Thưởng Thức

Chương 38: Tối tôi nay rảnh



“Diêu Nhiễm, tối nay náo nhiệt lắm.”

Lúc này, có người quen tiến tới chào hỏi, hai người đang nắm tay cũng phải buông lỏng. Khương Niệm lặng lẽ đứng ở bên cạnh Diêu Nhiễm, sự mập mờ vừa rồi trong nháy mắt biến mất.

Nguyễn Hãn tối nay đã gọi điện cho bạn bè, trong số đó có rất nhiều người Diêu Nhiễm biết. Khi gặp nhau, họ muốn mời nàng uống rượu cùng nhau, nhưng Diêu Nhiễm đều mỉm cười từ chối.

Sau khi sự kiện chính thức bắt đầu, âm nhạc bắt đầu trở nên sôi động. Nhiều người dù có bạn đi cùng hay không cũng lao về phía sàn nhảy.

Khương Niệm không đi đâu hết, chỉ lẽo đẽo theo Diêu Nhiễm, im lặng đi cùng nàng. Thỉnh thoảng ánh mắt họ vô tình chạm nhau nhưng cũng không nói nhiều.

Nguyễn Hãn đã lên kế hoạch cho sự kiện này rất thành công, và bầu không khí ở hộp đêm bùng nổ. Khương Niệm và Diêu Nhiễm đồng thời nhìn nhau sau khi thấy hai người phụ nữ tháo mặt nạ ra, họ nhìn nhau mỉm cười, sau đó ôm hôn nhau.

Diêu Nhiễm nhanh chóng quay đi, tránh né ánh mắt của Khương Niệm. Sự mập mờ đang lan rộng giữa họ quá dễ dàng để khơi dậy sự nhạy cảm.

Trong tiếng ồn ào, một thanh âm khác từ phía sau truyền đến: “Khương Niệm!”

Tối nay ở đây có quá nhiều người, Khương Niệm cũng gặp bạn bè của mình.

“Muốn nhảy không? Đi thôi! Cùng nhau đi.”

Khương Niệm lắc đầu, lớn tiếng nói: “Tôi không đi, cậu cứ chơi đi.”

“Này, đi chung đi, hiếm thấy sự náo nhiệt như vậy!” Đối phương nói, tiến lên nắm lấy cánh tay Khương Niệm.

Khương Niệm như bị điện giật, cố né tránh, sợ tiếp xúc thân thể: “Không được.”

Có rất nhiều bạn bè ở đây, có thể gặp họ một cách tình cờ. Diêu Nhiễm nhìn thấy điều này và nói với cô: “Đi đi.”

Khương Niệm chỉ nhìn chằm chằm nàng: “Em không đi.”

Diêu Nhiễm: “…”

Đối phương cũng không thúc ép quá nhiều: “Được rồi.”

Khách vẫn đến liên tục, Diêu Nhiễm cau mày. Môi trường quá ồn ào đối với nàng.

Tiếng nhạc càng lúc càng to hơn và không thể nghe được mọi người đang nói gì. Khương Niệm nhìn Diêu Nhiễm, sau đó chủ động nắm lấy tay nàng, dẫn nàng đi ra ngoài.

Diêu Nhiễm đi theo.

Hai người cùng nhau chen lấn giữa đám đông ồn ào và hưng phấn.

Diêu Nhiễm không biết Khương Niệm muốn làm gì, nhưng mỗi lần Khương Niệm nắm tay nàng đi về phía trước như thế này đều khiến nàng mất bình tĩnh, tim đập thình thịch. Giống như nàng bị kéo vào một thế giới khác đầy đam mê, không chỉ về mặt thể xác…

Trong sâu thẳm nàng thích cảm giác này.

Khương Niệm dẫn Diêu Nhiễm ra khỏi quán bar, lại đi đến con hẻm quen thuộc. Nhưng lần này cô rất lễ phép, không ép Diêu Nhiễm vào tường rồi hôn nàng ngay khi vừa bước ra ngoài như đêm đó. Nàng nhớ cô đã hôn môi nàng, lưỡi cô vào thật sâu và nhẹ nhàng, rồi hôn từ cổ đến xương quai xanh.

Gió đêm nay nóng như thiêu đốt nhưng vẫn trong lành.

Khương Niệm sợ Diêu Nhiễm hiểu lầm gì đó, kịp thời giữ khoảng cách, buông tay nàng ra, chỉ cười hỏi: “Trong đó ngột ngạt quá, chị thấy dễ chịu hơn chưa?”

“Ừ.” Diêu Nhiễm thở phào nhẹ nhõm. Bây giờ họ thực sự đã bình tĩnh hơn rất nhiều, không giống như trước đây, lúc nào họ cũng va vào nhau trong tuyệt vọng và hưng phấn.

Khương Niệm bổ sung: “Đừng quay lại nữa, về sau khách sẽ đến ngày càng nhiều.”

Diêu Nhiễm im lặng nhìn Khương Niệm, như thể cô luôn biết cách làm cho nàng thoải mái nhất. Nàng biết Khương Niệm thích náo nhiệt nên nói: “Em có thể tiếp tục tham gia sự kiện, không cần đặc biệt đi cùng tôi.”

Muộn Tao, chị thật sự không hiểu sao?

Khương Niệm trừng mắt nhìn nàng, “Đêm nay em đến đây vì biết chị cũng sẽ đến.”

Nói xong, Khương Niệm sờ bụng.

Diêu Nhiễm hỏi: “Sao thế?”

“Em sợ đến muộn sẽ làm chị nhớ em,” Khương Niệm nói, “Em bận đến nỗi chưa kịp ăn gì đã chạy đến đây. Bây giờ hơi đói.”

Diêu Nhiễm không nói nên lời.

Người không có thể diện sẽ không bao giờ giữ ý khi nói.

Khương Niệm vẫn đang chờ đợi câu trả lời từ người trước mặt.

Diêu Nhiễm đành phải nói với cô: “Đói thì đi ăn chút gì đi.”

Khương Niệm thừa cơ thấp giọng hỏi: “Chị đi cùng em được không?”

Nhìn dáng vẻ tội nghiệp của cô, Diêu Nhiễm khẽ gật đầu: “Tôi cũng chưa ăn gì.”

Khương Niệm cười: “Thật trùng hợp!”

Diêu Nhiễm: “…”

“Vậy chúng ta đi ăn gì đó gần đây đi,” Khương Niệm lập tức nói: “Có một quán ăn khá ngon, em dẫn chị đi.”

Diêu Nhiễm nói “Ừ”. Nàng cũng chưa ăn tối. Đôi khi vì bận rộn và không thấy đói lắm nên không ăn.

Có khá nhiều quán ăn gần khu Xuân Phong, không phải là những chuỗi cửa hàng bán đồ ăn giống nhau. Mỗi nơi đều có hương vị và đặc điểm riêng.

Khương Niệm đưa Diêu Nhiễm đến quán ăn gia đình Tư Phòng, nằm ở một vị trí khuất tầm nhìn.

Mặc dù Diêu Nhiễm thường xuyên đi qua khu vực này, nhưng nếu Khương Niệm không đưa nàng đến đây, nàng sẽ không bao giờ phát hiện ra quán ăn nhỏ ẩn mình trên con đường này.

Đi lên tầng hai, lúc này vẫn còn rất nhiều khách hàng. Sau khi ngồi xuống, Khương Niệm hỏi Diêu Nhiễm: “Chị muốn ăn món gì?”

Diêu Nhiễm: “Tôi sao cũng được.”

Khương Niệm lại hỏi: “Chị có món gì không thể ăn không?”

“Không.”

Trực giác của Khương Niệm cho rằng Diêu Nhiễm sẽ như vậy, cảm thấy Diêu tổng không phải là người tùy hứng, cũng sẽ không kén ăn. Cô gọi một số món ăn đặc sản được mọi người ưa chuộng.

Diêu Nhiễm nhắc nhở: “Đừng gọi nhiều quá, hai người ăn không hết.”

“Không sao đâu, chúng ta có thể yêu cầu họ làm nửa phần thôi.”

“Vậy cũng được à?”

Khương Niệm thần bí nói: “Quy tắc ngầm.”

Diêu Nhiễm mỉm cười nhẹ nhàng, Khương Niệm hoàn toàn trái ngược với nàng. Cô sành ăn lại vui vẻ, khi đi chơi với cô sẽ khiến người ta dễ chịu.

Sau khi gọi món, người phục vụ hỏi một cách rất lịch sự: “Những món ăn này sẽ được chế biến bình thường hay có lưu ý gì khác về mặt khẩu vị?”

Khương Niệm tưởng rằng Diêu Nhiễm không kén ăn, nên nói thẳng: “Cứ làm như bình thường đi.”

Diêu Nhiễm suy nghĩ một chút rồi nhẹ nhàng nói với người phục vụ: “Đừng bỏ gừng vào, cảm ơn.”

Khương Niệm không thể tin nhìn Diêu Nhiễm, rõ ràng nàng đang quan tâm đến khẩu vị của cô.

“Cô không ăn gừng phải không?” Người phục vụ lại xác nhận: “Vậy vịt om gừng này…”

Diêu Nhiễm nói: “Cũng đừng bỏ.”

Người phục vụ cười ngượng ngùng: “Chúng tôi không thể nấu món vịt om gừng mà không bỏ gừng vào.”

“Vậy thì không gọi món đó nữa.”

Diêu Nhiễm nói rằng những món đã gọi là đủ cho hai người.

“Được rồi, hai người đợi một chút.”

Khương Niệm nói: “Chị không cần lo lắng về khẩu vị của em, vịt om gừng là đặc sản của họ, ăn rất ngon.”

Diêu Nhiễm: “Không sao đâu.”

Sau khi gọi món, họ đợi đồ ăn được mang ra.

Khương Niệm nhớ tới mình chỉ nhắc đến việc không ăn gừng một lần, cô nhìn Diêu Nhiễm hỏi: “Chị nhớ rõ như vậy sao?”

Diêu Nhiễm biết Khương Niệm đang ám chỉ điều gì. Nàng chỉ uống tách trà trong tay và nhẹ nhàng trả lời: “Trí nhớ của tôi khá tốt.”

Khương Niệm chớp chớp mắt mỉm cười, sau đó buột miệng nói: “Chỉ vậy thôi.”

Vì phép lịch sự, Diêu Nhiễm thường xuyên quan tâm đến sở thích của người khác, tất nhiên, với điều kiện nàng cần phải nhớ những chi tiết đó. Bình thường nàng bận nhiều việc nên thường không nhớ những chuyện nhỏ nhặt… Có lẽ là vì buổi sáng hôm đó Khương Niệm uống trà gừng trông rất xấu hổ và buồn cười. Điều đó thực sự khiến nàng ấn tượng đến mức khó quên.

Khương Niệm mím môi, khắc ghi trong lòng. Còn có thể nói gì về trí nhớ tốt của bản thân nữa? Nhưng nghĩ lại, trong lòng cô vẫn cảm thấy ngọt ngào.

Các món ăn nóng hổi được mang đến nhanh chóng, tất cả đều mới được chế biến, khói bốc nghi ngút và thơm lừng khi được phục vụ.

Chẳng trách quán ăn này kinh doanh tốt, không bao giờ vắng khách, hương vị thực sự rất ngon. Đặc biệt là khi Diêu Nhiễm đã quen với những món ăn ở nhà hàng cao cấp, một bữa ăn giản dị như lúc này lại có hương vị tuyệt vời.

“Thử món này đi, lần nào đến đây em cũng gọi.” Khương Niệm đem món ăn đặc sản đến trước mặt Diêu Nhiễm, “Ăn nóng là ngon nhất.”

Mặc dù chỉ có hai người ăn cơm, nhưng có Khương Niệm nên không khí vẫn sôi nổi.

Khương Niệm vừa ăn vừa phàn nàn về khách hàng xa lạ của studio, thỉnh thoảng nàng lại cảm thấy buồn cười. Hai người: Một người nói nhiều, một người hầu như không nói gì nhưng vẫn tạo ra bầu không khí hòa hợp, không có sự lạc lõng.

Ăn tối xong, Khương Niệm dẫn Diêu Nhiễm đi chợ đêm gần đó ăn đồ ăn vặt.

Con phố đầy đèn nhấp nháy thật sống động. Cách thư giãn và giải trí này vẫn còn hơi xa lạ với Diêu Nhiễm.

“Ở đây có rất nhiều món ăn ngon,” Khương Niệm quay người lại, nhiệt tình nói với Diêu Nhiễm: “Nếu chị có thời gian, em đưa chị đi tham quan một chút được không?”

Diêu Nhiễm rất ngưỡng mộ cô. Làm sao người này có thể lúc nào cũng năng động như vậy?

Thấy Diêu Nhiễm không trả lời ngay, Khương Niệm cũng không thất vọng mà chỉ mỉm cười. Đi ngang qua một quán trà sữa đang tổ chức sự kiện, cô bất chợt nói với Diêu Nhiễm: “Diêu tổng, em mời chị trà sữa nha.”

Diêu Nhiễm nói: “Tôi không uống.”

Khương Niệm có chút mong chờ: “Mua hai chiếc ly sẽ được tặng một hộp mù.”

Hộp mù*?

*Tiếng Anh là Blindbox, mỗi bộ có một chủ đề riêng với nhiều hộp, lúc mua sẽ không biết trong hộp là nhân vật gì.

Diêu Nhiễm mỉm cười.

Khương Niệm lại cười rạng rỡ: “Thử đi.”

Câu cuối có chút nũng nịu, Diêu Nhiễm xấu hổ thay cô, cuối cùng hai người chạy đến quán trà sữa mua hai ly.

“Chị mở ra xem đi.” Khương Niệm đem hộp mù đưa cho Diêu Nhiễm, “Nếu may mắn có thể được một cái rất đáng yêu.”

Diêu Nhiễm bất lực nhưng nàng vẫn làm theo lời cô. Bên trong hộp là một chú chó Shiba Inu mập mạp màu vàng. Nàng đưa cho Khương Niệm, không nhịn được nói: “Em thích.”

Khương Niệm vui mừng, đúng là cô rất thích.

Diêu Nhiễm không nhịn được nữa, cười phàn nàn: “Em đã ba mươi tuổi rồi, còn trẻ con vậy sao?”

Khương Niệm ngạc nhiên một chút, thấp giọng nói: “Em còn chưa ba mươi.”

Diêu Nhiễm cũng dừng lại.

Khương Niệm đột nhiên mỉm cười, không chút suy nghĩ, bổ sung thêm: “Nhưng cũng gần đến rồi.” Cuối cùng, cô lại nói dối, sợ mình bị nàng đẩy ra xa thêm lần nữa…

Họ yên lặng một lúc.

Khương Niệm nói như đang mặc cả: “Chị có thể đừng nói em trẻ con có được không?”

Diêu Nhiễm: “Tôi nói gì sai à?”

Trong lời nói của Khương Niệm có ý gì đó: “Diêu tổng, em quả thực là khá thành thục đó.”

Diêu Nhiễm mơ hồ hiểu được ý nghĩa của câu nói này. Khi họ cùng nhau chơi trò quay chai, nàng nói rằng mình thích kiểu người trưởng thành.

Hai người họ lại im lặng một lúc.

Khương Niệm cầm mô hình trong tay lên, tự nhiên chuyển sang chủ đề tiếp theo: “Thật dễ thương phải không?”

Diêu Nhiễm ngay lập mỉm cười.

Khương Niệm cũng cười, khóe miệng nhếch cao. Cô thích nhìn thấy nụ cười của nàng.

Nụ cười bất chợt khiến bầu không khí trở nên lãng mạn.

Đứng trên đường phố ồn ào, sau lưng là màn đêm vô tận và làn gió chiều lướt qua, Diêu Nhiễm nhìn Khương Niệm, nhận thấy lúc này trong nàng tràn ngập cảm giác tự do. Nụ cười của cô mạnh mẽ, phóng khoáng và nhiệt tình.

Một người phụ nữ như vậy quả thực rất thú vị.

Sau lời tỏ tình hôm đó, Diêu Nhiễm tự nhiên có thể cảm nhận được Khương Niệm đang thận trọng tiếp cận nàng, bao gồm cả việc tạo cho nàng cảm giác an toàn. Nhưng do tính cách của nàng, nàng không bao giờ có thể dễ dàng tin tưởng bất cứ điều gì. Lúc này nàng đang nhìn Khương Niệm, ánh mắt cô thuần khiết và chân thành. Nàng tự hỏi liệu mình có quá lý chí hay không?

Với hai ngày rảnh rỗi, Khương Niệm đã hoàn thành tác phẩm điêu khắc gỗ trước đó mới làm được một nửa, đúng là tác phẩm dựa trên Tứ Mao và hứa sẽ giao cho Diêu Nhiễm.

Cô chụp ảnh và gửi cho Diêu Nhiễm.

[Khương Niệm] Bức khắc gỗ của Tứ Mao đã xong rồi, trông đẹp không? Trước đây em hứa sẽ đưa nó cho chị, khi chị rảnh rỗi mình có thể gặp nhau.

Muốn gặp Muộn Tao, nhất định phải tìm được lý do.

Khương Niệm đóng gói bức tượng gỗ rồi bỏ vào hộp quà đã chuẩn bị sẵn.

Có lẽ ban ngày Diêu Nhiễm bận rộn, mãi đến tối Khương Niệm mới nhận được tin nhắn trả lời, tim đập thình thịch:

[Diêu Nhiễm] Được rồi, tối nay tôi rảnh!

_________

Tác giả có lời muốn nói:

Tối nay tôi rảnh = Tối nay tôi muốn gặp em.

Muộn Tao bắt đầu chủ động, thậm chí còn chủ động hẹn riêng, khụ khụ


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.