Tiên Hôn Hậu Ái

Chương 40: Chuẩn bị gặp cha mẹ chồng



Gần đến giờ ăn cơm trưa An Nhiên mới chạy đến nhà ăn công ty, tùy ý lấy thức ăn
ngồi xuống ăn nhồm nhoàm.

Tối hôm qua đi cùng Lâm Lệ cũng chưa ăn được mấy
miếng, buổi tối lại bị Tô Dịch Thừa quấn một đêm, lại thêm ‘vận động lúc sáng
sớm’ khiến cho cô ngủ quên, đừng nói là ăn sáng, nghĩ cũng không dám nghĩ đến,
hiện tại cô thực sự là đói đến muốn ngất đi, mới vừa rồi lo ở trong phòng làm
việc tập trung vẽ xong chi tiết bản vẽ kia, nếu mà nghĩ đến đã đói như thế này,
thì làm gì còn tâm tư mà vẽ tiếp.

Người thật sự đói bụng rồi thì ăn cái gì
cũng ngon, thức ăn ở nhà ăn vốn nhạt nhẽo, khó có thể nuốt trôi, nhưng hôm nay
An Nhiên đến muộn lại ăn cực kỳ ngon.

Đúng lúc đó Tô Dịch Thừa gọi điện thoại
đến, An Nhiên ăn lấy ăn để, cũng không nhìn điện thoại đã nghe: “Alo, ai
vậy?”

“Sao lại không ở nhà, anh vừa gọi về nhà mà không ai nghe máy.” Bên kia
điện thoại, Tô Dịch Thừa khẽ cười hỏi.

“Ách.” An Nhiên sửng sốt, liếc nhìn
tên hiện trên màn hình điện thoại di động mới xác nhận là anh, nhớ tới tối hôm
qua và sáng nay, mặt An Nhiên bất giác hồng rực lên, nói chuyện cũng bắt đầu
không lưu loát, “em em em, hôm nay em phải đi làm a, lại, lại không phải là cuối
tuần.”

“Em không thấy tờ giấy anh nhắn lại sao?” Tô Dịch Thừa hỏi.

“Tờ
giấy?” An Nhiên nghi hoặc, không biết anh nói đến cái tờ giấy gì?? Tờ giấy ở đâu
ra?

Đầu bên kia điện thoại Tô Dịch Thừa nhẹ nhàng thở dài, trong lòng hiểu rõ
cô căn bản không nhìn thấy tờ giấy mình để lại trên bàn ăn, lại hỏi: “Buổi sáng
thức dậy không ăn sáng?”

Dùng chiếc đũa dồn cơm vào giữa đĩa cơm, An Nhiên
khẽ nói: “em, em tỉnh lại đã 10h rồi, làm gì còn thời gian ăn sáng.” Sắc mặt trở
nên đỏ ửng, giọng nói có chút oán trách.

“Ha ha.” Tô Dịch Thừa ở bên kia điện
thoại cười to, tâm tình rất tốt.

An Nhiên bị cười đến mức thẹn quá thành
giận, thầm nghĩ nhanh chóng cúp điện thoại, nên không được tự nhiên nói: “anh,
anh có chuyện gì không? Không có, không có chuyện gì thì em phải ăn cơm
rồi.”

Tô Dịch Thừa cười, nhớ tới tối hôm qua và sáng nay, đúng là mình yêu
cầu quá độ rồi, thậm chí không lo lắng đến việc cô là lần đầu, nghĩ như thế,
trong lòng thật áy náy, liền nghiêm túc nói xin lỗi: “Thật xin lỗi, là anh không
tốt, lần sau anh sẽ chú ý, sẽ không làm em mệt.”

“Em, em phải ăn cơm.” An
Nhiên xấu hổ túng quẫn, nói xong liền muốn cúp điện thoại.

“Ha hả, chờ chút.”
Trước khi cô cúp máy, Tô Dịch Thừa gọi cô lại, nói: “Tan việc chờ anh ở cổng
công ty, buổi tối chúng ta về đại viện, cha mẹ và ông nội đều muốn gặp
em.”

“Em, em tự mình đi là được, hôm nay em có lái xe đến đây.” An Nhiên từ
chối, trãi qua chuyện tối hôm qua và sáng nay, cô căn bản không biết phải đối
mặt với anh như thế nào, nghĩ lại đã cảm thấy xấu hổ.

“Em biết ở đâu sao?” Tô
Dịch Thừa buồn cười hỏi.

“Ách.” An Nhiên sửng sốt, lúc này cô mới nghĩ tới Tô
Dịch Thừa cũng không ở cùng cha mẹ, nàng hoàn toàn không biết Tô gia ở
đâu!

“Nghe lời, buổi tối tan việc chờ anh ở cổng công ty, bên chỗ anh còn có
chút việc, cúp máy trước.” Nói xong, cũng không chờ An Nhiên trả lời, quay đầu
lại hình như nói với người bên cạnh cái gì, sau đó liền cúp điện thoại.

“Tô
trợ lý, số giấy tờ này cần chữ ký của anh.” Thư ký Trịnh trình tập giấy tờ
lên.

Tô Dịch Thừa cất điện thoại di động vào túi, lấy tập giấy tờ trong tay
thư ký Trịnh lật xem, kế hoạch xây dựng tòa nhà chính phủ, trước khi thị ủy
thông qua, thì hạng mục này do anh tạm thời quản lý.

“Tô trợ lý vừa rồi là
nói chuyện điện thoại với bà xã a.” Thư ký Trịnh tò mò hỏi.

Mấy ngày trước,
khi Tô Dịch Thừa nói cho anh biết chuyện kết hôn, anh đúng là sợ hết hồn, quá
bất ngờ, anh ở bên cạnh Tô Dịch Thừa cũng gần hai năm rồi, thậm chí hoàn toàn
không thấy Tô Dịch Thừa để ý người phụ nữ nào, thậm chí hẹn gặp qua điện thoại
cũng rất ít, ngày đó đột nhiên nói kết hôn, thật sự là dọa anh nhảy dựng lên.
Anh đã gặp người phụ nữ kia, không tính là cực kỳ xinh đẹp, nhưng thanh tú có
thừa, hơn nữa rất có khí chất.

Tô Dịch Thừa nhìn anh một cái, gật đầu đáp:
“Ừ.”

“Vậy trợ lý chuẩn bị lúc nào tổ chức hôn lễ, để tôi báo cho mọi người
chuẩn bị phong bì trước.” Thư ký Trịnh cười nói.

Tô Dịch Thừa cầm bút ký tên
mình như rồng bay phượng múa ở trên tập giấy tờ, sau đó trả lại giấy tờ cho thư
ký Trịnh, nói: “Tạm thời chúng tôi không có ý định tổ chức đám cưới.”

“Ách.”
Thư ký Trịnh nhìn anh có chút khó hiểu, bằng bối cảnh gia đình và thân phận của
anh, sao có thể không tổ chức hôn lễ này?

Tô Dịch Thừa nhìn giấy tờ trên bàn,
hỏi: “Hội nghị thị ủy lúc chiều là mấy giờ.”

“Hai giờ rưỡi.”

Tô Dịch Thừa
gật đầu, hội nghị lần này, đoán chừng là bàn luận về việc thành lập và phát
triển ban khoa học công nghệ thành phố. Nhìn lịch trình một chút, Dịch Thừa đứng
dậy, vừa rồi Vệ thị trưởng gọi điện cho anh, bảo anh sang đó, anh đoán là về hội
nghị chiều nay.

Bởi vì tối nay là lần đầu tiên đến ra mắt người lớn Tô gia,
An Nhiên không khỏi có chút căng thẳng. Lúc đi rửa tay sau khi ăn cơm trưa, thấy
cái khăn lụa trên cổ, cô hơi sửng sốt, lúc này mới nhớ ra cái này vốn định mua
cho Tô Dịch Kiều. Nghĩ như vậy, An Nhiên vội vội vàng vàng dùng thời gian nghỉ
trưa đi siêu thị, cũng vào buổi trưa Lâm Lệ gọi điện thoại đến, muốn hỏi số điện
thoại của một bạn học đại học hồi trước, bảo hôm nay trên QQ gặp chủ nhiệm lớp
cũ, nói đã tốt nghiệp lâu rồi mà không tổ chức họp lớp, năm nay muốn tổ chức một
cái.

Lâm Lệ không gọi điện thoại còn tạm ổn, vừa gọi đến, An Nhiên liền nhớ
đến đồ ngủ gợi cảm tối hôm qua, hận không thể giết cô luôn.

“Lâm Lệ, mi nha,
lại hại ta như vậy, ta chưa làm chuyện gì có lỗi với mi, thích ăn ngon ta cung
cấp cho mi, còn lái xe đưa mi về đến nhà, mi lại báo đáp ta như vậy sao?” An
Nhiên nghiến răng nghiến lợi hỏi.

Lâm Lệ đầu tiên là sửng sốt, vô tội nói:
“Ta chỉ hỏi số điện thoại Trương Thiến Thiến một chút mà thôi, làm sao lại hại
mi a?”

An Nhiên nắm điện thoại di động, nhìn những người xung quanh siêu thị
một chút, giảm âm lượng xuống nói: “Mi nói xem tối hôm qua mi đưa vật gì cho
ta?”

Bên kia điện thoại Lâm Lệ sững sờ, rồi có chút hưng phấn nói: “Tối hôm
qua mi mặc rồi? Như thế nào, Tô tiên sinh nhà mi hóa thân thành người sói
sao?”

“Mi, mi nhỏ giọng một chút.” Lâm Lệ quả thực là sư tử rống, suýt nữa
làm thủng màng nhĩ của An Nhiên, lại sợ người khác nghe thấy, nên An Nhiên vội
vàng chạy đi lánh vào một phòng vệ sinh trong siêu thị, “Ta thật muốn làm thịt
mi, mi không biết là tối hôm qua ta lúng túng đến chừng nào không, ta căn bản
không biết mi mua loại đồ này, đồ ngủ của ta rơi vào nước, thế mà ta còn gọi anh
ấy lấy cho, mi cũng không biết ta muốn đào hố chôn mình thế nào đâu, chuyện tiếp
theo thì có thể tưởng tượng rồi.”

“Ha ha, An tử mi phải cám ơn ta a, ta đã
tạo cơ hội cho quan hệ vợ chồng hai người nhanh chóng tiến một bước lớn như vậy
a.” Lâm Lệ ở bên kia điện thoại đắc ý nói.

“Đi chết đi, không tán dóc nữa, ta
phải đi mua quà gặp mặt, lần tới ta sẽ trừng trị mi.” An Nhiên tức giận
nói.

” Ách, không phải hôm qua mi đã mua rồi sao?” Lâm Lệ nhớ tối hôm qua An
Nhiên mua hai cái khăn lụa, nói là tặng cho mẹ chồng và em gái chồng làm quà ra
mắt.

An Nhiên oán hận nói, “Còn không phải vì mi.”

“Ha ha, xem ra tối hôm
qua rất cuồng dã nha.” Lâm Lệ ở bên kia cười to ra.

“Mi cứ chờ đó cho ta, xem
ta thu thập mi.” An Nhiên xấu hổ đỏ bừng mặt, nói một câu với điện thoại, rồi
sau đó liền cúp điện thoại. Xoay người muốn rời đi, nhưng đúng lúc va phải người
đằng sau.

“A, thật xin lỗi.” An Nhiên theo bản năng nói xin lỗi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
Tiên Hôn Hậu Ái

Chương 40



Chương 70.2

Thấy thế, An Nhiên bước lên phía trước hỏi “Tô Dịch Thừa, anh làm sao vậy?” bước lên mới thấy trên mặt sàn phòng khách đầy miếng thủy tinh, nước trong ly cũng chảy đầy đất. Có lẽ vừa rồi anh không cẩn thận làm đổ.

“Tô Dịch Thừa, anh, anh làm sao vậy?” Sắc mặt tái nhợt của anh đã dọa An Nhiên sợ hãi, một lần nửa đỡ lấy anh, giúp anh cầm lấy lọ thuốc trên bàn trà, cô mở ra, nhưng bên trong trống không, không có viên thuốc nào.

Nhìn sắc mặt anh tái nhợt, vì cố chịu đựng đau đớn, An Nhiên sợ hãi, thanh âm cũng bắt đầu run lên, “Hết, hết rồi, làm sao bây giờ, còn thuốc dự phòng không? Nói cho em biết ở đâu, em đi lấy cho anh.”

Tô Dịch Thừa lắc đầu, “không, không có.” Anh lại ôm chặt bụng, cả người co lại vì đau đớn.

“Vậy, vậy làm sao bây giờ!” An Nhiên nôn nóng, hoang mang, nhìn anh đau đớn như thế, cô thật không biết làm sao.

Tô Dịch Thừa chịu đựng đau nhìn cô quýnh lên, bộ dạng như muốn khóc, liền vội kéo tay cô, cố sức nói: “Đừng căng thẳng, không có chuyện gì, là bệnh cũ, không đáng lo, em đi thay quần áo, sau đó lấy thẻ khám bệnh và bệnh án của anh trong ngăn kéo tủ đầu giường mang theo, sau đó đưa anh đến bệnh viện.”

An Nhiên vội vàng gật đầu, rồi làm như anh nói, đi thay quần áo, sau đó mở ngăn kéo tủ đầu giường, lấy cái hộp thẻ khám bệnh và bệnh án, rồi cầm chìa khóa đỡ anh ra cửa.

Bởi vì đau đớn, nên cả người Tô Dịch Thừa gần như đều tựa vào An Nhiên, An Nhiên có chút cố hết sức đỡ anh ngồi vào xe, sau đó thì đi vòng sang bên kia lên xe, Tô Dịch Thừa cau mày nhắm mắt tựa vào bên ghế phụ, An Nhiên nhìn bộ dáng đau đớn của anh, không khỏi đau lòng, điều chỉnh lại vị trí, để anh dựa vào cho tốt, sau đó khởi động xe, nhanh chóng đi đến bệnh viện.

Trên đường An Nhiên không tiếc vượt đèn đỏ nhiều lần, cũng may đã khá muộn, trên đường cũng không có nhiều xe, nên không có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra.

Tô Dịch Thừa được đưa vào phòng cấp cứu, sau khi tiêm thuốc, sắc mặt Tô Dịch Thừa mới dịu lại một chút, tuy vẫn nhíu chặt chân mày nhưng sắc mặt đã không trắng bệch đáng sợ như vừa rồi.

Vào lúc Tô Dịch Thừa đang truyền nước, thì An Nhiên không yên lòng hỏi bác sĩ trực ban, họ nói là bệnh loét dạ dày tái phát, có lẽ là do rượu hoặc thức ăn cay kích thích, chưa quá nghiêm trọng, tuy không cần phẫu thuật nhưng cũng phải ở lại mấy ngày để theo dõi.

Nghe bác sĩ nói xong, An Nhiên mới yên tâm lại, liếc nhìn người đàn ông đang ngủ thiếp đi trên giường bệnh, nhưng chân mày vẫn khẽ nhíu lại, sau đó cầm giấy tờ và tờ khai đi làm thủ tục nhập viện cho anh.

Khi trở về, thì Tô Dịch Thừa mơ mơ màng màng tỉnh lại, liếc nhìn An Nhiên ngồi bên cạnh, sau đó lại mơ mơ màng màng nhắm mắt lại. Bởi vì chuyên xảy ra đột xuất, đồ dùng thiết yếu gì cũng chưa mua, cô biết gần cổng bệnh viện có siêu thị, cho nên nhân lúc anh ngủ, định đi siêu thị mua bàn chải đánh răng, khăn mặt và chậu rửa mặt. Trước khi ra khỏi bệnh viện, An Nhiên còn đặc biệt vòng đến hỏi bác sĩ, bác sĩ nói trong khoảng thời gian này phải chăm sóc dạ dày, sau này cũng phải cố gắng tránh những món đồ nóng.

Bởi vì sợ nửa đêm anh tỉnh lại mà đói bụng, nên trước khi quay về An Nhiên nhân tiện đi mua bát cháo loãng, như vậy, nếu anh tỉnh lại lúc nửa đêm cũng có thể ăn được.

Nửa đêm Tô Dịch Thừa tỉnh lại thật, nhưng mà vì khát quá, nằm ở trên giường mơ hồ nhìn ra nơi này không phải ở nhà mà là trong bệnh viện, anh khát khô cả miệng, quay đầu định ngồi dậy, lại thấy An Nhiên ngủ gục ở cạnh giường, một tay còn đặt ở trên đùi anh, sợ đánh thức cô, Thư Dịch Thừa cũng không ngồi dậy, quay đầu nhìn thấy trên tủ đầu giường có nửa cốc nước, đưa tay muốn lấy.

Dù đã rất cẩn thận, động tác cũng rất nhẹ nhàng, nhưng mà vẫn đánh thức An Nhiên đang ngủ không sâu, thấy anh tỉnh lại, An Nhiên hỏi, “Anh tỉnh rồi, cả người có chỗ nào khó chịu không? Bụng còn đau không? Có đói bụng không, có muốn ăn chút gì không?”

Tô Dịch Thừa nhìn cô, khóe miệng cong thành một vòng cung lớn, chắc là cô bị mình dọa sợ rồi, muốn mở miệng nói gì đó an ủi cô, nói cho cô biết mình không sao, nhưng vừa mở miệng, thanh âm bị cản lại ở cổ họng: “Không, không sao, đừng lo lắng!” Thanh âm kia cực kỳ khàn khàn, vừa nói xong, cổ họng khô khốc, đau đớn dữ dội.

Thấy thế, An Nhiên vội vàng rót cho anh cốc nước, đỡ anh ngồi dậy, cho anh uống nước.

Gần như Tô Dịch Thừa uống một mạch hết nửa cốc nước thì cổ họng như bị thiêu đốt kia mới dễ chịu được một chút.

An Nhiên để cái cốc lên trên tủ đầu giường, lại hỏi anh: “Có đói bụng không? Em vừa mua cháo, có muốn ăn cho nóng người không?”

Tô Dịch Thừa lắc đầu, lúc này anh không có khẩu vị ăn uống gì cả, nằm trên giường mơ mơ màng màng rồi nhắm mắt mê man ngủ đi.

Hôm sau từ trong mê man tỉnh lại, loáng thoáng nghe thấy An Nhiên cầm lấy điện thoại cho Hoàng Đức Hưng xin nghỉ.

Đến khi hoàn toàn tỉnh táo, thì cô đã cúp điện thoại quay trở lại, thấy anh tỉnh, liền hỏi anh có đói không, cô đi mua cho anh ít cháo.

Tô Dịch Thừa nhìn cô, một lúc lâu mới gật đầu đồng ý, đúng là anh thấy đói rồi, tối qua uống nhiều rượu, gần như chẳng ăn gì, uống đỏ, vàng, trắng lẫn lộn, trên đường về thì thấy bụng cực kỳ khó chịu, anh biết là bệnh loét dạ dày lại tái phát, nhưng vẫn kiên quyết để tài xế lái xe về nhà, cứ nghĩ là uống vài viên sẽ không sao, lại không ngờ ông trời không giúp anh, thế mà lọ thuốc lại trống không, có lẽ lần trước đã uống hết sạch, gần đây cũng không phải đi xã giao nhiều lắm, nên bệnh cũ đã lâu không tái phát, thuốc trong nhà hết cũng quên mất.

Khi An Nhiên đi mua cháo, Tô Dịch Thừa gọi điện cho thư ký Trịnh, nói hôm nay mình không đến phòng làm việc được rồi, có công văn gì khẩn cấp thì trực tiếp đưa đến bệnh viện.

Thư ký Trịnh bị tiếng nói khàn khàn của anh dọa đến, vội hỏi anh làm sao, Tô Dịch Thừa nói sơ lại tình hình cho anh ta, nhưng không đợi anh nói xong, thư ký Trịnh đã hỏi địa chỉ tới đây.

An Nhiên xách cháo trắng đi lên, phải ăn sáng bằng đồ ăn dễ tiêu, nên cô thay anh sắp xếp.

Cô y tá đến đo nhiệt độ, không sốt cao, nhưng mà hôm nay vẫn tiếp tục truyền nước, dặn rằng trong khoảng thời gian này phải chú ý ăn uống, nhớ là không được đụng vào rượu và thức ăn cay, An Nhiên ghi nhớ từng cái một.

Tô Dịch Kiều gọi điện khi thư ký Trịnh đến, lúc đó Tô Dịch Thừa và thư ký Trịnh đang nói chuyện công việc, điện thoại di động để bên cạnh, khi điện thoại vang lên Tô Dịch Thừa chỉ nhìn một cái, sau đó đưa cho An Nhiên, bảo cô nhận điện.

An Nhiên nghi hoặc nhận lấy, nhìn màn hình mới biết là Tô Dịch Kiều, đã gặp mặt hai lần, tính cách cô ấy cũng hòa đồng, nên An Nhiên cũng không lo lắng gì, trực tiếp nhấn nút nghe.

Thật ra thì Tô Dịch Kiều gọi tới là hỏi chuyện hai nhà gặp mặt ăn cơm tối nay, muốn hỏi trước Cố Hằng Văn và Lâm Tiểu Phân có ăn kiêng gì không, nếu có thì cô trực tiếp bảo đầu bếp tránh ra món đó, dù sao là người lớn hai nhà gặp mặt, phải chú trọng chu toàn một chút.

Tô Dịch Kiều nói một tràng, làm An Nhiên vẫn không có cơ hội nói chen vào, đợi cô nói xong rồi, nhưng mãi không nghe thấy Tô Dịch Thừa trả lời, nên không khỏi gọi: “anh, anh có nghe không đấy, phải trả lời chứ!”

Lúc này An Nhiên mới có cơ hội mở miệng, nói: “A, Dịch Kiều, chị là An Nhiên, anh của em hiện tại có việc, không tiện nghe điện thoại.”

Bên kia dường như Tô Dịch Kiều có chút bất ngờ, nhưng mà chỉ là vài giây, sau đó nhanh chóng phản ứng lại, niềm nở gọi: “Chị dâu à, bây giờ chị ở với anh sao, không có đi làm sao?”

An Nhiên mới kịp phản ứng, Tô Dịch Thừa vào bệnh viện thế này, mặc dù không có vấn đề lớn, nhưng dù sao cũng phải ở lại bệnh viện mấy ngày để quan sát, như vậy không thể đến bữa cơm tối nay, vội vàng nói với Tô Dịch Kiều: “Dịch Kiều, không thì cứ hủy bỏ bữa cơm tối nay trước đã.”

“Ách, tại sao?” Tô Dịch Kiều khó hiểu, sáng nay mẹ cô còn đặc biệt gọi cô bố trí đầu bếp tốt nhất cho tối nay, dự định dành ra căn phòng tốt nhất, không hề nói đến hủy bỏ a!

“Anh trai em bị loét dạ dày, bác sĩ bảo phải ở lại bệnh viện mấy ngày quan sát, cho nên, bữa tối lùi lại mấy hôm nữa đi.” An Nhiên nói chi tiết.

“Hả! Sao có thể như vậy, anh ấy không sao chứ, phải cấp cứu sao? Có phải là anh ấy lại uống mấy loại rượu hỗn hợp không? Anh ấy mà uống rượu pha dễ phát bệnh lắm.” Tô Dịch Kiều nghĩ thầm, dạ dày của anh trước đây đã sớm hỏng, có một lần đặc biệt nghiêm trọng, uống đến dạ dày bị xuất huyết, nôn cả ra máu, dọa mẹ cô suýt nữa hôn mê bất tỉnh.

“Tối qua có xã giao, chắc là uống nhiều quá.” An Nhiên nói.

“Chị dâu, hai người đang ở bệnh viện nào, em qua đó một chút.”

An Nhiên đọc tên và địa chỉ bệnh viện rồi mới cúp điện thoại. Sau khi cúp điện thoại lại gọi cho Lâm Tiểu Phân, nói sơ lại tình hình lần nữa, sau đó nói hủy bỏ bữa tối nay, đổi lại hẹn lần sau.

“Dịch Thừa không sao chứ?” Lâm Tiểu Phân quan tâm hỏi, lại vừa trách cứ An Nhiên: “Con nói con a, sao con không chăm sóc tốt nó một chút, hai người mới kết hôn mấy ngày a, con đã đưa người ta đến bệnh viện rồi!”

An Nhiên xấu hổ, nhỏ giọng  nói, “Anh ấy đi xã giao uống nhiều quá.”

“Công việc quan trọng cũng đâu bằng sức khỏe.” Lâm Tiểu Phân trách cứ, hỏi: “Bây giờ đang ở đâu, mẹ qua đó một chút.”

Ngắt điện thoại, Tô Dịch Thừa và thư ký Trịnh cũng đã nói xong, thư ký Trịnh nhìn cô mỉm cười gật đầu, sau đó lại quay đầu nói với Tô Dịch Thừa: “Tôi về thị ủy trước, sẽ bàn giao những gì mà anh dặn.”

Tô Dịch Thừa gật đầu, không có ý kiến gì thêm.

Thấy anh ta đi về, An Nhiên đứng dậy đưa anh ta ra ngoài, khi trở về Tô Dịch Thừa thì đang ngồi trên giường bệnh, mặc dù sắc mặt tiều tụy, nhưng không hề làm ảnh hưởng đến sức quyến rũ và anh tuấn của anh, mất vẻn vẹn cả buổi sáng cho việc kiểm tra phòng, chuyền nước, đưa thuốc, mỗi lần là các y tá khác nhau, kể cả không có việc gì, cũng luôn có y tá đi qua giở đi giở lại bệnh án ở đầu giường, sau đó dặn dò mấy ngày này anh phải cố gắng ăn nhạt một chút.

Đợi y tá kiểm tra phòng kia đi ra ngoài, Tô Dịch Thừa mới vẫy vẫy tay với An Nhiên, bảo cô đến đây, nói: “Tối qua, em vất vả rồi.”

An Nhiên lắc đầu, khóe môi nhếch lên cười nhạt, hỏi: “Có khát nước không? Có muốn em rót cho anh cốc nước không.”

Vừa rồi nói chuyện một lúc lâu với thư ký Trịnh, cổ họng giờ phút này đúng là khô cháy, khó chịu, nên anh gật đầu, không từ chối.

Nhận lấy nước mà An Nhiên đưa tới, anh thuận miệng hỏi: “Vừa rồi Dịch Kiều gọi tới nói gì vậy.”

“Vốn là muốn bàn bạc với anh chuyện bữa cơm tối nay, nhưng mà với tình trạng của anh bây giờ, em bảo cô ấy hủy bỏ rồi.” An Nhiên nói.

Tô Dịch Thừa nhìn chai nước đang chuyền vào tay, cười cười có chút bất đắc dĩ.

Im lặng một lát, An Nhiên hỏi: “Tối qua sao lại uống nhiều rượu như vậy?” Cô không dám chắc việc anh say rượu tối qua có liên quan đến Lăng Nhiễm không.

Tô Dịch Thừa nhìn cô, khóe miệng mỉm cười nhợt nhạt, nói: “Ngày hôm qua đi cùng với mấy người bên cục kế hoạch, không từ chối được, nên uống nhiều hơn mấy chén.”

“Dạ dày không tốt, sau này cố gắng uống ít thôi.” Khẽ cau mày, An Nhiên nói.

Tô Dịch Thừa mỉm cười, đưa tay kéo tay cô qua, “Hôm qua, hù dọa em rồi?” Bàn tay anh xoa xoa bàn tay nhỏ bé của cô, anh biết hôm qua nhất định là cô bị dọa sợ rồi, gấp đến độ muốn khóc.

An Nhiên nhìn anh, liếc một cái, nhưng không nói lời nào, tay bị anh nắm hơi nóng, dinh dính mồ hôi, nhưng mà cô cũng không rút tay lại lại, vì sợ động đến việc chuyền nước của anh.

Thật ra, hôm qua cô thật sự bị anh hù dọa, nhưng mà đổi lại là bất cứ ai thì cũng sẽ bị dọa đến nhảy lên a, vừa ra đến phòng khách thì nhìn thấy anh ôm bụng với vẻ mặt tái nhợt, một câu cũng không nói rõ được, may mà hiện tại không có vấn đề gì rồi.

“Thật xin lỗi.”

An Nhiên quay đầu, thấy Tô Dịch Thừa chăm chú nhìn cô, trên mặt rất áy náy, tay vẫn nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng xoa nắn, sau đó áy náy mở miệng: “Tối qua để em lo lắng rồi.”

Nhìn anh như thế, thoáng chốc An Nhiên không biết nói gì, chỉ sững sờ nhìn anh, một lúc lâu mới thấp giọng nói: “Sau này, đừng uống rượu nữa.”

Tô Dịch Thừa cười nhẹ, chân mày cong lên, trên mặt mơ hồ nổi lên má lúm đồng tiền, gật đầu, “Được, nghe vợ anh.”

An Nhiên bị câu gọi vợ của anh khiến cho thẹn thùng, mặt ửng đỏ, rút tay lại, khẽ lầm bầm rồi đi vào phòng vệ sinh.

Thật ra thì An Nhiên đâu có muốn đi phòng vệ sinh, nhưng mà sợ xấu hổ nên muốn trốn ra ngoài. Khi đi ra hành lang được một chút, định quay về, thì lại thực sự muốn đi vệ sinh. Nghĩ thế cô lại quay đầu, đi về phía cuối hành lang. Tại chỗ rẽ vào nhà vệ sinh, cô thấy một người đàn ông đứng cạnh cửa nhà vệ sinh nữ, chắc là đang chờ vợ hoặc bạn gái. Không để ý lắm, cô đi lướt qua anh ta để vào trong, nhưng vừa lúc ngoảnh mặt lại nhìn người đàn ông kia một cái, mà cũng chính cái liếc mắt này lại khiến An Nhiên bất ngờ dừng chân, sững sờ nhìn người đàn ông đứng đó, có chút giật mình, khó có thể tin!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.