Tiệm Tạp Hóa Của Nhóc Con

Chương 43: Lòng mẹ



Mục Hưng Hà không chịu được việc người khác bắt nạt Lâm Đông, một chút xíu cũng không được, sau khi tan học chơi đùa với đám Hạ Tiểu Xuyên, trong lòng suy nghĩ cách rủ Lâm Đông cùng nhau chơi, cho nên liền mang theo những người bạn nhỏ chạy đến tiệm tạp hóa, không ngờ chưa tới tiệm tạp hóa liền nhìn thấy Đại Tiêu đột nhiên đẩy Lâm Đông, lại dám đẩy Lâm Đông, còn thiếu chút nữa là Lâm Đông bị đẩy ngã rồi, cậu không nói hai lời, đi lên “Báo thù”, dùng sức đẩy một cái làm cho Đại Tiêu ngã xuống đất.

Đại Tiêu đặt mông ngồi dưới đất, kinh ngạc nhìn Mục Hưng Hà.

Mục Hưng Hà tức giận chỉ vào hắn hỏi: “Ai cho mày đẩy Lâm Đông hả?”

Đại Tiêu ở nhà hoành hành quen rồi, nào chịu được việc bắt nạt này, phủi mông một cái đứng lên phách lối nói: “Tao muốn đẩy thì đẩy đấy.”

“Tao thấy mày là muốn ăn đòn thì có.”

“Đến xem!” Đại Tiêu ai cũng không sợ, huống hồ là thằng nhóc nhỏ hơn hắn.

“Đến thì đến!”

Mục Hưng Hà vừa dứt lời, nhanh chóng lao về phía Đại Tiêu, Đại Tiêu lớn hơn Mục Hưng Hà hai tuổi, cũng lớn hơn khỏe hơn Mục Hưng Hà, nhưng là không thông minh được bằng Mục Hưng Hà, lúc đánh nhau Mục Hưng Hà chưa bao giờ chỉ dùng sức mạnh.

Đại Tiêu ước lượng thân hình, tính tự mình quật ngã Mục Hưng Hà, kết quả còn chưa kịp làm gì, lúc hắn cảm giác mình sắp bị ngã xuống lần nữa, Lâm Đông, Hạ Tiểu Xuyên, Tưởng Tiểu Quân, Kỳ Kỳ toàn bộ vây lại đây.

Cùng lúc đó Lâm Lệ Hoa mang theo cái làn đựng đồ ăn trở về, nhìn thấy một đám Mục Hưng Hà đang chen chúc đánh nhau với Đại Tiêu, nhanh chóng chạy lại gỡ hai đứa Đại Tiêu cùng Mục Hưng Hà ra, vừa mới tách ra xong, Đại Tiêu bị thiệt thòi muốn lấy cành cây đánh Mục Hưng Hà, kết quả bị Lâm Lệ Hoa cản lại, quở trách mắng cho hắn một trận, hắn không những không phục, trái lại chỉ vào Lâm Đông nói: “Thím, thím là đồ bất công, cha con nói nó là đứa không ai muốn, nó không phải họ Hạ, con mới là họ Hạ, nó là một đứa con hoang!”

“Im miệng!” Mục Hưng Hà cùng Lâm Lệ Hoa đồng thời quát lớn.

Cả vẻ mặt và giọng nói của Lâm Lệ Hoa đều nghiêm túc mà quát lớn: “Tại sao con dám nói chuyện như thế hả?! Ai dạy con?!”

Đại Tiêu bị quát cho sững sờ, vừa khóc vừa chạy vào tiệm tạp hóa, đi tìm Hạ Thanh Chương.

Mục Hưng Hà cùng Lâm Lệ Hoa quay đầu nhìn về phía Lâm Đông.

Lâm Đông nhìn Mục Hưng Hà cùng Lâm Lệ Hoa cười, nụ cười có chút lúng túng cùng không tự nhiên, đây là lần đầu tiên Lâm Lệ Hoa thấy Lâm Đông cười như thế, làm cho cô cực kỳ đau lòng, nhưng khi cô vươn tay ra với Lâm Đông, lúc Lâm Đông nắm chặt tay cô, hai cái đồng điếu hiện lên, trong lòng cô cảm thấy mềm mại cùng áy náy, về đến nhà liền đem những gì Đại Tiêu nói cho Hạ Thanh Chương nghe, đồng thời bảo Hạ Thanh Chương gọi điện thoại kêu người đưa Đại Tiêu đi, nhưng nhà của Đại Tiêu không có ai nhận điện thoại.

Cuối cùng, Hạ Thanh Chương không có cách nào khác đành gọi điện thoại tới nhà bà nội của Tiểu Xuyên, bà nội của Tiểu Xuyên mới vừa đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe xong, nói là ngày mai cha của Đại Tiêu cũng không đến đón Đại Tiêu đâu, thôi thì trước hết đưa đến nơi của bà đi, lúc này Lâm Lệ Hoa và Hạ Thanh Chương mới coi như thôi, buổi tối lúc ăn cơm, đều cho ba đứa đồ ăn giống nhau, Đại Tiêu nhanh chóng ăn hết.

Lúc ngủ, Lâm Lệ Hoa sợ Đại Tiêu bắt nạt Lâm Đông cùng Hạ Tiểu Xuyên, cô không để cho Đại Tiêu cùng Lâm Đông và Hạ Tiểu Xuyên ngủ chung, mà để cho Đại Tiêu ngủ cạnh Hạ Thanh Chương, cứ tàm tạm như vậy một buổi tối, hi vọng ngày hôm sau bác cả của Tiểu Xuyên bộc phát lương tâm có thể tới đón Đại Tiêu, cô chờ rồi chờ rồi chờ.

Đợi đến buổi chiều mà bác cả của Tiểu Xuyên vẫn không thấy cái bóng, Lâm Lệ Hoa âm thầm quyết định ngày mai bắt Hạ Thanh Chương đem Đại Tiêu đến nhà ông bà nội, vào lúc này Lâm Đông và Hạ Tiểu Xuyên tan học trở về.

Trên mặt hai đứa bé đều mang hưng phấn khác nhau.

“Cô ơi!”

“Mẹ!”

Lâm Lệ Hoa tò mò hỏi: “Xảy ra chuyện gì? Vui vẻ như vậy.”

Hạ Tiểu Xuyên không kịp chờ đợi gỡ cặp sách ra.

Lâm Đông cùng cởi cặp sách.

Hạ Tiểu Xuyên móc ra một đóa hoa đỏ từ trong cặp, một quyển sách luyện tập, một quyển tô chữ cùng hai cái bút chì, nói: “Mẹ, mẹ xem, đây là phần thưởng mà cô giáo phát cho con đó! Con còn có bằng khen nữa!”

Lâm Lệ Hoa kinh ngạc hỏi: “Con còn có bằng khen ư?”

“Dạ!” Hạ Tiểu Xuyên kiêu ngạo cực kỳ.

“Lấy ra cho mẹ xem một chút.”

Hạ Tiểu Xuyên bày ra bằng khen.

Lâm Lệ Hoa vừa nhìn, phía trên viết rõ ràng là “Thưởng khuyến khích”, trái lại trên bằng khen của Lâm Đông, viết rõ ràng giữa ô trống “Người đứng đầu”, nhưng Lâm Lệ Hoa cũng không có chê trách Hạ Tiểu Xuyên, lấy hồ dán đem bằng khen của hai đứa bé đều dán lên trên tường của tiệm tạp hóa.

Hiện tại trên tường có hai tấm bằng khen, một của Lâm Đông và một của Hạ Tiểu Xuyên, hai chữ thiếp vàng “Bằng khen” sáng lấp lánh trên tường, Lâm Đông và Hạ Tiểu Xuyên cảm thấy rất đắc ý, Lâm Đông càng vui vẻ, ôm vở ghi, bút chì, quyển tô chữ, quyển luyện tập cùng tẩy, chia cho Hạ Tiểu Xuyên một nửa.

Hạ Tiểu Xuyên nói: “Anh không muốn, anh không muốn lấy vở cùng bút chì của mày.”

Lâm Đông không hiểu hỏi: “Tại sao không muốn?”

“Bởi vì viết chữ mệt mỏi quá, anh không muốn viết chữ!”

“…”

“Tự mày dùng đi, anh không muốn.”

“Vậy, vậy cũng tốt, chờ lúc nào anh muốn viết lại dùng.”

“Ừ.”

Lâm Đông ôm phần thưởng nhận được, nhìn người phụ nữ xinh đẹp trên áp phích quảng cáo, mềm mại mà mở miệng nói: “Mẹ trong mơ ơi, nhìn này, con có thật nhiều phần thưởng, cô nói con thật là lợi hại, con sẽ cất nó trong tủ, sau đó cùng dùng chung với Tiểu Xuyên, không cần tốn tiền nữa.”

“Đúng!” Hạ Tiểu Xuyên cũng nhìn về phía người phụ nữ trên áp phích quảng cáo, hiện tại nhóc đã chịu tiếp thu chuyện người phụ nữ xinh đẹp này là mẹ trong mơ của Lâm Đông, bởi vì không chấp nhận thì sẽ bị Mục Hưng Hà đánh, nhóc nói tiếp: “Mẹ trong mơ của Lâm Đông ơi, bọn con sẽ tiết kiệm thật nhiều tiền, tiết kiệm thật nhiều tiền rồi dùng toàn bộ để mua đồ ăn.”

“Không thể dùng toàn bộ để mua đồ ăn.” Lâm Đông nói.

“Có thể.” Hạ Tiểu Xuyên giống Kỳ Kỳ ở chỗ, “Ăn” là điều quan trọng nhất.

“Anh không muốn mua quần áo à?”

“Anh không mặc quần áo.”

“Anh muốn để trần cái mông hả?”

Hạ Tiểu Xuyên suy nghĩ một chút, để trần cái mông rất mất mặt, nói: “Vậy thì một nửa mua đồ ăn, một nửa mua quần áo.”

Lâm Đông gật đầu, lại nói mấy câu với áp phích quảng cáo, sau đó đem phần thưởng nhận được mà đặt chỉnh tề vào trong ngăn kéo trên bàn, hoàn toàn không có chú ý tới Đại Tiêu đứng ngoài cửa liên tục nhìn chằm chằm vào bọn họ, nắm tay nhau đi tìm Mục Hưng Hà chơi, chơi khoảng chừng một tiếng rồi trở về, hai người vừa vào phòng liền sững sờ, Đại Tiêu đang ngồi ở trên giường lớn của bọn họ gấp máy bay cùng thuyền giấy, hơn nữa còn dùng quyển luyện tập và quyển tô chữ của bọn họ mà gấp.

Hạ Tiểu Xuyên quát to một tiếng: “Đại Tiêu!”

Đại Tiêu giương mắt liếc Lâm Đông và Hạ Tiểu Xuyên một cái, vươn tay ném một quyển luyện tập mới tinh xuống đất, hắn nhảy xuống giường, dùng chân đạp, đồng thời một tấm áp phích từ trên giường rơi xuống, đó là áp phích quảng cáo của Nguyễn Tâm Bình.

Lâm Đông kinh sợ.

Đại Tiêu còn muốn nhấc chân giẫm, Lâm Đông xông lên: “Không được giẫm mẹ của tao!”

“Tao cứ giẫm đấy!”

Ngay lúc chân của Đại Tiêu hạ xuống, Lâm Đông đem Đại Tiêu đẩy ra, mắt thấy Đại Tiêu muốn đánh Lâm Đông, Hạ Tiểu Xuyên nhào tới giúp đỡ Lâm Đông, nhưng rốt cuộc là Đại Tiêu đứa nhỏ mười tuổi vừa cao vừa khỏe, hai đứa nhỏ chỉ tầm sáu tuổi như Hạ Tiểu Xuyên và Lâm Đông gộp lại cũng đánh không lại, bị đẩy ngã xuống đất, biết mình không được, Hạ Tiểu Xuyên nói với Lâm Đông nói một câu “Anh đi tìm Hưng Hà”, lập tức bò dậy thật nhanh chạy tới nhà Mục Hưng Hà, thở hồng hộc chạy đến phòng Mục Hưng Hà lớn tiếng nói: “Hưng Hà, Đại Tiêu muốn đánh Lâm Đông!”

Mục Hưng Hà đang chơi cờ cá ngựa cùng Tưởng Tiểu Quân, nghe nói lập tức bỏ lại cờ cá ngựa, chạy đi, Tưởng Tiểu Quân đuổi theo phía sau.

Ba đứa nhỏ chạy vào sân sau tiệm tạp hóa, vọt vào phòng của Lâm Đông, Mục Hưng Hà cùng Tưởng Tiểu Quân không nói hai lời lao về phía Đại Tiêu, hai người hợp lực đè Đại Tiêu xuống, lột quần của Đại Tiêu, dùng hết sức mà đá mông của Đại Tiêu, lúc đầu Đại Tiêu còn giãy dụa, cuối cùng bị khí thế của Mục Hưng Hà dọa sợ, rốt cục không kềm được oa một tiếng khóc lên, quay về phía cửa phòng lớn tiếng gọi: “Chú, thím…”

Mục Hưng Hà lập tức quay đầu nói với Hạ Tiểu Xuyên: “Tiểu Xuyên, đóng cửa lại! Không nên để cho người lớn nghe được.”

“Được!” Hạ Tiểu Xuyên nhanh chóng bò lên, “Rầm” một tiếng đóng hết cửa phòng, dựa lưng vào trên cửa phòng, khuôn mặt nhỏ căng ra nhìn Mục Hưng Hà.

Mục Hưng Hà biết Đại Tiêu muốn ỷ vào tiệm tạp hóa không muốn đi, hiện tại phải đuổi hắn đi, hỏi: “Mày có trở về nhà mày hay không?”

Đại Tiêu khóc lóc nói: “Không trở về.”

Mục Hưng Hà vung lòng bàn tay lên, hỏi: “Có trở về nhà hay không?”

Đại Tiêu không tin Mục Hưng Hà dám đánh hắn, vẫn nói: “Không trở về.”

“Chát” một tiếng, Mục Hưng Hà cho Đại Tiêu một cái tát, Đại Tiêu không ngờ Mục Hưng Hà dám đánh mình, khóc lớn tiếng hơn, Mục Hưng Hà nghiêm mặt gào lên: “Có trở về nhà hay không? Có trở về nhà hay không hả?”

Đại Tiêu sợ Mục Hưng Hà tiếp tục đánh, đối mặt với một đứa nhỏ hơn mình nhưng khí thế mạnh mẽ như Mục Hưng Hà, hắn sợ, hắn kinh hãi, khóc lóc nói: “Tao về nhà.”

Mục Hưng Hà hỏi: “Mày về nhà bằng cách nào?”

Đại Tiêu nói: “Tao gọi điện thoại cho cha tao.”

“Nói chuyện phải giữ lời.”

“Nói chuyện giữ lời.”

Mục Hưng Hà lúc này mới thả Đại Tiêu ra, mới vừa được thả Đại Tiêu liền muốn “Báo thù”, cậu một cái dùng sức đè Đại Tiêu xuống lần nữa, lần này sau gáy của Đại Tiêu bị đập trên đất, tuy là không có chuyện gì, nhưng sau gáy bị đau, đau tới mức hắn gào thét lên, lần này rốt cục làm Lâm Lệ Hoa cùng Hạ Thanh Chương chú ý tới, hai người tưởng Lâm Đông Hạ Tiểu Xuyên bị đánh, nhanh chóng chạy tới gõ cửa.

Bốn người Lâm Đông sững sờ, nhanh chóng thả Đại Tiêu ra.

“Đông Đông, Tiểu Xuyên.” Lâm Lệ Hoa ở ngoài cửa lo lắng gọi: “Mở cửa ra nào.”

Hạ Tiểu Xuyên quay người mở cửa phòng ra.

Lâm Lệ Hoa cùng Hạ Thanh Chương tiến vào thấy Đại Tiêu nằm trên đất khóc lớn, trái lại bốn người Lâm Đông chắp tay nhỏ ra sau lưng đứng thành một hàng, Lâm Lệ Hoa thấy Lâm Đông và Hạ Tiểu Xuyên không có bị thương, âm thầm thở phào, cùng Hạ Thanh Chương kiểm tra Đại Tiêu, nhìn Đại Tiêu khóc, cô không có tiến lên, sau một phút Hạ Thanh Chương mới kéo Đại Tiêu dậy, Đại Tiêu đứng lên liền nói: “Chú, con phải về nhà, con phải về nhà.”

Lâm Lệ Hoa giả vờ hỏi: “Làm sao mà về nhà? Cha mẹ con đều không ở nhà mà.”

“Con gọi điện thoại cho cha con.”

“Con có số điện thoại của cha con không?”

“Có.”

Lâm Lệ Hoa không kịp chờ đợi tiếp một câu: “Vậy nhanh chóng gọi đi, để cho cha con tới đón con, đứa nhỏ này không ở cạnh cha mẹ thì không được.”

Đại Tiêu khóc thương tâm.

Lâm Lệ Hoa quay đầu mắng Hạ Tiểu Xuyên, chỉ mắng Hạ Tiểu Xuyên, đồng thời đá mông Hạ Tiểu Xuyên một chút, Hạ Tiểu Xuyên thường bị mắng như vậy, một chút cảm giác đều không có.

Lâm Lệ Hoa cũng không thật sự muốn đánh Hạ Tiểu Xuyên, chỉ giáo huấn Hạ Tiểu Xuyên vài câu rồi thôi, dụ dỗ Đại Tiêu ra ngoài phòng, đi gọi điện thoại cho cha của Đại Tiêu, tiếng khóc của Đại Tiêu càng đi càng xa, bốn người Lâm Đông cũng thanh tĩnh lại, nhìn trên đất tàn tạ một mảnh, Mục Hưng Hà trước tiên nhặt áp phích quảng cáo của Tâm Bình dưới đất lên.

Mặc dù áp phích quảng cáo không bị xé rách, thế nhưng ở góc bị rách một chút, khuôn mặt cũng có hai cái vết chân, Mục Hưng Hà cầm nhìn về phía Lâm Đông.

Lâm Đông cảm thấy không chấp nhận được.

Mục Hưng Hà nói: “Đi đến nhà anh đi.”

Lâm Đông nhìn về phía Mục Hưng Hà.

Mục Hưng Hà cầm áp phích quảng cáo nói: “Đến nhà anh, nhà anh có băng keo trong suốt, còn có tẩy cực kỳ tốt có thể tẩy rất sạch sẽ, đi nhà anh nhé?”

Lâm Đông gật đầu.

Hạ Tiểu Xuyên nói: “Em cũng đi!”

Mục Hưng Hà nói: “Mày đừng đi, buổi tối Lâm Đông ngủ lại nhà tao.”

Hạ Tiểu Xuyên lập tức nói: “Em cũng ngủ ở nhà anh.”

“Hôm nay Tiểu Quân cũng ngủ ở nhà tao rồi, không đủ chỗ đâu.”

“Đủ mà, lần trước năm người chúng ta đều ngủ cùng một chỗ đó.”

Hạ Tiểu Xuyên kiên trì muốn đi theo Lâm Đông.

Lâm Đông nói: “Hưng Hà, mang Tiểu Xuyên đi cùng đi, không cho Đại Tiêu bắt nạt Tiểu Xuyên.”

Mục Hưng Hà nói: “Vậy cũng được.”

Vì vậy Lâm Đông và Hạ Tiểu Xuyên nói một tiếng với Lâm Lệ Hoa rồi đi đến nhà Mục Hưng Hà, đến nhà Mục Hưng Hà xong Hạ Tiểu Xuyên cùng Tưởng Tiểu Quân chơi cờ cá ngựa, Lâm Đông cùng Mục Hưng Hà quỳ gối trước bàn nhỏ dùng băng keo trong suốt dán áp phích quảng cáo.

Lâm Đông không ngừng mà nói: “Cẩn thận một chút, đừng làm hỏng.” Thật sự sợ áp phích quảng cáo hỏng.

“Được, được mà.”

“Dạ.” Lâm Đông dùng tay nhỏ cẩn thận đỡ lấy áp phích quảng cáo, đem góc bị xé rách dán lại thật đẹp bằng băng keo trong suốt.

Hai đứa bé cẩn thận như đối xử với thánh vật vậy, tuy rằng không thể khôi phục bộ dáng ban đầu, nhưng vẫn rất đẹp, Lâm Đông hết sức hài lòng, mẹ trong mơ xuất hiện thật rõ ràng.

Mục Hưng Hà hỏi: “Được chưa?”

Lâm Đông gật đầu: “Được rồi ạ.”

“Vậy ngày mai đem nó dán cho thật cao, nhờ ba của anh hoặc cô của em giúp đỡ dán, ai cũng không đụng tới nó được, chịu không?”

“Dạ.”

“Thật ngoan.”

Mục Hưng Hà vươn tay sờ mái tóc mềm mại của Lâm Đông, Lâm Đông thích nhất là được bốn người sờ tóc của bé, một là ông, một là cô, một là dượng còn một là Hưng Hà, hiện tại ông đã biến thành sao trên trời, chỉ còn lại ba người, cô, dượng cùng Hưng Hà, bé thích nhất.

Bé lộ ra hai cái đồng điếu, ôm áp phích quảng cáo, ở trong lòng yên lặng nói chuyện với người phụ nữ trong áp phích quảng cáo về việc bé yêu thích cô, bé yêu thích dượng, yêu thích Hưng Hà, yêu thích Tiểu Xuyên, yêu thích trấn Cẩm Lí, đang yên lặng nói, phòng khách truyền đến giọng của Mục Hoài An: “Tiểu Lâm Đông, mau tới đây, TV đang phát lại chương trình thi đấu ca nhạc hồi tết nguyên đán này, mau đến xem nào, Hưng Hà cũng sang đây xem.”

Lâm Đông và Mục Hưng Hà vừa nghe, nhanh chóng chạy đến phòng khách, sau đó nhìn thấy bên trong TV màu có một người mặc cậu bé mặc đồng phục học sinh hơi rộng, hai cái tay nhỏ bé cầm micro, hát:

“Trên trời sao không nói lời nào, dưới đất bé con nhớ mẹ.

“Trên trời đôi mắt chớp chớp,lòng mẹ như đóng băng.

“Quê hương vườn trà nở đầy hoa, lòng mẹ ở nơi vô tận

“…”

Lòng mẹ nơi chân trời xa xăm… Lúc trước khi Lâm Đông hát không biết câu nói này là có ý gì, cũng không biết cái gì gọi là “Chân trời xa xăm”, chỉ là đem sự nhung nhớ mẹ gửi gắm vào bên trong mỗi ca từ, có thể là bởi vì lên lớp hai, đột nhiên hiểu được rõ ràng ý nghĩa của những lời này, không biết là vì làn điệu quá cảm động, hay là bản thân hát quá tốt, bé ôm áp phích quảng cáo xem TV, trong đôi mắt đen nhánh lóe lên giọt nước mắt bé nhỏ, nghe “Lỗ băng hoa”.

Giọng hát rất có lực xuyên thấu thấm qua TV làm cho một số khán giả ngồi trước TV cảm thấy chua xót… Đồng thời rơi vào một căn phòng trong một khách sạn cao cấp nơi chân trời xa xăm, một người phụ nữ xinh đẹp đang ngồi bên ban công nghe đến một câu “Lòng mẹ nơi chân trời xa xăm”, trong nháy mắt lệ rơi đầy mặt, rốt cục không nhịn được nắm chén nước, từ ban công đứng dậy đi đến trước TV, ngay khoảnh khắc nhìn thấy màn hình TV, chén nước trong tay rơi xuống đất “Choang” một tiếng.

“Chị Tâm Bình!” Người phụ nữ trong phòng vệ sinh hoang mang đi ra.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.