam vội giải thích, “Thủ tọa chùa Kiến Trần, rất phi phàm.”
Hòa thượng Giác Hội tuổi chừng bốn mươi, tướng mộc mạc gầy guộc, trông như người nông dân bị hà hiếp. Bước chân hắn lảo đảo nhưng giọng nói lại vững vàng: “Phật châu pháp khí phá yểm của chùa bần tăng, nhưng chỉ là một trong ba phần pháp trận. Bần tăng cho rằng tầng này có ba viên Phật châu. Sau khi gom đủ tất có thể khởi động pháp thuật, tìm thấy đường ra.”
Ô Huyết bà cười rít: “Không hổ là kẻ cầm đầu đám tạp chủng Lăng giáo, còn có thể dùng Phật châu làm chìa khóa, không cho ai có cơ hội giấu riêng… Các ngươi bảo vệ trận phá yểm nghiêm ngặt như vậy mà vẫn bị tên Diêm Bất Độ này học lỏm?”
Giác Hội không đáp. Ô Huyết bà hừ lạnh, đoạn ném Phật châu: “Được rồi, cầm lấy.”
Hòa thượng Giác Hội chắp hai tay thi lễ, rồi lại quay sang phía phái Thái Hành.
Người trong phái Thái Hành trố mắt nhìn nhau: “…” Ngại quá, chúng ta không có thật.
Thời Kính Chi hắng giọng: “Đại sư, viên thứ ba ở chỗ vãn bối.”
Giác Hội đặt ba viên Phật châu vào bát sắt, dùng chày đồng gõ bên rìa bát. Âm thanh trầm vang và rền rĩ vờn quanh mọi người như mũi kiếm. Ngã ba chậm chạp tách mở thành một con đường mới tinh ngay chính giữa.
Con đường mới này giăng đầy đèn hoa, náo nhiệt lạ kỳ. Người giấy trên đường quay lưng về phía mọi người, cùng hướng mặt về một chỗ. Bầu không khí lặng ngắt tan đi, âm nhạc rộn ràng kéo đến với tiếng hát ề à.
Bên kia, cổng mộ vẫn im lìm. Không có đồ ăn thức uống tiếp tế, cũng không có quân cứu viện.
Trận pháp phá yểm thành công, hòa thượng Giác Hội trả lại Phật châu, đoạn lẩm nhẩm một câu A Di Đà Phật.
“Ta sẽ cắt cử người ở lại lo chuyện cổng mộ.” Ô Huyết bà lên tiếng, “Còn lại chẳng bằng giữ nguyên đội cũ tiếp tục tiến lên. Các tiểu tử phái Thái Hành thế nào, đi chứ?”
Thi Trọng Vũ gật đầu.
Thời Kính Chi run sắp thăng thiên.
Doãn Từ đã quen với sư tôn hở ra là rung lắc của mình, y nắm cổ tay Thời Kính Chi: “Sư tôn đừng sợ, ta bước theo ngươi.”
“Tự dưng có trận gió tà, vi sư hơi lạnh.” Thời Kính Chi ương ngạnh, “Được cả Phật châu rồi thì nhất định phải bước tiếp chứ.”
Mỗi người ôm một tâm tình giấu kín. Các môn phái sắp xếp cho người bị thương ngồi canh bên cạnh chiến lợi phẩm ngay trước cổng mộ, sẵn sàng ra trận với trang bị nhẹ nhàng.
“Bang Kim Ngọc đo đạc bên ngoài rồi, quỷ mộ hình tam giác, tổng cộng ba tầng. Đây là tầng thứ nhất, càng xuống sâu không gian càng chật hẹp. Tuy chỉ còn lương thực cho bốn ngày nhưng ăn dè là được.”
Kim Lam nói như thật.
“Trước kia đại sư tỷ bảo sẽ dẫn các ngươi đi hết một tầng. Nay chúng ta từng vào sinh ra tử, có thể chung đường hết tầng thứ hai.”
Doãn Từ không hề kinh ngạc- sự chính trực của Thi Trọng Vũ đã đạt đến độ gần như là bướng bỉnh, tuy nhiên đầu óc nàng ta không hề ngu ngốc. Thời Kính Chi vừa có năng lực vừa biết cư xử, đúng là một trợ thủ ưu tú. Mà phái Khô Sơn sẽ không từ chối sự bảo hộ của một môn phái lớn, cũng coi như đôi bên cùng có lợi.
Như vậy màn trổ tài tối qua có khả năng cũng là một phần kế hoạch của họ Thời. Lại ngẫm nghĩ sâu xa hơn chút, chưa biết chừng hắn đã phát hiện ra Sợi U Sầu từ lâu, chẳng qua lên tiếng muộn là để chiếm được kiếm pháp Thanh Nữ mà thôi.
Vị sư phụ run bần bật của mình luôn có thể giũ ra được những trò mừng thú vị.
Đúng lúc này Thời Kính Chi bỗng nắm chặt tay y: “A Từ, nếu ta thật sự bỏ mạng tại đây thì ngươi phải bình an sống sót đến cuối cùng đấy.”
“Sao vậy được?” Doãn Từ cười nói, “Không phải sư tôn đã nói một khi ta sống qua đại nạn, thì đôi ta hưởng phúc cùng nhau sao.”
Thời Kính Chi không trả lời, chỉ nhìn phía cuối con đường.
Làn điệu véo von đầy ai oán phổ nhạc cho vẻ đẹp mỹ miều của tơ lụa được ánh lửa thổi bừng. Đám đông thận trọng tiến lên, lách qua người giấy. Hướng nhìn đồng nhất khiến người đằng sau khó mà phân rõ đâu là người thật, đâu là người giấy.
Có một tòa nhà cuối con đường. Mọi người lần lượt bước qua cánh cửa nhà, như bị cánh cửa nuốt gọn.
Biển hiệu trên cửa viết ba chữ “Đến điện Tiên” với nét bút hùng hồn, màu tươi như màu máu.
_________
Tác giả có lời:
Thời Kính Chi: Suýt thì hết hồn chim én, nhưng phải tiếp tục đi vì mạng sống của mình (phát biểu từ những mảnh suy nghĩ rời rạc.jpg)
Doãn Từ: Nếu thật sự lấy ta sống qua đại nạn làm chuẩn thì cái phúc ngươi được hưởng sau này hơi bị nhiều quá đấy.