Tiệm Bánh Đặc Biệt

Chương 3: Cậu nhột gì sao?



Bà chị Zuki mỉm cười một cái có phần thân thiện mà đáp lại rằng:

– Chị đến đây cũng không có việc gì to tát cả, chỉ là…

Mọi người nít thở, im lặng, nuốt nước miếng ừng ực nghe bà chị này nói.

– Chỉ là thu tiền điện, tiền nước, đồng thời mấy đứa bán cho chị một phần bánh trứng muối.

Nói xong ai cũng thở phào nhẹ nhõm, Hạ Phong nghe xong thì chạy lon ton lon ton xuống tủ lạnh lấy bánh trứng muối ra. Còn Phương Tuấn thì đi lấy điện thoại chuyển khoản qua cho chị. Hạ Phong đưa bánh cho chị và lễ phép nói:

– Bánh của chị đây.

Chị Zuki cầm lấy, ra hiệu Nguyệt Diệp buông tay ra rồi sang chảnh hất tóc đi ra tiệm, đi với cái tướng khó đỡ. Vũ Thiên Thiên chẹp miệng mà cất lời:

– Tính ra chị ấy tung hoành cả khu mà nhẹ nhàng với bọn mình ghê…

Nguyệt Diệp mới tự luyến đáp lại:

– Tại nhờ có tao á, đẹp quá mà

Hạ Phong bày ra cái mặt khinh mà phán lại một câu:

– Gì vậy trời? Mày mà đẹp, dữ như bà chằn mà đẹp gì…

Nguyệt Diệp đang cười cười vui vẻ nhưng nghe xong câu nói đó thì liền dập tắt đi, liếc nhìn với ánh mắt như muốn giết người vậy, Hạ Phong thấy có điềm nên chạy ngay sau đó và đương nhiên là cô cũng đuổi theo rồi. Phương Tuấn bất lực mà nói một câu:

– Thanh mai trúc mã mà như oan gia…

Hai ngày sau đó, trong buổi sáng đẹp trời tại vị trí trường Cấp 3 SS, ở lớp 11S1, Vũ Thiên Thiên ngồi ở ghế giáo viên lật sổ đầu bài ra mà hỏi:

– Lớp tiết này có vắng ai không lớp trưởng?

Quân Tử báo cáo:

– Bạn Linh Ly xin được vắng tiết này thưa thầy.

Thiên Thiên gật đầu rồi lấy phấn thì thấy phấn có hơi lạ lạ, ngửa tay ra xem thì thấy dính mắm tôm, cậu nhìn xuống dưới lớp rồi đi tới bàn giáo viên thổ hộp phấn ra hết thấy viên nào cũng dính mắm tôm y chang, mùi bốc lên nồng nặc luôn cả tay cậu và phòng học, cả lớp thì đều cười nghiêng ngả, Quân Tử đã quá quen cảnh này nên gục mặt xuống bàn không quan tâm.

– Cả lớp đứng dậy ra ngoài, chạy 10 vòng cho thầy.

Ai ai cũng khinh thường nên không có người nào đứng dậy, cậu lại nói lần nữa:

– Tất cả ra ngoài, chạy 10 vòng.

Có một học sinh tỏ thái không hài lòng mà nói:

– Thầy có tư cách gì mà phạt chúng tôi cơ chứ, hừ.

Thiên Thiên nghe vậy liên đi tới bàn người học sinh đang ngồi, nhẹ nhàng đặt tay lên bàn mặc kệ bàn tay có mùi mắm tôm, nhìn người học sinh bằng ánh mắt sắc lạnh.

– Bỏ bàn tay thối đó khỏi bàn học của tôi đi không thầy không đi dạy được nữa đâu.

Cậu không quan tâm lời nói đó của người kia mà lạnh giọng nói:

– Tôi nói cho biết, hiện tại tư cách của tôi là thầy chủ nhiệm của em, xuất thân của em dù giàu hay nghèo tôi không cần biết, khi đến trường này, lớp này thì em là học sinh. Hiểu chưa?

Học sinh đó nghe xong nín họng, không nói được lời phản bác nào sau đó, cậu đi lên bục giảng nhìn lớp trưởng mà bảo:

– Lớp trưởng, dẫn cả lớp ra ngoài, chạy phạt 10 vòng cho tôi. Đây là lần thứ 4 tôi được các cô cậu cho ngửi mùi mắm tôm thế thì tôi cho các cô cậu ngửi mùi nắng gắt.

Hình như cậu đã tức giận rồi, Quân Tử khuôn mặt cho chút miễn cưỡng mà đứng dậy, dẫn lớp ra ngoài sân chạy phạt, lớp nào cũng nhìn phía ngoài hóng hớt vì đây là lần đầu tiên họ thấy cảnh tượng lớp 11S1 bị phạt nên vô cùng ngạc nhiên.

Còn cậu ở lớp thì liếc mắt ra ngoài quan sát thôi, rồi cậu đi xuống dưới lớp thấy một chiếc kẹp tóc ở dưới hộc bàn của Linh Ly y hệt chiếc kẹp tóc mà hai ngày trước cậu nhặt được. Cậu ngó tới ngó lui lấy chiếc kẹp xem thử rồi cười nhếch mép một cái, cậu có vẻ đoán ra là ai rồi, nhưng chỉ là suy đoán, chưa chắc được việc gì nên cậu lấy chiếc điện thoại ra chụp lại, xong xuôi cậu bỏ chiếc kẹp đó ở chỗ cũ.

Sau khi lớp bị phạt xong thì có vẻ ngoan hơn một chút, Linh Ly cũng trở lại lớp, Thiên Thiên thấy vậy nên hỏi:

– Vì sao vắng tiết vậy Linh Ly?

Linh Ly mới trả lời:

– Dạ, em đi tìm đồ thôi.

Nghe vậy thì cậu cũng không hỏi thêm, Quân Tử cũng không thèm quan tâm, tại vì trọng trách giữ lớp nên ngồi cạnh nhau chứ cậu ta không ưa gì người bên cạnh, cậu ta vốn dĩ muốn ngồi với Cố Liên.

Kết thúc buổi học, Thiên Thiên kêu cậu ta lại nói chuyện một chút, đưa cho cậu xem cái này, cậu ta ngạc nhiên rồi nói:

– Sao thầy có cái này được vậy?

Thiên Thiên biện một lý do.

– Tại tò mò nên hỏi cảnh sát, cảnh sát đưa tôi cái ảnh thôi.

Cái lý do hơi vô lý, cậu ta ngỡ ngàng một chút, chỉ là một thầy giáo mới đến thôi mà. Đúng rồi, một thầy giáo “chính hiệu”.

– Sao giống cái kẹp tóc của lớp phó học tập thế? Chẳng lẽ…

Thiên Thiên bảo:

– Hiện tại là suy đoán, chưa chắc chắn.

Quân Tử vốn bản chất thông minh nên có thể đoán một phần nào đó, rồi trên đường ra khỏi cổng, cậu ta có hỏi một câu:

– Rốt cuộc, thầy là ai?

Thiên Thiên bèn đáp lại một câu ẩn ý:

– Thầy là ai thì sắp tới cậu sẽ biết. Giờ thầy phải làm một nhiệm vụ quan trọng rồi, tạm biệt.

Quân Tử nhíu mày lại khó hiểu, “sắp tới cậu sẽ biết”, cậu ta nghĩ người thầy này không đơn giản là thầy giáo…Bỗng cậu ta thấy một người loay hoay tìm gì đó nên đi tới xem…

– Sao không thấy nó vậy?

– Cậu đang tìm gì vậy?

Linh Ly giật mình quay lại thấy Quân Tử mà trả lời:

– Tìm đồ thôi…

Quân Tử bèn hỏi tiếp:

– Có cần tôi giúp tìm cho không?

Linh Ly lắc đầu từ chối, Quân Tử nhận ra bạn cùng bàn đang giấu việc gì đó, nên nói:

– Mất rồi thì thôi, mua cái khác được mà…

Linh Ly tự nhiên tức giận nói:

– Cậu thì biết cái gì, vật này quan trọng với tôi lắm…

Quân Tử nhíu mày lại rồi bảo:

– Tôi chỉ nói thế thôi, tức giận gì thế, cậu nhột gì sao?

Linh Ly đáp lại:

– Không liên quan đến cậu.

Nói xong thì cô ta bỏ đi, còn cậu ta đứng đó mà sực nhớ ra, có khi nào vật mà Linh Ly đang tìm là chiếc kẹp đó không? Liên quan gì đến vụ của Cố Liên?

Quay lại tiệm bánh, Nguyệt Diệp đang tính tiền thì Thiên Thiên về, cô vẫy tay chào rồi ngửi được một mùi hơi thum thủm…


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.