Tiên Hôn Hậu Ái

Chương 16



Chương 29: Quan phu nhân

Editor: Violetin_08

Từ Cố gia đi về nhà Tô Dịch Thừa thì đã gần 21h, ông bà Cố lo lắng họ quay về còn mất phải nhiều thời gian thu xếp túi lớn túi nhỏ, nên cũng không giữ bọn họ ở lại lâu, mà trực tiếp bảo bọn họ mau về, ngoài ra khi tiễn họ ra cửa còn đặc biệt dặn dò Tô Dịch Thừa nhanh chóng sắp xếp thời gian để hai bên thông gia gặp mặt. Tô Dịch Thừa gật đầu lia lịa đồng ý, rồi mới xách theo quần áo và đồ dùng của An Nhiên lên xe.

Ngồi lên xe, lúc này An Nhiên mới phát hiện xe của Tô Dịch Thừa tối nay khác biệt với xe buổi sáng, buổi sáng rõ ràng là Porche, bây giờ lại thành xe thường dân.

“Ách, anh đổi xe?” Vừa rồi cô căn bản là không chú ý, bây giờ nhìn đến nhãn hiệu kia đã thay đổi, cách kết cấu trong xe cũng khác biệt.

Tô Dịch Thừa cười cười, khởi động xe ổn định lên đường, rồi giải thích: “Không có, buổi sáng nghe em nói vậy cũng thấy xe kia quá lộ liễu rồi, ảnh hưởng không tốt, xe này đơn giản hơn, bình thường đều do thư ký Trịnh đi.”

“Ách, anh không phải là trợ lý ư, công ty của các anh sao lại có xe dành cho thư ký nữa, công ty gì a, rất lớn sao?” Nhắc đến, lúc này An Nhiên mới nhớ cô chưa từng hỏi nghề nghiệp của anh, công việc là gì, công ty gì, tất cả đều không biết.

Tô Dịch Thừa nhìn cô, cười thần bí: “Anh à, anh làm ở đơn vị rất lớn.”

“500 tập đoàn lớn nhất toàn cầu?” An Nhiên phản ứng theo trực giác, sau đó trong đầu nhanh chóng tìm kiếm các công ty thuộc 500 tập đoàn lớn nhất toàn cầu ở Giang Thành mà cô biết.

“Ha ha…” Tô Dịch Thừa cười to, sau đó nói: “Anh chưa nói với em ư, anh làm việc ở chính phủ.”

“Ách, chính phủ? Trong chính phủ có trợ lý đặc biệt sao?” An Nhiên không kịp phản ứng chút nào, bình thường cô không quan tâm nhiều chuyện, cũng không hiểu rõ cách phân chia cấp bậc nhân viên công vụ, thậm chí phòng ban nào là cấp bậc gì, cô cũng không rõ lắm.

Tô Dịch Thừa chỉ cười không nói gì, thoáng nhìn thì thấy tâm tình anh đặc biệt tốt, dọc đường luôn mỉm cười lái xe về gara dưới nhà, sau đó mở cửa xuống xe, lấy những hòm đồ của An Nhiên ở cốp xe ra, An Nhiên thì xách theo mấy hộp thực phẩm chức năng đã mua trên đường để tặng cho bố mẹ chồng và ông nội khi về ăn cơm ngày mai.

Tô Dịch Thừa xách đồ đi qua bên cạnh An Nhiên, cười tiến lên nói bên tai cô: “Là trợ lý thị trưởng.”

Bất ngờ nghe thấy, An Nhiên bất động tại chỗ, sững sờ nhìn anh, có chút không kịp phản ứng, trợ lý thị trưởng, anh vừa nói là trợ lý thị trưởng!

Tô Dịch Thừa đi đến cầu thang, thấy An Nhiên vẫn còn ngây ngốc đứng đó, không khỏi buồn cười lắc đầu, anh xoay người quay lại, đến bên người cô, cầm cái tay rảnh rỗi của cô dắt đi, lúc này hai người mới rời khỏi tầm hầm, đi vào thang máy.

Đến khi Tô Dịch Thừa cầm chìa khóa mở cửa đi vào nhà, An Nhiên vẫn nhìn anh bằng vẻ không thể tin được, đột nhiên Tô Dịch Thừa có cảm giác thất bại, chẳng lẽ hình tượng của anh và trợ lý thị trưởng trong lòng cô khác nhau vậy sao?

Trong lúc Tô Dịch Thừa cân nhắc xem có nên giải thích gì đó thêm hay không thì An Nhiên đột ngột mở miệng, hỏi: “anh làm quan?”

Khóe miệng Tô Dịch Thừa có phần không tự nhiên co rúm lại, chỉ nói: “Có thể hiểu như vậy.”

An Nhiên cảm thấy thật thần kỳ, cô vậy mà ù ù cạc cạc biến thành Quan phu nhân!

Tô Dịch Thừa thấy cô như vậy, nghĩ  cô còn phải ngây ngốc một lúc, buổi tối anh ăn hơi nhiều, bây giờ thấy hơi khát nước, nên liền xoay người vào bếp rót cho bản thân một cốc nước lọc, một cốc nước hoa quả cho An Nhiên rồi đặt trên bàn ăn, cất giọng gọi: “An Nhiên, đến đây uống nước hoa quả.”

An Nhiên sững sờ đi đến, ánh mắt nhìn chằm chằm vào anh, nhận lấy cốc nước hoa quả anh đưa cho trong tình trạng không có linh hồn.

Tô Dịch Thừa có chút xấu hổ, cô có cần thiết phải tỏ vẻ không thể tin được điều này như thế không, uống một hớp nước xong, anh định mở miệng giải thích thêm gì đó, thì cô đột nhiên nói một câu làm anh sặc đến không nói ra lời.

“Thì ra không phải là kề cận người giàu có mà là kề cận quan lớn rồi.” An Nhiên thì thầm, rồi sau đó bất thình lình như nghĩ đến cái gì đó, cô nhìn chằm chằm anh, lại hỏi: “Cái xe sang trọng sáng nay của anh là người khác hối lộ cho anh?”

“khụ khụ khụ…”  hớp nước kia sặc thẳng vào cổ họng của anh, khiến anh khó chịu không ngừng ho.

Lúc này linh hồn An Nhiên mới trở lại, vội vàng lấy khăn giấy đưa cho anh: “Anh, anh không sao chứ?”

Tô Dịch Thừa ho một lúc lâu cuối cùng mới dừng lại, nhưng khuôn mặt đặc biệt tuấn tú kia cũng bị sặc đỏ lên.

An Nhiên nhìn anh ngừng lại, lúc này mới có chút ngại ngùng nói: “Xin lỗi, tôi hỏi quá trực tiếp.” Thật ra thì cô nghĩ, người nào làm quan mà không tham nhũng thì cũng là được hối lộ, leo lên cao như vậy, chẳng qua là muốn vơ vét nhiều tiền, nếu không dựa vào tiền lương hàng tháng của nhân viên công vụ, họ lấy đâu ra khu nhà cấp cao, mua đâu được xe thể thao.

Tô Dịch Thừa nhìn nét mặt của cô là có thể đoán được suy nghĩ trong lòng cô lúc này, thật có cảm giác thất bại, anh vẫn thấy hình tượng của mình là chính trực, lại không nghĩ đến lọt vào mắt cô lại thành một tội phạm tham nhũng lớn như vậy, nếu lời này truyền tới đại viện quân khu, không chừng ông cụ nhà anh sẽ cách chức anh.

Nước cũng không uống, Tô Dịch Thừa trực tiếp vòng qua bàn ăn, lấy ly nước hoa quả trong tay cô để sang một bên, kéo tay cô: “Anh cho em xem thứ này.” Vì vừa mới bị sặc nên thanh âm của anh lúc này không ấm nhuận như bình thường mà có thêm chút khàn khàn.

“Cái gì?” An Nhiên có chút không rõ tình hình, nhưng vẫn tùy ý để anh kéo vào thư phòng.

Tô Dịch Thừa đi tới phía sau bàn công tác trong thư phòng, mở máy tính ra, sau đó mở một phần mềm giao dịch cổ phiếu, nhập số tài khoản và mật mã, sau đó kéo An Nhiên lên trước, nói: “Anh không hề tham ô, xe buổi sáng là tiền kiếm được từ cổ phiếu, không phải là người khác hối lộ, hơn nữa, trước đây khi Dịch Kiều mở ‘Du Nhiên Cư’ có tìm anh vay tiền, tuy là về sau có làm ăn khởi sắc hơn nói muốn chia cổ phần cho anh những nghĩ đến vị trí của anh, hiện tại số cổ phần của anh cũng do nó tiếp quản, chẳng qua là hàng năm ‘Du Nhiên Cư’ chia lợi nhuận nó đều đưa ít tiền cho anh.”

An Nhiên nhìn cổ phiếu và số dư tài chính của tài khoản trên màn hình, có chút không kịp phản ứng, ban đầu Lâm Lệ chỉ nói đúng một nửa, bây giờ nghĩ lại, cô không chỉ tiếp cận người có món tiền lớn mà còn gần một vị quan lớn giàu có, nếu cô nhớ không nhầm thì trợ lý thị trưởng sẽ là vị thị trưởng kế nhiệm, cho nên, cho nên anh, Tô Dịch Thừa không chỉ có tiền, lại còn có quyền!

“An Nhiên, em vẫn chưa tin?” thấy cô không phản ứng gì, Tô Dịch Thừa nghĩ là cô vẫn chưa tin.

An Nhiên lắc đầu, không phải cô không tin, chỉ là không rõ: “Điều kiện của anh tốt như vậy, tại sao, tại sao lại đồng ý kết hôn với tôi?”

Tô Dịch Thừa nghiêm túc nhìn vào mắt cô, chỉ nói: “Em thích hợp.”

Chương 30: Vì sao bị thương?

Thích hợp, đúng vậy, bọn họ đều cảm thấy lẫn nhau thích hợp cho nên mới nhanh chóng quyết định kết hôn.

An Nhiên không hỏi thêm nhiều nữa, thật ra thì tình hình hiện tại của bọn họ đã tốt hơn nhiều so với nguyện vọng ban đầu của cô, chỉ có điều ngoài ý muốn là thân phận của anh, xem ra cô vô tình trèo cao rồi, cũng may mẹ anh thoạt nhìn cũng không phải là người chỉ nhìn vào gia cảnh, cô thấy thật may mắn!

An Nhiên còn muốn mở miệng nói chuyện nghiêm túc với anh về cuộc sống sau này của hai người một chút, thì không may lúc này điện thoại của anh vang lên, là trưởng ban nào đó nói chuyện gì mà phê duyệt giấy tờ gì đó.

An Nhiên từ thư phòng đi ra ngoài, trở lại phòng khách mở hành lý ra bắt đầu sắp xếp. Mở ra tủ quần áo sát sàn không tính là to kia, thấy quần áo của anh được sắp xếp chỉnh tề. An Nhiên nhìn các bộ âu phục và áo sơ mi trắng kia, trong lòng chỉ cảm thấy khó tin, từ nay về sau, trong tủ quần áo sẽ không chỉ có quần áo của cô, mà một nửa là thuộc về người đàn ông sẽ chung sống với cô sau này, không phải chỉ có bộ đồ công sở và váy áo sặc sỡ, mà còn có âu phục và áo sơ mi trắng có chút đơn điệu trầm lắng, cảm giác này thật kỳ diệu. Đương nhiên thay đổi này thật nhanh chóng nhưng cô tự nói với mình phải cố gắng thích ứng.

An Nhiên đẩy quần áo của anh sang bên cạnh, sau đó treo mấy bộ công sở và áo váy mình thường mặc đi làm ở bên cạnh, đồ lót của cô thì để vào một ngăn tủ nhỏ là vừa vặn, cuối cùng thì để giầy đặt vào trong tủ giày.

Đến khi sắp xếp xong tất cả, An Nhiên nhìn trên mặt đất còn một túi sách tham khảo và bản vẽ của cô, nhìn quanh căn phòng, có chút ảo não, có lẽ cô nên tìm Tô Dịch Thừa nói chuyện một chút, xem có thể đặt một bàn làm việc cho cô trong thư phòng không, như vậy có thể thuận tiện cho cô thiết kế về sau. Nghĩ thế, An Nhiên mở cửa phòng, đi thẳng đến thư phòng, đẩy cửa đi vào, thì thấy anh đầu kẹp điện thoại, tay thì nhanh chóng tìm kiếm giấy tờ, miệng nói gì đó. Thấy thế An Nhiên biết điều đi ra ngoài, nghĩ đến thân phận và địa vị của anh, bận bịu là điều tất nhiên.

Quay trở lại căn phòng, An Nhiên nhìn quanh căn phòng này, chăm chú nhìn chiếc giường đôi một hồi lâu, sau đó khẽ thở dài, xoay người lấy ra bộ đồ ngủ từ trong tủ quần áo đi vào phòng tắm.

Vì sợ Tô Dịch Thừa về phòng, An Nhiên cũng không dám tắm lâu, cọ rửa qua loa rồi thay quần áo đi ra ngoài.

Nhưng mà trên đời luôn có những chuyện ngẫu nhiên như vậy, cô càng không muốn gặp thì lại càng không tránh khỏi, An Nhiên vừa bước ra khỏi cửa phòng tắm thì Tô Dịch Thừa mở cửa phòng đi vào. Bốn mắt nhìn nhau, hai người không tránh khỏi sững người.

Thực ra thì đồ ngủ của An Nhiên rất bảo thủ, không lộ đùi và ngực, nói là lộ chỉ có lộ chút bả vai, chung quy coi như là bộ đồ ngủ rất truyền thống.

An Nhiên lấy lại tinh thần, khuôn mặt nhỏ nhắn thoáng chốc đỏ bừng, bước làm thành hai bước trực tiếp vén chăn trên giường, quấn mình kín như bưng, đầu giấu vào trong chăn, ấp úng nói: “Tôi ngủ trước.” Sau đó liền nằm đó không nhúc nhích.

Lúc này Tô Dịch Thừa mới lấy lại tinh thần, anh bất ngờ vì chính mình vừa mới thất thần trong chốc lát, thật ra thì đồ ngủ của cô không hề gợi cảm, anh thất thần chỉ vì vẻ trắng mịn sáng sủa của cô sau khi tắm rửa, khoảnh khắc kia trái tim anh đúng là rung động rồi.

Nhìn lại bộ dạng cô quấn chặt mình, Tô Dịch Thừa không khỏi bật cười, nói cô hai mươi tám nhưng thỉnh thoảng lại hành động như đứa trẻ vừa mới mười bảy, chưa thoát khỏi vẻ ngây thơ, đáng yêu, dễ thương.

Nhìn đồng hồ, đã gần 11h, vừa mới bị phó cục trưởng cục xây dựng làm phiền gần một tiếng, sau đó phải sửa sang lại tư liệu cần dùng cho hội nghị ngày mai, không ngờ thời gian đã trôi qua nhanh như vậy. Tháo đồng hồ đeo tay để trên tủ đầu giường, sau đó xoay người mở tủ quần áo, chuẩn bị lấy đồ ngủ đi vào tắm, trong nháy mắt mở tủ ra anh lại sững người, quay đầu liếc nhìn An Nhiên ở trên giường, khóe miệng cong lên đẹp đẽ.

An Nhiên rất muốn ngủ, bởi vì chỉ cần ngủ thiếp đi thì cũng không cần khó xử rồi, trằn trọc suy nghĩ giúp cô ngủ, nhưng càng muốn ngủ cô lại càng tỉnh táo, thậm chí cô có thể nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng tắm, thật ra thì tiếng không lớn nhưng cô nghe rất rõ.

Đột nhiên tiếng nước chảy dừng lại, dường như Tô Dịch Thừa đã tắm xong rồi, An Nhiên chợt nghiêng người đưa lưng về phía phòng tắm, nhưng vì động tác quá mạnh, không cẩn thận tay đập mạnh vào góc tủ đầu giường, đau đến cắn răng, đưa tay vào trong chăn nắm chặt lại, cũng không dám kêu ra tiếng.

Khi Tô Dịch Thừa trở ra anh đã đổi lại áo ngủ, đứng ở cửa phòng tắm nhìn An Nhiên cong lưng trên giường, thậm chí vì cô ‘hồi hộp’ mà chăn hơi run rẩy.

Tô Dịch Thừa cảm thấy không biết làm sao, anh là người đàn ông bình thường, có yêu cầu sinh lý cũng là bình thường, nhưng anh tự xem mình là quân tử, nếu cô phản đối, thì anh nhất định sẽ không ép buộc.

Vén chăn lên giường, Tô Dịch Thừa tắt đèn đầu giường, trong bóng tối, anh dịch người vào gần An Nhiên, thậm chí tay còn chưa động vào cô, cũng đã cảm thấy thấy thân thể cô cứng đờ, cả người căng thẳng.

Tô Dịch Thừa đưa tay ôm cô từ phía sau, rõ ràng anh cảm giác được thân thể cô căng thẳng như khối sắt vậy, vô cùng cứng ngắc. Khẽ thở dài, Tô Dịch thừa có phần bất đắc dĩ nói bên tai cô: “An Nhiên, em còn hướng sang bên kia nữa sẽ ngã xuống đấy.”

An Nhiên không nói gì, nhắm chặt mắt, thậm chí cũng không dám hít thở mạnh, mu bàn tay đau dữ dội, cô đoán là đã bị sưng lên, nhưng bây giờ cũng không quan tâm có sưng hay không, cô chỉ muốn Tô Dịch Thừa nghĩ là cô đã ngủ, như vậy, tối nay có thể tránh thoát. Mặc dù cô biết rõ ngày này sớm muộn gì cũng sẽ đến nhưng mà thật sự cô còn chưa chuẩn bị xong, ít nhất, ít nhất cũng phải qua mấy ngày nữa, để cô có thể xây dựng đầy đủ tư tưởng.

Thấy cô không nói gì, Tô Dịch Thừa lại hỏi: “Anh thật sự đáng sợ thế sao?” Tay anh đặt lên tay cô, nhưng vừa đụng vào, chợt nghe thấy cô hô lên, như là làm đau cô.

Tô Dịch Thừa cau mày, đột nhiên cảm thấy có gì đó không bình thường, tay nắm tay cô, còn chưa dùng sức. “á…” đã nghe thấy cô bị đau kêu lên.

Lần này là chắc chắn, Tô Dịch Thừa buông cô ra, ngồi dậy bật đèn trong phòng lên, nhìn cô bé đang cong người đưa lưng về phía anh, thì nhíu chặt chân mày. Lạnh lùng nói: “An Nhiên xoay người lại.”

An Nhiên không động đậy, tiếp tục giả vờ nằm cứng đơ giả chết.

 

Thấy thế, Tô Dịch Thừa cũng không mở miệng lần nữa, trực tiếp đưa tay kéo cô lại, dưới ánh mắt hoảng sợ không yên của An Nhiên, thò tay vào trong chăn, kéo tay cô ra, nhìn mu bàn tay sưng đỏ thành một khối lớn, chân mày càng nhíu chặt lại, mặt lạnh hỏi: “Vì sao bị thương?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.