Đêm đó hắn lặng thinh nằm trên giường, đôi mắt nhắm lại, theo một thói quen cánh tay rắn chắc của hắn vươn ra giống như muốn ôm ai đó bên cạnh.
Bên cạnh trống rỗng.
Hắn giật mình tỉnh giấc, nhìn sang bên cạnh, không có một bóng người, hắn mới nhớ ra cô không ở bên cạnh hắn nữa. Lúc này, hắn mới vỡ lẽ, thói quen con người thật đáng sợ, mọi đêm hắn luôn ôm cô vào lòng, lặng lẽ hít thở mùi hương thơm mát từ cơ thể cô, chỉ như thế hắn mới có thể ngủ ngon được. Nhưng, hiện tại cô không còn bên cạnh hắn nữa, trái tim hắn trùng xuống, lại nghĩ đến vấn đề Cố Đông Quân từng hỏi ” là yêu hay hận? “. Đôi mắt đen láy trở nên thâm trầm, yêu hay hận ư? Hắn đúng thật rất hận cô nhưng mà, hắn không nỡ đối xử tàn nhẫn với cô, hắn chỉ muốn giữ cô lại mãi mãi bên cạnh hắn…
Sáng sớm, Tịch Nam Dạ nhà hạ ngồi ở vườn hoa, ánh mắt lơ đãng chăm chú vào những cánh hoa lung lay. Nay hắn khác xa hôm rất nhiều, so với dáng vẻ lạnh lùng thường ngày thì hôm nay con người lạnh lùng không còn nữa, thay vào đó là dáng vẻ ôn nhu, đôi mắt mang theo sóng nhu tình khó tả.
Hắn đi đến vườn hoa cúc, ánh mắt xa xăm giống như có thân ảnh thân quen thuộc đang đứng giữa rừng hoa cúc, nhẹ nhàng mỉm cười với hắn.
Cô thích hoa cúc và hắn không biết vì sao lúc đó nhất thời trồng hoa cúc nữa…
Nhớ lại khi cô học năm bốn đại học, có lần cô kéo hắn đi đến tận Bắc Kinh, tận mắt xem cả rừng hoa cúc trắng muốt.
Lúc đó, cô đứng giữa rừng hoa cúc, chiếc váy lụa màu trắng khẽ bay trong gió, tóc dài xoăn nhẹ, cô mỉm cười dịu dàng đi lại trên vườn hoa cúc.
Hắn từ xa ngắm nhìn, lúc đấy, cô đứng dưới ánh nắng mùa thu, những ánh nắng ấm áp chiếu lên người cô, càng thêm đẹp, cô giống như thiên sứ vậy, làm tim hắn khẽ động, làm hắn say mê không rời
Khi ấy, hắn chính là lợi dụng để trả thù nhưng đâu ngờ khung cảnh đó hắn nhất thời si mê.
Hắn nghĩ lúc ấy chỉ say nắng cô mà thôi.
Nhưng mà…
Đôi mắt hắn khẽ động, quay trở về thực tại, không còn bóng dáng quen thuộc ấy nữa, hắn bỗng cảm thấy trống vắng, trái tim trống rỗng…
Hắn thừa nhận, hắn hoàn toàn thích cô rồi…
****************
2 tháng sau.
Tiếng chuông báo thức vang kêu reng reng không ngừng, cô gái nằm trên giường khẽ cựa cậy, đôi mắt nhắm chặt nhíu lại, khuôn mặt xinh đẹp hơi nhăn nhó khó chịu, cô xoay người, duỗi tay ra tắt tiếng chuông đồng hồ đi.
5 phút sau, cô gái mới từ từ mở mắt, cả người lười nhác ngồi dậy.
Khác xa với thành phố X, thành phố A không quá xô bồ, nơi đây thực trầm tĩnh, không xa hoa tráng lệ như thành phố X. Đây là điều cô cực kì thấy thoải mái.
Từ khi cô với anh trai và mẹ quyết định rời khỏi thành phố X, bọn họ đã chọn ở thành phố này, chọn một căn nhà nhỏ không quá rộng rãi quá mức.
Vân Khê không muốn liên quan đến Tịch Nam Dạ nữa, cô từng nghĩ đến việc sẽ trả thù hắn, nhưng đây việc cô rất mệt mỏi, chỉ cần không cô gặp lại hắn ta nữa, cô tự nguyện bỏ qua nỗi hận thù này, hoàn toàn không nhắc lại nữa.
Thế nhưng, Tịch Nam Dạ là kẻ có ảnh hưởng rất lớn, suốt hai tháng qua, thỉnh thoảng cô nghe thông tin về hắn làm cô không thể quên người đàn ông này được.
Vân Khê thở dài, cô đi bộ trên một con đường nhỏ, cô khoắc cho mình một áo gió màu trắng. Mùa thu của thành phố A khá lạnh, đặc biệt vào buổi sáng sớm và cho đến khi tầm trưa, nắng lại lên, thời tiết mới chuyển biến sang ấm hơn.
Công việc của cô hiện giờ là mở một quán trà sữa gần một trường Cao Trung * ngay gần đó. Hiện nay, đối tượng là các bạn trẻ yêu thích trà sữa rất nhiều, đặc biệt nhất là các bạn nữ. Vì vậy, để có thu nhập cô đã chọn vị trí đắc địa này.
Và đúng như vậy, quán trà sữa của cô thu hút không ít các bạn nữ sinh. Vân Khê cũng thích trà sữa, cô nhớ khi hồi còn học Cao Trung, cô đã mua cả một tủ trà sữa đến nỗi Vân Mộc không những sa sầm mặt mà còn không hết lời mắng miếc cô.
Cô đứng ở quầy bán hàng, khuôn mặt cúi gằm, tay phải cầm bút, có lẽ cô đang ghi chép gì đó. Lúc này, có người bước vào, nhưng cô không ngẩng đầu lên, cho rằng đó là khách:
” Xin chào! Quý khách muốn uống vị gì? “.
Người đàn ông cảm thấy buồn cười, không nhịn được châm chọc cô:
” Azzz…em không ngẩng đầu lên xem là ai? “.
” A! “. – Cô ngẩng đầu lên, đôi mắt loé lên tia bất ngờ: ” Pear, sao hôm nay rảnh đến đây thế? “.
Người đàn ông này, hình như không có thích trà sữa lắm đúng không nhỉ?
” Anh đến thăm em! “. – Anh cười nói, trên môi nở nụ cười nhu tình.
Đêm đó hắn lặng thinh nằm trên giường, đôi mắt nhắm lại, theo một thói quen cánh tay rắn chắc của hắn vươn ra giống như muốn ôm ai đó bên cạnh.
Bên cạnh trống rỗng.
Hắn giật mình tỉnh giấc, nhìn sang bên cạnh, không có một bóng người, hắn mới nhớ ra cô không ở bên cạnh hắn nữa. Lúc này, hắn mới vỡ lẽ, thói quen con người thật đáng sợ, mọi đêm hắn luôn ôm cô vào lòng, lặng lẽ hít thở mùi hương thơm mát từ cơ thể cô, chỉ như thế hắn mới có thể ngủ ngon được. Nhưng, hiện tại cô không còn bên cạnh hắn nữa, trái tim hắn trùng xuống, lại nghĩ đến vấn đề Cố Đông Quân từng hỏi ” là yêu hay hận? “. Đôi mắt đen láy trở nên thâm trầm, yêu hay hận ư? Hắn đúng thật rất hận cô nhưng mà, hắn không nỡ đối xử tàn nhẫn với cô, hắn chỉ muốn giữ cô lại mãi mãi bên cạnh hắn…
Sáng sớm, Tịch Nam Dạ nhà hạ ngồi ở vườn hoa, ánh mắt lơ đãng chăm chú vào những cánh hoa lung lay. Nay hắn khác xa hôm rất nhiều, so với dáng vẻ lạnh lùng thường ngày thì hôm nay con người lạnh lùng không còn nữa, thay vào đó là dáng vẻ ôn nhu, đôi mắt mang theo sóng nhu tình khó tả.
Hắn đi đến vườn hoa cúc, ánh mắt xa xăm giống như có thân ảnh thân quen thuộc đang đứng giữa rừng hoa cúc, nhẹ nhàng mỉm cười với hắn.
Cô thích hoa cúc và hắn không biết vì sao lúc đó nhất thời trồng hoa cúc nữa…
Nhớ lại khi cô học năm bốn đại học, có lần cô kéo hắn đi đến tận Bắc Kinh, tận mắt xem cả rừng hoa cúc trắng muốt.
Lúc đó, cô đứng giữa rừng hoa cúc, chiếc váy lụa màu trắng khẽ bay trong gió, tóc dài xoăn nhẹ, cô mỉm cười dịu dàng đi lại trên vườn hoa cúc.
Hắn từ xa ngắm nhìn, lúc đấy, cô đứng dưới ánh nắng mùa thu, những ánh nắng ấm áp chiếu lên người cô, càng thêm đẹp, cô giống như thiên sứ vậy, làm tim hắn khẽ động, làm hắn say mê không rời
Khi ấy, hắn chính là lợi dụng để trả thù nhưng đâu ngờ khung cảnh đó hắn nhất thời si mê.
Hắn nghĩ lúc ấy chỉ say nắng cô mà thôi.
Nhưng mà…
Đôi mắt hắn khẽ động, quay trở về thực tại, không còn bóng dáng quen thuộc ấy nữa, hắn bỗng cảm thấy trống vắng, trái tim trống rỗng…
Hắn thừa nhận, hắn hoàn toàn thích cô rồi…
****************
2 tháng sau.
Tiếng chuông báo thức vang kêu reng reng không ngừng, cô gái nằm trên giường khẽ cựa cậy, đôi mắt nhắm chặt nhíu lại, khuôn mặt xinh đẹp hơi nhăn nhó khó chịu, cô xoay người, duỗi tay ra tắt tiếng chuông đồng hồ đi.
5 phút sau, cô gái mới từ từ mở mắt, cả người lười nhác ngồi dậy.
Khác xa với thành phố X, thành phố A không quá xô bồ, nơi đây thực trầm tĩnh, không xa hoa tráng lệ như thành phố X. Đây là điều cô cực kì thấy thoải mái.
Từ khi cô với anh trai và mẹ quyết định rời khỏi thành phố X, bọn họ đã chọn ở thành phố này, chọn một căn nhà nhỏ không quá rộng rãi quá mức.
Vân Khê không muốn liên quan đến Tịch Nam Dạ nữa, cô từng nghĩ đến việc sẽ trả thù hắn, nhưng đây việc cô rất mệt mỏi, chỉ cần không cô gặp lại hắn ta nữa, cô tự nguyện bỏ qua nỗi hận thù này, hoàn toàn không nhắc lại nữa.
Thế nhưng, Tịch Nam Dạ là kẻ có ảnh hưởng rất lớn, suốt hai tháng qua, thỉnh thoảng cô nghe thông tin về hắn làm cô không thể quên người đàn ông này được.
Vân Khê thở dài, cô đi bộ trên một con đường nhỏ, cô khoắc cho mình một áo gió màu trắng. Mùa thu của thành phố A khá lạnh, đặc biệt vào buổi sáng sớm và cho đến khi tầm trưa, nắng lại lên, thời tiết mới chuyển biến sang ấm hơn.
Công việc của cô hiện giờ là mở một quán trà sữa gần một trường Cao Trung * ngay gần đó. Hiện nay, đối tượng là các bạn trẻ yêu thích trà sữa rất nhiều, đặc biệt nhất là các bạn nữ. Vì vậy, để có thu nhập cô đã chọn vị trí đắc địa này.
Và đúng như vậy, quán trà sữa của cô thu hút không ít các bạn nữ sinh. Vân Khê cũng thích trà sữa, cô nhớ khi hồi còn học Cao Trung, cô đã mua cả một tủ trà sữa đến nỗi Vân Mộc không những sa sầm mặt mà còn không hết lời mắng miếc cô.
Cô đứng ở quầy bán hàng, khuôn mặt cúi gằm, tay phải cầm bút, có lẽ cô đang ghi chép gì đó. Lúc này, có người bước vào, nhưng cô không ngẩng đầu lên, cho rằng đó là khách:
” Xin chào! Quý khách muốn uống vị gì? “.
Người đàn ông cảm thấy buồn cười, không nhịn được châm chọc cô:
” Azzz…em không ngẩng đầu lên xem là ai? “.
” A! “. – Cô ngẩng đầu lên, đôi mắt loé lên tia bất ngờ: ” Pear, sao hôm nay rảnh đến đây thế? “.
Người đàn ông này, hình như không có thích trà sữa lắm đúng không nhỉ?
” Anh đến thăm em! “. – Anh cười nói, trên môi nở nụ cười nhu tình.