Tiểu thiếu gia bị tức đến không thở được, về nhà ôm gối ôm đánh một trận.
Cậu nện một quyền, tức giận: “Đồ lừa đảo!”
Lại nện một quyền, hung dữ mắng: “Quỷ đáng ghét!”
Động tĩnh có điểm lớn, anh trai chị gái liền lên lầu xem xảy ra chuyện gì.
Chị gái: “Có người khi dễ em?”
Anh trai: “Anh giúp em đi đánh hắn?”
Tiểu thiếu gia tự thấy mình đường đường là nam tử hán đỉnh thiên lập địa, sao có thể tìm người nhà hỗ trợ xử lý tình địch, nghiến răng nghiến lợi mà nói: “Không có! Em có chút hưng phấn thôi?”
Vì thế anh trai chị gái đã hiểu: “Oh ~~ yêu đương, vui vẻ.”
Tiểu thiếu gia đem gối ôm ném ra ngoài: “Em không có nói yêu đương!”
Anh trai chị gái: “Chậc chậc chậc, còn thẹn thùng.”
Tiểu thiếu gia: “……”
Tiểu thiếu gia tức giận cả đêm, ngày hôm sau, ôm mình vở ghi của mình không được tự nhiên đi theo vài học tỷ học trưởng vào tổ.
Học trưởng đã sớm tới rồi, đang cùng Khâu lão sư thảo luận vấn đề gì đó, thấy tiểu thiếu gia vào đi liền nở nụ cười.
Đang lúc tự giới thiệu, học trưởng nhân lúc lại đây, đưa cho cậu một hộp sữa, cùng tiểu thiếu gia nói nhỏ: “Thời điểm Khâu lão sư thảo luận vấn đề sẽ quên thời gian, uống sữa đi, bằng không lát nữa sẽ đói.”
Tiểu thiếu gia rất có cốt khí cự tuyệt: “Không cần, tôi đã dùng điểm tâm.”
Học trưởng chạm chạm cánh tay cậu, đùa: “Đem cảm xúc cá nhân vào công tác học tập, trẻ con.”
Tiểu thiếu gia lại kẹt rồi.
Cậu cảm thấy logic này có chỗ nào đó không đúng, nhưng lại không cách nào phản bác.
Tiểu thiếu gia ôm hộp sữa kia, lại muốn đập gối ôm.
Học trưởng nghẹn cười xấu xa, còn muốn được một tấc lại muốn tiến một thước mà chọc người ta: “Như vậy mới ngoan.”
Bên này phân tán trêu trọc người, bên kia học trưởng còn có thể nhất tâm nhị dụng nghe Khâu lão sư nói chuyện.
Bên kia đang chia nhóm, học trưởng trước khi tiểu thiếu gia kịp tạc mao liền mở miệng: “Sinh viên chưa tốt nghiệp theo tôi hợp tác đi, chúng ta quen biết, phối hợp dễ ăn ý hơn.”
Tiểu thiếu gia: “????”
Ai với anh có ăn ý!
Này còn không phải là vì đồ lừa đảo này muốn canh giữ cậu, không cho cậu đi tìm Kiều Lạc.
Quỷ đáng ghét lạm dụng chức quyền!
Tiểu thiếu gia lại tạc mao rồi, nhưng mà cậu cũng không có cơ hội phản bác.
Khâu lão sư: “Có thể, em kinh nghiệm tương đối phong phú, vừa lúc bạn học khác cũng đã quen với bạn cùng nhóm cố định.”
Lão sư hòa ái dễ gần nhìn tiểu thiếu gia, nói: “Sinh viên tiểu Phương không có ý kiến chứ?”
Có ý kiến e rằng liền một mình một nhóm.
Tiểu thiếu gia giống như gà trống nhỏ bị đánh bại: “…… Không có.”
Học trưởng nhìn người bên cạnh, vừa lòng cười cười, thuận tiện mời tiểu thiếu gia: “Lát nữa cùng nhau ăn cơm trưa? Học trưởng mời cậu, thuận tiện nói cho cậu một chút công tác chuẩn bị.”
Tiểu thiếu gia tâm không cam lòng không nguyện theo sát học trưởng cùng nhau ăn cơm trưa, thật sự là nghẹn khí, đưa tay cướp lấy đùi gà trong đĩa của học trưởng.
Học trưởng lại đưa tay gắp một cái trứng chần nước sôi qua cho cậu: “Cậu xem, tôi đã nói sẽ đói mà không nghe? Ăn nhiều một chút.”
Tiểu thiếu gia: “……”
Tiểu thiếu gia trải qua một tuần tồi tệ.
Học trưởng dường như rảnh dỗi không có việc gì, buổi sáng tới đón cậu đi ăn sáng, uyển chuyển nói “Vạn nhất cậu đến muộn, chính là do tổ trưởng tôi đây giám thị bất lực”, sau khi đối mặt nhau ở văn phòng cả ngày, còn muốn đưa cậu quay về ký túc xá, lại uyển chuyển nói “Gia tăng tình cảm hợp tác”.
Tiểu thiếu gia liên tiếp phản đối không có hiệu quả, mỗi ngày nghẹn khuất ở trên giường lăn lộn, rốt cục vào một buổi sáng bạo phát.
Cậu nhìn học trưởng đang chậm rãi ăn bánh mì nướng ở đối diện, lớn tiếng nói: “Tôi phải cạnh tranh công bằng với anh!”
Học trưởng: “?”
Tiểu thiếu gia khí thế không giảm: “Anh nếu muốn theo đuổi Kiều Lạc liền theo đuổi, nhưng là anh không thể lại dùng ám chiêu không cho tôi gặp Kiều Lạc!”
Học trưởng: “…… Tôi? Theo đuổi Kiều Lạc?”
Tiểu thiếu gia tính toán kỹ càng, một bộ biểu tình “Tôi đã sớm nhìn ra anh không có ý tốt”, nói: “Tôi đã sớm nhìn ra!”
Học trưởng: “……”
Cảm tình hai người bọn họ bồi dưỡng một tháng qua chỉ là tám nhảm thôi hả.
Trách không được mỗi lần bạn nhỏ thấy hắn lại tạc mao một lần, nguyên lai là đem hắn thành tình địch.
Học trưởng mệt tim mà nói: “Tôi không muốn theo đuổi Kiều Lạc.”
Tiểu thiếu gia mới không tin: “Anh nếu không muốn theo đuổi Kiều Lạc vậy cả ngày chạy theo người ta làm gì?”
Học trưởng phát sầu mà nhìn tiểu thiếu gia: “Tôi là đang theo đuổi em a bạn nhỏ.”
Lời này hướng đi như thế nào có vẻ không đúng a, tiểu thiếu gia tư duy nhất thời không đuổi kịp, lăng lăng mà nhìn học trưởng: “A?”
Học trưởng thuận tay đem ống hút cắm vào hộp sữa rồi nhét vào tay tiểu thiếu gia, nói: “Bạn nhỏ, tôi đang theo đuổi em, biểu hiện còn chưa đủ rõ ràng sao?”
Tiểu thiếu gia: “Theo đuổi…… tôi?”
Học trưởng gật đầu: “Đúng, tôi thích em, muốn theo đuổi em.”
Nhân sinh quan sụp xuống.
Thế giới quan sụp đổ.
Luyến ái quan đảo lộn.
Tiểu thiếu gia mờ mịt mà nhìn học trưởng, sau một lúc lâu mới một lần nữa tổ chức lại hệ thống ngôn ngữ, nói: “Nhưng là anh không thể thích tôi a.”
Học trưởng rất có kiên nhẫn hỏi: “Tôi vì cái gì không thể thích em?”
Tiểu thiếu gia rất nghiêm túc mà nói: “Bởi vì chúng ta cùng số a, hai số 1 là không có kết quả tốt.”
Này đều là cái loạn thất bát tao gì, học trưởng dở khóc dở cười, hỏi: “Vậy em có thích tôi hay không?”
Một câu nhắc nhở tiểu thiếu gia, cậu cuối cùng cũng thoát ra khỏi suy nghĩ hỗn loạn học trưởng gây ra, cậu từ chỗ ngồi nhảy dựng lên, cường điệu nói: “Tôi không thích anh! Tôi thích Kiều Lạc!”