Sau khi về tới nhà, nhìn khoảng tiền được chuyển khoản, Tống Triết trợn to mắt đếm một loạt số không phía sau, nhịn không được cảm khái, hóa ra đoán mệnh thật sự dễ kiếm tiền a! Khó trách nguyên thân từ trong núi vào thành phố mà vẫn thuê được căn hộ tốt như vậy, còn thỉnh thoảng nạp tiền game.
Nghĩ tới khả năng nguyên thân xuyên tới thế giới của mình, nhập vào thân thể mình, Tống Triết đoán có lẽ đối phương cũng không quá chật vật, dù sao có thủ nghệ như vậy thật sự là đi khắp thiên hạ cũng không sợ a!
Dựa theo thói quen của nguyên thân, Tống Triết chuyển một phần năm số tiền vào tài khoản cơ quan từ thiện, Tống Triết không rõ là vì sao, thế nhưng sau khi tìm hiểu trí ức nguyên thân thì cậu đã hiểu nguyên do, đoán mệnh là nhìn lén thiên mệnh, làm chuyện không tốt sẽ bị giảm họ, làm chuyện tốt thì sẽ được phúc báo, có hỗ trợ cho người đoán mệnh như bọn họ.
Sau khi đánh răng rửa mặt xong, Tống Triết nằm trên giường cẩn thận xem xét ký ức nguyên thân, nghĩ tới sau khi hai mẹ con kia đi lại có một tia âm khí nhập vào thân thể mình, Tống Triết lăn qua lộn lại không ngủ được, cậu lôi di động ra tìm kiếm sách vở có liên quan tới đoán mệnh, muốn tìm hiểu nguyên nhân. Thế nhưng dù sao cậu cũng không phải dân chuyên, nhìn như rơi vào sương mù, thực sự không dễ hiểu như kí ức của nguyên thân. Sau đó Tống Triết chỉ đành từ bỏ, cảm thấy đây có thể là một loại năng lực của nguyên thân.
Đến tận nửa đêm, mí mắt rốt cuộc không chịu nổi nữa, Tống Triết mới đắp chăn, một giây sau liền chìm vào giấc ngủ.
Trong lúc mơ màng, cậu tựa hồ nằm mộng.
Cảnh trong giấc mơ là giảng đường đại học, cậu đang đoán mệnh cho nhóm bạn học. Cậu thấy mình nhìn hệ thảo* nói: “…trời sinh mệnh đào hoa, thế nhưng cẩn thận đào hoa quá nhiều sẽ thành đào hoa sát, ngược lại sẽ tự hại mình.” [* hotboy của hệ]
Hệ thảo hểnh mũi, biểu thị Tống Triết nói vậy vì ghen vị vẻ đẹp trai của mình mà thôi.
“Tống Triết” nhún vai: “Cậu không tin cũng được, tôi đã nói xong rồi, còn không thu phí, cậu nên hài lòng a. À đúng rồi, cậu đừng có ỷ mình dáng dấp dễ nhìn mà đứng hai thuyền, phải biết cho dù xích lại bằng xích sắt thì vẫn có nguy cơ lật thuyền.”
Sắc mặt hệ thảo lúc trắng lúc xanh, thấy mọi người vây xem nhỏ giọng xì xào thì mắng một tiếng, cảnh cáo “Tống Triết” coi chừng mình rồi bỏ đi.
Kết quả hệ thảo vừa mới ra khỏi cửa thì bị một áo sinh mặc đầm hồng tát một cái, cô gái ươn ướt lệ, phẫn nộ nói: “Anh là cái tên khốn khiếp, Tiếu Tiếu là bạn thân của tôi mà anh cũng dám ra tay. Anh có tin tôi thiến anh không hả?”
Tống Triết biết cô nữ sinh này, là hệ hoa*, dáng dấp xinh đẹp bất quá nghe nói gia cảnh có dính với xã hội đen. Lúc nghe đoán mệnh Tống Triết còn cảm thấy khó tin, thế nhưng hiện giờ thấy hệ hoa không dễ chọc muốn đánh hệ thảo, Tống Triết liền cảm khái, quả nhiên nhìn người không thể nhìn bề ngoài a! [* hoa khôi của hệ]
Sau khi chuyện này phát sinh, “Tống Triết” bị mọi người vây xung quanh cầu đoán mệnh.
“Tống Triết” cười híp mắt: “Từng người từng người thôi, mọi người xếp thành hàng, một lần năm chục, không trả giá. X bảo V tín chuyển khoản đều được.” [dạng ví điện tử]
Tống Triết tỉnh lại, dở khóc dở cười, xem ra nguyên nhân ở thế giới bên kia còn phù hợp hơn cả cạu, hi vọng cậu ta không vì tuyên truyền mê tín dị đoan mà bị bắt đi giáo dục.
Sau khi biết nguyên thân sống rất tốt ở thế giới của mình, Tống Triết cũng không còn gánh nặng, nếu chuyện đã định như vậy, ông trời muốn cậu biến thành Tống Triết bay giờ thì cậu phải tiếp tục sống thật tốt.
Tống Triết làm tốt tâm lý, thức dậy đánh răng rửa mặt, sau đó mở tủ lạnh ra thì chỉ tìm thấy một hộp sữa chua, ngoài ra trong phòng bếp chỉ có mấy hộp mì ăn liền. Tống Triết than thở, ẩm thực của nguyên thân thực không có quy luật. Hy vọng ở bên kia đã rút kinh nghiệm, biết chăm sóc tốt cho thân thể.
Sau khi nấu mì cùng ăn sữa chua, Tống Triết mang theo đồ đoán mệnh của mình ra cửa, liếc nhìn thời gian, đã gần mười giờ, may mà trước kia nguyên thân bày sạp cũng rất tùy tính.
Giao lộ xảy ra tai nạn nên kẹt xe thành hàng dài, nghe tiếng còi xe inh ỏi mà phiền lòng, Tống Triết liền đổi đường.
Ngay lúc này, một cậu trai vị thành niên nhuộm tóc xanh lá nhìn tấm bảng “Thiết Khẩu Thành Đoạn, Một Quẻ Ngàn Vàng” trên tay Tống Triết, lại nhìn gương mặt non nớt tựa hồ có thể bóp ra nước của Tống Triết, nhịn không được tiến tới trêu chọc: “Hey, anh em, coi bói hả?”
Tống Triết nghiêng đầu, lập tức thấy một chùm lông xanh lè đập vào mắt, này là đứa ngốc nhà nào thả ra a, không sợ bị đội nón xanh sao?
Tống Triết nhìn mặt cậu trai nọ, trong lòng hơi khựng một chút, thực hợp hoàn cảnh a!
“Đúng vậy, cậu muốn coi cái gì?”
Cậu trai lông xanh thấy Tống Triết đáp lời thì thích thú nói: “Vậy anh tính một quẻ cho tôi đi, xem xem bao giờ tôi mới có bạn gái?”
Tống Triết nhìn đối phương, thầm nghĩ, cậu nhóc này muốn đùa với cậu à? Bất quá không sao, dạy cậu nhỏ một bài học cũng được.
“Đừng nói đùa, thoạt nhìn đã biết cậu có bạn gái rồi. Nếu tôi không tính sai thì năm mười bốn cậu đã quen người bạn gái đầu tiên, sau đó cứ hai ba tháng lại đổi một người, tốc độ nhanh tới mức làm người ta bội phục. Có đúng không?”
Biểu tình cậu trai lông xanh vị thành niên cứng ngắc, trong lòng có chút kinh ngạc, mẹ ơi mẹ ơi mẹ ơi, đùa à? Anh ta bói ra thật à?
“Đại sư đại sư, anh nói tiếp, nói tiếp a!” Cậu trai lông xanh cười nịnh nọt, không quản là tính ra thật hay cố tình làm ra vẻ huyền bí thì cậu vẫn phải nịnh.
“Có phải cậu thường xuyên cắm sừng người ta không?” Tống Triết vừa lên tiếng lại một lần nữa làm cậu trai nghẹn, liếc nhìn Tống Triết, ở trong giới, cậu quả thực rất thường xuyên vui đùa với đám con gái.
Thấy dáng vẻ cậu trai Tống Triết liền hiểu ra: “Cậu cắm sừng người ta, khó trách đầu cậu cũng xanh lét.” Nói xong, Tống Triết liếc nhìn nhúm lông xanh của đối phương: “Tôi đề nghị cậu nhuộm tóc màu khác đi!” Tránh bị người ta cười thúi đầu.
Cậu trai lông xanh vị thành niên nghe Tống Triết nói mình bị cắm sừng thì tức xù lông, nào còn nhớ tới chuyện nhuộm tóc: “Anh nói bạn gái tôi ngoại tình?” Là nam nhân sao chịu nổi cơn tức này. Nghiêm Minh Nhân cậu đây lăn lộn trong giới lâu như vậy, rốt cuộc là tên nào không có mắt dám động vào người của cậu.
Tống Triết liếc nhìn mi tâm đối phương, có một cô gái ăn mặc thời thượng xuất hiện, cô gái đang hôn một cậu trai đeo kính gọng vàng.
Sau khi hình ảnh biến mất, Tống Triết vừa đồng tình lại vừa cảm thấy đáng đời cậu trai: “Đối tượng ngoại tình của bạn gái cậu là một cậu trai đeo kính gọng vàng, dáng dấp khá nhã nhặn.”
Nghiêm Minh Nhân phẫn nộ quát: “Thằng khốn Ngô Kiến Nhân này cư nhiên dám đụng tới bồ ông?” Ngô Kiến Nhân này từ nhỏ đã luôn đối đầu với Nghiêm Minh Nhân, hai người vẫn luôn cướp bồ của nhau, tranh tới tranh lui chưa có phút nào yên. Đám con gái trước kia chỉ là bạn giường tùy tiện vui đùa mà thôi, thế nhưng lần này Nghiêm Minh Nhân bỏ ra rất nhiều tâm tư mới theo đuổi được nữ thần, kết quả lại bị Ngô Kiến Nhân chọt góc tường, tức chết mà.
Nghiêm Minh Nhân vội vàng đút túi lục lọi lôi ra một đống giấy Mao gia gia nhăn nhúm nhét vào tay Tống Triết, thời bây giờ người ta ra ngoài không mang theo tiền mặt, chỉ cần có di động là được, đống tiền này không biết Nghiêm Minh Nhân nhét vào túi từ khi nào. Chẳng qua lúc này giận tới muốn điên, nào có tâm tư chuyển tiền, vì thế nhét vội nhúm tiền rồi khẩn cấp bỏ đi, trước khi đi còn lớn tiếng nói: “Đại sư, chờ tôi giải quyết chuyện này xong sẽ tới tìm anh!”
Nhìn nhúm Mao gia gia trong tay, Tống Triết bất đắc dĩ bật cười, cầm đồ đạc tiếp tục đi bày sạp.
Sau khi Tống Triết rời đi không lâu, dòng xe kẹt dài trên đường rốt cuộc cũng động, một chiếc ô tô đen hạ thấp cửa sổ, lộ ra một gương mặt lạnh băng.
Tài xế Phương Tài nghe thấy cuộc nói chuyện của hai người, cười nói: “Người này thoạt nhìn trẻ tuổi nhưng rất có bản lĩnh a. Đúng là chân nhân bất lộ tướng!”
Tài xế không cảm thấy là bọn họ dựng chuyện, ở hiện trường tai nạn xe cộ, ai lại không có mắt mà chạy tới đây làm dáng chứ. Thứ hai, cậu trai coi bói kia rõ ràng là muốn đổi đường khác để đi, sau đó mới bị cậu nhóc lông xanh kia chặn lại đòi coi bói. Nếu ông không nhìn nhầm thì mới đầu cậu nhóc lông xanh kia chỉ muốn trêu tiên sinh, kết quả lại tự đào hố chôn mình.
“Con nít bây giờ cứ thích nhuộm đầu xanh đầu đỏ, giờ thì thảm rồi!” Tài xế liếc nhìn đường ở trước mặt: “Tiểu thiếu gia, đường vẫn còn kẹt, không tới công ty kịp mười một giờ mất.”
Tiêu Thiên nhàn nhạt nói: “Không sao, lái xe cẩn thận, chú ý an toàn.” Anh đóng cửa sổ lại, hoàn toàn không quan tâm tới một màn vừa thấy. Đoán mệnh a, ha hả!
Tống Triết cũng không biết đoạn nhạc đệm kia, chờ đến khi đến nơi bày sạp thì đã gần mười một giờ. Tống Triết ngồi dưới bóng cây một chốc rồi đi tới cửa hàng nhỏ bên cạnh mua một que kem, thời tiết thật sự quá nóng, vẫn chưa đến tháng bảy a!
“Cậu bạn nhỏ, coi bói à?” Một ông cụ đi tới trước mặt Tống Triết, liếc nhìn bảng hiệu của cậu, cười nói: “Tuổi thì nhỏ nhưng khẩu khí không nhỏ a.”
Tống Triết vội vàng nuốt ngụm kem trong miệng, lộ ra nụ cười khéo léo: “Cụ ơi, con có năng lực mới dám lớn giọng vậy a. Nếu con đoán không sai thì nhà cụ đang có quỷ làm loạn đúng không?”
Sắc mặt ông cụ lập tức biến đổi, khàn khàn nói: “Cậu nhìn được cái gì?”
Tống Triết lau miệng, đưa tay mời ông cụ ngồi xuống. Cậu nhìn ra gia cảnh ông cụ không tệ, diện mạo tốt, là mệnh giàu sang có đủ phúc lộc thọ, quanh người có vươn chút âm khí, trên mặt có hắc khí mỏng manh, hiển nhiên là trong nhà có quỷ quái quấy phá.
Tống Triết nhìn mi tâm ông cụ ba giây, tron lòng có ý tưởng, liền nói: “Cụ rất thích câu cá, trước đây không lâu mới tới công viên Cẩm Bình câu đúng không?”
Ánh mắt ông cụ lại biến đổi, ông tìm tới Tống Triết là vì có người nói trên phố Thái Bình có một vị tiên sinh đoán mệnh rất lợi hại. Trong nhà xảy ra chuyện, ông thực sự rất buồn phiền, muốn tìm vị đại sư kia xem thử thế nào. Kết quả tới đây thấy đại sư quá trẻ tuổi, trong lòng cảm thấy không đáng tin lắm.
Chỉ là không ngờ Tống Triết vừa nói vài câu, ông đã phục sát đất.
“Mấy ngày trước trong công viên Cẩm Bình mới vớt được thi thể một cô gái, cụ có biết chuyện này không?”
Trần đại gia* nghe vậy liền lạnh sống lưng, chuyện này ông xem tin tức mới biết, khi đó ông cũng trong công viên câu cá. Nghĩ tới đứa con trai nhà mình đột nhiên trở nên nữ tính, mặc dù đang là mùa hè nóng bức nhưng ông lại sợ tới túa mồ hôi lạnh. [* đại gia = cụ, bác, người lớn tuổi]
…*…