Thương Tiểu Quả Phụ

Chương 20: Kết Cục Của Lý Bệnh Chốc Đầu



Khi Ngọc Tú tỉnh dậy, mặt trời ở hướng đông chưa lên cao nhưng nàng ngủ không được.

Hôm qua bị kinh sợ, trong đầu một mảnh hỗn độn lên giường liền nặng nề đi ngủ, lúc này trong đầu hiện ra chuyện ngày hôm qua rõ ràng ngay trước mắt, nghĩ đến mà sợ, cũng có một ít nghi vấn không hiểu.

Lúc này nghĩ kĩ thấy ngày hôm qua Lý Nguyệt Bình là cố ý dụ nàng đến đỉnh núi rồi cấu kết với Lý Bệnh Chốc Đầu muốn hủy đi thanh danh của nàng.

Chỉ là không biết nàng ấy vì sao làm như vậy.

Ngọc Tú chưa từng đắc tội với nàng ấy, hai nhà chỉ có chút ồn gần đây là việt cự tuyệt hôn sự của Lý Hải nhưng chuyện đó không đến nỗi kết thù oán, hẳn là không đến mức như nàng nghĩ.

Có lẽ là nàng ấy bị người khác dụ dỗ, có thể là Lý Bệnh Chốc Đầu, cũng có khả năng là người khác.

Nếu muốn biết rõ ràng, chỉ có thể hỏi nàng ấy.

Ngọc Tú nhìn màn trên đỉnh đầu suy nghĩ xem làm cách nào để có thể cạy miệng Lý Nguyệt Bình ra nói sự thật, chốc lát lại nghĩ không biết Lâm Tiềm xử trí Lý Bệnh Chốc Đầu như thế nào.

Tuy rằng nàng ở trong lòng muốn đem Lý Bệnh Chốc Đầu đưa đi nha môn trừng trị nhưng làm vậy sẽ nháo ra ngoài thì thanh danh của nàng cũng bị đen.

Nhưng nói cho cùng, Lý Bệnh Chốc Đầu là nam nhân nên không quan tâm thanh danh thế nào, còn nàng thì có khả năng bởi vì thanh danh ô uế sẽ không được nhà nào chịu cưới, về sau nàng sẽ bị người đời chỉ chỉ trỏ trỏ.

Ngọc Tú càng nghĩ trong lòng càng không cam lòng, nhưng cũng biết để xử tên Lý Bệnh Chốc Đầu chỉ còn cách của Hạ Tri Hà là về sau đánh một trận cho tên này không vô pháp vô thiên nữa.

Nàng miên man suy nghĩ bên ngoài sắc trời cũng dần sáng, nắng sớm xuyên qua cửa sổ giấy chiếu vào trong nhà, bàn ghế và giường chậm rãi hiện ra hình dáng ra rõ.

Ngọc Tú đụng đậy thân thể, hai chân, eo, bụng chỗ nào cũng nhức mỏi, mắt cá chân đã không còn đau nhiều nữa, mấy vết thương trên người trên mặt vẫn còn đau nhè nhẹ.

Tay nàng chống đỡ chậm rãi ngồi dậy dựa vào mép giường nghỉ ngơi trong chốc lát, động tác chậm chạp mà cầm lấy quần áo mặc vào.

Chờ nàng chậm rãi đi ra khỏi phòng vừa vặn cửa phòng ở nhà chính cũng mở, Hạ Tri Hà thấy nàng vội vàng bước tới đỡ tay nàng nhìn trên dưới một phen, trong mắt tràn đầy đau lòng, “Còn sớm mà thức làm cái gì? Trên người còn đau không?”

Ngọc Tú trấn an nói: “Khá hơn nhiều rồi, chỉ là có chút đau nhức nhưng không có gì đáng ngại nữa, đêm qua con ngủ sớm buổi sáng ngủ không được.”

Hạ Tri Hà không dám nhắc tới chuyện hôm qua sợ nàng sợ hãi, chỉ cẩn thận quan sát mặt nàng, nói: “Cũng may miệng vết thương không sâu, hôm nay ta và cha con sẽ đi vào trong huyện rồi tiện đường ghé đại phu mua chút thuốc mỡ trị sẹo cho con”.

Ngọc Tú ôm lấy tay nương đi vào phòng bếp, nghe vậy nói: “Đi đến huyện làm cái gì?”

Hạ Tri Hà nói: “Lâm huynh đệ đã hai lần giúp nhà chúng ta rồi, ta và cha con thương lượng sẽ cảm tạ hắn nên tính vào huyện mua chút đồ tết tặng hắn.

Cả nhà hắn là người miền núi đều săn thú nên thịt sẽ không thiếu chỉ là trong núi đất cằn cỗi không thích hợp gieo trồng, ta liền nghĩ đi vào huyện mua chút gạo, bột mì, vải vóc, chờ mấy ngày nữa trời không mưa cha con sẽ đem lên núi.”

Ngọc Tú nghe xong gật gật đầu, lại nói: “Hắn hôm qua đưa con đến Tiểu Dao cond sợ bị người khác nhìn thấy nên mới cho con một mình tự đi về.

Con nói mấy ngày nữa cha sẽ mời hắn tới trong nhà uống rượu, hắn cũng không nói là tới hay không.”

Hạ Tri Hà nói: “Đến lúc đó kêu cha con đi mời, mặc kệ tới hay không nhà chúng ta đều phải chuẩn bị đồ ăn sẵn.”

Ngọc Tú lại gật gật đầu ngồi xuống ở bếp, hôm nay thân thể nàng không thoải mái chỉ giúp đỡ nương nàng thổi lửa.

Hạ Tri Hà tay làm việc nhưng trong lòng lại nghĩ tới lời mới vừa rồi của Ngọc Tú càng cảm thấy Lâm Tiềm là người không tồi, tuy rằng ít nói nhưng tâm địa rất tử tế.

Bà nhớ tới tối hôm qua khi mơ mơ màng màng nghe được những lời Lý Đại Trụ vô tình nói trong lòng càng thêm để ý.

Nếu có thể để Lâm Tiềm làm con rể, nhìn nhân phẩm thực lực của hắn ai còn dám bắt nạt nhà chúng ta? Huống hồ hắn lớn lên cao khoẻ, tuy không phải rất anh tuấn nhưng lại rất đoan chính, cùng với Ngọc Tú thật sự mà nói là xứng đôi.

Tuổi tuy lớn vừa vặn Ngọc Tú cũng đã mười tám lại càng xứng đôi hơn.

Bà cứ nghĩ như vậy càng cảm thấy chủ ý này không tồi, cơ hồ nhịn không được muốn bật thốt lên hỏi một chút suy nghĩ Ngọc Tú cuối cùng vẫn là kiềm chế lại.

Lại nói, thông tin về Lâm Tiềm rất ít rõ, không biết nhà hắn có bao nhiêu người? Cha mẹ còn khoẻ mạnh không? Ngày thường làm cái gì? Quan trọng là hắn đã lớn tuổi như vậy đã thành thân chưa? Nếu đã thành thân rồi thì ý định này của bà không phải sẽ bị chê cười sao?

Hơn nữa Lâm Tiềm đối với nhà bọn họ có ân, hắn nhìn cũng có bản lĩnh nên không tiện mở miệng muốn người ta ở rể nhà mình được.

Việc ở rể này phải bàn bạc kỹ hơn.

Suy nghĩ này vẫn là quá đường đột, bất quá là đầu óc nhất thời suy nghĩ nhiều thôi chứ còn rất nhiều chuyện còn phải xem lại một chút.

Hạ Tri Hà nghĩ như vậy rồi đem việc này đè ép xuống đáy lòng.

Chỉ là đột nhiên nhớ ra cái gì đó, trong lòng nghĩ chờ thêm hai ngày Lý Đại Trụ lên núi đến thăm hỏi hắn thật kĩ.

Bữa ăn sáng chính là bánh bao nhân nấm, một chén cháo, một dĩa trứng xào.

Dùng cơm sáng xong, Lý Đại Trụ ra cửa mượn xe bò.

Hạ Tri Hà chính mình thu dọn đồ thì đột nhiên nghe được sân bên ngoài làm ầm ĩ lên.

Bà mở cửa ra thì vừa lúc cả nhà Cầm thím bên cạnh cũng mở cửa ra, thấy người nhà họ đang đứng ở ngoài cửa, liền cười: “Tẩu tử từ nhà mẹ đẻ đã về sao? Về bao lâu rồi?”

Cầm thím đi tới, nói: “Tối hôm qua vừa về đến nhà, định tới cửa cùng ngươi nói chuyện một tiếng thì thấy nhà các ngươi đều tắt đèn liền không lại.

Ta từ nhà mẹ đẻ mang theo chút đậu phộng về, chút nữa kêu người đưa tới nhà ngươi”.

“Ta đây mà tẩu tử còn khách khí,” Hạ Tri Hà nói, nhìn đầu thôn đang ầm ĩ nói: “Tẩu tử có biết đằng trước xảy ra chuyện gì không? Sao đột nhiên ồn ào như vậy?”

Cầm thím sắc mặt cổ quái, nhìn thấy có không ai mới đi sát vào thấp giọng nói: “Là Lý Bệnh Chốc Đầu.”

Hạ Tri Hà trong lòng nhảy dựng, vội nói: “Tên đó làm sao vậy?”

“Hắn xảy ra chuyện.”

Hạ Tri Hà sợ là chuyện Ngọc Tú, hãi hùng khiếp vía mà truy vấn nói: “Chuyện gì?”

Cầm thím ấp a ấp úng, Hạ Tri Hà trong lòng sốt ruột lại không dám biểu hiện rõ gấp đến độ trên trán đều toát ra mồ hôi, mới nghe Cầm thím thần thần bí bí nói: “Buổi sáng ta ra cửa múc nước, liền thấy tên bụi đời kia nằm ở ngay cửa thôn quần áo trên người rách tung toé như bị dã thú cắn xé toàn là vết máu.

Người nhà hắn phát hiện vội gọi người đưa vào trong nhà, vừa rồi đại phu thôn bên tới xem qua, nói, nói……”

“Đại phu nói gì đó, tẩu tử nhanh nói đi.” Hạ Tri Hà vội la lên.

“A!” Cầm thím hoảng, nói: “Đại phu nói điểu* của tên bụi đời kia bị cắt rồi, hắn giờ bị tàn phế, về sau không thể sinh con nữa!”

[*Điểu: bộ phận s.i.n.h d.ụ.c của nam]

Hạ Tri Hà kinh sợ há to miệng nửa ngày mới hoãn lại dùng khăn che miệng nói: “Thật sao?”

“Thiên chân vạn xác!*” Vừa nói một câu mấu chốt ra Cầm thím ngay tức khắc liền vui sướng, nói: “Hơn nữa đại phu nói Lý Bệnh Chốc Đầu bị kinh sợ quá độ sợ là cả đời đều phải điên điên khùng khùng.

Ta thấy đây đều là báo ứng cả, tên bụi đời kia ngày thường ở trong thôn hoành hành ngang ngược bắt nạt kẻ yếu, lúc này đây không biết đắc tội với ai mà bị trả thù phế đi con cháu đem dọa thành người điên, về sau không biết biến thành dạng gì.”

[*Thiên chân vạn xác: chắn chắn, chính xác.]

Bà nói xong thấy săc mặt Hạ Tri Hà không đúng, quan tâm nói: “Muội tử ngươi làm sao vậy? Trên người không thoải mái sao?”

Hạ Tri Hà vội thu lại biểu tình, ấn xuống cảm xúc vui sướng trong lòng nhẹ nhàng đè đè cái trán, theo lời bà nói nói: “Buổi sáng thức dậy sớm có chút không thoải mái.

Tẩu tử có biết, việc này, là……!Ai làm?”

Cầm thím xua xua tay nói: “Ta không biết, buổi sáng tới liền thấy hắn nằm ở cửa thôn, người nhà hắn náo loạn hết nửa buổi sáng cũng không nháo ra cái gì.

Lý Bệnh Chốc Đầu lại điên rồi cũng không thể nói cái gì về hung thủ, ta thấy chả có gì lớn cả, đó là do hắn tự làm tự chịu bị ông trời báo ứng thôi!”

Hạ Tri Hà trong lòng an tâm một chút, cũng đi nói hai câu lấy cớ thân thể không thoải mái xoay người vào sân.

Đóng cửa viện bà liền chắp tay trước ngực, miệng lẩm bẩm: “Bồ Tát phù hộ, Bồ Tát phù hộ, cho tên súc sinh kia bị báo ứng, Bồ Tát phù hộ……”

Ngọc Tú nghe thấy động tĩnh từ cửa sổ nhô đầu ra, nói: “Nương, làm sao vậy?”

Cố Diệp Phi

Hạ Tri Hà bước nhanh đi vào nhà, hai người mặt đối mặt ngồi đem chuyện vừa rồi nói ra.

Ngọc Tú trước đó nghĩ chỉ đánh một trân thôi thì không cam lòng nhưng không nói ra chỉ biết cắn răng nhịn, lúc này nghe thấy tin tức tin chỉ cảm thấy trời có mắt, hòn đá nặng trong lòng đã rơi xuống, trong lòng tràn đầy vui sướng.

Hạ Tri Hà cũng cao hứng, chỉ là trong lòng còn có chút bất an, nói: “Không ngờ Lâm huynh đệ lại làm cách này, ta lo không biết có ai phát hiện ra cái gì không?”

Ngọc Tú nghĩ nghĩ, lắc đầu nói: “Hôm qua trừ bỏ Lý Bệnh Chốc Đầu ra thì không có người khác nhìn thấy mặt ân nhân, Lý Bệnh Chốc Đầu hiện tại lại nói không nên lời nên không ai hoài nghi đến.

Theo con thất, ngoài Lý Bệnh Chốc Đầu ra thì còn có Lý Nguyệt Bình biết tên đó lén lút theo dõi muốn làm bậy với con”.

Nói đến tên này, Ngọc Tú cười lạnh một tiếng, tiếp tục nói: “Mà nàng ấy đã làm chuyện trái với lương tâm thì làm sao dám nói cho người khác biết? Nếu có nói, chỉ cần con không thừa nhận người khác cũng sẽ không tin nàng, hôm qua con một đường xuống núi gặp được nhiều người như vậy bọn họ đều biết con là vì tìm nàng ấy mới té ngã đem chính mình bị thương chứ không phải vì gặp Lý Bệnh Chốc Đầu.”

Hạ Tri Hà nghe xong yên tâm, nhắc tới Lý Nguyệt Bình, cũng cắn răng chán ghét nói: “Thật không hiểu hài tử này nghĩ cái gì, lại làm ra loại sự tình này.”

Ngọc Tú sợ bà lo lắng, không đem chuyện mình hoài nghi Lý Nguyệt Bình có người xúi dục.

Trong chốc lát Lý Đại Trụ đã trở lại, xe bò không mượn được.

Do người nhà Lý Bệnh chốc đầu không tin lời đại phu kia nói, đến nhà thôn trưởng mượn xe bò muốn đưa vào trong huyện xem đại phu giỏi hơn.

Lý Đại Trụ vừa rồi thấy loạn quá cũng đi nhìn Lý Bệnh chốc đầu kia, biết tên này đã thật sự bị phế thì cao hứng đến thiếu chút nữa ở giữa đường cười lớn.

Hạ Tri Hà biết hôm nay đi không được liền vừa lúc ở nhà chăm sóc Ngọc Tú, miễn cho nàng nhớ tới chuyện hôm qua mà sợ.

Sau giờ ngọ, Lý Nguyệt Mai tới tìm Ngọc Tú, vào cửa liền nói: “Việc hôn sự của Lý Nguyệt Bình không thành công.”.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.