Tiến Sĩ Thất Nghiệp

Chương 33



Bình An thẩn thờ lê bước vô định trên phố, trong đầu cô là một mớ hỗn độn, đến tận trời tối mịt, đôi chân mỏi nhừ, cô mới mò trong túi vài đồng tiền lẻ bắt xe buýt. Thật may mắn trước khi rời đi cô còn mang theo túi xách, nếu không hiện tại ngay cả nhà cũng không có mà về.

Quay lại khu chung cư cũ nát, hơn hai tháng không có người ở, điện nước đã bị cắt từ lâu rồi, cả căn phòng tối tăm lạnh lẽo, gia cụ phủ lên một tầng bụi mỏng, thế nhưng Bình An cũng chẳng quan tâm đến điều đấy. Cô chui tọt vào giường, co ro ôm chân bên trong tấm chăn mỏng. Tâm trạng cô hiện tại rất phức tạp, phức tạp đến mức có thể mở hẳn một đề tài tâm lý để nghiên cứu.

Lý Khắc Lập cho cô ăn, cho cô chỗ ở, mỗi ngày còn đưa rước cô đi học, đổi lại anh dùng cô để cá cược với bạn bè, đó cũng là một hình thức trao đổi ngang giá thôi, cô chẳng mất miếng thịt nào, Lý Khắc Lập lại càng không có lỗi. Thế tại sao cô lại không vui? Tại sao lại phẫn nộ khi biết lý do anh tiếp cận cô? Chẳng phải tất cả đều quy về một mối thôi sao, nói cho cùng cũng là mối quan hệ hợp tác song phương đôi bên cùng có lợi, cô ăn của anh, anh ngủ với cô. Bình An càng nghĩ càng thấy bản thân trở nên vô cùng kỳ lạ. Căn phòng này vừa tối, vừa lạnh, lại bốc mùi ẩm mốc, giường lại nhỏ và cứng, chẳng thoải mái như nhà Lý Khắc Lập, thế nhưng cô lại không muốn trở lại bên ấy đối mặt với anh ta. Nếu như là trước kia, cô chắc chắn sẽ không làm như thế, chỉ cần thỏa mãn tối đa mọi ham muốn của bản thân là tốt rồi, cần gì phải đắn đo nhiều đến thế.

Khẽ xoa lồng ngực đang âm ỉ như bị ai bóp chặt, khó chịu không thể diễn tả bằng lời, lẽ nào cô bị bệnh tim? Không đúng, đây không phải dấu hiệu của bệnh tim. Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra với cô vậy? Hay là bệnh của cô có liên quan đến Lý Khắc Lập? Từ chiều đến giờ cô chỉ nghĩ đến anh, dù không hề muốn nhưng vẫn nghĩ đến anh.

Dường như đã tìm thấy chân tướng của sự việc, Bình An trong lòng không nén được hoảng sợ, không ngờ con người cũng có thể trở thành mầm bệnh, khiến người khác bị ám ảnh tâm lý, điều này thật không khoa học, hơn hai mươi năm trời nghiên cứu sinh hóa cùng y học, cô chưa từng phát hiện ra điều này.

Cố phớt lờ sự dằn vặt trong tim, Bình An kéo chăn trùm kín đầu, thầm dặn lòng từ nay về sau phải tìm cách tránh xa ‘mầm bệnh’ Lý Khắc Lập, không thể để anh làm ảnh hưởng đến lý trí của mình thêm nữa.

Lý Khắc Lập cũng không tốt hơn là bao, cả buổi chiều đều bị vây trong bồn chồn và lo lắng, không biết Bình An đã về nhà hay chưa, không biết cô đã nguôi giận chưa. Dù quan tâm lắm nhưng lòng tự ái lại không cho phép anh nhấc tay lên bấm điện thoại cho cô. Anh mặc dù có sai, nhưng Bình An cũng không nên nặng lời như thế, nếu như cô không xuống nước xin lỗi thì anh cũng chẳng thèm tha thứ cho cô. Lý Khắc Lập này không thiếu nhất chính là phụ nữ.

Vừa đến giờ tan sở, áo khoác cũng không lấy, anh chạy thẳng về nhà.

“Bác Lâm, Bình An chưa về sao?” Anh cố kiềm nén sự lo lắng, ép cho giọng nói của mình trở nên bình thản nhất.

“Vẫn chưa, chẳng phải lúc sáng con bé đi cùng cháu sao?” Quản gia ngạc nhiên hỏi.

“Không có gì, khi nào đói thì mò về thôi.”Anh ra vẻ trấn định, trở về phòng gọi điện thoại cho Bình An. Vừa đỗ chuông một tiếng cô liền tắt máy. Anh không cam tâm gọi lại lần nữa, nào ngờ Bình An khóa luôn cả điện thoại.

Anh nới lỏng cà vạt, vò đầu ngã lên giường, trong lòng bực bội bất an. Lẽ nào Đỗ Kiến Văn nói đúng, Bình An chính là khắc tinh của anh. Chờ đến hơn sáu giờ rưỡi vẫn không thấy Bình An trở về, Lý Khắc Lập không nén được bồn chồn lo lắng, giờ này còn lang thang bên ngoài, không biết đã ăn uống gì chưa. Anh bật dậy cầm chìa khóa ra khỏi nhà. Không biết phải đi đâu tìm Bình An, anh ôm tâm lý may mắn chạy đến khu chung cư cũ của cô.

Chuông cửa vang lên, Bình An ló đầu ra bên ngoài, vừa nhìn thấy Lý Khắc Lập liền hốt hoảng rụt đầu đóng sầm cửa lại, vội vã tránh anh như tránh tà.

Lý Khắc Lập trên trán nổi đầy gân xanh, nhanh chóng đưa chân vào chặn ngang khe cửa, anh dùng sức đẩy cửa bước vào nhà, âm trầm nhìn Bình An.

Bình An cúi đầu trốn tránh không muốn nhìn anh, lúc này cô càng khẳng định bệnh tình của mình có liên quan đến người đàn ông trước mặt, làm sao dám tiếp xúc gần gũi với anh nữa. Thái độ của cô càng khiến Lý Khắc Lập tức giận.

“Giờ này còn không về nhà, chạy đến đây để làm gì?”

“Đây là nhà của tôi, không về đây thì về đâu?”

“Cho em nói lại lần nữa, có chịu theo anh về hay không?” Vẻ mặt anh dữ tợn, giọng nói hàm chứa sự đe dọa.

Không muốn tiếp tục dây dưa với ‘mầm bệnh’ này, Bình An dứt khoát nói: “Theo anh về để làm gì, chúng ta đã là gì của nhau? Chẳng phải anh đến với tôi chỉ vì muốn thắng cược thôi sao. Bây giờ anh đã thắng rồi, chúng ta đường ai nấy đi, tôi không muốn ở bên cạnh anh nữa, cho nên anh cũng đừng tiếp tục xuất hiện trước mặt tôi.”

Lý Khắc Lập siết chặt nắm tay, bàn tay hằn lên từng nét gân xanh: “Được thôi, nếu em đã muốn vậy thì sau này đừng hối hận.”

“Con người tôi chưa bao giờ biết hối hận.”

Anh nghiến qua kẻ răng từng lời một: “Bình An, em giỏi lắm.” Sau đó đá cửa bước đi.

Nhìn theo bóng lưng khuất dần của anh, Bình An thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng lại trống rỗng như bị ai đào mất một khối. Hình như cô đã đánh mất thứ gì đó rất quý báu thì phải.

Rời khỏi tòa chung cư với vẻ mặt vô cùng tối tăm, anh tức giận đá mạnh lên bánh xe, phát tiết nỗi bực dọc. Bình An, em rất khá, muốn đường ai nấy đi sao? Được thôi, như em mong muốn, trên đời này không thiếu nhất chính là phụ nữ.

Anh lên xe, khởi động máy phóng đi, để lại phía sau một làn khói tuyệt trần.

Đến Dark Moon, Lý Khắc Lập bắt đầu nốc rượu, anh uống rất nhiều, uống vô tội vạ, tựa như muốn dùng cồn làm tê liệt bản thân. Nhưng tiếc thay càng uống lại càng tỉnh táo. Lúc này, anh lại nhớ đến Bình An, nhớ đôi mắt ướt sủng lúc trừng anh giận dỗi, nhớ bộ dạng biếng nhác tựa một con mèo lười nằm dài trên sô pha, nhớ điệu bộ chép miệng thèm ăn, thậm chí còn nhớ cả dáng vẻ mê người khi cô nở rộ dưới thân anh. Đến lúc này, Lý Khắc Lập mới hoảng hốt nhận ra, hóa ra Bình An trong lòng anh lại được khắc sâu đến thế.Không phát hiện thì thôi, biết rồi càng khiến anh trở nên phẫn nộ. Rõ ràng anh đối với cô lúc nào cũng hữu cầu tất ứng, không một chút chậm trễ, hận không thể để tất cả mọi người biết cô là bảo bối của anh. Thế nhưng đáp lại anh là điều gì? Là đường ai nấy đi, không muốn ở bên cạnh anh nữa. Đã bị anh kéo lên giường rồi mà còn dám mạnh miệng nói cả hai chẳng là gì của nhau.

“Bình An, em giỏi lắm, sau này có hối hận thì anh cũng sẽ không tha thứ cho em.” Anh ngửa đầu rầm rì nói, lại tiếp tục chuốc rượu bản thân.

Hay tin Lý Khắc Lập đến, Đỗ Kiến Văn cũng tranh thủ ra tiếp đón. Nhìn thấy bộ dáng say khướt, người không ra người, quỷ không ra quỷ của bạn tốt, trong lòng anh một trận sám hối. Có lẽ sự xuất hiện không đúng lúc của anh ở công ty đã khiến mối quan hệ của hai người bọn họ trở nên căng thẳng, nhưng vấn đề là bạn tốt của mình từ khi nào lại vì một người phụ nữ mà trở thành cái dạng này? Thật muốn gọi Hoàng Uy đến để chia sẽ một phen.

Tuyệt đối không nhận bản thân đang vui sướng khi thấy người khác gặp họa, Đỗ Kiến Văn ngồi xuống cạnh Lý Khắc Lập, vỗ vai anh chân thành nói: “Sao thế, người đẹp vẫn chưa nguôi giận à.”

“Đã nói là đừng nhắc đến cô ta trước mặt tôi nữa.” Lý Khắc Lập phủi cánh tay trên vai mình, quát lớn.

Đỗ Kiến Văn có chút sững sờ, sau đó cười xòa nói: “Ok, ok, không nhắc thì không nhắc. Đêm nay đã đến đây rồi thì vui vẻ một phen đi, đừng nghĩ đến chuyện mất hứng nữa.”

“Đúng, phải vui vẻ một phen, đêm nay tôi nhất định sẽ bắt được cô em nóng bỏng nhất nơi này.” Nói xong, anh đứng dậy đi về phía sàn nhảy. Khí chất ma mị vốn được thu liễm hiện tại giải phóng hết thảy, cả người anh trở thành một cây hoormon di động, khiến ai cũng phải mê mẫn đắm chìm.

Không hổ danh là kẻ sát gái, chẳng tốn nhiều thời gian Lý Khắc Lập liền dìu một cô nàng váy đỏ thân hình bốc lửa trở về lô ghê của mình. Đỗ Kiến Văn không nói gì thêm, anh đã dần chết lặng với tốc độ tán gái của bạn thân mình.

Cô nàng váy đỏ cũng không phải loại người rụt rè, cô cực kết người đàn ông tràn đầy hơi thở nam tính này, sau một hồi ve vãn, cả hai cuốn lấy nhau, trao nhau một nụ hôn nóng bỏng. Cứ ngỡ đêm nay chắc chắn sẽ là một đêm dài triền miên bất tận, nào ngờ chưa được mười giây sau, Lý Khắc lập liền thô bạo đẩy người phụ nữ ra, quệt miệng bỏ đi.

Bình An chết tiệt, anh sẽ không bao giờ tha thứ cho cô đâu.

Đỗ Kiến Văn ngơ ngác nhìn theo sau, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Đừng nói với anh là Lý Khắc Lập vẫn còn ám ảnh học thuyết trao đổi vi khuẩn khoang miệng của cô nhóc kia nhé.

Mười một giờ đêm, Bình An chui rút vào trong chăn, đêm nay cô lại mất ngủ. Dù đã cố gắng dặn bản thân không được nhớ về Lý Khắc Lập, nhưng chẳng hiểu sao hình ảnh của anh vẫn cứ xuất hiện trong đầu cô một cách không thể khống chế được. Lý Khắc Lập rất tốt, anh ấy kiếm được nhiều tiền cho cô ăn ngon, anh ấy có thể làm đệm tựa, làm gối ôm, mỗi lần ôm anh ngủ cô luôn có cảm giác đặc biệt an toàn, không còn bị giật mình bởi những tiếng động nhỏ giữa đêm khuya. Cô biết Lý Khắc Lập thích cô khen anh ấy đẹp trai, dù cô không phân biệt được thế nào là đẹp trai, nhưng mỗi khi nhìn vào gương mặt của anh, cô lại cảm thấy vô cùng thân thiết, dễ chịu, rất muốn in môi mình lên gương mặt đó. Cô còn biết Lý Khắc Lập rất được các cô gái săn đón, khi cô đi bên cạnh anh, đám phụ nữ xung quang luôn nhìn cô bằng ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống, nhưng dù là thế, anh vẫn dùng vẻ mặt dịu dàng nhất, sự quan tâm đặc biệt nhất dành riêng cho cô.

Lý Khắc Lập điểm nào cũng tốt, chỉ là mục đích tiếp cận của anh lại khiến cô không thể chấp nhận được. Một giọt nước chảy dài trên khóe mắt, Bình An sửng sờ chạm lên bờ mi nóng bỏng ướt đẫm giọt sương. Cô đang khóc sao? Đã bao lâu rồi cô không khóc nhỉ? Là khi ba mẹ không còn, hay là khi giáo sư Hall mất? Thật ra cả hai lần cô đều không khóc, chỉ là lặng lẽ nuốt nước mắt vào tim. Thế nhưng Lý Khắc Lập lại khiến cô không kiềm chế được rơi lệ, lại là anh, hết lần này đến lần khác phá vỡ nguyên tắc của cô, khiến cho lý trí của cô dao động. Bình An dùng hai bàn tay che kín mặt, bờ vai khẽ run rẩy. Cô bị bệnh thật rồi, không biết đến khi nào mới khỏi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.