Tiên Hôn Hậu Ái

Chương 14



Chương 25: Bị chất vấn

Editor: Violetin_08

Những người tới đây đòi giải thích cuối cùng đều do Hoàng Đức Hưng ra mặt dàn xếp nói trong một tuần nhất định sẽ cho họ một câu trả lời hợp lý, họ mới miễn cưỡng gật đầu rời đi.

Sau khi tiễn bọn họ đi, Hoàng Đức Hưng gọi tổng phụ trách công trường Hậu Chính Văn và An Nhiên vào phòng làm việc.

Trong phòng, An Nhiên và chủ quản thi công công trình Hậu Chính Văn ngồi trước bàn làm việc của của Hoàng Đức Hưng, bản thiết kế kiến trúc được mở ra ở trên bàn, Hoàng Đức Hưng với vẻ mặt nghiêm túc ngồi trên ghế xoay lớn màu đen, giọng nói không lộ ra tâm tình: “Về sự việc ngoài ý muốn trên công trường lần này, người đã ầm ĩ đến công ty rồi, tôi muốn nghe ý kiến của các bạn.”

Hậu đốc công nhìn An Nhiên một cái, lại quay đầu nhìn Hoàng Đức Hưng nói: “Việc thi công của tôi hoàn toàn dựa theo bản thiết kế, nếu không tin, công ty có thể cử người điều tra.” Ý của ông quá rõ ràng rồi, đang tuyên bố chính bản vẽ có vấn đề, ông chỉ là thi công theo đồ án mà thôi, trách nhiệm không liên quan đến ông ta.

Hoàng Đức Hưng nhìn ông ta, rồi quay đầu nhìn An Nhiên, hỏi: “An Nhiên, nhận định của cô thì sao? là vấn đề của bản thiết kế?”

An Nhiên hơi đau nhức huyệt thái dương, chỉ nói: “Nhận định của tôi là phải đưa ra lời giải thích thỏa đáng cho gia đình của người chết.”

“Giải thích?” Hậu đốc công ngồi bên cạnh liếc nhìn cô, cười lạnh nói: “Trước khi giải thích thì phải làm rõ trách nhiệm, nếu không giải thích ở đâu ra.”

An Nhiên hít sâu một hơi, cô không muốn ầm ĩ gì với ông ta, cũng không muốn trốn tránh trách nhiệm, nhưng ông ta cứ nhất định gây sự như vậy, thái độ một mực cho rằng bản vẽ của cô có vấn đề thật khiến người ta chán ghét, cô quay đầu nhìn Hậu Chính Văn, nói: “Nếu là trách nhiệm của tôi, tôi nhất định sẽ không trốn tránh, nên giải thích, nên xin lỗi, nên bồi thường, một mình tôi sẽ gánh chịu, sẽ không làm liên lụy đến công ty.” Rồi chỉ vào bản thiết kế: “Nhưng tôi nói rõ cho ông biết, bản thiết kế phần ban công này, tất cả cường độ lực chịu đựng tôi đã tính toán rất tỉ mỉ, điểm này tôi tin là bằng kinh nghiệm thi công hai năm của mình, ông còn biết rõ hơn tôi là bản thiết kế này có vấn đề gì hay không!”

Hậu Chính Văn không nhìn cô, vẫn một mực phủ nhận: “Tôi không biết, tôi chỉ thi công theo bản thiết kế của cô, về phần có vấn đề gì hay không, tôi không hiểu.” Bây giờ đã xảy ra vấn đề, nếu không phải vấn đề từ bản thiết kế thì chính là vấn đề khi ông tiến hành thi công, trách nhiệm nặng như vậy, làm sao ông chịu gánh!

An Nhiên không nhìn ông ta, quay đầu nói với Hoàng Đức Hưng: “Tổng giám, tôi đề nghị tiến hành điều tra chuyên trách sự cố lần này, nếu kết quả thực sự là bản thiết kế của tôi có vấn đề, như vậy cá nhân tôi sẽ gánh chịu trách nhiệm sự cố này, tuyệt đối không để liên lụy đến công ty cùng những người khác.” Nói xong, cô đứng dậy xoay người ra khỏi phòng làm việc.

Từ phòng làm việc của Hoàng Đức Hưng đi ra ngoài, An Nhiên có chút buồn bực đi thẳng đến phòng vệ sinh, mở van nước trên bồn rửa mặt, táp nước lên mặt, cố gắng làm mình tỉnh táo lại.

Trong phòng vệ sinh hình như đã sớm có người đang ở đó, cô nghe thấy tiếng xả nước, sau đó tiếng Tiếu Hiểu vang lên ở phía sau An Nhiên: “Buồn phiền vì sự cố lần này?” Cùng với tiếng nói, cô đưa ra một chiếc khăn giấy.

An Nhiên ngẩng đầu, khóa van nước, nhận lấy khăn giấy lau nước đọng trên mặt mình, nhưng cũng không nói gì.

Tiếu Hiểu cầm son môi hé miệng về phía gương, vừa nói: “tôi nói, lần này cô cũng thật xui xẻo, ở công ty chúng ta Hậu đốc công nổi tiếng là người gặp chuyện không may liền trốn tránh trách nhiệm, đây là lần đầu tiên các người hợp tác sao?” Nói xong, cô cất son môi vào túi, rồi quay lại gương gẩy mấy sợi tóc lộn xộn, lộ ra dáng vẻ quyến rũ.

An Nhiên không nói gì, ném thẳng khăn giấy vào sọt rác, xoay người đi ra khỏi phòng vệ sinh.

Tiếu Hiểu nhìn thân ảnh cô biến mất sau cánh cửa, khóe miệng không khỏi cười lạnh, hừ lạnh có chút khinh thường: “Ra vẻ thanh cao.”

An Nhiên về thẳng phòng làm việc, ở chỗ ngồi nhìn chằm chằm vào một đống giấy tờ trên bàn, nhưng không nhúc nhích.

Gõ gõ gõ…

An Nhiên không phản ứng, vẫn ngồi không nhúc nhích.

Gõ gõ gõ

Tiếng gõ cửa kia lại vang lên lần nữa, có quy luật tiết tấu đều đặn.

Lúc này An Nhiên mới lấy lại tinh thần, hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn về phía cửa cất giọng nói: “Vào đi.”

Theo trực giác An Nhiên cho là Lăng Lâm, nhưng không ngờ lại nhìn thấy Hoàng Đức Hưng.

Nên có phần mất tự nhiên, cô đứng lên: “Tổng giám?”

Hoàng Đức Hưng giơ tay lên ý bảo cô ngồi xuống, còn mình thì ngồi ở đối diện cô, mở miệng: “Hậu Chính Văn là người so đo một chút, cô đừng để bụng.”

An Nhiên lắc đầu, không nói gì.

“Về sự cố lần này, nhất định công ty sẽ điều tra rõ ràng nguyên nhân và trách nhiệm cụ thể, đến lúc đó sẽ có giải thích với gia đình người bị hại và cả với cô.” Hoàng Đức Hưng tiếp tục nói.

An Nhiên sửng sốt, nhìn chăm chú vào ông, hỏi: “Ý của tổng giám là ngài tin tưởng bản thiết kế của tôi không có vấn đề?”

“Tôi đã xem bản thiết kế của cô, các tính toán, tỷ lệ đều chính xác, nhưng kết quả và nhận định trách nhiệm về sự cố thì phải điều tra xong mới biết được, tôi tìm cô chủ yếu là mong cô đừng vì sự việc này mà chậm trễ công việc, đừng để sự việc này ảnh hưởng đến công việc khác của cô.” Hoàng Đức Hưng nhìn cô nói.

An Nhiên gật đầu, hiểu ông ám chỉ đến chuyện đấu thầu tòa nhà chính phủ, “Tôi biết, tôi sẽ không để mình bị ảnh hưởng, cuối tuần này tôi sẽ giao bản thiết kế cho ngài.”

Hoàng Đức Hưng hài lòng gật đầu, lại nói: “ừ, nhưng mà đối với bản thiết kế lần này công ty có ý định hướng đến một cuộc cạnh tranh lành mạnh, tất cả mấy nhà thiết kế trẻ tuổi các cô đều tham gia, mỗi người sẽ nộp một bản vẽ về dự án này, điều đó không chỉ giúp bản vẽ của công ty có sức cạnh tranh khi đấu thầu vừa có thể huy động sự tích cực của mọi người trong công ty, cô thấy thế nào?”

“Có cạnh tranh là chuyện tốt, tôi không có ý kiến gì.” Khôn sống mống chết (khôn ngoan thì sống, dại dột đần độn thì chết), An Nhiên hiểu được đạo lý này, cho nên cô không có ý kiến gì với chuyện cạnh tranh, có so sánh mới biết hay dở.

“Ừ.” Hoàng Đức Hưng vừa lòng gật đầu, đứng dậy chuẩn bị dời đi, “Vậy cô tiếp tục làm việc đi, công ty sẽ điều tra về sự cố, cô cứ làm tốt việc của mình là quan trọng nhất.”

An Nhiên gật đầu đồng ý, “tôi biết rồi.” Cô đứng dậy đưa ông ra ngoài.

Lúc này Tô Dịch Thừa gọi điện đến nói, nói nửa tiếng trước khi tan tầm sẽ tới đón cô cùng về, buổi tối bọn họ phải về nhà An Nhiên cùng ăn cơm, thuận tiện chuyển đồ của An Nhiên đến căn hộ của Tô Dịch Thừa.

“Không cần, tự tôi lái xe về, xe đã để ở bãi đỗ xe nhiều ngày rồi.” An Nhiên từ chối nói, thật ra ban đầu khi chọn lấy giấy chứng nhận kết hôn, chẳng qua là muốn tìm người thích hợp cùng hoàn thành nhiệm vụ kết hôn này, cô cho rằng giữa bọn họ chẳng qua chỉ nhiều hơn một tờ giấy, còn lại cũng không có nhiều ảnh hưởng, cô vẫn sống cuộc sống cũ của cô, thế nhưng cô cũng không trốn tránh trách nhiệm và nghĩa vụ cần thiết, nhưng mà cô thật không muốn làm phiền người khác, dù người đó là chồng cô.

“Ngày mai rồi lấy, ngày mai anh không rảnh tới đón em.” Bên kia điện thoại, Tô Dịch Thừa nói như thế.

“Tôi thực sự không…”

“An Nhiên, em chờ một chút.” An Nhiên còn đang muốn nói gì nhưng bị Tô Dịch Thừa ngắt lời. Cô nghe thấy anh nói với người bên cạnh gì đó nhưng không nghe rõ nội dung cụ thể.

Đợi khoản hai phút như thế, mới nghe thấy Tô Dịch Thừa nói: “Bây giờ anh còn có việc, tan tầm em đứng chờ anh ở cửa công ty, anh đến đón em, cứ như thế.” Nói xong liền cúp điện thoại, căn bản không đợi An Nhiên mở miệng trả lời.

An Nhiên nhìn điện thoại đang phát sáng, có phần đành chịu lắc đầu, người chồng này hình như khác xa so với tưởng tượng của cô, hơn nữa mọi chuyện hình như hoàn toàn vượt khỏi tầm kiểm soát của cô, cô không biết cuộc hôn nhân này thực sự đúng hay sai?

Mặc dù không muốn để Tô Dịch Thừa đến đón thế này, nhưng vẫn nhớ cuộc điện thoại trước đó, nên sau khi tan việc An Nhiên vẫn đến cửa công ty đúng giờ, không nhìn thấy chiếc xe rất phong cách kia, An Nhiên ngửa đầu nghĩ buổi tối cô có nên thẳng thắn nói chuyện với anh một chút không.

Đang suy nghĩ thì một chiếc xe BMW màu đen dừng lại ven đường, một người đàn ông tuấn tú từ trên xe bước xuống, nhìn cô, thốt ra: “An Nhiên.”

An Nhiên đột nhiên hoàn hồn, nhìn Mạc Phi đứng trước mặt mình, sửng sốt và có chút không kịp phản ứng.

Chương 26: Lại gặp nhau

Editor: Violetin_08

Mạc Phi đứng đối diện với cô, nhìn gương mặt mà hai nghìn đêm đều xuất hiện trong mỗi giấc mơ của anh trong sáu năm qua, tâm tình của anh cũng không bình tĩnh như vẻ mặt anh lúc này, anh kích động, muốn điên cuồng chạy đến, ôm thật chặt cô, nhưng mà anh không dám bởi vì anh không thể.

An Nhiên lấy tinh thần lại, liếc nhìn chỗ khác cũng không nhìn anh ta, giờ phút này, cô ngược lại muốn Tô Dịch Thừa nhanh chóng xuất hiện, thế nhưng trái với mong đợi, Tô Dịch Thừa đến muộn.

“An Nhiên.” Mạc Phi bình tĩnh đứng trước mặt cô, gọi tên cô, cái tên anh nhớ thương sáu năm qua. Một lần nữa đứng trước mặt cô, thậm chí anh thấy ân hận về quyết định hồi đó, có lẽ khi đó, anh nên ở lại.

“Trùng hợp vậy.” An Nhiên cố gắng khiến mình cư xử tự nhiên, nhưng mà cánh tay nắm chặt đã tiết lộ cảm xúc căng thẳng của cô lúc này.

Mạc Phi nhìn cô, bình tĩnh nói: “Không phải, là anh tới tìm em.”

“Tìm tôi?” An Nhiên chỉ cảm thấy buồn cười, “Tìm tôi làm gì?” Giữa bọn họ còn có cái gì để nói sao?

“An Nhiên, anh —”

Mạc Phi vừa định nói, lại bị Tiếu Hiểu đến phía sau An Nhiên ngắt lời, “An Nhiên!”

An Nhiên quay đầu, nhìn Tiếu Hiểu đi giày cao gót 7 phân đột ngột bước tới đây, ánh mắt đánh giá Mạc Phi đứng bên cạnh, rồi đến gần An Nhiên, cười hỏi: “An Nhiên, người đẹp trai này là bạn chị sao?”

“Chỉ là bạn học.” An Nhiên đáp, không có bất cứ tình cảm nào.

“Xin chào, em là đồng nghiệp của An Nhiên, Tiếu Hiểu.” Tiếu Hiểu trực tiếp chìa tay về phía Mạc Phi.

Mạc Phi cũng không nhìn Tiếu Hiểu cái nào, chẳng qua chỉ nhìn chằm chằm An Nhiên, vẻ mặt kia có phần đau đớn vì câu nói của cô.

An Nhiên tránh ánh mắt của anh ta, giơ tay lên nhìn đồng hồ, rồi nhìn xung quanh, nắm chặt điện thoại di động trong tay, cân nhắc xem có nên gọi điện cho Tô Dịch Thừa hay không, nếu anh có việc không đến thì cô liền trực tiếp lái xe về.

Vẻ mặt thờ ơ và coi nhẹcủa  Mạc Phi khiến Tiếu Hiểu nhìn cánh tay đưa ra của có phần không nén được giận, cô tốt xấu gì cũng là một mỹ nữ, đi ra ngoài có nhiều đàn ông lôi kéo làm quen, chưa bao giờ bị đối xử như vậy, điều này làm cô cực kỳ tức giận.

Tuy rằng lửa lan tràn trong lòng song vì hoàn cảnh gia đình, sớm đã va chạm xã hội nhiều, Tiếu Hiểu sớm học được cách quan sát sắc mặt người khác, giấu giếm tâm tình như thế nào, cho nên dù trong lòng có bất mãn với Mạc Phi hơn nữa, cô trước sau vẫn cười, sau đó nhắc nhở anh: “Một quý ông sẽ không để một quý bà đưa tay lâu như vậy, còn không tiếp nhận a.”

Lúc này Mạc Phi mới lấy lại tinh thần, trên mặt cũng không nở nụ cười, chỉ đụng tay vào cô cho có lệ, từ đầu đến cuối ánh mắt cũng chưa rời khỏi An Nhiên.

Tiếu Hiểu hơi giật mình sửng sốt cùng lúng túng, trong mắt dần có tia lạnh lùng, rồi mới từ từ thu tay về.

An Nhiên biết Mạc Phi nhìn mình chằm chằm, cái cảm giác bị người nhìn chằm chặp này khiến cô thấy có chút không thoải mái, nhìn đồng hồ một chút, đã 17h 42p rồi, Tô Dịch Thừa còn chưa đến, không đợi nữa cô hít sâu một hơi, xoay người chuẩn bị đi về bãi đỗ xe.

Đúng lúc An Nhiên xoay người, một chiếc xe màu đen thường dân từ từ chạy đến phía này, cửa xe chỗ ghế lái mở ra, một người đàn ông tao nhã bước xuống, nhìn An Nhiên chuẩn bị muốn xoay người định đi, cất giọng gọi: “An Nhiên!”

An Nhiên quay lại, thấy Tô Dịch Thừa đặt tay trên cửa xe mỉm cười với cô, thấy cô ngoảnh lại, thì đóng cửa xe, chuẩn bị đi đến đây.

An Nhiên thấy anh muốn đến, nên vội vàng xách túi bước xuống bậc thang, chạy tới chỗ anh, chạy thật vội, không hiểu sao cô không muốn Tô Dịch Thừa và Mạc Phi chạm mặt chính thức, hỏi lý do, thì chính cô cũng không thể nói ra, dù thế nào thì cũng không muốn, rất không muốn!

Mạc Phi nhìn An Nhiên chạy về phía người đàn ông kia, hai tay bên sườn nắm chặt, khi trở về anh biết cô còn chưa kết hôn, nói thật ra, có khoảnh khắc, anh từng vì thế mà mừng thầm, anh nghĩ đến tuổi này cô còn chưa kết hôn là vì cô còn chưa quên mình, trong lòng cô, cũng giống anh đều chưa từ bỏ đi tình cảm năm đó.

Nhưng giờ phút này, khi cô chạy đi về phía người đàn ông khác trước mặt anh, mà người đàn ông kia thoạt nhìn xuất sắc như thế. Anh đột nhiên không tự tin vào dự đoán lúc trước.

An Nhiên đi rất vội, kỳ thật cô muốn nhanh chóng thoát khỏi tầm mắt của Mạc Phi, mặc dù nói đã muốn buông tay nhưng trong một chốc cô không có cách nào đối mặt anh ta như đối mặt người bình thường. bởi vì đi vội lại không nhìn dưới chân, đột nhiên, dưới chân hụt một cái, làm thân thể An Nhiên súy chút nữa ngã xuống, cũng may Tô Dịch Thừa tinh mắt, bước nhanh về phía trước một tay đỡ lấy An Nhiên, nửa ôm cô vào lòng.

“Không sao chứ?” Tô Dịch Thừa quan tâm hỏi.

An Nhiên lắc đầu, chui ra khỏi lồng ngực anh, nhìn chân một chút, không bị trật khớp, nhưng mà trong lòng vẫn hơi sợ hãi.

“Lần sau đừng đi vội như vậy, từ từ đến, nếu không thì đứng tại chỗ chờ anh, anh sẽ đi tới.” Tô Dịch Thừa nhìn cô nói, trong lòng chỉ thấy cô bé này có chỗ nào giống như đã 28 tuổi, hoàn toàn không có sự chững chạc và trưởng thành của cái tuổi này.

Nghe vậy, An Nhiên sững sờ nhìn anh, cuối cùng gật đầu.

Tô Dịch Thừa gật đầu, ngẩng đầu nhìn Mạc Phi và Tiếu Hiểu đứng ở cửa lớn công ty, hỏi An Nhiên: “Đồng nghiệp của em sao? có cần đi qua chào hỏi không?”

An Nhiên cũng không quay đầu, rồi trực tiếp lắc đầu, vội nói: “Không cần!” Giọng nói vừa nhanh vừa gấp, từ chối rất rõ ràng dứt khoát.

Tô Dịch Thừa nhìn cô, ánh mắt có phần khó hiểu.

Ý thức được tâm tình mình quá đáng, An Nhiên không tự chủ sờ sờ tóc, giải thích: “ách, vừa rồi, vừa rồi mẹ gọi điện tới thúc giục, hỏi bao giờ chúng ta về, chúng ta, chúng ta cứ về trước thôi.”

“Ừ, được.” Tô Dịch Thừa đáp, sau đó ngẩng đầu mỉm cười, gật đầu với Mạc Phi và Tiếu Hiểu. Rồi mới xoay người vươn tay về phía An Nhiên.

An Nhiên ngẩn người, cuối cùng có phần ngại ngùng đưa tay vào lòng bàn tay anh.

Tô Dịch Thừa hài lòng cong cong khóe miệng, nắm tay cô nói: “đi thôi.”

Hai tay Mạc Phi nắm thật chặt, móng tay đâm vào da thịt nhưng không cảm giác được đau đớn, ánh mắt gắt gao nhìn tay An Nhiên bị người đàn ông kia nắm lấy, sau đó nhìn người đàn ông kia săn sóc mở cửa xe cho cô lên xe rồi đóng cửa xe, còn anh ta thì một lần nữa vòng qua đầu xe lên một bên khác, sau đó khởi động xe rời đi, cuối cùng chỉ còn lại làn khói bụi bay giữa không trung.

Tiếu Hiểu nhìn xe của hai người An Nhiên biến mất giữa dòng xe cộ, lại quay đầu nhìn người đàn ông đặc biệt xuất sắc bên cạnh này, khóe miệng nửa cong lên, hỏi: “Anh không chỉ là bạn học cũ chứ.” Nhìn vẻ mặt anh là biết không phải một người bạn học cũ đơn giản. Nhưng mà gần đây, Cố An Nhiên này sao lại gặp may như vậy, rõ ràng cô ta thiết kế tòa nhà xảy ra sự cố, nhưng hai ngày nay còn được xe sang trọng đưa đi, tan việc còn có mấy người đàn ông tuấn tú, xuất sắc đến đây đón cô ta về, thật là cái số chó má gì vậy.

Mạc Phi nhìn cô ta, nhưng không nói gì, xoay người đi thẳng đến chiếc xe màu đen rời đi.

Tiếu Hiểu thấy anh ta muốn đi, cũng vội vàng đuổi theo, khi anh đưa tay mở cửa xe, thì từ bên sườn anh chui vào, ngăn cách anh với chiếc xe, trừng mắt quyến rũ với anh, nói: “Em đi đường Tân Hoa, chở em một đoạn đường được không?”

Mạc Phi nhìn cô lạnh lùng, lăn lộn nhiều năm như vậy, hạng người gì đều đã gặp rồi, bây giờ anh ta chỉ cần liếc mắt một cái là biết người phụ nữ này muốn làm gì.

Mạc Phi trả lời không chứa ngữ khí gì: “Không tiện đường.” Nói xong liền kéo cô ta ra khỏi cửa xe, sau đó khởi động xe rời đi.

Tiếu Hiểu đứng ở ven đường, giận đến mặt đỏ bừng lên, trong miệng chửi rủa: “hừ, thứ gì vậy.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.