Ngươi nghe thấy gì chưa? Hôm qua vương gia mang về một nữ nhân?
– Là tiểu thư nhà nào a? Không phải trước giờ vương gia luôn sủng hạnh Ẩn phi nương nương sao?
– Ngoài Ẩn phi,vương gia thật sự còn nữ nhân nào khác a?
– Quyền lực trong vương phủ không phải sẽ bị xoay chuyển sao?
– Ngươi nhìn thấy mặt nữ tử ấy chưa? Ta nói cho ngươi hay,là cực phẩm của cực phẩm đó.
– Sao,ngươi thấy rồi à?
– Hôm qua vương gia ôm theo nữ nhân mình đầy thương tích. Nàng say ngủ mà tựa như thần tiên giáng thế. Ta chỉ mới nhìn được một nửa gương mặt của nàng thôi.
– Thật…thật sao? Ta cũng muốn nhìn.
……………………………………………………………
Trong khi đó,ở một căn phòng mĩ lệ ở phía Đông của vương phủ.
Nữ nhân khoác trên mình gấm lụa kiêu sa,mày ngài mắt phượng trông vô cùng mê hồn. Trên tóc điểm thêm một vài đóa hoa lan vừa mới hái,vẫn còn phủ một tầng sương nhẹ. Nàng hờ hững ngồi bên khung cửa,vừa thưởng cảnh vừa uống trà..
Vốn nghĩ,phong cảnh hữu tình là thế nhưng ai biết rằng,tâm tình của nàng tựa như dãy núi lửa,bất kì lúc nào cũng có thể bùng phát. Ly trà vỡ vụn trên nền đất. Gương mặt nữ nhân biến sắc. Nàng hất đổ tất cả đồ vật trên bàn
– Tại sao từ đâu xuất hiện một con tiện nhân không danh không tính. Đến giờ này vương gia vẫn không ghé qua chỗ của bản cung?
Phải, nàng chính Ẩn phi,Hàm Lệ Nga.
– Vương…vương phi bớt giận. Có lẽ vương gia sau khi chinh chiến về còn mệt… Á…
– Câm miệng. Một lũ ăn hại. Các ngươi còn không nhanh chuẩn bị đồ để ta đến diện kiến vương gia?
– Vâng…vâng..nô tỳ đi chuẩn bị ngay.
……………………………………………………………
Cũng là ở một nơi khác,nhưng không khí có vẻ sôi nổi hơn..
– Ta nói cho các ngươi biết,nam nhân của là vật ngoài thân. Sức mạnh và của cải mới là tất cả.
Lã Thụ lớn tiếng hò hét. Cô còn gồng một cánh tay sau đó vỗ vỗ vào vả vai của mình để thể hiện sức mạnh làm mấy vị thẩm thẩm và các nô tỳ khác trong phòng bếp phải bật cười.
– Tiểu cô nương a,cô suy nghĩ đơn giản quá rồi. Rốt cuộc nữ nhân nào cũng phải lấy một tấm chồng mà thôi.
– Chồng là gì a? Thật sự không biết a.
Lã Thụ lắc đầu tỏ ý không hiểu. Mọi người lại tiếp tục cười. Tuy họ không biết cô từ đâu xuất hiện nhưng cô hòa nhập với bọn họ từ lúc nào không hay. Bữa sáng của vương gia vô cùng quan trọng nên nhà bếp lúc nào cũng bận rộn. Việc có thêm một vài nô tỳ mới cũng không phải là vấn đề gì quá mới lạ.
– Các ngươi nghe gì chưa? Hôm qua vương gia vừa đem về một tiểu yêu nghiệt đó.
-!!!!!! – Lã Thụ giật bắn mình kích động.
– Hi vọng tiểu cô nương ấy sẽ được yên ổn. Ẩn phi chắc chắn sẽ không chịu ngồi yên – Một vị thẩm thẩm thở dài.
– Vị Ẩn phi đó vô cùng lợi hại a? – Lã Thụ nghiêng nghiêng đầu hỏi
– Tiểu nha đầu ngốc,ngươi mới vào phủ. Ta nói ngươi nghe,tuyệt đối không được đắc tội với Ẩn phi,nếu không, ta cũng không cách nào giúp ngươi.
– Lợi hại vậy sao?
– Phải. Tiểu cô nương,ngươi vẫn là nên an phận,dịu dàng một chút để kiếm một tấm chồng tốt.
– Haha…
– Chồng tốt như vương gia nhà các ngươi sao a? Để nữ nhân ngồi lên đầu lúc nào cũng không biết ?
Lã Thụ nặn nặn cục bột trong tay phản bác. Cô chu chu cái môi hờn dỗi. Mấy người trong phòng chỉ biết nhìn nhau cười. Vị thẩm thẩm ban nãy xoa đầu cô dặn dò:
– Mấy lời này,ngươi tuyệt đối không được nói ở bên ngoài. Nghe chưa?
– Ta mới không thèm nói. Ta chỉ nói sự thật thôi a. Cái tên vương gia đó,thật là có mắt như mù. Vị Ẩn phi đó sau lưng hắn làm biết bao nhiêu chuyện xấu mà hắn không biết cũng chẳng quan tâm nha. Có khi nào hắn bị yếu sinh lí hay hắn thực ra không thích nữ nhân,bị Ẩn phi nương nương đó nắm thóp nên mới ngoan ngoãn nghe lời?
-………
Nhậm Đình “…….”.