Tia Sáng Nhỏ Của Đội Trưởng Cố

Chương 4: Một vụ bế tắc



Quế Anh ngồi ở đó ăn cơm, vô tình nghe được vài câu trong cuộc trò chuyện ở đồn. Hình như họ đang vướng phải một vụ nào đó.

“Đội trưởng, các chủ tiệm hoa trong phạm vi đều có bằng chứng ngoại phạm”.

“Được. Cậu gửi ghi âm và bản ghi chép cho tôi để ngày mai còn lên họp với công an thành phố một chuyến”.

“Vụ này khó nhỉ? Bây giờ manh mối bị đứt đoạn luôn rồi“.

“Thôi, mai điều tra tiếp. Cậu đi nghỉ đi. Chút nữa tôi sẽ nghiên cứu sau”.

Các điều tra viên rời đi. Văn phòng chỉ còn lại hai người. Quế Anh vừa nhai vừa hỏi:

– Bộ mấy anh đang tìm hiểu vụ gì hả?

– Ừ. Án mạng.

Câu nói cụt ngủn của Cố Bảo Đăng khiến cô gái rợn tóc gáy. Hoá ra chỗ này là nơi điều tra các vụ án giết người trong khu vực trải dài từ rìa thành phố đến tận biên giới.

Người đối diện với cô chắc hẳn đã gặp rất nhiều tên sát nhân máu lạnh. Quế Anh nuốt ực miếng cơm vì rén. Cô không dám hỏi gì thêm. Trong lúc ngẫm nghĩ về vụ án, Bảo Đăng buộc miệng hỏi:

– Này… cô là con gái, cô nói thử xem. Nếu thích hoa, liệu cô có mua nó để làm quà tặng cho người khác không?

Quế Anh khá bất ngờ vì câu hỏi nhưng có thể nhanh chóng trả lời:

– Tùy trường hợp! Nhưng tặng quà thì phải xem xem có phù hợp với đối phương không chứ! Đâu phải ai cũng có thời gian chăm sóc hoa!

Bảo Đăng gật gù suy ngẫm:

– Nếu là vậy thì chiều hôm đó cô ta đã đi đâu nhỉ?

– Ý anh là sao?

Lúc này anh mới kể:

– Có một cô gái bị sát hại và bị chặt xác ở ngoại ô này. Nhưng nơi đây nhiều điểm mù camera nên không thể phán đoán được nơi cuối cùng cô ta đã đến.

– G-Gì nghe ghê vậy!?… Thế thì mấy anh thử tìm khu vực xung quanh nơi phát hiện ra xác xem.

Quế Anh toát mồ hôi. Cũng phải, lần đầu tiên trực tiếp nghe mấy vụ này mà, sao mà thấy bình thường được. Bảo Đăng khoanh tay trước ngực, tặc lưỡi vì bất lực:

– Đã điều tra kỹ lắm rồi! Thi thể được phát hiện trong một cái bọc ở dưới cống trong trung tâm thành phố. Nhưng quê quán nạn nhân và hiện trường đầu tiên lại là ở khu Tây Bắc này. Chúng tôi đã xem qua tất cả các camera và lần cuối cô ấy xuất hiện là vẫn là ở gần đây. Cách duy nhất để đến trung tâm thành phố mà không lọt vào khung hình, đó chính là cái xác đã bị hung thủ chặt ra và bí mật di chuyển… Tiếc là manh mối bị đứt đoạn khi không có camera ghi lại điểm đến cuối cùng của nạn nhân…

Quế Anh gãi đầu, sợ nhưng cũng tò mò:

– V-Vậy là mấy anh nghi ngờ cô ấy đi mua hoa à?

– Ừm. Nạn nhân rất thích hoa và có ghi chú lại rằng sẽ đi mua hoa làm quà tặng cho bạn bè.

– Và các anh đã thẩm vấn hết các chủ tiệm hoa nằm trong khu vực không có camera. Nhưng vẫn không có kết quả gì?

Sự nhạy bén của Quế Anh khiến Cố Bảo Đăng ấn tượng. Khoé môi anh nhếch lên:

– Cô nghe lén giỏi nhỉ?

– Gì chứ!? Mấy người nói chuyện to rồi còn đổ thừa?

Bảo Đăng đảo mắt, thở dài:

– Haizz… Sao tôi lại rỗi hơi kể chuyện vụ án cho cô nhỉ… Cô lo mà ăn uống xong đi! Tí nữa tôi đưa cô cho bên trực ban của tỉnh. Họ sẽ đọc tường trình và giúp cô về với gia đình.

Quế Anh giãy nãy:

– Ơ! Không! Em đang đi tìm việc làm để tự sinh sống! Em chỉ cần cảnh sát công khai đính chính rằng em không phải ăn trộm mà thôi! Không cần về với gia đình!

Bảo Đăng không trả lời mà tiếp tục cắm mặt vào đống giấy tờ hồ sơ vụ án. Không khí im lặng, Quế Anh thấy anh ta khó ưa liền lẩm bẩm:

– Xí, suy luận kiểu gì mà người ta thích hoa thì phải đi mua hoa làm quà chứ? Biết đâu cô ấy đi mua…

Đột nhiên cô reo lên:

– A! Có khi nào là hoa giả không?

Ánh mắt của Bảo Đăng khẽ chuyển hướng, đưa lên nhìn Quế Anh. Cô nổi da gà:

– Ê ê… Giỡn thôi mà… Nếu làm anh mất tập trung thì cho tôi xin lỗi…

Giọng Bảo Đăng cất lên, vừa trầm vừa nghiêm:

– Sao cô lại nghĩ là hoa giả?

– Thì nếu bạn bè cô ấy cũng thích hoa thì việc gì phải ghi chú là “thứ mình thích“. Với lại hoa giả thì không cần phải chăm sóc các thứ, người không biết gì về hoa cũng trưng được.

Suy luận của Quế Anh đang đúng hướng nhưng cách triển khai và diễn đạt còn chưa đủ sâu. Tuy nhiên, bằng đó đã đủ so với một điều tra viên chuyên nghiệp.

Đôi mắt Bảo Đăng cong nhẹ và hai khoé miệng nhếch lên:

– Tôi hiểu rồi. Cảm ơn cô.

Khoảnh khắc anh ấy mỉm cười, trái tim Quế Anh bỗng dưng kêu rộn ràng. Nghe đi nghe lại thì trong đầu cô chỉ có ba chữ:

“Đẹp trai quá! Đẹp trai quá!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
Tia Sáng Nhỏ Của Đội Trưởng Cố

Chương 4: Một vụ bế tắc



Quế Anh ngồi ở đó ăn cơm, vô tình nghe được vài câu trong cuộc trò chuyện ở đồn. Hình như họ đang vướng phải một vụ nào đó.

“Đội trưởng, các chủ tiệm hoa trong phạm vi đều có bằng chứng ngoại phạm”.

“Được. Cậu gửi ghi âm và bản ghi chép cho tôi để ngày mai còn lên họp với công an thành phố một chuyến”.

“Vụ này khó nhỉ? Bây giờ manh mối bị đứt đoạn luôn rồi“.

“Thôi, mai điều tra tiếp. Cậu đi nghỉ đi. Chút nữa tôi sẽ nghiên cứu sau”.

Các điều tra viên rời đi. Văn phòng chỉ còn lại hai người. Quế Anh vừa nhai vừa hỏi:

– Bộ mấy anh đang tìm hiểu vụ gì hả?

– Ừ. Án mạng.

Câu nói cụt ngủn của Cố Bảo Đăng khiến cô gái rợn tóc gáy. Hoá ra chỗ này là nơi điều tra các vụ án giết người trong khu vực trải dài từ rìa thành phố đến tận biên giới.

Người đối diện với cô chắc hẳn đã gặp rất nhiều tên sát nhân máu lạnh. Quế Anh nuốt ực miếng cơm vì rén. Cô không dám hỏi gì thêm. Trong lúc ngẫm nghĩ về vụ án, Bảo Đăng buộc miệng hỏi:

– Này… cô là con gái, cô nói thử xem. Nếu thích hoa, liệu cô có mua nó để làm quà tặng cho người khác không?

Quế Anh khá bất ngờ vì câu hỏi nhưng có thể nhanh chóng trả lời:

– Tùy trường hợp! Nhưng tặng quà thì phải xem xem có phù hợp với đối phương không chứ! Đâu phải ai cũng có thời gian chăm sóc hoa!

Bảo Đăng gật gù suy ngẫm:

– Nếu là vậy thì chiều hôm đó cô ta đã đi đâu nhỉ?

– Ý anh là sao?

Lúc này anh mới kể:

– Có một cô gái bị sát hại và bị chặt xác ở ngoại ô này. Nhưng nơi đây nhiều điểm mù camera nên không thể phán đoán được nơi cuối cùng cô ta đã đến.

– G-Gì nghe ghê vậy!?… Thế thì mấy anh thử tìm khu vực xung quanh nơi phát hiện ra xác xem.

Quế Anh toát mồ hôi. Cũng phải, lần đầu tiên trực tiếp nghe mấy vụ này mà, sao mà thấy bình thường được. Bảo Đăng khoanh tay trước ngực, tặc lưỡi vì bất lực:

– Đã điều tra kỹ lắm rồi! Thi thể được phát hiện trong một cái bọc ở dưới cống trong trung tâm thành phố. Nhưng quê quán nạn nhân và hiện trường đầu tiên lại là ở khu Tây Bắc này. Chúng tôi đã xem qua tất cả các camera và lần cuối cô ấy xuất hiện là vẫn là ở gần đây. Cách duy nhất để đến trung tâm thành phố mà không lọt vào khung hình, đó chính là cái xác đã bị hung thủ chặt ra và bí mật di chuyển… Tiếc là manh mối bị đứt đoạn khi không có camera ghi lại điểm đến cuối cùng của nạn nhân…

Quế Anh gãi đầu, sợ nhưng cũng tò mò:

– V-Vậy là mấy anh nghi ngờ cô ấy đi mua hoa à?

– Ừm. Nạn nhân rất thích hoa và có ghi chú lại rằng sẽ đi mua hoa làm quà tặng cho bạn bè.

– Và các anh đã thẩm vấn hết các chủ tiệm hoa nằm trong khu vực không có camera. Nhưng vẫn không có kết quả gì?

Sự nhạy bén của Quế Anh khiến Cố Bảo Đăng ấn tượng. Khoé môi anh nhếch lên:

– Cô nghe lén giỏi nhỉ?

– Gì chứ!? Mấy người nói chuyện to rồi còn đổ thừa?

Bảo Đăng đảo mắt, thở dài:

– Haizz… Sao tôi lại rỗi hơi kể chuyện vụ án cho cô nhỉ… Cô lo mà ăn uống xong đi! Tí nữa tôi đưa cô cho bên trực ban của tỉnh. Họ sẽ đọc tường trình và giúp cô về với gia đình.

Quế Anh giãy nãy:

– Ơ! Không! Em đang đi tìm việc làm để tự sinh sống! Em chỉ cần cảnh sát công khai đính chính rằng em không phải ăn trộm mà thôi! Không cần về với gia đình!

Bảo Đăng không trả lời mà tiếp tục cắm mặt vào đống giấy tờ hồ sơ vụ án. Không khí im lặng, Quế Anh thấy anh ta khó ưa liền lẩm bẩm:

– Xí, suy luận kiểu gì mà người ta thích hoa thì phải đi mua hoa làm quà chứ? Biết đâu cô ấy đi mua…

Đột nhiên cô reo lên:

– A! Có khi nào là hoa giả không?

Ánh mắt của Bảo Đăng khẽ chuyển hướng, đưa lên nhìn Quế Anh. Cô nổi da gà:

– Ê ê… Giỡn thôi mà… Nếu làm anh mất tập trung thì cho tôi xin lỗi…

Giọng Bảo Đăng cất lên, vừa trầm vừa nghiêm:

– Sao cô lại nghĩ là hoa giả?

– Thì nếu bạn bè cô ấy cũng thích hoa thì việc gì phải ghi chú là “thứ mình thích“. Với lại hoa giả thì không cần phải chăm sóc các thứ, người không biết gì về hoa cũng trưng được.

Suy luận của Quế Anh đang đúng hướng nhưng cách triển khai và diễn đạt còn chưa đủ sâu. Tuy nhiên, bằng đó đã đủ so với một điều tra viên chuyên nghiệp.

Đôi mắt Bảo Đăng cong nhẹ và hai khoé miệng nhếch lên:

– Tôi hiểu rồi. Cảm ơn cô.

Khoảnh khắc anh ấy mỉm cười, trái tim Quế Anh bỗng dưng kêu rộn ràng. Nghe đi nghe lại thì trong đầu cô chỉ có ba chữ:

“Đẹp trai quá! Đẹp trai quá!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.