Sau mười hai giờ đêm, bọn họ lại theo Từ Chi Ngôn đến khu đất hoang kia một lần nữa.
Lần này tiến vào, từ rất xa Lê Duệ Bạch đã ngửi được mùi cháy khét, hơn nữa càng đi sâu vào trong, nhiệt độ xung quanh càng tăng cao.
Răng Vàng đã đứng ở đó chờ từ sớm. Chiều nay trước khi tới viện điều dưỡng Từ Chi Ngôn đã báo ông ta dọn dẹp bãi đất hoang, chỗ ngoài vòng tơ hồng sạch sẽ. Sau đó đào một cái rãnh rộng khoảng hai mươi centimet bên cạnh.
Ông ta tưởng tơ hồng kia nhuộm đỏ chôn trong đất thế thôi, nào ngờ bên dưới nó mọc ra đầy tóc. Lúc ấy công nhân sợ tới mức không làm nữa, ông ta phải bỏ ra thêm tiền mới miễn cưỡng giữ họ lại được.
Tóc đào lên nằm trong mương, khiến người ta nhìn mà cảm thấy buồn nôn.
Từ Chi Ngôn nói: “Đốt lửa.”
Răng Vàng đáp lại, tay run run quẹt một que diêm ném vào trong mương rãnh.
Lửa lan ra, vì tóc dễ cháy nên lửa nhanh chóng bốc lên ngùn ngụt, bên tai là tiếng tóc cháy xèo xèo.
Bọn họ một lần nữa nghe thấy tiếng kêu la thê lương của cô gái trong viện điều dưỡng. Trên bãi đất hoang dần xuất hiện một bóng đen cao khoảng một mét sáu. Theo ánh lửa bập bùng, bọn họ thấy rõ đó chính là mớ tóc biến mất trong phòng bệnh.
Răng Vàng hoảng sợ, chân mềm nhũn ngã ngồi trên đất. Khoảng cách giữa ông ta và Ngộ Trừng gần nhất, cậu ngửi được mùi nước tiểu, cúi đầu thì thấy Răng Vàng bị dọa đến tè dầm.
Mà Răng Vàng hiển nhiên không ngờ tới, kích thích còn ở phía sau.
Trên mảnh đất hoang bỗng xuất hiện nhà cửa và quỷ ảnh, bọn họ giống như hoa mầu mọc lên từ trong đất. Thân thể của họ không có chỗ nào lành lặn, da dẻ cháy xém, hốc mắt không có mí, chỉ còn mỗi con ngươi nằm trong đó.
Từ Chi Ngôn đứng yên chắp tay sau lưng, dường như chẳng thấy cảnh tưởng trước mắt này đáng sợ. Anh nhấc chân bước qua đường lửa đang rực cháy kia.
Mắt thấy Từ Chi Ngôn cách bọn họ càng ngày càng xa, Lê Duệ Bạch cắn răng một cái, bước qua theo. Cô đuổi thật nhanh tới, trốn sau lưng Từ Chi Ngôn, cố nén sợ hãi trong lòng lắm mới không nắm góc áo của anh.
Lúc bước qua ngọn lửa, Lê Duệ Bạch phát hiện lửa đó không có nhiệt độ, cũng có thể nói, lửa đó vốn dĩ chỉ là ảo giác. (Mình nghĩ là do tóc cháy rất nhanh, không duy trì được lửa lâu.)
Ngộ Trừng vừa định đuổi theo, nhưng đùi cậu bị người khác ôm chặt. Cúi đầu nhìn, thấy Răng Vàng đang than thở khóc lóc cầu xin cậu ở đây, đừng bỏ ông ta một mình.
Ngộ Trừng thử tránh né giải thoát thân mình, vậy mà cái ‘bình gas’ (ổng vừa béo vừa lùn nên cậu gọi thế) này có sức lực kinh người. Không chỉ có thế, giọng cũng đinh tai nhức óc, ôm cậu vừa khóc vừa kêu. Nhìn bóng dáng Từ Chi Ngôn và Lê Duệ Bạch dần biến mất, cậu nhận mệnh ở lại đây với Răng Vàng.
Sau khi bước vào thôn trang, những quỷ ảnh đột nhiên biến mất.
Từ Chi Ngôn trực tiếp đi tới một khu nhà phía trước, đẩy thanh chắn cửa bằng gỗ ra, bước vào.
Lê Duệ Bạch theo sát phía sau, cảm thấy xung quanh cực kì lạnh lẽo. Cả người cô phát run, thở cũng không dám thở mạnh, trái tim sợ tới mức đập thình thịch.
Tới nhà chính, Từ Chi Ngôn đẩy cửa vào.
Trong phòng tuy tối om nhưng Lê Duệ Bạch vẫn có thể nhìn được bài trí của nó.
Nội thất đơn bạc, bàn ghế cũ nát ọp ẹp, chỗ nào cũng có mùi ẩm mốc. Vài món đồ chơi bẩn thỉu nằm lăn lóc trên mặt đất. Đối diện với cửa là một cái bàn kiểu dáng xưa cũ đặt sát tường, bên trên để một bức ảnh gia đình.
Trong ảnh có tổng cộng năm người, một đôi vợ chồng và ba người con.
Từ Chi Ngôn cầm bức ảnh chụp đó, ngon tay than dài nhẹ nhàng chà đi lớp bụi mỏng, vuốt ve khuôn mặt tươi cười vui vẻ của những đứa trẻ.
Chỗ bị anh vuốt qua dần dần đen lại, tấm ảnh chụp bắt đầu bốc lửa.
“Còn không ra?” Từ Chi Ngôn nhàn nhạt nói.
Đột nhiên, trong sân truyền đến tiếng vang. Lê Duệ Bạch xoay người, nhìn thấy một mớ tóc mọc lên giữa sân. Sau khi tóc tản đi, hiện ra một người phụ nữ, chính là người phụ nữ trong bức ảnh.
Người phụ nữ đứng yên, nhìn Từ Chi Ngôn, dưới mắt là hai hàng huyết lệ, dùng thanh âm bén nhọn chất vấn: “Tại sao lại muốn nhúng tay vào chuyện này?”
Từ Chi Ngôn nói: “Ngươi hại nhiều người vô tội như vậy mà còn hỏi tại sao?”
Người phụ nữ đó kích động, lạnh lùng nói: “Là bọn họ đáng chết. Làm sao bọn họ biết được chúng tôi đã trải qua chuyện gì. Bọn tôi bị thiêu sống, kêu trời không linh mà kêu đất không thiêng. Đứa nhỏ lớn nhất của tôi mới có sáu tuổi thôi, chúng còn đang say giấc nồng mà đã bị thiêu chết.”
Người phụ nữ nọ bước về phía trước hai bước, nghẹn ngào nói, có chút tức giận, lại có chút hổn hển: “Bọn họ cầm camera chụp qua chụp lại, đem người chết bọn tôi thành cái cần câu cơm câu tiền. Bọn họ nhìn chúng tôi như vậy chẳng khác nào đang chế giễu, như vậy không đáng chết sao!”
Lê Duệ Bạch cảm giác không khí như có khói, khi hô hấp như có một đám khói dày đặc bị hít vào xoang mũi, không nhịn được ho khan vài tiếng.
Lê Duệ Bạch nhịn xuống cảm giác muốn ho, nghẹn một hơi nói: “Tiên sinh, nhiệt độ xung quanh bắt đầu tăng lên.”
Người phụ nữ trong sân đã biến mất.
Dù gần họ không có bất kì một ngọn lửa nào nhưng nhiệt độ ngày một tăng cao. Trong không khí dường như chứa đầy khói, theo hô hấp xông vào trong cơ thể họ.
Ánh mắt Từ Chi Ngôn lạnh lùng, lấy một con dao găm dài dài cỡ một bàn tay, cắt một vết vào vết thương còn đang ửng đỏ ở tay còn lại.
Anh ngồi xổm xuống, vẽ một đạo phù trong sân.
Lê Duệ Bạch cảm giác nhiệt độ xung quanh lập tức giảm xuống. Những bóng đen bắt đầu xuất hiện, vây Từ Chi Ngôn và cô lại, nhưng trong những bóng đen đó không có người phụ nữ lúc nãy.
“Tiên sinh…” Lê Duệ Bạch mở miệng nói, âm thanh của cô run rẩy: “Bây giờ chúng ta nên làm gì?”
Từ Chi Ngôn nhìn ra bên ngoài vòng vây của những bóng đen, nhìn tới người phụ nữ kia, nhàn nhạt nói: “Đừng sợ. Không để em chết ở đây đâu.”
Lê Duệ Bạch: “…….” Cô có thể nói với anh rằng lời này chẳng an ủi được tẹo nào không?
“Mang bùa chứ?” Từ Chi Ngôn hỏi.
Lê Duệ Bạch gật đầu, vội vàng lấy bùa của mình và bùa của Ngộ Trừng ra đưa cả cho Từ Chi Ngôn. Ai ngờ anh sau khi Từ Chi Ngôn nhận lấy thì hơi ngạc nhiên: “Bùa này tôi vẽ?”
Lê Duệ Bạch sửng sốt, cô thế mà lại quên mất, lúc Ngộ Trừng đưa bùa dặn dò rất nhiều rằng ngàn vạn lần không được để Từ Chi Ngôn nhìn thấy bùa này. Bằng không tính mang của cậu sẽ lành ít dữ nhiều.
Lê Duệ Bạch cảm giác được Từ Chi Ngôn cười lạnh một tiếng, cô đã thực sự lĩnh ngộ được cái gọi là sự tức giận của Từ Chi Ngôn trong lời Ngộ Trừng.
Cô âm thầm xin lỗi Ngộ Trừng trong lòng, nhưng cái này cũng có lỗi của cậu. Ai bảo cậu cả gan dám thó bùa Từ Chi Ngôn luyện vẽ tới tay?
Từ Chi Ngôn kẹp mấy là bùa giữa ngón trỏ và ngón giữa, miệng lẩm nhẩm niệm chú. Trong nháy mắt khi anh buông tay, những lá bùa đó bay nhanh tới chỗ mấy bóng đen.
Bùa vừa tiếp xúc với bóng đen thì bốc cháy hừng hực, bao vây toàn bộ bóng đen bên trong.
“A a a!” Trong ánh lửa, Lê Duệ Bạch nghe được rất nhiều tiếng kêu la thảm thiết, còn có tiếng khóc thê lương, thậm chí nghe ra được sự phẫn nộ và không cam lòng của họ.
Lê Duệ Bạch cảm thấy dường như mình đang đứng trong biển lửa đó.
“Đi theo tôi.” Từ Chi Ngôn nói rồi nhấc chân đuổi theo hướng người phụ nữ kia biến mất.
Người phụ nữ đó vừa rời đi, Lê Duệ Bạch thấy được bóng dáng ba đứa trẻ ở ngoài cửa, chúng tránh né thân mình, chỉ ló đầu nhìn cô.
Đến khi cô nhìn theo hướng Từ Chi Ngôn thì đã chẳng thấy anh đâu nữa, hình ảnh trước mắt cô bỗng biến thành thôn Lê gia.
Cô sờ sờ cổ tay mình, chạm đến ngọc châu, tâm tình sợ hãi mới ổn định lại.
Giờ cô đang đứng trước nhà mình, cổng lớn mở rộng, trong phòng có ánh đèn ấm áp, đầu mũi đều là mùi hương sủi cảo.
Bỗng cửa phòng mở ra, một người phụ nữ nét mặt dịu dàng, vừa nhìn thấy cô thì ngẩn người, sau đó cười nói: “Duệ Bạch, sao đứng ngốc ở đó, còn không mau vào ăn cơm?”
Lê Duệ Bạch theo bản năng, vừa tính bước tới, một tiểu nha đầu bốn năm tuổi chạy xuyên qua cơ thể cô, lao về hướng về phía người phụ nữ kia, được ôm chầm vô lòng.
Người phụ nữ thân mật cọ trên trán Lê Duệ Bạch, vươn tay vỗ đi bụi đất bám đầy người cô, sủng nịch nói: “Lại đi nghịch ở đâu về. Hôm nay mẹ mới thay quần áo cho con đó.”
Cửa phòng bị đóng lại, Lê Duệ Bạch đứng đó thở dài, cong cong khóe miệng, hóa ra mẹ của cô xinh đẹp như vậy.
Khi cô bốn năm tuổi thì cha mẹ mất, người thân trong ký ức của cô chỉ có hai người Mộc Ái Anh và Lê Hướng Dân.
Trong phòng truyền đến tiếng cười nói vui vẻ khiến Lê Duệ Bạch sinh ra cảm giác xúc động, muốn đẩy cửa đi vào. Cô muốn nhìn một chút hình dáng cha mẹ mình, muốn nói với họ đừng bỏ cô lại một mình.
Ngay lúc cô không kiềm chế được mà bước về phía trước, bên tai đột nhiên nghe được thanh âm của Từ Chi Ngôn: “Lê Duệ Bạch.”
Lê Duệ Bạch đột nhiên dừng bước, lấy lại tinh thần thì phát hiện mình đang ở trong núi sâu sau thôn Lê gia, trước mắt là đội ngũ đưa ma.
Cô tháo vòng ngọc châu trên tay xuống, nhắm mắt lại niệm Thanh Tâm chú, mãi đến khi nghe được âm thanh Từ Chi Ngôn lần nữa: “Mở mắt.”
Lê Duệ Bạch mở bừng hai mắt, giờ cô lại đứng trước nhà mình, nhưng chẳng có một ai, Từ Chi Ngôn cũng không đứng bên cạnh cô.
Bỗng nhiên hình xăm trên cổ tay cô truyền đến cảm giác đau đớn như bị bỏng, sau đó đường màu đen xuất hiện trước mặt, từ cổ tay nối dài về phía xa.
Cô đi theo đường màu đen đó, tới cuối thì thấy đây là chỗ bọn họ tiến vào, Từ Chi Ngôn đứng đó quay lưng về phía cô.
Đầu kia của đường màu đen trên cổ tay trái anh kéo dài và nối liền với cổ tay phải của cô.
Ngay khi Từ Chi Ngôn xoay người lại thì đường màu đen đó biến mất.
Lê Duệ Bạch nâng cổ tay lên nhìn, hình xăm vẫn nguyên vẹn như ban đầu, không có chút biến hóa nào. Nhưng cô chắc chắn những gì xảy ra khi nãy đều là thật.
Người phụ nữ kia đứng đối diện Từ Chi Ngôn, hóa thành một ngọn lửa sáng rực.
Phòng ốc phía sau cũng bốc cháy dữ dội, Lê Duệ Bạch từ trong ánh lửa bước tới bên cạnh từ Chi Ngôn, cả một bụng đầy nghi vấn.