Sau khi trở về nhà, Bình An ăn cơm trưa xong liền chạy đến thư phòng Lý Khắc Lập, trầm mình vào trong đó. Nơi này Lý Khắc Lập vừa dẫn cô đi xem hôm qua, cô đặc biệt có hứng thú với tủ sách khổng lồ của anh, đặc biệt là những quyển sách nghiên cứu về y dược học. Tuy rằng trình độ phát triển ở nơi này không bằng thế giới trước kia của cô, nhưng từng thời đại vẫn có những đột phá đặc thù không thể phủ định được.
Bình An mê say trong bể kiến thức vô cùng vô tận, không hề mảy may để ý tới thời gian. Đến tận giờ cơm tối, quản gia không thấy cô xuống nhà ăn như mọi ngày mới chạy lên tìm.
“Bình An, sao cháu còn ở đây, mau xuống ăn cơm, đừng để bụng đói.”
“…”
“Bình An, đừng bướng bĩnh, để sách qua một bên, ăn xong lại đọc tiếp.”
“…”
“Bình An, mau mau xuống dưới ăn cơm, bác đã dặn đầu bếp làm toàn những món cháu yêu thích, để bụng đói là không tốt đâu.”Quản gia trợn mắt nói dối, trong nhà nay ai cũng biết Bình An là người không kiên ăn, món nào cũng có thể trở thành món khoái khẩu của cô, cho nên quản gia căn bản không cần dặn riêng đầu bếp.
Bị làm phiền, Bình An phật ý: “Bác Lâm, bác đừng làm ồn, ảnh hưởng đến công việc của cháu.” Sau đó lại cụp mắt tiếp tục đọc sách.
Quản gia thấy không lay chuyển được Bình An, thất thểu xuống nhà, chờ cậu chủ về giải quyết. Aizzz, đứa nhỏ này thật không hết lo, mặc dù ngày thi đại học đã đến nhưng cũng không cần miệt mài học hành đến quên ăn quên ngủ như thế chứ.
Không lâu sau, Lý Khắc Lập làm việc trở về, đặt cặp táp lên sô pha liền đi tìm Bình An. Không nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé trong nhà ăn như mọi ngày, anh nhíu mày thắc mắc.
“Bình An vẫn còn học bài trên thư phòng, bác không gọi được con bé.” Quản gia ngay lập tức cáo trạng.
Lý Khắc Lập khiêu mi, Bình An học bài? Chuyện này đúng là khó tin: “Bác cho người dọn cơm đi, để cháu đi gọi em ấy.”
Lý Khắc Lập vào phòng thay áo rồi tới thư phòng tìm Bình An. Đến nơi, nhìn trong tay cô quyến sách dầy cộm như quyển từ điển được viết bằng tiếng Đức, anh nghi hoặc tới gần quan sát.
“Có hiểu gì không mà xem chăm chú vậy?” Anh lên tiếng trêu chọc, đáp lại là sự trầm mặc của Bình An.
“Không xem nữa, ăn tối thôi.” Anh vươn tay, thừa lúc Bình An không chú ý tranh thủ xoa tóc cô.
Bình An không phản ứng, thản nhiên lật sang một trang sách.
Thấy cô lại bướng bĩnh, anh có chút không hài lòng: “Ăn cơm, để bụng đói sẽ ảnh hưởng đến dạ dày.”
“…”
“Bình An!” Lý Khắc Lập nghiêm giọng.
Bình An phiền não xoa trán, chuyển hướng ngồi, xoay lưng lại với anh. Cô thật hoài niệm Joanie, một trợ lý tốt sẽ không bao giờ làm phiền cô vào những lúc thế này.
Thấy Bình An không chịu nghe lời, Lý Khắc Lập tức giận, giật lấy quyển sách khỏi tay cô. Cô nhóc này hoàn toàn không có ý thức chăm sóc bản thân, sống vô cùng tùy hứng, hèn gì trước kia cô lại gầy đến thế. Không được, nhất định phải thay đổi, phải nuôi cô cho thật tròn, bù lại mười mấy năm qua.
Tài liệu nghiên cứu bị cướp đi, Bình An nhíu mày nhìn Lý Khắc Lập, vẻ mặt vô cùng bất mãn: “Đưa đây.”
Lý Khắc Lập đóng sách lại, để lên bàn, vẻ mặt không thỏa hiệp: “Mau chóng xuống nhà dùng bữa tối, ăn xong muốn làm gì thì làm.”
“Lý Khắc Lập!” Bình An tức giận lên tiếng, đây là lần đầu tiên có người dám khiêu chiến uy quyền của cô.
Lý Khắc Lập không nhiều lời, cúi người vác Bình An lên vai, một đường xuống lầu, tiến vào phòng ăn.
“Lý Khắc Lập, buông tôi xuống.”
Thấy Bình An giãy giụa phản kháng, anh thuận tay vỗ một cái thật kêu vào mông cô. Chậc chậc, độ đàn hồi thật tốt.
Bình An ngay lập tức ngoan ngoãn, ý thức của cô hiện tại đang dừng lại ngay thời khắc Lý Khắc Lập vỗ vào mông cô.
‘Anh ta vỗ mông mình, anh ta dám vỗ mông mình’. Tâm hồn cường đại của tiến sĩ Black tổn thương. Đây là lần đầu tiên có người cả gan khiêu chiến uy quyền của cô, khinh bạc cô, xem thường cô. Tại sao anh ta dám làm điều đó với cô. Cô phải giết chết Lý Khắc Lập, không thể để anh ta sống thêm một giây phút nào trên đời này nữa. Các người có thể chê cười tiến sĩ Black, có thể nhạo báng tiến sĩ Black, thậm chí có thể giết chết tiến sĩ Black, nhưng duy nhất một điều không thể, chính là khinh bạc tiến sĩ Black, bởi tự tôn của tiến sĩ Black chính là thứ duy nhất không thể xúc phạm trên thế gian này.
Cô phải giết chết Lý Khắc Lập, nên dùng cách nào để anh ta chết thê thảm nhất đây? Thôi miên điều khiển anh ta đến tầng thượng cao ốc rồi nhảy xuống, hay dùng thuốc độc chết anh? Không, cô sẽ bắt anh làm thực nghiệm thể, hằng ngày sẽ dùng những thí nghiệm tàn khốc nhất tra tấn anh.
Cũng không được, nếu Lý Khắc Lập chết thì ai sẽ lo chuyện ăn uống của cô? Giữa cái ăn và tự tôn thứ nào quan trọng nhất, Bình An không do dự chọn cái ăn. Thế chẳng lẽ cứ để kẻ to gan này sống nhởn nhơ trước mặt cô. Nhưng điều quan trọng ở đây là tại sao Lý Khắc Lập lại có hành động to gan như vậy, lẽ nào anh ta không hề thấy kính sợ trước sự vĩ đại của cô sao?
Nhìn thấy được mấu chốt vấn đề, Bình An nhíu mày trầm tư, cô có nên thể hiện một chút tài năng để những kẻ phàm phu tục tử này sáng mắt ra? Hay là phục chế lại vắc-xin 018DVZ? Hoặc tiếp tục nghiên cứu chuỗi gen vô hiệu hóa virus ZB0135? Nhưng thế giới này cần quái gì những thứ đó! Bình An đột nhiên cảm thấy vô cùng mờ mịt, cô không thể tìm ra được mục đích sống của mình. Trước kia cô có thể tiếp tục sinh tồn vì thực hiện tâm nguyện của giáo sư Hall, thế còn bây giờ?
Lý Khắc Lập một đường vác Bình An đến bàn ăn mới buông xuống, thấy Bình An vẫn còn ngơ ngác, anh lại lợi dụng thời cơ bẹo má cô: “Ăn cơm thôi, còn ngẩn ra làm cái gì.”
Bình An đưa mắt nhìn thấy một bàn tràn đầy thức ăn còn nóng hôi hổi, nhanh chóng vực dậy sau cơn suy sụp. Cô tìm ra rồi, mục đích cuộc sống của cô sau này sẽ là thưởng thức hết tất cả những mỹ vị của thế giới này.
Cô ngoan ngoãn ngồi vào ghế, bắt đầu dùng bữa, vờ như không nhận ra sự tồn tại của người bên cạnh. Lý Khắc Lập thấy thái độ khác thường của cô, thầm nghi hoặc, lẽ nào Bình An đang giận dỗi với anh? Anh vươn đũa gắp một con tôm để vào chén Bình An, nhưng cô lại nghiêng người né tránh. Bình An thật sự đang giận dỗi Lý Khắc Lập, hiện tại vẫn đang suy nghĩ cách để trừng phạt sự nông cạn thiếu hiểu biết của anh.
Lý Khắc Lập cũng cảm thấy hành động của mình có chút quá đáng, dù sao Bình An cũng là con gái, anh nên đối với cô dịu dàng một chút. Vì thế, tối hôm đó, Lý Khắc Lập cầm chiếc khuy cài áo mà Bình An yêu thích, lân la sang phòng dỗ dành cô.
“Em đang làm gì đó.”
Bình An ngồi tại bàn học, mân mê ngắm nghía chiếc bật lửa trên tay, đã sớm phát hiện Lý Khắc Lập nhưng cô không thèm để ý. Cô không thể tha thứ hành động lúc chiều của anh được, nhất định phải trừng phạt anh, còn việc trừng phạt như thế nào… cần phải suy nghĩ thêm đã.
“Bình An.”
“…” Chỉ là tiếng gió thổi.
“Giận anh à?”
“…” Cho nên Bình An không nghe thấy.
Xác định Bình An thật sự đang giận dỗi, Lý Khắc Lập hé miệng cười, sau đó ngồi lên đầu giượng, ngay cạnh bàn học của cô.
“Anh mang cái này qua cho em xem này.”
“Không thèm nhìn à, thế anh mang về nhé, là cái khuy cài áo mà em thích đấy.”
Anh quơ quơ chiếc khuy trên tay.
Bình An buông bật lửa xuống, ánh mắt dính chặt vào vật thể tinh xảo trên tay Lý Khắc Lập. Anh đưa tay qua phải, tròng mắt cô hướng sang phải, đưa tay qua trái, tròng mắt cô hướng qua trái, sau đó Bình An dứt khoát chộp lấy chiếc khuy mà mình ngày nhớ đêm mong. Nhưng ngay lúc đó, Lý Khắc Lập gian xảo đem nó giấu vào sau lưng.
Bình An nhíu mày không hài lòng: “Hôm qua anh nói cho tôi mượn một tuần.”
Thấy Bình An đã chịu nói chuyện với mình, Lý Khắc Lập vui như mở cờ trong bụng: “Anh đổi ý rồi.” Tuy vậy, anh vẫn nhân cơ hội trêu chọc cô.
Bình An tức giận siết chặt bàn tay, cô đã quá rộng lượng với anh rồi mà, đáng lẽ nên để anh nếm mùi đau khổ, cho anh biết được cô không phải là người dễ dàng trêu chọc.
“Không cho em mượn nữa, mà muốn tặng nó cho em…”
Bình An có chút ngạc nhiên, gương mặt đỏ bừng vì tức giận dần dịu lại. Được thôi, nếu anh biết điều như thế, cô đành miễn cưỡng tha thứ cho anh.
“…Nhưng có một điều kiện.”
“Điều kiện gì?” Bình An nhíu mày không vui, người này thật phiền phức.
“Em cho anh hôn một cái.” Lý Khắc Lập ánh mắt khẽ lóe sáng, vẻ mặt gian xảo như hồ ly.
Bình An bĩu môi, ghê tởm nói: “Ý anh là trao đổi vi khuẩn khoang miệng?”
Lý Khắc Lập nghe cụm từ này của Bình An, vô thức rùng mình một cái, sau đó lắc đầu nguầy nguậy: “Không phải, chỉ cần hôn nhẹ lên má em là được.”
“Hôn một cái anh sẽ đưa nó cho tôi?” Bình An nghi hoặc xác nhận.
“Đúng vậy.”
Bình An cảm thấy việc này cũng chẳng có gì quan trọng, chỉ cần không dùng phương thức trao đổi tình cảm ghê tởm kia thì cô có thể chấp nhận được, huống hồ xong việc cô còn có được chiếc khuy cài áo, cô căn bản không hề lỗ vốn.
“Được.” Bình An gật đầu đồng ý.
Lý Khắc Lập nghe được, hồ hởi áp sát vào người Bình An: “Em đồng ý rồi, không được hối hận đấy.”
“Đương nhiên.” Cô trước giờ chưa bao giờ nói hai lời.
“Thế anh hôn đấy nhé.” Lý Khắc Lập có chút hồi hộp, đây là lần thân cận nhất của hai người từ trước đến nay, anh cảm thấy trái tim mình đập rộn như có con nai đang nhảy nhót.
“Nhanh lên, anh rắc rối quá.” Bình An không kiên nhẫn lên tiếng.
Mỹ nhân đã mời gọi như thế, không xông lên thì không phải là đàn ông. Lý Khắc Lập vòng tay ôm người Bình An, cúi đầu hôn lên má cô một cái thật kêu.
Nụ hôn quá ngắn ngủi, nhưng dư vị cũng quá tuyệt vời. Lý Khắc Lập chép miệng hồi tưởng, thật sự muốn hôn thêm lần nữa, hôn lên môi Bình An. Nhưng anh biết với tính cách của Bình An, nhất định cô không vui nếu anh tự tiện làm điều này. Aizzz, cô nhóc thật khó theo đuổi, Lý Khắc Lập cả người hừng hực chiến ý, nhất định sẽ có một ngày anh chiếm được Bình An, cả thể xác lẫn linh hồn.
“Buông ra được chưa?” Bình An nhàn nhạt lên tiếng phá phong cảnh.
Lý Khắc Lập buông vòng tay đang trói buộc cô ra, trong lòng thầm tiếc nuối, tuy vậy anh vẫn vô cùng vui vẻ hiến vật quý của mình: “Cho em.”
Cô nhìn thấy vẻ mặt tươi cười thỏa mãn của Lý Khắc Lập, trong lòng thầm nghi hoặc, chẳng lẽ chạm lên má người khác sẽ khiến người ta vui vẻ như vậy? Bình An tò mò xác nhận lại nghi hoặc trong lòng mình, cô vươn tay ôm lấy vai Lý Khắc Lập, học lại hành động vừa rồi, đặt một nụ hôn thật vang dội lên má anh. Cũng thường thôi, chẳng có gì đặc biệt. Đây chính là cảm nhận của Bình An, cô thật không lý giải nổi cảm xúc vui sướng của Lý Khắc Lập từ đâu mà có, nhân loại quả thật rất khó hiểu.
Lý Khắc Lập từ giây phút được Bình An hôn đã đứng hình rồi. Cô hôn anh, cô vừa mới hôn anh. Chẳng lẽ cô đang gián tiếp bày tỏ tình cảm với anh, thực ra cô đã để ý anh từ lâu lắm rồi mà không dám lên tiếng, hôm nay nhân dịp này liền thổ lộ với anh. Hay do kỹ thuật hôn của anh quá cao siêu, dù chỉ mới hôn lên má cũng có thể khiến Bình An hồn xiêu phách lạc, không do dự ngã vào lòng anh.
Cũng có thể bởi vì Bình An nhận được chiếc khuy cài áo, quá vui mừng liền cảm ơn anh bằng một nụ hôn nóng bỏng. Trong lòng Lý Khắc Lập nhộn nhạo suy đoán lung tung, vẻ mặt hưng phấn nhìn chằm chằm Bình An.
“Bình An, sao em lại hôn anh?”
Bình An cầm món đồ chơi mới, yêu thích không buông tay, cũng chẳng thèm phản ứng với Lý Khắc Lập.
Lý Khắc Lập không được cô đáp lời, quyết định dây dưa không rời: “Bình An, Bình An, trả lời anh, tại sao lại hôn anh? Bình An, Bình An, Bình An…”
Cô bực bội quay sang nhìn người đang vo ve bên lỗ tai mình. Nhận được sự chú ý của Bình An, anh liền mặt dầy sáp lại: “Sao lúc nảy hôn anh vậy? Em thích anh đúng không?”
“Không có.” Bình An không kiên nhẫn đáp.
Lý Khắc Lập hiển nhiên không hài lòng với câu trả lời này, tiếp tục huyên thuyên. Bình An dứt khoác xoay người, tặng cho anh một bóng lưng nhỏ nhắn.