Tiệm Cà Phê Cloudside

CHƯƠNG 11: TÁCH CÀ PHÊ THỨ 11



Ngày nghỉ thứ hai của kì nghỉ lao động, Khương Nghênh đã nhận được bài học ngày hôm qua, vậy nên để thỏa mãn nguyện vọng nhỏ nhoi ngủ một giấc đến khi tự tỉnh, cô cài đặt điện thoại ở chế độ im lặng.

Cô tuyệt đối không ngờ rằng, cô trốn được tiếng chuông điện thoại nhưng không trốn được tiếng chuông cửa vào lúc sáng sớm.

Đối phương ấn chuông rất có trình độ, dường như đã lường trước được rằng cô sẽ không ra mở cửa ngay lập tức, cứ cách một quãng thời gian ngắn lại bấm chuông một lần rất có tiết tấu, mỗi một quãng thời gian vừa đúng lúc kẹt giữa khoảng cô “tỉnh lại” và “chuẩn bị ngủ gục”.

Bị giày vò gần năm phút đồng hồ, Khương Nghênh thực sự không lười nổi nữa, mắt nhắm mắt mở loạng choạng đi ra cửa: “Ai đấy?”

“Giao đồ ăn Meituan.” bên ngoài cửa vang lên một giọng nữ lười biếng.

*Meituan: app giao đồ ăn nổi tiếng của Trung Quốc.

Khương Nghênh nhận ra chủ nhân của giọng nói này, phút chốc bừng tỉnh, mang theo kinh ngạc mở cửa: “Sao cậu lại đến đây?”

“Thẩm Huyên cười với cô, xách hai túi đồ to đi vào nhà: “Tới tìm cậu chơi đó.”

Khương Nghênh đóng cửa, chạy vào phòng vệ sinh cá nhân, vừa đánh răng vừa hỏi Thẩm Huyên: “Ngồi cao tốc tới?”

“Lão Chu lái xe đưa tới, mãi đến cửa kìa.” Thẩm Huyên lấy đồ trong túi ra, đều là đồ mang tới cho Khương Nghênh.

Bánh bao chiên, bánh nếp lá ngải, bánh trứng, Pork Chop Bun và bánh gạo, hai túi đầy ắp, người không biết còn tưởng cô nàng là người buôn đồ ăn vặt Thân thành.

Khương Nghênh nở nụ cười vui mừng khi người khác gặp nạn: “Hai người cãi nhau à?”

“Cãi cái rắm, bây giờ anh ấy dám chọc tức tớ sao?” Thẩm Huyên sờ bụng nhỏ hơi gồ lên, “Chiều nay anh ấy phải đi công tác ở Dương thành, trong nhà không có ai tớ cũng buồn.”

Khương Nghênh rửa mặt xong, chạy như bay đến bàn trà, nhìn trái nhìn phải, vui mừng chỉ vào bánh bao chiên: “Tớ thèm món này lâu lắm rồi!”

Thẩm Huyên đứng dậy, bỏ hộp bánh bao vào lò vi sóng hai phút, hỏi cô: “1/5 không hẹn Tương Cầm ra ngoài chơi à?”

Khương Nghênh ngây người hai giây mới phản ứng lại cô nàng đang nói đến Vân Hiện: “Hẹn đi Ngoan Đầu Chử, nhưng mà không phải 1/5, toàn là người thôi, bọn tớ định cuối tuần sau đi.”

Thẩm Huyên nói: “Lúc đó hoa tàn hết rồi còn gì?”

Khương Nghênh không để tâm: “Chẳng lẽ thực sự chỉ đi ngắm hoa à?”

Thẩm Huyên đập vào bả vai cô: “Cậu được đấy Khương Trực Thụ.”

Khương Nghênh gặp một chiếc bánh bao chiên, đắc ý nháy mắt với cô ấy.

Ăn sáng xong, Thẩm Huyên kéo Khương Nghênh đi dạo phố.

Ba tháng đầu tình hình thai nhi của cô ấy không được tốt lắm, ở nhà mãi không dám ra ngoài, đợi đến hiện tại tình hình đã ổn định, cô ấy không ngồi yên được, luôn muốn ra ngoài đi dạo.

Lúc thay quần áo, Khương Nghênh lấy áo thun trắng và quần bò theo thói quen.

Thẩm Huyên chậc một tiếng, hỏi: “Cậu chỉ mặc cái này?”

Khương Nghênh nhìn quần áo trong tay: “Sao thế? Cũng có phải ra ngoài chơi đâu.”

Thẩm Huyên lấy mất áo thun trong tay cô, nhét vào tay cô một chiếc áo hở vai màu tím: “Mặc đẹp một chút, cậu không thể thua bà bầu là tớ đây được chứ.”

Khương Nghênh híp mắt đánh giá cô ấy.

Thẩm Huyên cho dù trong bất cứ trường hợp nào cũng luôn là dáng vẻ xinh đẹp tinh tế. Trước kia cứ cách một thời gian cô ấy lại đổi màu tóc một lần, từ màu xanh rêu cho đến màu tím, lúc vẽ thì dùng một sợi dây buộc túm tóc lên.

Chỉ cần nhìn cô ấy một cái biết ngay cô ấy là một nhà nghệ thuật, Khương Nghênh luôn đánh giá Thẩm Huyên như vậy.

Hiện giờ vị này là một mẹ bầu mang thai bốn tháng, mái tóc dài màu nâu, trừ vùng bụng hơi gồ lên, dáng người cô vẫn thon thả như hồi thiếu nữ, áo hai dây bên ngoài khoác thêm một chiếc áo len mỏng, bên dưới mặc một chiếc quần bò ngắn, lộ ra đôi chân trắng ngần thẳng tắp.

Bởi vì cảm thấy trong phòng nóng nực, Thẩm Huyên xắn ống tay áo lên, những hình xăm như ẩn như hiện dày đặc trên mặt trong cánh tay, không biết kéo dài từ cổ tay đến nơi nào.

Phải nói là không thể nóng bỏng thêm được nữa.

Khương Nghênh ngẫm nghĩ gật đầu, giơ tay chào Thẩm Huyên: “Lấy cậu làm chuẩn, từ bỏ thô bạo, chỉ làm người đẹp thành thị.”

Lúc cô trang điểm, Thẩm Huyên nằm trên giường gửi tin nhắn cho chồng mình vừa nói: “Người khác nhìn vào hai chúng ta, đa số nói là tớ dạy hư cậu. Nhưng thực ra tớ bị oan mà, Khương Nghênh, cậu liều hơn tớ rồi. Cậu đúng là chỉ biết cả ngày giả vờ hiền lương thục đức.”

Hai người họ, Thẩm Huyên mặt mũi xinh đẹp, tính cách cũng cởi mở tùy tiện, đẹp đến nỗi phô trương. Mà Khương Nghênh yên tĩnh nội liễm trái ngược hoàn toàn với cô ấy, trước mặt người khác luôn duy trì hình tượng ngoài ngoan ngoãn nghe lời.

Nhưng thực thế thì, giống hệt như hôm Vân Hiện và người khác nhìn thấy, có lẽ là con người thật của cô, nhưng tuyệt đối không phải là toàn bộ.

Người ở nơi thành thị phồn hoa, trái tim ở bốn phương giang hồ đó chính là câu nói hình dung Khương Nghênh.

Năm 19 tuổi cô học theo Thẩm Huyên hút thuốc, năm 21 tuổi xăm hình quả địa cầu và bông hoa hồng trên vai trái.

Một phút trước chế nhạo ông chủ trên dòng thời gian rằng kì nghỉ còn bắt cô sửa đổi phương án, chủ nghĩa tư bản vô nhân đạo, một giây sau lại hứng trí bừng bừng viết một câu truyện nhỏ trên weibo cá nhân, ghi lại câu chuyện ba giờ sáng cô tình cờ gặp gỡ một ca sĩ vô danh nào đó bên bờ biển, thu hoạch được một buổi biểu diễn ca nhạc limited trên bãi cát dưới ánh trăng.

“Sân khấu rẻ mạt nhất và ít người nghe nhất, mùi bia hương mạch nha trộn lẫn với vị mặn của gió biển, giai điệu âm nhạc tôi nghe được khi thì nhanh khi thì chậm, bỗng nhiên tôi vô cùng cảm ơn cơn điên khùng của bản thân mình buổi tối hôm trước, dùng mười phút để mua vé máy bay đặt khách sạn trốn chạy tới đảo con cò này.”

*Đảo con cò: thuộc Hạ Môn.

Khương Nghênh chỉ là một cô gái bình thường, nhưng cô lại là người lãng mạn vượt lên trên cuộc sống thế tục, dù cho thế giới của người trưởng thành sẽ luôn đầy rẫy những chuyện vụn vặt, cuộc sống công việc vô vị nhạt nhẽo, cô cũng sẽ vẽ thêm mấy nét trên quyển sách của mình, nhưng đó là những đường nét rực rỡ đầy màu sắc.

Khương Nghênh chọn một cây bút kẻ viền mắt, đứng trước gương nâng cằm lên, nói: “Muốn đi du lịch quá, đã lâu rồi chúng ta không ra ngoài chơi.”

Thẩm Huyên xoa bụng, lo lắng nói: “Tớ cũng thế, nhưng không còn cơ hội nữa rồi.”

“Tại sao không còn cơ hội ?”

“Là mẹ bỉm thì không còn tự do nữa.”

Khương Nghênh xuyên qua gương nhìn Thẩm Huyên, trong cơn hốt hoảng như xuyên qua tấm thủy tinh nhìn thấy bọn họ của tám năm trước.

Lần đầu gặp gỡ, bọn họ mang trong mình nỗi cô độc giống nhau, không thể hòa nhập được với đám đông.

Hình như cũng chính vì nguyên nhân như vậy mới trở thành bạn bè.

Khương Nghênh tô son xong, hoàn thành toàn bộ các bước trang điểm, cô cầm nước hoa trên bàn xịt nhẹ lên cổ tay____nước hoa Loewe hương buổi sớm sau khi xong chuyện, giờ phút triền miền, sau khi bừng sáng, mùi hương tràn ngập dục vọng dịu dàng và lãng mạn.

*Nước hoa Loewe:

Cô mỉm cười đứng lên, gương mặt rạng rỡ như ánh nắng mùa xuân: “Nhưng cậu vĩnh viễn là Thẩm Huyên mà, tên của cậu không phải là vợ của ai đó cũng không phải là mẹ của ai đó.”

Câu nói này Thẩm Huyên từng nói với cô.

Mỗi một lần cô nghi ngờ và tự ti suy sụp, Thẩm Huyên không nói mấy câu cổ vũ tinh thần này nọ, trước giờ chỉ có một câu này____ “Nhưng cậu vĩnh viễn là Khương Nghênh.”

Vậy nên làm chính mình là được, bạn là tồn tại độc nhất vô nhị.

Hiện giờ Khương Nghênh trả lại câu này cho cô ấy.

Trong lúc làm vợ làm mẹ, đồng thời Thẩm Huyên vẫn cứ là Thẩm Huyên, cô vĩnh viễn có thể sở hữu bản thân tươi trẻ rực rỡ nhất.

Thẩm Huyên cũng nhìn cô cười, có lẽ thời kì mang thai cảm xúc nhạy cảm, cô sụt sịt mũi, đôi mắt ngấn nước, nói: “Khương Nghênh, sao bây giờ tớ lại có cảm giác được an ủi khi trong nhà có con gái trưởng thành rồi nhỉ”

Khương Nghênh cười hì hì với cô ấy: “Sang năm chúng ta đi Xuyên Tây bơi lội đi, nghe nói trời sao ở đó đẹp lắm.”

Thẩm Huyên vỗ tay hoan hô: “Được đó! Tớ muốn xem chàng trai Khang Ba!”

*Khang Ba:Bọn họ là một tồn tại đặc biệt, bọn họ là đội hộ vệ của quý tộc và tăng lữ. (Thuộc dân tộc Tạng-theo Baidu)

Tổng cộng Thẩm Huyên tới Khê thành hai lần, mỗi lần đến đều tới tiệm vằn thắn ở con phố đối diện trường cấp ba của Khương Nghênh.

Khẩu vị của bà bầu thay đổi đa dạng, lần này Thẩm Huyên ăn được hai thìa đã bỏ xuống.

Khương Nghênh lo lắng, hỏi cô ấy xem còn muốn ăn gì nữa.

Thẩm Huyên chống má suy nghĩ: “Ừm…..Tớ muốn ăn bánh ngọt.”

“Bánh ngọt? Hình như bên cạnh có tiệm bánh ngột, tớ đi mua nhé.” Khương Nghênh nói xong đang định đứng dậy.

“Ấy, từ từ.” Thẩm Huyên kéo cô lại, mỉm cười sâu xa: “Tớ muốn nói, tớ muốn ăn bánh ngọt ở tiệm trong tiệm của Tương Cầm.”

Khương Nghênh biết tỏng tâm tư của cô ấy, ngồi xuống: “Cậu đang đợi tớ ở chỗ này cơ? Chẳng trách bảo tớ hôm nay mặc đẹp một chút.”

Thẩm Huyên lắc cánh tay cô: “Đi mà đi mà, tớ mong chờ lắm luôn. Rốt cuộc đẹp trai đến mức nào, bị cậu chém gió thành thế này.”

Khương Nghênh ngẫm nghĩ, hình dung nói: “Nói thế này đi, mỗi lần tớ tới phòng pha trà rót nước, đều có thể nghe thấy các cô gái trong công ty tớ thảo luận hôm nay anh ấy mặc đồ gì, sắp trở thành người nổi tiếng trong khu khoa học công nghệ rồi.”

Thẩm Huyên nghe vậy chậc miệng, nhắc nhở cô: “Vậy thì cậu phải nắm chặt vào đấy, đừng có để người phụ nữ khác nhanh chân đến trước.”

“Không đâu.” Khương Nghênh lắc đầu, “Theo tớ biết, mỹ nữ nhiếp ảnh gia ở dưới lầu công ty tớ còn không xin được wechat của người ta đâu.”

Thẩm Huyên híp mắt, hỏi: “Vậy sao cậu lại xin được?”

Khương Nghênh uống một ngụm canh ngon lành, đắc ý cười đáp: “Anh ấy chủ động cho tớ mà.”

*

Đinh đinh.

“Xin chào quý khách.” Vân Hiện đang bận vẽ bọt trên cốc cà phê, đầu không ngẩng lên hỏi: “Muốn uống cái gì?”

Khương Nghênh quen cửa quen nẻo gọi đồ: “Một cốc latte, một cốc sữa chua chanh, thêm một phần bánh ngọt kem phô mai.”

Nghe thấy âm thanh quen thuộc, Vân Hiện ngẩng đầu lên, ánh mắt dừng trên người Khương Nghênh mấy giây, sau đó dời sang cô gái đứng bên cạnh cô.

“Bạn bè?” Anh hỏi Khương Nghênh.

“Ừ.” Khương Nghênh khoác tay người bên cạnh, giới thiệu nói: “Thẩm Huyên, sống ở Thân thành, tới chơi với tôi.”

Vân Hiện mỉm cười gật đầu với Thẩm Huyên, vô cớ cảm thấy ánh mắt đối phương không được thân thiện cho lắm, chuẩn xác mà nói là mang theo ánh mắt dò xét.

____Giống như mẹ vợ đang xoi mói con rể.

Nghĩ đến phép so sánh này, khóe miệng Vân Hiện hơi cong lên không dễ dàng nhận ra được, cười nhạo khả năng tưởng tượng của bản thân.

In xong đơn, Vân Hiện đưa hóa đơn qua: “Tìm chỗ ngồi đi, đợi chút.”

Khương Nghênh đang định đi ra sảnh thì bị Thẩm Huyên kéo tay ngồi trên ghế trước quầy bar.

“Ngồi đây à?” Khương Nghênh hỏi.

Thẩm Huyên gật đầu: “Ừ, ngồi ngay chỗ này.”

“Được thôi.” Khương Nghênh cũng ngồi xuống theo, bỏ túi trên vai xuống.

Cách quầy bar quá gần, Thẩm Huyên ghé sát vào Khương Nghênh đè giọng nói: “Được đấy nha, tuấn tú lịch sự.”

Khương Nghênh nhếch mày, giống hệt như đang khen bản thân mình vậy: “Ánh mắt của tớ có thể sai được à?”

“Bao nhiêu tuổi?”

“Ba mươi.”

“Người địa phương?”

“Không, Bắc Kinh, năm ngoái mới tới Khê thành.”

“Gia đình làm gì?”

“….Cậu đang điều tra hộ khẩu đấy hả?”

“Tớ gả con gái không thể không hỏi kĩ một chút.”

Khương Nghênh phụt cười: “Mẹ đẻ tớ còn chưa lo lắng như cậu.”

Hai cốc đồ uống và một phần bánh ngọt nhanh chóng được bưng ra bàn, Khương Nghênh hỏi Vân Hiện: “Hôm nay Tân Nhu không ở tiệm à?”

“Ừ, tôi cho con bé nghỉ, ra ngoài chơi với bạn học rồi.”

“À, ra là vậy.”

Đợi Vân Hiện vừa đi, Thẩm Huyên cười nhạo cô: “Chậc chậc chậc, quen thân với nhân viên trong tiệm người ta thế rồi, không hổ là bà chủ tương lai nha.”

Khương Nghênh trợn mắt, cắn răng cảnh cáo: “Đừng nói linh tinh.”

Bọn họ ngồi tám nhảm một lúc, từ những câu chuyện tầm phào cho đến chuyện trong nhà, cho dù đã lâu không gặp nhưng vẫn có những chuyện nói không hết.

Đột nhiên Thẩm Huyên vỗ bàn, gào to lên: “Cậu xem trí nhớ của tớ này, tớ đã quên mất chuyện này.”

Khương Nghênh bị dọa giật mình, hỏi: “Chuyện gì?”

Thẩm Huyên cúi đầu lật tìm trong túi: “Một niềm vui bất ngờ, chẳng qua không phải là niềm vui của cậu đâu.”

Khương Nghênh có một loại dự cảm chẳng lành: “Có ý gì?”

“Chúc mừng cậu, lựu đạn màu đỏ.” Thẩm Huyên lấy một tấm thiệp mời đưa tới trước mặt Khương Nghênh, rồi lại tự phủ định lời nói của mình: “Không đúng, cấp bậc như này phải gọi là tên lửa đạn đạo mới đúng.”

Khương Nghênh nhận lấy tấm thiệp mới, cô đang định mở chiếc ruy băng bên trên thì nghe thấy Thẩm Huyên chậm rãi mở miệng: “Lục Đình Dương đẩy hôn kì lên trước, đây là thiệp mời.”

Khương Nghênh ngẩng phắt đầu lên, bất giác cao giọng nói: “Chẳng phải nửa năm sau hắn ta mới tổ chức sao?!”

Thẩm Huyên nói: “Vợ hắn mang thai rồi, nếu không cũng không định ngày vào sinh nhật hắn ta, dù sao hai người các cậu cũng xác định tình cảm vào ngày sinh nhật hắn mà.”

Khương Nghênh siết chặt nắm đấm, đè xúc động muốn chửi tục của bản thân xuống.

Thẩm Huyên chẳng sợ chuyện bé xé ra to nói: “Sao tớ lại nhớ rằng lúc đó có người nói nhất định phải tới hiện trường, còn phải đưa bạn trai đi cùng nữa.”

Khương Nghênh nhỏ giọng thanh minh cho mình: “Chẳng phải tớ nghĩ chuyện vẫn còn xa sao, ba hoa một chút ấy mà, ai bảo lúc chia tay hắn nói loại người như tớ không xứng được yêu đương.”

Thẩm Huyên lắc đầu, đánh giá cô: “Chết cần thể diện sống chịu tội.”

“Bây giờ làm thế nào? Không đi, thì có vẻ hơi hèn, đi một mình lại bị vả mặt.” Khương Nghênh đảo bọt trắng trong cốc, trái tim xinh xắn được vẽ bị đảo không ra hình dáng gì.

Thẩm Huyên hắng giọng, gạt lọn tóc nói: “Tớ cũng nghĩ như vậy, cho nên lúc Lục Đình Dương đưa thiệp mời cho tớ, tớ đã nói xong, Khương Nghênh nhất định đưa bạn trai tới hôn lễ.”

Khương Nghênh nghe thấy câu này chỉ cảm thấy buồn cười, uể oải nói: “Tớ đào đâu ra bạn trai?”

Giọng nói của Thẩm Huyên khẽ vang lên: “Hắn hỏi tớ bạn trai cậu họ gì, tớ bảo họ Vân.”

Khương Nghênh trợn trắng mắt, hít một hơi, gương mặt bày ra vẻ “Con mẹ cậu nói cái gì đấy”, chân tay vội vàng kéo chiếc ruy băng trên tấm thiệp ra, bên trên mặt giấy màu đỏ lấp lánh ánh vàng viết dòng chữ “Trân trọng kính mời cô Khương Nghênh”, cùng với một hàng chữ vừa nhìn đã biết được thêm vào sau đó “Và người yêu cô anh Vân Hiện”.

Trái tim cô khẽ hẫng một nhịp, buột miệng nói: “Vân cái quỷ nhà cậu ấy!”

Câu này có hiệu ứng mạnh mẽ, toàn bộ người trong tiệm đều nhìn về phía cô, bao gồm cả Vân Hiện.

Bọn họ đối mắt với nhau, Vân Hiện dùng ngón tay chỉ bản thân, hỏi: “Tôi?”

Khương Nghênh vội vàng xua tay: “Không phải không phải.”

Vân Hiện gật đầu, dời mắt đi tiếp tục pha cà phê.

Khương Nghênh đỡ trán, cắn răng nghiến lợi nói với Thẩm Huyên: “Tớ thật lòng cảm ơn cậu đấy.”

Thẩm Huyên trả lời: “Không cần khách sáo.”

Khương Nghênh nhìn chằm chằm vào tấm thiệp trên tay, mở ra lại đóng vào, thẳng thắn nói: “Tớ thừa nhận nếu như anh ấy thực sự có thể đi cùng tớ qua đó tớ nhất định có thể nở mày nở mặt trước Lục Đình Dương, nhưng tớ phải mở miệng với người ta thế nào?”

“Cái này chẳng phải đơn giản sao?” Vừa dứt lời, đã nghe thấy Thẩm Huyên giơ cánh tay lên gọi: “Tương, à xin lỗi, ông chủ Vân, Khương Nghênh có việc tìm anh.”

Khương Nghênh không kịp bịt miệng cô ấy, chỉ có thể trừng mắt với cô ấy nhìn Vân Hiện bước tới.

“Có chuyện gì vậy?” Vân Hiện buông cốc trong tay xuống, lau tay vào tạp dề ở eo.

“Chính là….” Đầu óc Khương Nghênh trống rỗng, quẫn bách túm tai gãi đầu nói, “Cái đó, tôi….”

Vân Hiện mỉm cười, cực kì thấu hiểu lòng người nói: “Không sao, em nói đi.”

Khương Nghênh đan ngón tay vào nhau, căng da đầu lên hỏi: “Có một chuyện có thể nhờ anh giúp được không?”

Vân Hiện hỏi: “Chuyện gì?”

Lòng dạ Khương Nghênh loạn hết lên, hít một hơi buột miệng nói: “Anh có thể làm bạn trai em không?”

Tác giả có lời:

Vân Hiện: còn có chuyện tốt bậc này?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.