Vừa lúc này, cấp dưới Trần Doanh bước vào, Bảo Đăng liền bỏ đi về phòng. Đợi sau khi nghe tiếng đóng cửa, Trần Doanh mới sấn tới hỏi Quế Anh:
– Cô mới bị đội trưởng mắng đúng hơm?
Quế Anh tặc lưỡi:
– Không biết ổng nghĩ gì trong đầu nữa! Có chuyện mà không chịu điều người đi tìm hiểu!
Tuy Trần Doanh chưa hiểu chuyện gì, nhưng cậu khá rõ tính khí của Bảo Đăng:
– y da! Đội trưởng kĩ tính. Chừng nào đó là một vụ án rõ ràng và được cấp trên gật đầu thì anh ấy mới được dùng nhân lực của đồn cảnh sát. Dăm ba cái nghi ngờ vô căn cứ hay gì đó thì không đủ cơ sở để điều người đi đâu!
– V-Vậy à… tôi cứ tưởng…
– Tưởng có chức đội trưởng là muốn làm gì thì làm à? Ha ha, cô đơn thuần quá rồi đó!
Hèn chi Bảo Đăng cứ nhấn mạnh việc đó là vụ án không thuộc tỉnh của mình. Quế Anh hiểu ra, là do mình quá hấp tấp khi bảo anh ấy phải làm này làm nọ.
– Haizz, mà ảnh khó tính như thế cũng phải thôi. Già rồi, 32 tuổi rồi chứ ít gì. Chắc cũng hơn cô khoảng chục tuổi nhỉ?
Hai con mắt của cô gái tròn xoe:
– Hả? B-Ba mươi hai? Hơn tôi tận 12 tuổi cơ á? Sao nhìn trẻ thế?
– Haizz, cũng may là nhìn trẻ đẹp đó. Chứ chừng đó mà vẫn chưa cưới là bị xì xầm nhiều lắm. Chắc do vết thương tâm lý quá lớn.
Câu thở dài của Trần Doanh làm cho Quế Anh tò mò:
– Vết thương tâm lý? Đã có chuyện gì ư?
– Cô chưa biết à? Bạn gái cũ của đội trưởng là tội phạm buôn bán ma tuý đó!
– Hảaa?
Viên cảnh sát trẻ Trần Doanh ngó tới ngó lui xem có ai không. May mắn là mọi người đã đi ăn cơm trưa. Cậu ghé sát, thì thầm:
– Đội trưởng bị cô ta lừa. Tôi nghe kể, cô ta đã tiếp cận đội trưởng và lợi dụng anh ấy để chiếm niềm tin của bên cảnh sát.
– Ồ? Lừa được cả anh Bảo Đăng cơ á?
– Tôi không rõ lắm!… Nhiều năm trước, đội trưởng vẫn còn là lính thôi chứ chưa lên chức. Sau khi nghe nói có vụ giao dịch ma tuý ở gần đây, anh ấy đã kéo đàn kéo đống đến để bắt quả tang bọn tội phạm. Nào ngờ đến nơi thì thấy bạn gái mình đang nhận tiền bẩn, còn đứng hút thuốc, chửi thề.
– Chắc lúc đó ảnh khó xử lắm ha?
– Đương nhiên rồi! Cô nghĩ xem, tự nhiên người mình yêu thương lại phạm tội. Ai mà không đau đớn cho được?… Mặc dù là đội trưởng bị cô ta lừa, nhưng anh ấy vẫn luôn tự trách. Nếu lúc đó chỉ có một mình anh phát hiện, anh sẽ khuyên cô ấy ra đầu thú. Như vậy thì bạn gái anh đã không lãnh án chung thân.
– Anh ấy… tự trách ư?
– Ừ! Dù sao họ cũng chia tay khi cô gái đó hầu toà rồi. Lúc đó tôi mới vào làm nên chưa nắm được nhiều thông tin.
Một khoảng lặng trong tâm hồn của Quế Anh. Cố Bảo Đăng chắc hẳn phải yêu cô gái đó nhiều lắm, thì mới tự dằn vặt và gom hết lỗi lầm về phía bản thân.
– Anh có trải qua cảm giác đó bao giờ chưa? Kiểu… người thân quen của mình là người xấu ấy…
Quế Anh hỏi. Thật ra cô muốn tìm ra cách giải quyết đối với ông bà chủ của mình. Tuy họ mang ơn cứu mạng, nhưng họ lại gắn liền với sự cấm đoán, muộn phiền. Và gần đây nhất chính là vụ bán thể xác cô cho Hi Thành.
Trần Doanh thở dài:
– Đang trải qua đây! Bạn tôi phạm tội, nhưng tội này không lớn lắm. Tôi đang khuyên cậu ấy ra đầu thú. Có hẹn tuần sau gặp mặt nói chuyện rồi.
– Là bạn thân của anh à?
– Không hẳn. Này kiểu bạn cũ hồi cấp 2… Mà thôi, không nói nữa. Đi ăn đê!
————————-
Vài ngày trôi qua, Quế Anh dần quen với công việc và môi trường của tổ điều tra. Nhưng thời gian này, trong khu vực họ thụ lý thì lại không xảy ra nhiều vụ án lắm. Có chăng thì chỉ điều tra các vụ xưa cũ chưa có lời giải.
Đối với vụ “sát nhân 18 tuổi” lừng lẫy của Thượng tướng Hoàng, Quế Anh cứ thấy canh cánh trong lòng. Bây giờ có 1 tên tội phạm đã khai ra tình tiết vụ án vô cùng khớp. Hắn mới là hung thủ năm đó ư? Đây là một sự ngẫu nhiên, hay Thượng tướng đã mắc phải sai lầm?
“Cộc cộc”.
– Vào đi.
Quế Anh mở cửa phòng, tiến lại rồi đặt xấp giấy lên bàn:
– Tài liệu anh kêu tôi in.
– Ừm, cảm ơn.
Thấy Cố Bảo Đăng đang chăm chú xem gì đó. Quế Anh nói:
– Sáng sớm anh chưa ăn sáng mà đã làm việc như vậy hại sức khỏe lắm!
Bảo Đăng thờ ơ đáp:
– Tôi không có hứng ăn uống.
– Bộ đợi có hứng mới ăn hả? Nếu muốn có sức khỏe để tìm ra chân tướng các vụ án thì anh mau ăn gì đi chứ!
Không khí im lặng vài giây trước khi Bảo Đăng đứng dậy khỏi ghế:
– Đi thôi. Tôi mời cô bữa sáng.
Cô gái vui vẻ theo sau chàng trai như một cái đuôi nhỏ. Lúc đợi anh khóa cửa phòng, cô hỏi nhỏ:
– Mà nè, cái vụ lần trước tôi bảo là hiện trường nó giống giống vụ “sát nhân 18 tuổi”… Anh có định điều tra thử không?
Bảo Đăng có khựng lại, nhưng rồi anh nhanh chóng tiếp tục khóa cửa, đáp:
– Có. Nhưng tôi sẽ tự mình tìm hiểu, không lôi lực lượng cảnh sát vào.
– Vậy thì tôi sẽ hỗ trợ anh!
Nụ cười và ánh mắt óng ánh tựa mặt biển của Quế Anh bỗng làm cho con tim chàng trai đập loạn. Anh bối rối quay lưng bỏ đi:
– Ừm… Sao cũng được.
Vừa lúc này, cấp dưới Trần Doanh bước vào, Bảo Đăng liền bỏ đi về phòng. Đợi sau khi nghe tiếng đóng cửa, Trần Doanh mới sấn tới hỏi Quế Anh:
– Cô mới bị đội trưởng mắng đúng hơm?
Quế Anh tặc lưỡi:
– Không biết ổng nghĩ gì trong đầu nữa! Có chuyện mà không chịu điều người đi tìm hiểu!
Tuy Trần Doanh chưa hiểu chuyện gì, nhưng cậu khá rõ tính khí của Bảo Đăng:
– y da! Đội trưởng kĩ tính. Chừng nào đó là một vụ án rõ ràng và được cấp trên gật đầu thì anh ấy mới được dùng nhân lực của đồn cảnh sát. Dăm ba cái nghi ngờ vô căn cứ hay gì đó thì không đủ cơ sở để điều người đi đâu!
– V-Vậy à… tôi cứ tưởng…
– Tưởng có chức đội trưởng là muốn làm gì thì làm à? Ha ha, cô đơn thuần quá rồi đó!
Hèn chi Bảo Đăng cứ nhấn mạnh việc đó là vụ án không thuộc tỉnh của mình. Quế Anh hiểu ra, là do mình quá hấp tấp khi bảo anh ấy phải làm này làm nọ.
– Haizz, mà ảnh khó tính như thế cũng phải thôi. Già rồi, 32 tuổi rồi chứ ít gì. Chắc cũng hơn cô khoảng chục tuổi nhỉ?
Hai con mắt của cô gái tròn xoe:
– Hả? B-Ba mươi hai? Hơn tôi tận 12 tuổi cơ á? Sao nhìn trẻ thế?
– Haizz, cũng may là nhìn trẻ đẹp đó. Chứ chừng đó mà vẫn chưa cưới là bị xì xầm nhiều lắm. Chắc do vết thương tâm lý quá lớn.
Câu thở dài của Trần Doanh làm cho Quế Anh tò mò:
– Vết thương tâm lý? Đã có chuyện gì ư?
– Cô chưa biết à? Bạn gái cũ của đội trưởng là tội phạm buôn bán ma tuý đó!
– Hảaa?
Viên cảnh sát trẻ Trần Doanh ngó tới ngó lui xem có ai không. May mắn là mọi người đã đi ăn cơm trưa. Cậu ghé sát, thì thầm:
– Đội trưởng bị cô ta lừa. Tôi nghe kể, cô ta đã tiếp cận đội trưởng và lợi dụng anh ấy để chiếm niềm tin của bên cảnh sát.
– Ồ? Lừa được cả anh Bảo Đăng cơ á?
– Tôi không rõ lắm!… Nhiều năm trước, đội trưởng vẫn còn là lính thôi chứ chưa lên chức. Sau khi nghe nói có vụ giao dịch ma tuý ở gần đây, anh ấy đã kéo đàn kéo đống đến để bắt quả tang bọn tội phạm. Nào ngờ đến nơi thì thấy bạn gái mình đang nhận tiền bẩn, còn đứng hút thuốc, chửi thề.
– Chắc lúc đó ảnh khó xử lắm ha?
– Đương nhiên rồi! Cô nghĩ xem, tự nhiên người mình yêu thương lại phạm tội. Ai mà không đau đớn cho được?… Mặc dù là đội trưởng bị cô ta lừa, nhưng anh ấy vẫn luôn tự trách. Nếu lúc đó chỉ có một mình anh phát hiện, anh sẽ khuyên cô ấy ra đầu thú. Như vậy thì bạn gái anh đã không lãnh án chung thân.
– Anh ấy… tự trách ư?
– Ừ! Dù sao họ cũng chia tay khi cô gái đó hầu toà rồi. Lúc đó tôi mới vào làm nên chưa nắm được nhiều thông tin.
Một khoảng lặng trong tâm hồn của Quế Anh. Cố Bảo Đăng chắc hẳn phải yêu cô gái đó nhiều lắm, thì mới tự dằn vặt và gom hết lỗi lầm về phía bản thân.
– Anh có trải qua cảm giác đó bao giờ chưa? Kiểu… người thân quen của mình là người xấu ấy…
Quế Anh hỏi. Thật ra cô muốn tìm ra cách giải quyết đối với ông bà chủ của mình. Tuy họ mang ơn cứu mạng, nhưng họ lại gắn liền với sự cấm đoán, muộn phiền. Và gần đây nhất chính là vụ bán thể xác cô cho Hi Thành.
Trần Doanh thở dài:
– Đang trải qua đây! Bạn tôi phạm tội, nhưng tội này không lớn lắm. Tôi đang khuyên cậu ấy ra đầu thú. Có hẹn tuần sau gặp mặt nói chuyện rồi.
– Là bạn thân của anh à?
– Không hẳn. Này kiểu bạn cũ hồi cấp 2… Mà thôi, không nói nữa. Đi ăn đê!
————————-
Vài ngày trôi qua, Quế Anh dần quen với công việc và môi trường của tổ điều tra. Nhưng thời gian này, trong khu vực họ thụ lý thì lại không xảy ra nhiều vụ án lắm. Có chăng thì chỉ điều tra các vụ xưa cũ chưa có lời giải.
Đối với vụ “sát nhân 18 tuổi” lừng lẫy của Thượng tướng Hoàng, Quế Anh cứ thấy canh cánh trong lòng. Bây giờ có 1 tên tội phạm đã khai ra tình tiết vụ án vô cùng khớp. Hắn mới là hung thủ năm đó ư? Đây là một sự ngẫu nhiên, hay Thượng tướng đã mắc phải sai lầm?
“Cộc cộc”.
– Vào đi.
Quế Anh mở cửa phòng, tiến lại rồi đặt xấp giấy lên bàn:
– Tài liệu anh kêu tôi in.
– Ừm, cảm ơn.
Thấy Cố Bảo Đăng đang chăm chú xem gì đó. Quế Anh nói:
– Sáng sớm anh chưa ăn sáng mà đã làm việc như vậy hại sức khỏe lắm!
Bảo Đăng thờ ơ đáp:
– Tôi không có hứng ăn uống.
– Bộ đợi có hứng mới ăn hả? Nếu muốn có sức khỏe để tìm ra chân tướng các vụ án thì anh mau ăn gì đi chứ!
Không khí im lặng vài giây trước khi Bảo Đăng đứng dậy khỏi ghế:
– Đi thôi. Tôi mời cô bữa sáng.
Cô gái vui vẻ theo sau chàng trai như một cái đuôi nhỏ. Lúc đợi anh khóa cửa phòng, cô hỏi nhỏ:
– Mà nè, cái vụ lần trước tôi bảo là hiện trường nó giống giống vụ “sát nhân 18 tuổi”… Anh có định điều tra thử không?
Bảo Đăng có khựng lại, nhưng rồi anh nhanh chóng tiếp tục khóa cửa, đáp:
– Có. Nhưng tôi sẽ tự mình tìm hiểu, không lôi lực lượng cảnh sát vào.
– Vậy thì tôi sẽ hỗ trợ anh!
Nụ cười và ánh mắt óng ánh tựa mặt biển của Quế Anh bỗng làm cho con tim chàng trai đập loạn. Anh bối rối quay lưng bỏ đi:
– Ừm… Sao cũng được.