Tiên Hôn Hậu Ái

Chương 47: Một loại thích nhàn nhạt



Chiếc bút trong tay trượt mạnh một cái, nét vẽ vượt ra khỏi phạm vi quy định của
bản vẽ, thậm chí vì lực cầm bút quá lớn mà đầu bút khiến bản vẽ bị rách một vệt
dài.

An Nhiên thở dài một tiếng, cầm chiếc bút trong tay để lên trên bàn,
ngồi trên ghế xoay ngửa đầu, nhắm mắt lại, những hình ảnh không thể khống chế
được cứ nhảy ra trước mắt, có vui vẻ, có nước mắt. Cô còn nhớ rõ lần đầu tiên
hẹn hò, anh ta và cô sóng vai đi ven hồ nhỏ trong sân trường, anh ta cười nói
với cô kế hoạch tương lai sau này, cười nói anh ta nhất định phải mở một công ty
kiến trúc, xây nhiều nhà cao tầng, nói về lý tưởng, hoài bão của bọn họ, càng
nói hai người càng đi gần nhau, cũng không biết là tay người nào chạm phải tay
đối phương trước, mặt trời chiều ngả về tây, cuối cùng tay của anh ta nắm được
cô, sau đó mười ngón tay hai người đan xen nhau, cũng là dưới ánh nắng chiều hôm
đó, trong cái bóng phản chiếu của cái hồ nhỏ, anh ta hôn lên môi cô, khi đó cả
hai đều ngây thơ đơn thuần, chỉ có môi kề môi mà mặt đã đỏ rực lên như quả táo
chín, tim thì đập đến 180 nhịp.

Không muốn bị ký ức dẫn dắt, An Nhiên chợt mở
mắt ra, vò bản vẽ trên bàn thành một cục, dùng sức ném vào trong sọt rác. Mà
trong sọt rác đã có bảy, tám viên giấy, đây chính là kết quả phấn đấu cả chiều
nay của An Nhiên.

Cửa thư phòng được mở ra, Tô Dịch Thừa mặc tây trang chỉnh
tề cầm cặp công văn từ bên ngoài đi vào. Thấy thế, An Nhiên vội vàng đứng lên,
“anh, anh đã về rồi, muốn dùng thư phòng ư, em, em lập tức đi ra ngoài.” Nói
xong, cô đứng dậy thu dọn bản vẽ chuẩn bị đi ra ngoài.

“An Nhiên.” Tô Dịch
Thừa gọi cô lại, lắc đầu, nói: “anh không cần dùng thư phòng, đã làm xong việc ở
phòng làm việc rồi, em dùng thì cứ dùng, chúng ta là vợ chồng, em là nữ chủ nhân
của ngôi nhà này, không thể lúc nào cũng khách khí như vậy.”

An Nhiên dừng
lại, nhìn anh nói không ra lời, chẳng qua cô còn chưa quen.

Tô Dịch Thừa cười
cười với cô, để cặp công văn xuống, nới lỏng cà vạt trên cổ: “Anh đi tắm đã.”
Nói xong, anh rời đi thư phòng.

An Nhiên lại ngồi xuống, một lần nữa trải bản
vẽ ra bàn sách rộng rãi, cầm thước và bút vẽ chăm chú kẻ vẽ. Nhưng mà đầu óc
luôn không kiềm chế được mà nhớ lại cảnh trong phòng làm việc của Hoàng Đức Hưng
chiều nay, cô không biết tột cùng Mạc Phi muốn làm gì, trước kia chưa bao giờ
cảm thấy anh ta là người không buông tay được như vậy, hồi đó anh ta có thể xoay
người không quay đầu lại, thoải mái mà buông tay tình cảm bốn năm, như thế đến
hôm nay cần gì phải dây dưa không ngừng như thế. Anh ta là quá để ý vì cô khinh
thường anh ta sao, chẳng lẽ cô không có ai ngoài anh ta nên ngu ngốc đến mức vui
mừng vì anh ta đã quay đầu lại rồi làm lại từ đầu với anh ta sao? Chẳng lẽ anh
ta không hiểu trên đời này tình cảm đã đánh mất thì giống như thời gian đã trôi
qua, không bao giờ có thể quay ngược lại được nữa.

Thở dài một tiếng, An
Nhiên để cây bút trong tay xuống, tối nay sợ là không thể hoàn thành được bản vẽ
này rồi, suy nghĩ không dứt, không thể tĩnh tâm mà vẽ được, để bút vẽ xuống,
cuộn bản vẽ lại, cho cả vào trong tập tài liệu.

Đem đồ đã thu dọn xong vào
phòng ngủ, đúng lúc gặp Tô Dịch Thừa tắm rửa xong chỉ cuốn một cái khăn tắm đi
từ trong phòng tắm đi ra, bốn mắt nhìn nhau, An Nhiên thoáng chốc đỏ mặt lên,
mặc dù đã có những hành động thân mật rồi nhưng khi nhìn anh trần truồng An
Nhiên vẫn có chút xấu hổ, ánh mắt né tránh, để đồ đã thu dọn xuống, cô cảm thấy
hai người ở trong một phòng như vậy có chút lúng túng, ngẩng đầu, ánh mắt không
dám dừng trên người anh, hỏi: “Ăn tối chưa? có muốn em đi làm chút mì cho anh
không?”

Tô Dịch Thừa nhìn ra cô không tự nhiên, thật ra thì buổi tối anh ăn
rồi, cùng ăn với mấy cán bộ cơ sở, nhưng mà nhớ lại bộ dạng món mì ngày đó cô
làm cho anh, thật là nhớ nhung, liền gật đầu nói: “được, cứ làm món mì rưới sốt
cà chua lần trước đi”

An Nhiên gật đầu, đi ra phòng bếp. Thật ra thì cô không
có ý kiến gì cả, trừ mì rưới sốt cà chua, cô không biết làm món gì khác, dĩ
nhiên, món này cô làm cũng không ngon cho lắm.

Khi Tô Dịch Thừa mặc đồ xong
đi ra ngoài thì An Nhiên vẫn đang bận rộn trong phòng bếp. Tựa vào bàn ăn nhìn
cô bận bịu vì mình, trong lòng ánh có loại cảm giác bình yên không nói nên
lời.

Nhìn An Nhiên bận rộn xào nấu, nhớ lại trước kia cũng từng có một người
con gái làm tất cả vì anh. Anh từng cho là người con gái kia là người nắm tay
anh đến hết cuộc đời, nhưng không ngờ lại có kết cục như thế. Anh từng cho là cả
đời này anh sẽ không kết hôn, nhưng không biết xúc động thế nào lại lựa chọn kết
hôn chớp nhoáng như vậy. Hồi đó anh từng cầm chiếc nhẫn đã chuẩn bị để đeo lên
cho người đó, không ngờ lại đổi lại sự phản bội đau đớn nhất. Từ đó anh bắt đầu
từ chối tình yêu, thậm chí từ chối tình bạn, chứ đừng nói đến hôn nhân.

Gặp
được An Nhiên, anh mới biết thì ra hôn nhân có thể rất đơn giản, không cần yêu
nhau, thích hợp mới là quan trọng nhất, thậm chí không cần đám cưới, cũng không
cần nhẫn cưới.

Nghĩ đến đó, Tô Dịch Thừa thậm chí không biết mình vào phòng
bếp như thế nào, như thế nào mà ôm cô từ sau lưng, cằm đặt lên bả vai cô, hô hấp
ấm áp phả vào vành tai cô, anh thậm chí có thể cảm giác được thân thể trong
lòng bị anh ôm trở nên có chút cứng ngắc. Nhìn mặt cô từ từ nóng lên, anh không
khỏi có chút buồn cười, da mặt người phụ nữ này không khỏi quá mỏng rồi, không
chịu được một chút trêu chọc, bây giờ nghĩ lại, thậm chí khó có thể tin được
chính cô là người mở miệng yêu cầu kết hôn ngay lần đầu tiên gặp mặt. Anh cảm
thấy có phần hiếu kỳ, lúc đó cô lấy đâu ra dũng cảm đó.

“Mì, mì rất nhanh là
xong, anh, anh ra ngồi bên kia đi, lập tức, lập tức thì ăn được.” Bị anh ôm từ
phía sau, An Nhiên nói lắp bắp, trong lòng thật không bản lãnh, nên cũng hồi hộp
muốn chết.

“Ừ.” Tô Dịch Thừa lên tiếng trả lời, nhưng không có buông cô ra,
cái mũi ngửi da thịt của cô, trên người cô có mùi thơm mát dễ chịu sau khi tắm
xong giống của anh.

Động tác của An Nhiên có chút cứng ngắc, đưa tay tắt bếp,
sau đó lấy bát trút mì trong nồi ra.

“Nha!” Cái bát mì kia suýt nữa thì rơi
từ trên tay cô xuống, anh.. cái tay của anh để ở đâu thế!

“Tô, Tô Dịch Thừa!”
An Nhiên gọi anh, nhắc nhở anh, tay của anh nên có chừng mực một chút.


Dịch Thừa không nói lời nào, ôm lấy cô, tay bắt đầu thăm dò, giờ phút này anh
đâu quản được cái bát mì này nữa, anh đã tìm được bữa ăn khuya tốt hơn nhiều, mà
còn khẳng định là món ăn ngon. Không chỉ một lần, An Nhiên từng hỏi anh tại sao
lại đồng ý lời cầu hôn hoang đường kia của cô, thật ra thì cũng không chỉ một
lần anh tự hỏi mình, mỗi lần đáp án của anh và của cô đều giống nhau, thích hợp,
thật ra thì đúng là thích hợp. Nhưng mà người thích hợp làm vợ chồng đâu chỉ có
một mình cô?

Anh nghĩ có lẽ ngay lần đầu tiên nhìn thấy cô, anh đã thích, một
loại thích nhàn nhạt, không tính là yêu thích.

Đêm nay bát mì rưới sốt cà
chua của An Nhiên cuối cùng đến nửa đêm mới vào bụng của người khác, mà khi đó
An Nhiên đã sớm mệt mỏi đến mức cả người vô lực, ngủ mê man trên giường rồi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
Tiên Hôn Hậu Ái

Chương 47



Chương 74: Sáu năm trước  

Sáng hôm sau, Tô Dịch Thừa lái xe đưa An Nhiên đi làm. An Nhiên nghiêng đầu nhìn ra ngoài, không có nói chuyện, không khí có chút ngột ngạt.

Xe chậm rãi dừng lại trước tòa nhà ‘Chân Thành kiến trúc’, rồi tắt máy, An Nhiên cởi dây an toàn ra, sau đó ngoảnh đầu nói cảm ơn Tô Dịch Thừa rồi cầm túi muốn mở cửa xuống xe.

“An Nhiên.” Trước khi cô mở cửa ra, Tô Dịch Thừa nắm tay cô.

An Nhiên quay đầu, nghi hoặc nhìn anh, hỏi: “Sao vậy?”

Tô Dịch Thừa không nói gì, chỉ cười, nghiêng đầu, khẽ hôn lên trán cô, sau đó mới thả cô ra, khóe miệng nở nụ cười nhàn nhạt, anh giúp cô sửa sang lại nếp cổ áo, rồi mới nhẹ giọng nói: “Đi làm đi, buổi tối nhớ chờ anh?”

An Nhiên gật đầu, chỗ được anh hôn lên đã đỏ ửng, nhìn anh, cô không khỏi căn dặn: “Anh lái xe cẩn thận một chút.”

Tô Dịch Thừa cười, gật đầu đáp ứng: “Được.”

Còn có chút ngượng ngùng và xấu hổ, An Nhiên không dám nhìn anh, vội vàng xoay người xuống xe, sau đó bước nhanh về phía tòa nhà công ty, nửa đường vẫn không quên quay đầu lại nhìn, thấy anh vẫn còn đang nhìn cô, vẫy tay với anh, sau đó không quay đầu lại, đi vào trong.

Trên xe, Tô Dịch Thừa bật cười lắc đầu, cho đến khi thân ảnh cô biến mất ở phía sau cánh cửa, rồi mới khởi động xe rời đi.

Lúc An Nhiên đến phòng làm việc, thì cảm thấy bầu không khí hôm nay có chút bất thường, trong văn phòng dường như đang thảo luận cái gì, thấy cô đến, thì lại vội vàng giả vờ thoải mái tản ra.

An Nhiên cũng không hỏi nhiều, chỉ thẳng đường đi về phòng làm việc của mình.

Bữa trưa hình như ăn nhiều canh, cho nên buổi chiều phải đi phòng vệ sinh mấy lần.

Sau khi An Nhiên tiến vào không đến một phút đồng hồ, thì hai nữ đồng nghiệp trong phòng làm việc cũng vào. Bọn họ tới trang điểm lại, không, chính xác hơn là tới buôn dưa lê.

“Cô nhìn thấy khóe mắt Tiếu Hiểu chưa, bị cào một vết rất to.” Một người nói.

Người còn lại đáp, “Có ai mà không nhìn thấy a, cô ta tưởng là đeo kính râm thì có thể che kín hả, đây rõ ràng là giấu đầu hở đuôi, chuyện cô ta và Hoàng Đức Hưng cả công ty này có ai không biết a, lần này là bị cô ta cho là mang  kính râm thì có thể che kín a, cái này rõ ràng chính là giấu đầu lòi đuôi, chuyện lén lút của cô ta cùng Hoàng Đức Hưng người ở cả công ty ai mà không biết a, lần này chỉ sợ là bị vợ cả bắt được, chẳng qua chỉ cào rách khóe mắt cô ta là vẫn còn may chán, cô nói xem trong tay cô ta thu được vài dự án, hơn nữa hằng ngày đều ăn mặc lẳng lơ.”

“Này, người ta chỉ có thể dựa vào khuôn mặt và bản lĩnh trên giường mới có thể hoành hành trong văn phòng này, cô ghen tị hả, cô ghen thì cô cũng đi sắm vài món ít vải ý, rồi ngày nào cũng lẳng lơ như thế, khi tổng giám đến thì cô liếc mắt đưa tình với ông ta, không chừng cô cũng khỏi phải vẽ, trực tiếp được làm mỹ nhân thiết kế sư của công ty chúng ta.”

“Đi chết đi, tôi thà cả đời vẽ thiết kế cũng không muốn đi phục vụ ông già đáng tuổi làm cha tôi.”

Bên ngoài, hai người lại cười đùa một lát, rồi rửa tay, đang chuẩn bị đi ra, thì trong thoáng chốc bỗng dưng kinh sợ, thấy Tiếu Hiểu đeo kính râm, che hơn nửa khuôn mặt, một mái tóc xoăn vẫn phong tình như thế, bộ đồ công sở bó sát người kia càng tôn lên vóc người đáng kiêu ngạo của cô ta.

“Tiếu, kiến trúc sư Tiếu.” Hai người vừa rồi còn nói nói cười cười thoáng cái chóng váng, hai cô không biết Tiếu Hiểu đi vào lúc nào, nghe thấy bao nhiêu.

Tiếu hiểu tiến vào, khuôn mặt bị che một nửa nên nhìn không ra biểu cảm của cô ta.

Hai người vốn đang cười nói bỗng chốc trầm xuống, nhìn Tiếu Hiểu cười gượng, nhường bước cho cô ta, có chút lắp bắp nói: “Tôi, chúng tôi ra ngoài trước.”

Tiếu Hiểu đứng trước bồn rửa tay, đưa tay bỏ kính râm ra, trên khóe mắt bị xước một vết vừa dài vừa nhỏ đỏ lòm, xung quanh xanh đen sưng tấy. Mặt không có biểu cảm đưa tay lấy hộp phấn trong túi xách, mở lấy phấn xoa xoa, trang điểm lại cho mình, đặc biệt là ở khóe mắt.

Hai người kia thấy thế, hậm hực xoay người muốn đi, lại nghe thấy Tiếu Hiểu nhàn nhạt  mở miệng, “Ngày mai đều không cần đến nữa.” Giọng nói không nhanh không chậm, không mặn không nhạt.

Nghe vậy, hai người bất ngờ đứng lại, xoay người, vẻ mặt như đưa đám nói: “chị, chị Tiếu, chúng tôi sai rồi, chúng tôi không cố ý, không hề có ác ý, chị, chị đừng để trong lòng.”

Tiếu Hiểu thờ ơ nhìn mình trong kính, thành thạo trang điểm lại, cố gắng hết sức che đi vết sưng đỏ trên mặt mình. Không hề nhìn hai người phía sau tí nào.

Thấy cô ta thờ ơ, không hề phản ứng chút nào, cũng không biết cô ta có thái độ gì, mặc dù không thích cô ta, nhưng dù sao cô ta cũng là người của Hoàng Đức Hưng, nếu thật sự muốn các cô nghỉ việc, cũng không phải không thể.

Vết sưng đỏ ở khóe mắt kia quá lớn, phấn lót căn bản là không che được đến một nửa, ngược lại nhiều phấn quá khiến khóe mắt dày lên nhìn càng chướng mắt, nắm chặt hộp phấn, nhớ tới hình ảnh hôm qua mình bị mụ la sát của Hoàng Đức Hưng bắt được, còn nhớ tới dáng vẻ Hoàng Đức Hưng đứng một bên nhìn cô bị đánh nhưng thờ ơ, trong lòng lại càng giận dữ, càng nghĩ càng khó chịu, quay đầu, căm tức nhìn các cô, quát: “Vẫn còn đứng đây làm gì, còn không mau cút cho tôi!”

Hai người đều giật mình, giờ phút này khóe mắt Tiếu Hiểu sưng đỏ lộ ra ngoài, vẻ mặt dữ tợn, cả người nhìn thật kinh khủng.

“Nhìn cái gì, cút ra ngoài cho tôi.”

Một trong hai người không chịu tỏ ra yếu thế, trả lời cô ta: “cô, cô có tư cách gì yêu cầu chúng tôi đi, hơn nữa, những gì chúng tôi vừa nói đều là sự thật, nếu cô thấy sợ thì đừng làm a, dám làm lại không cho người ta nói, làm bộ thanh cao.”

“Cô nói cái gì?” Tiếu Hiểu tiến lên, căm tức nhìn cô ta, như là có thể ăn thịt người, cực kỳ khủng bố, nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ: “Cô có gan thì lặp lại lần nữa!”

Người nọ nuốt một ngụm nước bọt, thân thể không ngừng  lui về phía sau, người còn lại đứng cạnh, nhìn biểu hiện cũng có chút sợ hãi, định mở miệng nói gì đó làm dịu bầu không khí: “chị, chị Tiếu —” Nhưng mà chỉ một ánh mắt của Tiếu Hiểu phóng tới, hù dọa cô một câu cũng không nói ra được.

“Ào ào ào —”

Trong thời điểm giằng co căng thẳng, ở phía khác An Nhiên xả nước từ trong WC đi ra, quay đầu thản nhiên liếc nhìn các cô một cái, rồi xoay người đi về phía bồn rửa tay.

Tiếu Hiểu bỗng dưng xoay người đối diện với An Nhiên, căm tức nhìn cô, hỏi: “Sao chị lại ở đây!”

An Nhiên liếc cô ta từ trong gương, vẫn mở vòi nước, bắt đầu rửa tay, vừa nói: “Đi vệ sinh a.”

“Chị đều nghe thấy hết!” Hai tay ở hai bên sườn nắm chặt, cô hoàn toàn không ngờ chị ta đang ở trong phòng vệ sinh, mình chật vật như thế nào đều bị chị ta nghe thấy!

Không nhìn cô ta, An Nhiên nhàn nhạt trả lời: “Tôi không có điếc.” Hơn nữa các cô gầm to như thế, cô muốn giả vờ không nghe thấy cũng không được a!

Bộ ngực Tiếu Hiểu cực kỳ phập phồng, nhìn cô cười lạnh nói: “Bây giờ chị rất đắc ý đúng không, chị đang cười trộm tôi, cười trộm tôi cũng có một ngày như thế này đúng không? Thấy tôi bị cười nhạo chị rất vui sướng đúng không?”

An Nhiên tắt nước, kéo tờ giấy lau nước đọng trên tay, quay đầu lại ung dung nhìn cô ta, nhàn nhạt mở miệng: “Cô luôn thích áp đặt ý nghĩ của mình lên người khác, tôi không hề nghĩ như vậy, nhưng mà cô nhất định cho là như thế, tôi cũng chịu, vì ý kiến là của chính cô, tôi không thay đổi được.”

“Hừ, nói hay thật, chị đừng cho là tôi không biết, chị đang mong chờ chuyện cười của tôi.” Tiếu Hiểu cay nghiệt nói.

An Nhiên cười lạnh, “Đừng cho mọi người đều nghĩ giống cô, không phải ai cũng hẹp hòi như vậy.”

“Chị! ——” Tiếu Hiểu tức giận, bộ ngực kịch liệt phập phồng.

An Nhiên không nói nữa, chỉ lướt qua cô ta chuẩn bị rời đi.

“Chị cho là chị tốt đẹp lắm sao, chẳng qua là chị đủ may mắn tiếp cận Tô Dịch Thừa, nếu không, chị chẳng là cái quái gì cả!” Tiếu Hiểu phẫn hận nói.

An Nhiên mỉm cười, gật đầu, không hề phủ nhận lời của cô ta: “Tôi quả thực rất may mắn.”

“Hừ, loại như anh ta tôi đã thấy nhiều rồi, sợ là người ta chỉ chơi đùa một chút, đến lúc chơi chán, không chừng sẽ một phát đá bay chị.” Tiếu Hiểu cay nghiệt  nói, trong mắt tràn đầy ghen tỵ và tức giận.

An Nhiên cười yếu ớt, không để ý tới cô ta, đi thẳng ra ngoài phòng vệ sinh, khi đi ngang qua chỗ hai người kia, thì nói với bọn họ: “Bản vẽ tuần trước giao cho các cô đã xong chưa?”

“Hả…” Hai người sửng sốt, bản vẽ nào, họ nhìn nhau, đều không biết An Nhiên đang nói gì.

An Nhiên nhíu mày, nháy mắt với các cô, ra vẻ nghiêm nghị nói: “Bản thiết kế cũng chưa vẽ, còn ở đây tán dóc? Còn không mau về vẽ đi!”

Lúc này hai người mới phục hồi tinh thần, vội vàng gật đầu, nói: “Chúng ta đi về, đi về.” Nói xong, vội vàng xoay người rời khỏi phòng vệ sinh.

Tiếu Hiểu phẫn hận nhìn các cô rời đi, cuối cùng, cầm hộp phấn đập xuống mặt đất.

Ngoài phòng vệ sinh, hai người nói huyên thuyên vừa rồi cảm ơn An Nhiên, nếu cô không xuất hiện thì sợ là thật sự phải ầm ĩ với Tiếu Hiểu, mà dù sao Tiếu Hiểu cũng là người của Hoàng Đức Hưng, nếu thật sự muốn sa thải các cô, cũng không phải chỉ là nói mồm.

An Nhiên nhàn nhạt gật đầu, chỉ cảnh cáo các cô: “Sau này đừng nói nhiều như vậy. Các cô nói xấu sau lưng người khác như vậy, đổi lại là ai nghe được cũng tức giận.”

Hai người gật đầu lia lịa, nào còn dám nữa, bị dọa gần chết rồi.

An Nhiên không nói gì nữa, đi thẳng về phòng làm việc.

Gần giờ tan tầm, Hoàng Đức Hưng gọi cô vào phòng làm việc, sau đó đưa một đống tài liệu cho cô, nói là công ty sắp cạnh tranh một dự án của nước ngoài, một tháng nữa sẽ bỏ thầu rồi, thời gian hơi cấp bách, vì trừ bản thiết kế, công ty còn phải làm ra mẫu nhà, đến lúc đó sẽ có chuyên gia đến kiểm tra, bình xét.

“Cái này, hạng mục này thật sự do tôi phụ trách?” An Nhiên có chút thụ sủng nhược kinh.

Hoàng Đức Hưng nhíu mày, hỏi ngược lại: “Sao vậy, không tự tin”

“Không, tôi, tôi chỉ là có chút bất ngờ.” Dù sao hạng mục này quá lớn, liên quan đến sự mở rộng ra nước ngoài của công ty sau này.

“Tôi tin tưởng cô, cô có năng lực lĩnh ngộ với thiết kế. Tất nhiên, vẫn là câu kia, có vấn đề gì có thể tìm tôi, khi không chắc ý kiến nào, cũng có thể tìm tôi hỏi ý kiến.” Hoàng Đức Hưng cười nói.

An Nhiên gật đầu, ôm đống tài liệu trên bàn kia, cam đoan: “Tôi sẽ cố gắng hết sức, sẽ không để ông thất vọng !”

“Tốt, tôi chờ bản thiết kế của cô.”

“Vâng.” An Nhiên hớn hở gật đầu, sau đó ôm chồng tài liệu ông giao cho ra khỏi phòng làm việc.

Hạng mục lần này là một trang viên thể thao khổng lồ, bên trong phân ra khu thể thao và khu giải trí, chiếm diện tích lớn nhất, cũng bỏ vốn đầu tư lớn nhất chính là ‘tập đoàn Jason’ của Anh, tập đoàn tài chính quý tộc Anh, hạng mục lần này của bọn họ nhận được sự chú ý cao độ của truyền thông các quốc gia. Cho nên nếu ‘Chân Thành kiến trúc’ có thể giành được hạng mục này, như vậy dù là trong hay ngoài nước, chắc chắn sẽ thành công rất lớn.

Trong lúc An Nhiên nóng lòng muốn thử, hưng phấn lấy tài liệu mà Hoàng Đức Hưng giao cho ra xem thì điện thoại từ Tô Dịch Thừa vang lên. Tô Dịch Thừa đã đứng ở dưới tầng, không thấy An Nhiên nên gọi lên hỏi cô xem đã hết bận chưa.

Lúc này An Nhiên mới nhớ tới chuyện hôm qua Tô Dịch Thừa bảo hôm nay muốn dẫn mình đến một chỗ bí mật, thu dọn xong xuôi đồ đạc, cất tài liệu vào cặp công văn của mình, rồi đi xuống.

Khi xuống dưới, xe của Tô Dịch Thừa đã dừng trước cổng công ty, thấy cô đi ra, anh xuống xe mở cửa xe, nhìn cô, khóe miệng nhếch lên ý cười.

An Nhiên chạy chậm đi đến, nhìn anh áy náy, nói: “Chờ lâu rồi sao? ngại quá, vừa rồi xem tài liệu quên mất.”

Tô Dịch Thừa cười cười, đưa tay vuốt lại mái tóc có chút rối bời vì chạy, sau đó mở cửa xe, nói: “Lên xe đi.”

An Nhiên gật đầu, khẽ cười với anh, rồi nghiêng người ngồi vào trong xe.

Tô than sĩ đóng cửa xe cho cô rồi mới vòng qua đầu xe lên bên kia xe.

Đợi anh cũng ngồi vào trong xe, An Nhiên không nén được tò mò hỏi: “Chúng ta định đi đâu?” Hôm qua anh nói muốn dẫn cô đến một chỗ, nhưng thần thần bí bí, không nói cho cô biết.

Tô Dịch Thừa khởi động xe, quay đầu nhìn cô cười cười, “Đi ăn cơm trước.”

Xe chậm rãi dừng lại trước một nhà hàng chuyên món ăn Trung Quốc, có rất nhiều loại xe sang trọng tụ tập khiến người ta nhìn hoa hết cả mắt.

An Nhiên ngẩng đầu, ‘Di Nhiên Viên’ nhà hàng này cô từng nghe nói, vừa khai trương hai tháng trước, nghe nói ngày khai trương có mời đại minh tinh trong nước tới cắt băng, nên đã lôi cuốn rất nhiều người, thậm chí có người không ngại đường xa vạn dặm, không sợ vất vả gian nan từ các vùng khác chạy đến, chỉ vì muốn nhìn thấy thần tượng của mình một lần. Nhờ ảnh hưởng của minh tinh kia, danh tiếng nhà hàng này cũng nhanh chóng được truyền ra ngoài. Hơn nữa ngày khai trương đó, ông chủ của ‘Di Nhiên Viên’ lại không tiếc thiệt thòi vốn để miễn phí một ngày hoạt động, cộng thêm tay nghề xuất sắc của đầu bếp kia, những người ăn xong khen không dứt miệng, sau đó một phần lại trở thành khách hàng trung thành của nhà hàng, cho dù chi phí ở đây không hề rẻ. Đồng thời giới thiệu bạn bè thân thích với mình đến nhà hàng kiểu Trung Quốc mới mở này.

“Đi thôi, anh nghe nói món ăn Chiết Giang ở nhà hàng này không tệ.” Tô Dịch Thừa nói, dắt tay cô đi vào trong nhà hàng.

“Anh đã từng tới đây ăn sao?” An Nhiên thuận miệng hỏi.

Tô Dịch Thừa cười khẽ lắc đầu, nói: “Chưa, con bé Dịch Kiều kia nói cho anh biết.”

“Dịch Kiều! Chính nó cũng mở nhà hàng a, sao lại tới chỗ người khác ăn?”

“Ha ha. Anh chưa nói cho em biết là nhà hàng này cũng là của con bé Dịch Kiều sao?” Tô Dịch Thừa buồn cười nói.

An Nhiên trợn to mắt, lắc đầu, cô hoàn toàn không ngờ tới Dịch Kiều thế mà lại là bà hoàng của ngành ẩm thực Giang Thành, rõ ràng nhìn qua thì như một đứa trẻ, lại không ngờ có thể mở một nhà hàng lớn như thế!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.