Những người bị hại đều là những người ngài đặc biệt quan tâm, nhưng từ lần bắn trượt đó thì chẳng phải ngài vẫn không bị tổn hại gì sao?!
Vậy nên khả năng bọn chúng chỉ nhắm vào những cô nương bên cạnh ngài. Giả dụ như ngài thích ai, quan tâm ai thì bọn chúng sẽ giết kẻ đó.
– Vậy nàng nói xem, lần ở Tây biên ta đã xém mất mạng vì mũi tên tẩm độc nếu như không có phụ thân của nàng, còn cả việc nàng bị tập kích vì bọn chúng tưởng người ngồi trên xe ngựa đó là ta . Đó không phải là đang nhắm vào ta sao?
– Vậy nếu như bọn chúng biết người ngồi trên xe ngựa đó không phải ngài mà là ta nhưng vẫn ra tay thì sao?
Bây giờ ta là vương phi của ngài chuyện này cả hoàng triều đều biết, hiển nhiên nếu quả thật ta đoán đúng thì bọn chúng hiện giờ đang nhắm vào ta.
Còn sự việc ở Tây biên ta quả thật không thể đoán ra được.
– Nếu như những gì nàng nói là đúng thì có lẽ Thụy quốc không tránh khỏi liên quan.
– Thụy quốc?
– Hai năm trước trong lễ Hoàng Yến, công chúa Thụy quốc cùng sứ giả đến tham dự, lúc đó cô ta chỉ mới mười ba tuổi còn chưa đến tuổi cập kê, vậy mà cô ta dâng sớ muốn hòa thân với ta, đương nhiên là ta không chấp nhận.
Nghe nói vị công chúa Thụy quốc này rất được nữ vương sủng ái, trong vòng hai năm mà nữ vương Thụy quốc đã gửi tới bảy lần sớ muốn ta hòa thân với con gái bà ta.
– Không lẽ chỉ vì ái nữ mà Nữ vương Thụy quốc ra tay giết người? Bà ta không sợ Hoàng triều và Thụy quốc xảy ra chiến sự sao?
– Chuyện này cũng không phải là không có khả năng, lúc công chúa này vẫn còn nhỏ trong một lần tranh chấp mà bị đứa bé khác đánh, thế là nữ vương ra lệnh chém cả nhà họ không tha một ai, chuyện này đã được đồn đi khắp nơi, ai cũng biết bà ta sủng ái con gái như vật báu.
Nhưng nếu thực sự chỉ vì chuyện này mà để chiến sự xảy ra, thì đối với tình thế hiện tại Thụy quốc sẽ bất lợi hơn so với Hoàng triều ta có lẽ vì vậy mà họ chỉ dám hành động trong bóng tối. Nhưng nếu chúng ta không có chứng cứ chứng minh việc bọn họ làm thì cũng không có lí do gì để khởi binh cả.
Chuyện này liên quan đến vô số tính mạng của bách tính hai nước nên không thể tùy hứng được.
Lạc Dao nghe xong thì không nói năng gì cứ nhìn Ẩn Thương chăm chăm.
– Nàng lại có chuyện gì sao?
– Từ nãy giờ những lời ngài nói rất mạch lạc không một chút đắn đo suy nghĩ gì, không lẽ ngài đã đoán được kẻ đứng sau từ lâu rồi, nhưng tại sao lại giả vờ không biết?
Ẩn Thương nhuếch miệng cười có chút xảo quyệt, tiến lại ngồi gần Lạc Dao, đôi mắt có chút trìu mến nhìn nàng.
– Ta cũng không ngờ rằng, vương phi của ta lại thông minh đoán được ra nhanh đến như vậy, nhưng việc này cũng không chỉ đơn giản như nàng nghĩ, bọn chúng có thể tự do đi lại trong thành mà không ai hay biết hay việc bọn chúng nắm rõ từng hành tung của ta cũng rất khả nghi. Ta nghi ngờ có nội gián tiếp ứng cho bọn chúng.
– Ngài nói hết cho ta biết như vậy…. ngài không sợ ta chính là tên nội gián đó sao?
– Ta không nói thì nàng cũng đoán được, nhưng nếu thật sự nàng chính là nội gián thì ta sẽ… dùng ‘ sức lực’ của ta để ‘tra tấn’ nàng ép nàng phải khai ra.
Ẩn Thương ghé sát tai Lạc Dao lời nói đầy mị lực từng câu từng chữ lọt vào tai nàng làm nàng sởn gai óc, nàng đứng bật dậy cách xa Ẩn Thương lời vụng về
– Đã… đã là lúc nào rồi mà lại nói ra được… những lời đó. Ta không đùa với ngài đâu.
Ẩn Thương khẽ cười bắt lấy nàng ôm vào lòng
– Ta cũng không đùa với nàng đâu.
Sao cái ôm đó vẻ mặt Ẩn Thương lại trở nên lạnh giá, ánh mắt thâm sâu u ám.
“Nếu thực sự có liên quan đến nàng thì….”