“Tiên sinh, người sớm nghỉ ngơi đi.”
Xuân nhi lo lắng kiểm tra lại cửa sổ một lượt, đều đã được đóng kín, không có một tia gió lạnh luồn vào, nhưng nàng lại cảm thấy gian nhã thất này hàn khí bức người.
Rõ ràng là một cư thất ấm áp lại vì Liễu Tử Thừa trầm mặc ít lời mà phá lệ âm lãnh.
Xuân nhi không dám nhìn vào ánh mắt y, bởi vì đau đớn sâu sắc như có thể xuyên thấu qua ánh mắt truyền vào tận linh hồn……
Cũng may chỉ còn một ngày là có thể đến Kinh thành, Xuân nhi tự đáy lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Liễu Tử Thừa sốt đã lui không ít, cũng không dùng phương thuốc do lang trung đến bắt mạch, mà tự y kê đơn lại.
“Vị tiên sinh này, phương thuốc này tuy hảo, nhưng lại là liều mạnh, chỉ sợ tương lai đối thân mình sẽ có tổn thương……”Lang trung nhíu mày nhìn thấy Liễu Tử Thừa viết xong đơn thuốc, không đồng ý nói.
Liễu Tử Thừa thản nhiên đánh gẫy, “Liền ấn theo phương này bốc thuốc đi, thân thể này tự ta hiểu rõ.”
“Chính là, có mấy vị dược chỉ dùng khi vạn bất đắc dĩ……”
Liễu Tử Thừa nghiêng đầu nhìn lang trung, mệt mỏi trong mắt cũng không thể xoay chuyển kiên quyết, “Đi thôi, ta mệt mỏi.”
Lang trung cúi đầu hít một tiếng, lắc đầu bước ra.
Xuân nhi ngao dược cho y, không ngờ Liễu Tử Thừa uống vào quả nhiên rất có khởi sắc, nàng cũng liền dần dần quên đi chuyện phương thuốc kia.
Nhìn thấy y mỗi ngày thêm tốt lên, lòng của nàng cũng khoái hoạt không ít.
Mặc kệ nói thế nào, tổng so với trơ mắt nhìn hắn một ngày tiều tụy xuống vẫn tốt hơn nhiều.
“Tiên sinh, ” Khẽ hé môi thổi tắt ánh nến, “Ngủ đi, ta ngay tại gian ngoài hầu hạ, ngày mai là có thể gặp Vương gia rồi.”
Đêm này, Liễu Tử Thừa cũng không có ho khan, Xuân nhi trong lòng âm thầm cầu nguyện, thật sự là Bồ Tát hiển linh a.
Sáng sớm ngày thứ hai, nhìn thấy Liễu Tử Thừa tinh thần cũng không tệ lắm, liền lấy lam điền phượng ngọc thay y buộc lại dải tóc đen nhánh, thay đổi một thân cẩm trù ngoại y lam nhạt, ngọc bích đai lưng, hoà cùng khuôn mặt y như bạch ngọc, ôn nhuận thon dài.
Xuân nhi nhìn đến ngây ngốc, khi phục hồi tinh thần lại, mặt đã ửng đỏ, tim đập không ngừng.
Nam tử thanh khiết tú nhã như vậy nàng vẫn là lần đầu nhìn thấy, cử chỉ ôn nhu hữu lễ, làm cho lòng người như mộc xuân phong(*).
(*: cây trong gió xuân)
“Tiên sinh, tốt lắm, chúng ta đi thôi.”
Liễu Tử Thừa gật gật đầu, tùy ý phất tay áo, cũng không thấy Xuân nhi đang thay y sửa sang lại tầng tầng tay áo, chỉ cảm thấy trên tay ấm áp, Liễu Tử Thừa thon dài đầu ngón tay chạm qua bàn tay mềm mại của nàng.
Xuân nhi tim đập thình thịch, mặt đỏ tai hồng, trộm ngẩng đầu nhìn Liễu Tử Thừa, lại thấy y sắc mặt bình thường, tựa hồ như không để ý.
Vừa mới lúc này môn nhẹ nhàng bị đẩy ra, nghe được ngoài cửa tùy tùng quỳ xuống cung kính thỉnh an: “Vương gia ──”
Triệu Thư An trang phục gọn gàng cười dài từ ngoài cửa đi nhanh vào, “Tử thừa, ta chờ ngươi thật lâu.”
Liễu Tử Thừa lúc này mới định thần lại, hơi hơi giật mình đối Triệu Thư An vái chào, “Vương gia như thế nào lại đến đây?”
Xuân nhi cúi chào khom người lui ra ngoài.
Triệu Thư An ha ha cười, khuôn mặt trẻ trung anh tuấn giấu không được vẻ đắc ý, “Tử thừa, hết thảy đều như ngươi sở liệu, Phụ hoàng thượng triều hết lời khen ngợi ta, hiện tại trong phủ người đông như trẩy hội, đều là quan viên lui tới chúc mừng….. Thật là đau đầu, nghe phía dưới bẩm báo nói ngươi đã muốn nhanh đến, ta đơn giản tới đây nghênh ngươi một đoạn, nhân tiên trốn luôn náo nhiệt này.”
Liễu Tử Thừa đạm cười, “Chúc mừng Vương gia, rốt cục đã đạt được tâm nguyện.”
Triệu Thư An loan loan ánh mắt, tiến lên giữ chặt tay Liễu Tử Thừa, “Kia không phải đều là công lao của ngươi sao.”
“Tử Thừa thì có công gì?”
“Nhìn xem ngươi mệt đến mắt đều đỏ lên, nghe nói thân mình cũng không hảo, đi thôi, dọc theo đường rồi chậm rãi nói.”Triệu Thư An không dám theo y nói tiếp, sợ khiến y nhớ tới Phượng Vô Tuyết lại thương tâm.
Tuy chỉ cùng Liễu Tử Thừa tách ra có ba ngày, nhưng là Triệu Thư An lại cảm thấy được trong lòng chưa từng nhớ thương người nào như vậy. Liễu Tử Thừa nhất cử nhất động đều làm cho y vướng bận, mỗi ngày tuy rằng bề bộn nhiều việc, chính là hắn cảm thấy vui sướng trong lòng không có người chia xẻ.
Nếu là bình thường, Liễu Tử Thừa nhất định sẽ tao nhã mỉm cười nhìn mình, ôn hòa đôi mắt cũng sẽ bởi vì mình mà nở rộ ra thần thái vui sướng.
Chính là, lần này…… Đám người đông đúc chúc mừng, nhưng không có một ai là tự trong lòng vì chính mình mà cao hứng.
Hiện tại cầm bàn tay ôn nhuận của người nọ, tuy rằng y dung nhan tiều tụy thần sắc ảm đạm, nhưng chính là Triệu Thư An tâm tình lại cảm giác tốt lắm.
Tử Thừa, ngươi lại trở về bên cạnh ta……