Hạ Vân chân run cầm cập bước tới, rón rén kéo ghế ngồi xuống.
” Hôm nay huynh ấy hành xử rất khác, thật đáng sợ.”
Ẩn Thương vừa quay sang liếc nhìn Hạ Vân thì nàng ta giật mình, hai tay mím chặt chiếc váy, tim đập nhanh như sắp vỡ ra.
– Ta làm muội sợ rồi sao? Xin lỗi, ta có uống hơi nhiều. Cũng do mấy lão quan kia ép uống cả.
– Không… không sao, muội không có sợ mà.
Nét mặt Hạ Vân dần giãn ra, nghe Ẩn Thương giải bày nàng ta thở phào nhẹ nhõm.
” Phù! Thì ra chỉ là do men rượu, mình đã nghĩ quá nhiều rồi.”
– Bây giờ cũng đã khuya lắm rồi, chúng ta… cũng nên nghỉ ngơi thôi, đêm này là đêm… động phòng…
Xem bộ dạng Hạ Vân gấp gáp, vẻ mặt ửng đỏ e thẹn. Hôm nay nàng ta lại trang điểm xinh đẹp như vậy, nàng không tin Ẩn Thương không mê mệt nàng ta.
Ẩn Thương nhuếch miệng cười, uống cạn một ly rượu.
– Phải, phải động phòng chứ! Ta rất mong chờ.
Ẩn Thương tỏ vẻ háo hức, nàng ta lại vô cùng sung sướng trong lòng, nhanh chân nàng ta bước đến bên cạnh Ẩn Thương có ý dìu hắn đến giường.
Hạ Vân xoa tay trên vai Ẩn Thương hòng khiến cho hắn có chút cảm giác kích thích. Ẩn Thương liền chụp tay nàng ta lại, vờ nâng niu rồi từ từ kéo tay nàng ta ra.
– Muội vội gì chứ? Nào ngồi xuống cùng uống với ta một ly, sao đó… cái gì ta cũng chìu nàng.
Ẩn Thương ngước nhìn Hạ Vân nói với ánh mắt tình tứ. Mới có vậy mà mặt nàng ta đã nóng ran, còn tỏ ra thẹn thùng quay mặt đi để tránh ánh mắt của hắn.
– Cái… cái gì mà ta cũng chìu nàng chứ?! Thật là làm người ta xấu hổ quá đi!
Hạ Vân yểu điệu lại ngồi xuống bàn, Ẩn Thương từ tốn rót hai ly rượu, đẩy cho nàng một ly, hắn một ly.
– Nào, phải uống hết đấy!
– Vâng, muội sẽ uống hết!
Hạ Vân đưa ly rượu lên môi một hơi uống hết, dù cảm giác rát rát khó chịu trong cổ họng của nàng ta sau khi uống một hơi như vậy có khó chịu thế nào cũng không thể sánh bằng cảm giác hồi hộp háo hức trong lòng nàng ta.
Ẩn Thương nghiên người, chóng một tay xuống bàn. Ánh mắt mơ màng từ từ đưa tay còn lại vuốt vuốt mai tóc của Hạ Vân.
Hạ Vân ngồi khép nép, cười thẹn.
– Phu quân… nên nghỉ ngơi rồi.
– Được!
Ẩn Thương mạnh mẽ bế Hạ Vân lên giường, từ tốn đặt nàng ta xuống. Hắn chậm rãi tháo đai y phục ra, trong miệng lẩm bẩm.
– Ba… hai… một.
Ngừng lại động tác, Ẩn Thương nhìn xuống giường Hạ Vân đã ngủ mê man, miệng còn không ngừng phát ra những âm thanh xấu hổ dù chẳng bị ai làm gì.
Thì ra trước đó Ẩn Thương đã lén cho người bôi thuốc mê vào ly rượu của Hạ Vân, loại thuốc này một khi trúng phải sẽ làm cho người đó hôn mê và cảm giác như đã trải qua chuyện đó trong giấc mơ.
Ẩn Thương cũng không thể ở lại căn phòng này thêm nữa, hắn nhanh chóng bước ra khỏi đó.
Vừa ra khỏi cửa đã có Tử Phàm đứng đợi sẵn.
– Vương gia… xử lý xong rồi sao?
Tử Phàm cố ý hướng ánh nhìn vào trong ngụ ý nhắm tới Hạ Vân. Ẩn Thương cũng lạnh nhạt đáp lại.
– Ừm, vậy việc của ngươi thế nào?
– Bẩm vương gia! Thần đã tra ra những kẻ đã trà trộn vào đám đông đặt điều phỉ báng vương phi hôm nay. Theo căn dặn của vương gia… đều đã cắt lưỡi hết rồi.
– Tốt lắm! Ngày mai ngươi hãy đến ngân thư phòng nhận thưởng đi.
– Đa tạ vương gia.
Ẩn Thương sau khi xong việc cũng đi về Chu Đài viện thay một bộ y phục sạch sẽ khác. Cả ngày nay phải khoác trên người bộ y phục đỏ chót này thật khiến hắn khó chịu.