Cảnh Viên từng nghĩ rằng, người xấu cũng sẽ có giới hạn, thế nhưng ‘bạn tốt’ của nàng lại cho nàng một bài học hết sức sâu sắc, dùng hành động thực tế chứng minh cho nàng thấy thế nào là xấu xa không có điểm dừng.
Sau đó nàng lại nghĩ, nếu không có cách nào ngăn cản người khác làm chuyện xấu, vậy thì tự khống chế mình không được nhận ý tốt của người khác.
Tách bạch rõ ràng với người khác, nàng là nàng, người là người, dù tốt dù xấu cũng không liên quan đến nàng.
Cho nên nàng tạo một tấm màng ngăn cách với thế giới bên ngoài, chỉ chăm chăm sống là chính mình, nhưng Cố Khả Hinh lại cho nàng một cú đánh trời giáng, để nàng biết được, hóa ra, người như nàng, cũng sẽ biết lo lắng.
Bốn bề phòng nghỉ lặng ngắt như tờ, Cố Khả Hinh đã rời đi từ nửa tiếng trước, còn nàng vẫn ngồi một mình trước bạn trang điểm, bóng người trong gương có một một đôi mắt đờ đẫn, vẻ tức giận trên gương mặt đã bị thay thế bởi sự mờ mịt, khóe mắt nàng ửng đỏ nhưng lại chẳng có giọt nước nào.
Càng là những lúc thế này, lại càng nhớ Úc Trì, càng nhớ Tiêu Tình, nhớ đến sự tốt đẹp của hai người.
Cảnh Viên khẽ ho một tiếng, lồng ngực ngột ngạt khó chịu, ngoài cửa chợt truyền đến tiếng vang, Diệp Từ Tịch nhỏ giọng nói: “Cảnh tiểu thư?”
Giọng nói nhẹ nhàng và thận trọng, như thể sợ làm phiền đến nàng, Cảnh Viên quay đầu nhìn ra ngoài, không hiểu sao lại nhớ lại lời nói ban nãy của Cố Khả Hinh.
Dê vào bầy sói, cả đàn sói không dám động vào con dê, bởi vì đằng sau con dê này có hai con sư tử.
Cho nên, mọi người đều sợ nàng.
Nhưng ở dưới vòng tay che chở của bố mẹ, nàng có thể đi bao xa?
Cảnh Nguyên lại ho khan một tiếng, cảm giác ngột ngạt trong lồng ngực hóa thành một lưỡi dao, cứa vào đầu tim của nàng, tuy không có máu chảy nhưng lại làm nàng đau đến tái mặt.
“Vào đi.” Nàng thản nhiên nói với giọng điệu bình tĩnh.
Diệp Từ Tịch và Ngôn Khanh ở bên ngoài liếc nhìn nhau.
Lúc Cảnh Viên đi vào phòng nghỉ đã nói mình có chuyện muốn nói với Cố Khả Hinh, để bọn họ chờ ở ngoài, nhưng Cố Khả Hinh rời đi cũng được nửa giờ rồi mà vẫn chưa thấy nàng mở cửa, hiển nhiên bọn họ cũng không dám tự tiện đi vào, chỉ đành canh giữ ngoài cửa, đợi người trong hậu trường đi gần hết mới gõ cửa.
Ngôn Khanh vừa vào đã thấy Cảnh Viên ngồi trước bàn trang điểm, chưa tẩy trang, cũng chưa thay quần áo, cô hơi khó hiểu: “Cảnh Viên?”. Truyện Cổ Đại
Cảnh Viên nghiêng đầu nhìn cô, khóe mắt ửng đỏ, lông mi vừa cong vừa dài, ánh mắt toát lên vẻ mê man.
“Em làm sao thế?”
Cô vừa hỏi vừa đi qua, đứng đằng sau Cảnh Viên: “Sao không thay quần áo, cũng chưa tẩy trang nữa?”
“Bên ngoài vẫn đang chờ ăn cơm đấy.”
Buổi quảng bá kết thúc tốt đẹp, ba giờ trước,【 Đáng giá 】đã xuất hiện trên các nền tảng âm nhạc lớn, chỉ cần nhìn nhận xét và điểm đánh giá đã đủ để biết bài hát này nhất định sẽ hot, còn có rất nhiều dân mạng xem MV xong còn replay mấy lần, tự mình quảng bá nhưng lại giúp họ tiết kiệm không ít công sức.
Ngôn Khanh cũng đã xem MV, công bằng mà nói, từ dàn ý đến phong cách tổng thể đều thuộc tầng lớp thượng lưu.
Không quá chú trọng vào phương diện tình yêu nhưng cũng không thể tránh khỏi ý nghĩa của nó, cái chết của Giang Mộ Nam là phân đoạn đặc sắc nhất trong MV, ngay cả dáng vẻ khóc lóc thảm thiết của Cảnh Viên vẫn đang lởn vởn trong đầu Ngôn Khanh đến tận bây giờ.
Cô đã xem nhẹ sự bùng nổ và diễn xuất của Cảnh Viên.
Cư dân mạng cũng vô cùng ngạc nhiên, mới gần đây nàng còn đứng nơi đầu sóng ngọn gió, giờ đây tác phẩm đầu tay vừa ra mắt đã bị mọi người mang ra xoi mói, nhưng ngay cả những cư dân mạng khó tính cũng phải thừa nhận.
Màn thể hiện của Cảnh Viên trong MV này rất xuất sắc.
Còn có đoạn hai người có muốn hôn hay không kia, tạo thành sự đối lập với cái chết ở phía sau, càng là nỗi tiếc nuối khôn tả.
Mới vừa phát hành không bao lâu đã có người kêu to muốn thấy nàng và Cố Khả Hinh hợp tác đóng phim với nhau.
Cảnh Viên vẫn chưa biết chiều hướng trên mạng, nàng nghe thấy vậy, hít một hơi thật sâu trước gương, sau đó đứng dậy vào phòng thay đồ thay quần áo, khi tầm mắt nàng rơi trên quần áo của Cố Khả Hinh đang treo trên móc, tay nàng siết lấy vạt áo, nhìn đi chỗ khác.
Ngôn Khanh ở bên ngoài nhìn chăm chú vào bóng lưng của Cảnh Viên nói: “Em có thấy em ấy cứ là lạ chỗ nào không?”
Diệp Từ Tịch vội vàng gật đầu: “Có!”
“Dạo này em ấy làm sao vậy?”
“Em không biết.”
Tiếng Cảnh Viên mở cửa cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người, Ngôn Thanh vẫy tay với nàng: “Lại đây để chị tẩy trang cho em.”
Nàng đi qua ngồi trên ghế ngẩng đầu lên, mặc kệ Ngôn Khanh vân đang bận rộn trên mặt nàng, Diệp Từ Tịch nói: “Còn nửa giờ nữa là đến tiệc ăn mừng.”
Cô nàng hỏi Cảnh Viên: “Cảnh tiểu thư, chị vẫn đi chứ?”
Bình thường Cảnh Viên không thích tham gia mấy cuộc vui chơi tưng bừng kiểu này nhất, tiệc đóng máy cũng lười tham gia chứ đừng nói đến tiệc ăn mừng, cho nên cô nàng vẫn đắn đo không thôi.
Cảnh Viên nhìn vào gương mấy giây, người bên trong đã dần khôi phục dáng vẻ ngày thường, không có biểu cảm, sắc mặt lạnh lùng.
Nàng quay đầu nói: “Đi thôi.”
Diệp Từ Tịch dường như đang nghi ngờ lỗ tai mình có vấn đề, dùng tay ngoáy ngoáy, không thể tin được hỏi: “Vậy, vậy đi luôn à?”
Ngôn Khanh đẩy tay cô nàng: “Đi chứ.”
“Tiệc ăn mừng đương nhiên phải đi rồi.”
Cảnh Viên mím môi.
Lần này Diệp Từ Tịch đã hiểu ra, cô nàng ngoan ngoãn đứng sang bên cạnh.
Ngôn Khanh tẩy trang giúp Cảnh Viên xong rồi hỏi: “Cần trang điểm nữa không?”
Cảnh Viên khác hẳn với các nghệ sĩ khác, thường xuyên trang điểm nhẹ nhàng, nền tảng của nàng tốt, dù chỉ trang điểm nhẹ thôi cũng ăn đứt hàng tá nghệ sĩ bôi son trát phấn dày cộm rồi, nên là có trang điểm hay không cũng chả ảnh hưởng gì mấy.
Đôi mắt của người trong gương dần trở nên trong suốt, sáng ngời, đôi con ngươi đen láy, Cảnh Viên nhìn chằm chằm vào gương mấy giây, nghiêng đầu nói: “Phiền chị Ngôn giúp em trang điểm nhẹ một chút.”
“Được chứ!” Ngôn Khanh được sủng sinh lo, hầu hạ mấy vị thiên kim đại tiểu thư thế này chỉ có một thứ duy nhất không tốt, đó chính là trái tim chưa bao giờ ổn.
Chợt cao chợt thấp, chợt nhanh chợt chậm.
Chỉ một câu cảm ơn cũng có thể khiến Ngôn Khanh không rõ đông tây nam bắc ở hướng nào.
Ngôn Khanh giúp Cảnh Viên trang điểm một lớp nhẹ nhàng, tao nhã thanh lịch như bông sen mới nở, cô ngắm nhìn gương vài giây: “Trang điểm kiểu này có được không?”
“Rất đẹp.” Cảnh Viên nói tiếp: “Cảm ơn chị Ngôn.”
“Không cần không cần.” Ngôn Khanh buông cọ trang điểm trên tay xuống: “Vậy chúng ta đi thôi.”
Cảnh Viên đứng dậy, đi theo bên cạnh cô, nghe thấy cô nói: “Chị mới nhận cho em một bộ phim, là vai nữ phụ, vai này rất tốt, quan trọng nhất là không có cảnh kích tình lẫn cảnh hôn, chỉ có điều thời lượng lên hình cũng không nhiều lắm ——”
“Có kịch bản không ạ?” Cảnh Viên nghiêng đầu, Ngôn Khanh nói: “Có, đợi lát nữa cơm nước xong rồi chị sẽ đưa cho em.”
Cảnh Viên khẽ gật đầu.
Nàng đi đến khách sạn nơi tổ chức tiệc mừng, hai tay nắm chặt, đầu óc hỗn loạn cũng dần lấy lại tỉnh táo.
Đúng như lời Cố Khả Hinh, trước kia nàng chưa từng nghi ngờ, bây giờ cũng sẽ như thế, trên tay nàng tất nhiên sẽ có ‘chứng cứ’ về việc làm của mẹ nàng, nàng có thể mượn sức nhà họ Cảnh để Cố Khả Hinh phải rời đi, nhưng lại khó có thể đề phòng, người này là một con rắn độc, không ai có thể đoán được khi nào cô sẽ quay lại cắn người ta một cái.
Lúc trước bởi vì Vọng Thư mà quan hệ giữa nhà họ Cảnh với Tiêu Tình xấu đi, nếu cô mượn tay của nhà họ Tiêu —— cũng không phải là điều không thể.
Cô có thể tính kế cả bố mẹ của nàng, Cảnh Viên không nghĩ trên đời này còn có việc gì mà cô không làm được.
Cho nên, phải nhịn, phải nuốt xuống cục tức này.
Nuốt không trôi cũng phải nuốt!
Quai hàm Cảnh Viên căng ra, môi mím chặt, lồng ngực cuồn cuộn nhưng lại chẳng thể nhìn ra chút gì trên mặt.
Lúc đến nơi tổ chức tiệc mừng cũng vừa hay đến giờ cơm, Kỳ Liên giúp bọn họ sắp xếp chỗ ngồi, Cảnh Viên lạnh lùng đảo mắt một vòng, cũng không nhìn thấy bóng dáng của Cố Khả Hinh, sau lưng còn có người đang thảo luận.
“Sao Cố tiểu thư lại không đến nhỉ?”
“Nghe nói là đi thử vai cho phim mới, không kịp đến.”
“Cố tiểu thư đúng là tận tâm với công việc, người như thế mà không nổi thì đúng là đạo trời khó chứa.”
Cảnh Viên rũ mắt, ngồi trên ghế nghe bọn họ nói chuyện, cảm xúc lại càng cuồn cuộn mãnh liệt, nàng cũng từng như thế, ôm ý nghĩ đơn giản trong đầu, cảm thấy Cố Khả Hinh rất tốt, không nổi, đạo trời khó chứa.
Đúng là biết người, biết mặt, không biết lòng.
“Cảnh tiểu thư.” Một cái chén được đưa đến: “Quay phim vất vả rồi, muốn uống một chén không?”
Ngôn Khanh giúp nàng từ chối: “Có lỗi quá, tửu lượng của Cảnh Viên không tốt, em ấy không…”
Cảnh Viên giữ sắc mặt như thường nhận chén từ trên tay Tống Khê, mở miệng nói: “Tống tiểu thư cũng vất vả.”
Khóe miệng Tống Khê nhếch lên một nụ cười, cô có phong cách ăn mặc quái dị, tính cách quái đản, tuy được mệnh danh là tiểu Thiên hậu nhưng nhân duyên lại rất bình thường, cô rất thích Cảnh Viên bởi vì cô nghĩ, hai người họ là cùng một kiểu người.
Vừa hay, Cảnh Viên không từ chối cô.
(đúng là bé thỏ trắng chưa trải sự đời =)))
Tống Khê ngồi xuống bên cạnh nàng: “Lát nữa cơm nước xong Cảnh tiểu thư có rảnh không?”
Cảnh Viên nghiêng đầu: “Tống tiểu thư có việc?”
“Cũng không có gì đặc biệt.” Tống Khê cười: “Chỉ là muốn mời một mình Cảnh tiểu thư uống một chén.”
Nói xong, cô gõ ngón tay lên mặt bàn, ý tứ rõ ràng, Cảnh Viên không rõ lắm những quy tắc này nhưng vẫn có thể hiểu được ý của cô, nàng rũ mắt, khựng lại mấy giây, cười: “Xin lỗi cô Tống, chút nữa tôi còn phải đi thử vai.”
Tống Khê nhướng mày: “Hóa ra Cảnh tiểu thư rất bận.”
Cảnh Viên mím môi cười cười, không đáp lời.
Tống Khê thấy hẹn không được người lại cầm chén đi sang một bàn khác, Cảnh Viên ngồi trước bàn nhìn cái chén rồi lại nhìn mọi người xung quanh đang nâng ly cạn chén, mặt mày tươi cười đón nhận, nhưng trong đó có mấy phần thật lòng?
Nàng lắc đầu, nâng chén lên uống một hơi cạn sạch.
Hôm nay nàng thật sự không ổn, bình thường không thích nhất là uống rượu nhưng bây giờ lại uống rất nhiều chén, Ngôn Khanh sợ nàng xảy ra chuyện, đến nỗi đi vệ sinh cũng phải đi theo, vừa nhìn thấy nàng đi ra từ nhà vệ sinh Ngôn Khanh đã vội hỏi: “Có khỏe không?”
“Không thì chúng ta đi về trước? Để chị nói một tiếng với Kỳ Liên.”
Cảnh Viên cũng uống khá nhiều, đầu váng mắt hoa, nàng lắc đầu, nghiêng đầu, ánh mắt mông lung, Ngôn Khanh gọi: “Cảnh Viên.”
Cảnh Viên hoàn hồn: “Dạ.”
Câu trả lời không chút gợn sóng, giọng nói trầm thấp, tình trạng cũng không tệ lắm, Ngôn Khanh nói: “Em đứng đây đợi chị, chị đi nói với Kỳ Liên một tiếng rồi chị đưa em về.”
Cảnh Viên cũng không muốn trở lại bàn rượu, nàng gật đầu: “Vâng.”
Sau khi Ngôn Khanh rời đi nàng lùi về sau hai bước, nhà vệ sinh nối liền với hành lang, nàng đứng ở đó, nhìn vào trong, không nhúc nhích, sau lưng nàng có người đang đạp giày cao gót đi đến, nàng nghiêng người đi vào hành lang.
Bên trong với bên ngoài được ngăn cách với nhau bởi một cánh cửa, Cảnh Viên thấy người bước vào là Tống Khê vừa mới bị mình từ chối, nàng cũng không muốn hai người gặp gỡ riêng.
Ngoài cửa truyền đến tiếng thì thầm nói chuyện.
“Chị Tống, chị hẹn Cảnh tiểu thư à?”
Tống Khê cúi đầu nhìn đường: “Hẹn rồi.”
Trợ lý tò mò: “Có thành công không?”
Tống Khê cười khẽ, vươn tay vỗ vai trợ lý: “Không, cô ấy từ chối rồi.”
“Cũng phải.” Trợ lý gật đầu: “Em nghe nói cô ấy rất khó hẹn.”
Nàng nói xong lại nhìn Tống Khê, nịnh hót: “Xì, thanh cao gì chứ, nếu không phải cô ấy là người nhà họ Cảnh…”
Tiếng nói đột nhiên biến mất, Cảnh Viên đang đứng trong hành lang, chuông điện thoại đột nhiên reo lên, nàng cúi đầu xem thử, là do Ngôn Khanh quay về không thấy nàng nên gọi điện thoại.
“Em đi đâu thế.” Ngôn Khanh thở phào một hơi: “Làm chị sợ muốn chết.”
Tuy chỗ này không phải ai cũng vào được nhưng Cảnh Viên đang say, cô thật sự sợ nàng tùy tiện theo người ta đi mất rồi.
Cảnh Viên thấy cô lo lắng như thế cũng không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, ánh mắt sáng như sao.
Ngôn Khanh hơi khó hiểu, cô vươn tay quơ quơ: “Cảnh Viên?”
Cô nói nhỏ: “Say rượu à?”
Say.
Đúng là có hơi say.
Nhưng say rồi cũng không quên được sự kiềm chế đến khó chịu, sự ngột ngạt, bức bối trong lồng ngực, đau vô cùng.
Cảnh Viên bình ổn hô hấp, nói nhỏ: “Chúng ta có về không?”
“Bây giờ về.” Ngôn Khanh nói: “Chị đánh tiếng với đạo diễn Kỳ rồi.”
Cảnh Viên không chút do dự cúi đầu nói: “Đi thôi.”
Ngôn Khanh đi theo phía sau nàng.
Hai người ra khỏi khách sạn đến bãi đõ xe, Diệp Từ Tịch đã chờ ở đây từ sớm, vừa thấy hai người đã vội vàng mở cửa xe, Cảnh Viên lên xe, Ngôn Khanh nói: “Em uống nhiều rồi, lát nữa về nhà nhớ nghỉ ngơi cho tốt.”
“Chị Ngôn.” Cảnh Viên hỏi: “Kịch bản đâu.”
“À ừ.” Ngôn Khanh lấy ra một túi tài liệu từ trong túi xách: “Ở trong này.”
Cảnh Viên dùng hai tay nhận lấy túi tài liệu, đầu óc lúc say có chơi choáng váng, hai gò má ửng đỏ nhưng hai mắt lại sáng ngời đến lạ thường, con ngươi đen như mực, sâu không thấy đáy, nàng quay đầu nhìn Ngôn Khanh, nói: “Chị Ngôn, em có thể nhờ chị một việc được không?”
Ngôn Khanh vội hỏi: “Em nói đi.”
Cảnh Viên nắm lấy túi tài liệu bên cạnh, ngón tay miết chặt, đầu ngón tay trắng bệch, nàng mím môi, qua mấy giây mới nói: “Có thể ——”
Nàng khẽ thở ra một hơi, tiếp tục nói: “Có thể cho em thêm tài nguyên được không?”
Ngôn Khanh ngây ngẩn cả người.
– ————————————
Tác giả có điều muốn nói:
Cảnh Viên: Hôm nay không vui.
Cố Khả Hinh: Vì không gặp được chị à?
Cảnh Viên: Cút.
Cố Khả Hinh:……