Tiên Sinh Đoán Mệnh Sao?

Chương 48: Lòng tham vô đáy rắn nuốt voi



“Trời ơi, con rắn này thành tinh rồi à?” Trần Hữu Phúc run lập cập núp phía sau Tống Triết. Dân địa phương cũng rối rít chạy mất dạng, không dám tới gần, người lớn gan cũng chỉ dám đứng ngoài cửa nhìn vào, sợ bị liên lụy.

Vợ Lão Uông vội vàng che mắt đứa nhỏ rồi để cha mẹ chồng dắt bé vào nhà, không để bé bị dọa.

Lão Uông lúc này mở mắt ra, biểu tình mờ mịt, thấy con đại hắc xà trên đình đầu thì sợ tới tè ra quần, gào khóc: “Cứu mạng a, có rắn, có rắn!”

Sau khi từ thân thể Lão Uông trượt ra ngoài, bùa không có tác dụng với người bình thường nên Lão Uông liền lăn một vòng tới chỗ Tống Triết. Không chỉ ông mà những người khác đều bị hù chạy, còn không thì cũng lộ ra biểu tình sợ hãi, chân cẳng mềm nhũn, ông không chạy tới chỗ người đứng thẳng nhất thì chạy đi đâu đây?

Đại hắc xà thấy Lão Uông cử động liền nóng nảy vẫy đuôi, thế nhưng có Tống Triết ở, nó căn bản không dám tới gần.

“Đại sư, đại sư, mau cứu tôi đi.” Lão Uông ôm đùi Tống Triết, hoàn toàn không còn chút tôn nghiêm đàn ông nào.

Tống Triết nhíu mày giải thoát chân mình khỏi tay đối phương: “Ông đừng vội hô cứu mạng, trước tiên nghĩ lại xem mình đã làm gì mà đại hắc xà người ta lại căm hận ông như vậy.”

Lão Uông nước mắt giàn dụa, nào còn nhớ được mình từng làm gì: “Tôi không làm gì cả, thật sự, tôi không làm gì cả, tôi cũng không biết vì sao đại hắc xà lại tới tìm tôi.”

Tống Triết nhịn không được đảo mắt trắng dã, rắn sống lâu như vậy khẳng định đã có linh trí, theo Tống Triết quan sát thì đại hắc xà này chỉ cần tu luyện thêm vài năm là có thể biến thành mãng xà, sau đó tiếp tục cố gắng, lột da thêm nhiều lần thì có thể tu thành giao long. Sau khi thành giao long thì bắt đầu độ kiếp, có thể hóa rồng hoặc biến trùng. Thế mà vất vả đến tận bây giờ, chỉ còn một bước nữa là có thể bước lên con đường hóa rồng thì lại bị đám người này bắt được, lột da moi gan, còn ăn sạch thân rắn của nó không còn lại chút vụn thịt, bảo nó có thể không tức sao?

Lão Uông bị dọa tới muốn thăng thiên, hỏi cũng chẳng biết gì, vẫn là vợ Lão Uông lớn gan hơn một chút, run rẩy nói: “Lão Uông, có nhớ lần lên núi hái thảo dược có nói là thấy một hang núi, bên trong có một con rắn lớn, ông thừa dịp nó đang trong kì nghỉ đông tìm thôn dân tới bắt nó ăn thịt, ông nhớ không?”

Khi ấy Lão Uông ăn tới mặt mũi bóng nhẫy, còn mag về một khối lớn, vợ Lão Uông trước nay rất kính sợ loài rắn rít này, càng miễn bàn là rắn lớn đến vậy, chỉ sợ đã thành tinh rồi. Nếu khi ấy bà đi cùng thì tuyệt đối đã không cho Lão Uông ăn, đáng hận là lúc biết chuyện thì đã quá muộn.

Nghe thấy lời vợ Lão Uông, không ít thôn dân cùng Lão Uông giết rắn trắng bệch, bởi vì bọn họ cũng có phần ăn thịt rắn.

Khi đó Lão Uông bị quỷ mê muội đầu óc, đối với người miền núi, ăn thịt rắn là chuyện rất bình thường. Mấy ngày đó trong người Lão Uông có chút mệt mỏi, thấy rắn lớn như vậy liền nghĩ rằng mật rắn rất bổ, liền tìm người tới giải quyết, thực không ngờ lại mang tới tai họa.

“Đại sư, đại sư, cậu giúp tôi đi, tôi không phải cố ý mà đại sư….”

Đại hắc xà hung ác nhìn Lão Uông, không ngừng thè lưỡi rắn, ánh mắt âm u của nó liếc nhìn đám đồng đảng ở bên ngoài, sát khí lạnh lẽo.

Tống Triết không phản ứng Lão Uông mà trực tiếp trò huyện với đại hắc xà: “Ta không nói dài dòng, ta biết trong lòng mi rất tức giận, thế nhưng giết những người này thì mi cũng không thể biến thành rồng được. Như vầy đi, ta làm chủ để những kẻ đã hại mi cung phụng mi làm địa tiên, hưởng thụ hương khói, chờ đến thời gian thì một lần nữa hóa rồng, được không?”

Đại hắc xà giãy dụa thân thể, ánh mắt do dự, mặc dù đã mở linh trí nhưng vẫn không thông minh như nhân loại, bất quá vẫn theo bản năng hướng lợi tránh hại, nó thực sự không đánh lại Tống Triết. Tống Triết không có khả năng để nó giết người trả thù, lúc này, nó đáp ứng đề nghị của Tống Triết là kết cục viên mãn nhất.

Thế nhưng nó làm sao cam tâm chứ? Dựa vào cái gì đám người này làm chuyện xấu lại không bị báo ứng?

Tống Triết nhìn ra nó không cam lòng, liền mở miệng: “Chỉ cần không tổn hại mạng người, ở trong giấc mộng của bọn họ, mi muốn làm thế nào cũng được.”

Ánh mắt đại hắc xà lóe sán, tê tê tê kêu vài tiếng, tâm tình nóng nảy rốt cuộc cũng an tĩnh lại, thế nhưng ánh mắt nhìn Lão Uông vẫn lạnh như băng.

Thấy nó đáp ứng, Tống Triết nhìn qua những người khác: “Đại xà đã đồng ý, chỉ cần các người lập bài vị cung phụng đến khi nó độ kiếp thì nó sẽ không tổn thương các người nữa, ý các người thế nào?”

Lão Uông không nói hai lời liền gật đầu đáp ứng: “Được được được, tụi tôi nguyện ý, tụi tôi dĩ nhiên nguyện ý.”

Thế nhưng cũng có người không cam lòng: “Thế nhưng nghe ý của đại sư thì nó còn tiến vào mộng của tụi tôi giở trò, đại sư lợi hại như vậy mà không thể xử lý nó à?”

Lời này vừa nói ra, không ít người dao động, đúng vậy, xử lý nó không phải tốt sao, sao lại bắt bọn họ sống trong sợ hãi như vậy chứ?

Đại hắc xà lạnh lùng nhìn đám người, lưỡi rắn đỏ tươi không ngừng phun ra, tựa hồ đang đánh giá xem thịt trên người bọn họ ăn có ngon hay không.

Tống Triết cười lạnh: “Trên đời này làm gì có chuyện tốt như vậy, không muốn bỏ công chỉ muốn hồi báo. Các người hại đại hắc xà, chẳng những không muốn cầu nó tha thứ mà còn độc ác muốn nhổ cỏ tận gốc, ai cho các người lá gan đó vậy? Được rồi, nếu không muốn thì tùy ý các người, dù sao thì tôi cũng không xen vào nữa, tôi đâu có rảnh mà ăn no xen vào chuyện người khác.”

Nói xong, Tống Triết vung tay giải trừ giam cầm đại hắc xà, đại hắc xà cảm giác mình có thể tự do hoạt động lập tức bổ nhào về phía người kia, ngậm lấy gã từ không trung quật xuống làm đám người kinh hãi la hét.

Người nọ bị quật tới đau đớn lăn lộn, cái đuôi đại hắc xà quét một phát, toàn bộ thôn dân bị đánh ngã xuống đất, rên rỉ không thôi.

Tống Triết lạnh lùng đứng nhìn, cậu biết đại hắc xà không dám giết người trước mặt mình nên cũng không ngăn cản, có vài người chính là thiếu đánh như vậy, không bị đập một trận sẽ không chịu hiểu.

“Đại sư, đại sư, chúng tôi nguyện ý cung phụng, tụi tôi nguyện ý, cầu đại sư cứu tụi tôi.” Một bà bác trước đó cũng có suy nghĩ như người nọ ôm eo bò dậy, dáng vẻ chật vật, vừa thấy cái miệng đại hắc xà nhe trước mặt thì sợ tới mức nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, điên cuồng dập đầu, trong lòng oán hận người nọ cố ý dẫn dắt bọn họ cãi lời đại sư, chọc đại sư tức giận.

Thấy dáng vẻ hối hận, nguyện ý cung phụng của bọn họ, Tống Triết liền hướng đại hắc xà ngoắc tay: “Quay lại đây, hết giận chưa?”

Đại hắc xà hiển nhiên chơi rất vui, cái đuôi không ngừng đập đập mặt đất, thấy Tống Triết gọi, mặc dù chưa thỏa mãn nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời.

Trần Hữu Phúc vẫn luôn núp sau lưng Tống Triết nên không bị thương tổn, thấy thôn dân bị dày vò một phen mới chịu gật đầu đáp ứng cung phụng đại hắc xà thì nhịn không được trề mỏ, đúng là tự tìm đường chết mà! Đại sư tốt tính như Tống Triết mà cũng tức giận tới mức không thèm để ý tới bọn họ, đủ hiểu bọn họ làm người ta chán ghét cỡ nào. Rõ ràng mình làm sai trước, hại đại hắc xà không thể hóa rồng, bảo bọn họ cung phụng để giải nhân quả, giải oán hận trong lòng đại hắc xà, thế nhưng đám người này lại tham lam vô đáy rắn nuốt voi, còn muốn giải quyết tận gốc rễ, nghĩ đẹp quá hén, gặp báo ứng rồi đi! Đáng lắm!

Chờ Tống Triết giải quyết xong chuyện đại hắc xà rời khỏi nhà Lão Uông, tất cả mọi người vừa kính sợ lại khâm phục nhìn bọn họ, không ai dám lên tiếng. Ai dám chứ, thân thể vẫn còn đau đâu này!

Chờ Tống Triết đi rồi, nhóm thôn dân có người sợ hãi có người không hài lòng, than phiền trách móc Lão Uông rủ bọn đi ăn thịt rắn, Lão Uông thật vất vả thoát khỏi cõi chết, nghe người nọ nói vậy liền trách ngược lại: “Nếu ông không thèm thì đừng có ăn, trở về như Tiểu Hồ là được. Ông xem đi, nó không ăn, có sao đâu.”

Tiểu Hồ là người duy nhất trong nhóm người Lão Uông tìm tới khuyên ông đừng ăn. Thế nhưng khi đó mọi người không chịu nghe, đều cảm thấy thịt rắn rất ngon. Tiểu Hồ khuyên không được, không còn cách nào khác là một mình xuống núi.

Nhóm người cười nhạo Tiểu Hồ có thức ăn ngon lại không thèm, lại còn nói gì mà sát sinh không tốt, bây giờ đều hối hận tới tím ruột.

Chuyện nhà Lão Uông rất nhanh đã truyền ra ngoài, Tống Triết cùng Trần Hữu Phúc về tới nhà, chị Lý cùng Lệ Vận Tài đang ngồi nói chuyện này, chị Lý vui vẻ nói: “Cũng may khi ấy Lão Lý nhà chị bận việc nên không đi, không thì cũng chịu tội rồi. Đúng rồi, nghe nói đại sư kia là một người trẻ tuổi lạ mặt, cũng sấp xỉ tuổi cậu nhóc cậu dẫn về ấy, nghe sao giống bạn cậu vậy?”

Lệ Vận Tài liếc nhìn Tống Triết cùng Trần Hữu Phúc đẩy cửa tiến vào, bất đắc dĩ cười: “Chị Lý, đây là đại sư được bạn tôi mời tới.”

Chị Lý kinh ngạc không thôi, nhìn Tống Triết không dời mắt, cuối cùng Lệ Vạn Tài nói đại sư vẫn chưa ăn cơm chị mới vội vội vàng vàng chạy về nấu.

“Đại sư quả nhiên là đại sư, không ngờ vừa tới đã nổi danh.” Trần Hữu Phúc cười hì hì nói.

Lệ Vạn Tài cũng nói: “Cám ơn đại sư hỗ trợ, bằng không nhóm thôn dân cũng không biết phải làm sao mới tốt.”

Tống Triết tùy tiện khoát tay: “Tôi cũng phải vì thôn dân, chủ yếu là vì con rắn kia, tu luyện lâu như vậy thực không dễ dàng!”

Lệ Vạn Tài dừng một chút: “Đúng vậy, quả thực không dễ dàng!” Anh loáng thoáng cảm thấy vị đại sư này quả thực có chút kỳ quái.

Chị Lý bên kia làm cơm xong thì gọi nhóm Lệ Vạn Tài qua dùng cơm. Vừa qua nhà chị Lý, Tống Triết liền thấy nhóm người gặp ở nhà Lão Uông trước đó, nam có nữ có, trên tay xách theo vài thứ. Thấy Tống Triết thì vừa lúng túng lại cảm kích nói: “Đại sư, cám ơn cậu đã hỗ trợ, tụi tôi là người miền núi, cũng không có thứ gì tốt. Hi vọng cậu có thể nhận mấy thứ này. Lão kia ỷ mình là côn đồ trong thôn nên mới lớn lối, đại sư đừng để ý.”

Tống Triết mỉm cười nhận lấy sản vật núi rừng trong tay bọn họ, thấy bọn họ giống như trút được gánh nặng mới nói: “Chỉ cần lòng hướng thiện, thành tâm hối cải thì đại hắc xà kia sẽ không cố ý làm khó dễ mọi người đâu.”

Thôn dân vui mừng: “Cám ơn đại sư.”

Người biết sai biết sửa, trước giờ Tống Triết đều khoan hồng độ lượng vài phần. Còn kẻ không biết xấu hổ thì từ đâu tới mau cút về đó.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.