Thiền sư tỷ vẫn còn có chút lực uy hiếp, vì thế gió êm sóng lặng, không còn phong ba.
Trên thực tế, làm lớn chuyện này ra đối với họ không phải điều tốt, sư tổ của họ là đệ nhất tâm phúc của Ngọc Đế, chưa tiến vào Thiên Môn đã gây xích mích với đồng môn, người thua thiệt sau đó nhất định không chỉ có họ, mà là cả Minh Nguyên Tông.
Đúng giờ, cánh cổng bên phải mở ra.
Mộ Cửu vội vàng giấu thỏ vào bao quần áo, đi theo dòng người bước vào cổng lớn.
Nam Thiên Môn này có tổng cộng ba tầng.
Mọi người nối đuôi nhau mà vào, qua cổng thứ nhất, đập vào mắt họ chỉ có vài dãy núi tiên tuyền đơn điệu, nhưng đến cổng thứ hai, Thiên Tướng giữ cửa ra mặt kiểm tra thông hành. Thiên Tướng liếc nhìn thỏ tinh trong bao quần áo của Mộ Cửu, lấy kính chiếu yêu ra soi xét hành tung khi xưa của nó, thấy nó chưa làm gì ác liền phất tay cho qua.
Cảnh tượng phía sau cánh cổng thứ hai lại đổi khác, mây mù tản đi, quỳnh lâu ngọc vũ (lầu quỳnh nhà ngọc) ẩn hiện trên tiên sơn dài vạn dặm, thiều nhạc không dứt bên tai, thỉnh thoảng có tiên nga nâng mâm ngọc hoặc một rổ đào tiên đi ngang qua, bộ bộ sinh liên (mỗi bước đi qua sen hồng nở rộ). Nơi này hẳn là Tiên phủ, nơi tụ tập của thượng tiên và tiên nhân bình thường.
Đến cổng thứ ba, cánh cổng này so với hai cổng trước lại càng hùng vĩ hơn nữa.
Ngoài cổng có kim liên và linh chi tỏa sáng lấp lánh, bạch hạc đứng lẫn trong đám linh mộc, thú Kỳ Lân và Tỳ Hưu cùng nhau đi qua, Phượng Hoàng bay lượn trên cây ngô đồng ngâm xướng, chúng tiên đồng nắm tay nhau nhảy nhót chơi đùa, cuối cùng chạy tới trước mặt tiên nhân chắp tay thi lễ. Các loại kỳ hoa dị thảo đếm không hết mập mù trong mây.
Không xa cổng lớn, mỗi bên trái phải đều có ba tòa tháp cao sừng sững.
Mộ Vân nói, ba tòa tháp bên trái lần lượt là lối đi đến Tru Tiên Trì, Tỏa Yêu Tháp, Hàng Ma Đài, đây là ba nơi dùng để trừng phạt trên Thiên Đình.
Ba tòa tháp bên phải lần lượt là lối đi đến Phong Thần Điện, Tiên Thiên Cung, Ngự Thần Cung, đây là ba nơi dùng để ban thưởng.
Thiên Đình thực tế cũng phồn vinh náo nhiệt không hề khác nhân giới, chỉ là thiếu chút khí hồng trần.
Trong lòng Mộ Cửu có chút hưng phấn nho nhỏ, đây là lần đầu tiên nàng đi đến vùng đất mà nàng vẫn luôn mộng tưởng, chỉ cần qua được kì thi, ngay ngày hôm sau liền có thể đại triển quyền cước phát huy sở trường rồi. Nàng muốn làm một vị tiên chính nghĩa thay trời hành đạo, thực hận không thể lập tức quẳng cục nợ này đi thẳng đến Thiên Binh Doanh!
Nhưng nàng không có cơ hội được nhìn kĩ, vì đoàn người đã rất nhanh tiến vào cổng thứ ba của Nam Thiên Môn, sau đi bước vào truyền tống trận liền đi tới tiên quán tạm trú để chuẩn bị cho Thiên Binh Dịch.
Tiến vào tiên quán mới biết, mỗi người được ở một phòng riêng, đồng tông được an bài trong một tòa tiểu viện. May mà Thiên Đình rất lớn, nơi ở tuyệt nhiên không phải vấn đề.
Sáng sớm hôm sau sẽ tiến hành chọn lựa, tra ưu khuyết điểm, kiểm tra tu vi, đăng kí sở trường, cuối cùng tham gia một cuộc tỷ thí pháp thuật gì đó, thế là xong. Tuy cái này còn nghiêm hơn so với nghĩa vụ quân sự, nhưng trên thực tế, đối với những người có thể tiến vào Nam Thiên Môn mà nói thì cũng không tính là gì.
Thỏ tinh cũng rất hưng phấn, dù sao đối với một tiểu yêu tinh như nó, được sống trên Thiên Đình cũng giống như dân chúng bình thường được chuyển vào hoàng cung vậy!
Mộ Cửu nằm xuống giường nhắm mắt ngủ, đến khi trời gần tối mới tỉnh dậy. Nàng nhìn vườn hoa trồng trong đình viện nửa ngày, sau đó đánh thức thỏ tinh đang nằm ngáy khò khò: ” Ngươi ra ngoài đi vòng quanh một chút, nghe xem có tin tức đáng nghe nào không.”
Tuy các sư huynh đều nói cuộc tuyển chọn này sẽ không có gì khó, nhưng nàng vẫn muốn biết người biết ta. Tổng cộng có bao nhiêu người tham gia? Mai sẽ tuyển chọn bao nhiêu người? Còn có thi phép thuật gì đó, có ai mạnh hơn nàng không?
Thỏ tinh dậm chân không chịu đi: ” Ngay cả tên ta cũng không có, không đi.”
Lẽ nào khi gặp người ta, nó phải giới thiệu mình họ thỏ tên tinh sao?
Mộ Cửu suy nghĩ một chút liền nói: ” Vậy ngươi mang họ Đồ, gọi là Đồ Thỏ Tinh đi.”
” … Không được là Thỏ Tinh!” Thỏ tinh kháng nghị.
Mộ Cửu bó tay.
” Ta là sủng vật của ngươi, ngươi họ Mộ, ta đương nhiên cũng họ Mộ. Ngươi nhặt được ta ở Lưu Tinh Tinh, vậy ta tên Mộ Tiểu Tinh là được rồi.” Thỏ tinh cao hứng nhớ lại.
Mộ Cửu thế nào cũng được, nếu nó thích thế, vậy thì tùy nó thôi.
Khi tiên quán lên đèn, Mộ Tiểu Tinh mới trở về.
Hóa ra lần này tổng cộng có bốn trăm ba mươi người, tiêu chuẩn trúng tuyển là bốn trăm, hơn nữa nội dung thi có duy nhất một thứ: binh khí sở trường.
Xác suất trúng tuyển cao vậy thật khiến người ta cảm thấy kỳ lạ.
Thiên Binh Dịch hôm sau, đương nhiên nàng vẫn cùng đường với đoàn người lúc trước.
Toàn bộ đều là tán tu, nam chiếm đa số, nữ… nhìn tới nhìn lui cũng chỉ có một mình Mộ Cửu.
Đoàn người vừa đi vừa không hề khách khí đánh giá xung quanh, nhưng khi vừa liếc đến những “danh môn đệ tử” liền lập tức cúi đầu xuống ảo não. Mộ Cửu nhìn quen lắm rồi, tu sĩ mà, tu thành bán tiên cũng vẫn không thoát phàm thai, Xiển giáo coi thường người khác như vậy, dĩ nhiên nhiều tán tu phải chạy theo nịnh nọt.
Huống hồ, nếu năm đó Phật Như Lai thật sự có thể diệt Tây Phương Giáo mà chính mình và sư huynh sáng lập, Thiên Đình đến cùng có thanh tịnh như trong truyền thuyết hay không còn không biết được đâu!
Mộ Tiểu Tinh gặm củ cải khô, nhìn truyền tống trận đem họ đến bên ngoài doanh trại.
Đây là một tòa Tiên phủ nguy nga khổng lồ, cao phải tới chừng trăm trượng, từ bên ngoài nhìn lại, đỉnh Tiên phủ mây che tầng tầng lớp lớp, các cổng đều có thiên binh canh gác, phong cách uy nghiêm hơn nhiều so với những nơi khác.
Mộ Cửu đi qua cửa, tiến vào bên trong, cầm giấy thông hành đứng xếp hàng trên đôn đá.
Kiếp trước, khi nàng đọc tiểu thuyết, nó kể rằng phàm là nơi tiên nhân qua lại đều có gió mây lượn quanh, nhưng trên thực tế, sau khi tiến vào Nam Thiên Môn, mây mù tiêu tán, sàn nhà lát bạch ngọc, không có quá nhiều khác biệt so với nhân giới. Hơn nữa, những Thiên Tướng thiên binh đều gần trong gang tấc, cao thấp gầy béo đều có, tiếp đất liên tục như chim.
Nàng đã từ lâu không tiếp xúc với xã hội, bỗng nhiên cảm thấy thật thân thiết.
Đang muốn cầm cốc uống trà, nàng chợt nhận ra phía đối diện có một ánh mắt chiếu tới, hóa ra là thiếu niên bị đánh ngày hôm qua.
Hắn đang đứng bên cổng nhìn về phía này, cười với Mộ Cửu, hơi có mấy phần ngây ngô nhưng lại rạng rỡ như ánh mặt trời.
Mộ Cửu theo phản xạ quay đầu nhìn hai bên, nhóm sư huynh sư tỷ của hắn đâu?
Mộ Tiểu Tinh kích động đung đưa cánh tay nàng: ” Nhìn xem, hắn còn nhớ ngươi!”
Mộ Cửu nhét miếng củ cải khô vào miệng nó, tiếp tục dùng trà.
Cốc vừa đặt xuống, môt đôi giày bằng vải thô đã xuất hiện trước mặt nàng, thiếu niên kia đi tới, ôm quyền nói: ” Tại hạ Lâm Kiến Nho, rất vui được gặp cô nương.”
Mộ Cửu đã lâu không được nghe người ta gọi mình là cô nương, có chút cảm thấy muốn ngoáy tai, nhưng vì vẫn phải giữ phép lịch sự, nàng không thể làm gì khác ngoài đứng dậy, nói: ” Rất vui được gặp ngươi.”
Lâm Kiến Nho ngẩng đầu lên: ” Hôm qua nhờ có cô nương cứu giúp, tại hạ đặc biệt đến để cảm ơn.”
Khi nói câu này, sắc mặt hắn rất nghiêm túc, ánh mắt nhìn thẳng vào Mộ Cửu.
Vị Cơ sư muội hôm qua gào thét bị mất đan dược kia cuối cùng cũng điều tra ra rằng Lâm Kiến Nho không lấy. Mộ Cửu ra tay cũng chỉ vì cảm thấy họ ra tay quá mức, đối với bản thân Lâm Kiến Nho cũng không có nhiều cảm giác lắm. Vì thế, nàng càng thêm không hi vọng hắn đến cảm ơn.
Nàng ít khi hành hiệp trượng nghĩa, được người ta đường hoàng cảm tạ lại càng ít. Mộ Cửu cười khan hai tiếng, khiêm tốn nói: ” Việc nhỏ mà thôi, không cần cảm ơn.”
Đang chuẩn bị nói thêm một câu, bên trong đã có người đi ra gọi lớn: ” Quách Mộ Cửu!”
Mộ Cửu vừa vặn không muốn nói nhiều để tránh thu hút sự chú ý của đám sư huynh sư tỷ của hắn, thích thú vội vã mang theo Tiểu Tinh đi vào.
Sau khi nộp giấy thông hành, báo lí lịch, nàng được yêu cầu tùy ý chọn lấy một binh khí, triển khai tu vi bên trong kết giới.
Nàng chọn một thanh trường kiếm, ngồi xếp bằng dưới đất, trước tiên thổ khí kết cầu, sau đó ngự kiếm phi hành. Thêm vào một chút linh lực, một bộ kiếm pháp đánh ra, bên trong kết giới, hồng sa lởn vởn che kín vạn trượng. Đây là chiêu pháp mà đại sư huynh đã dạy nàng trước khi đi, tuy không có lực sát thương quá lớn nhưng đẹp đẽ, dễ dùng để dọa người. Trong đám giám khảo, chưa chắc người nào cũng là hiền sĩ tài ba, làm thế nào để họ có ấn tượng sâu sắc là được.
Quả nhiên bên cạnh có không ít người khen hay, giám khảo dồn dập xoàn xoạt chấm điểm.
Đến khi Mộ Cửu đi về, Mộ Tiểu Tinh vỗ tay nghênh đón, Lâm Kiến Nho đứng dưới mái che, hai mắt cũng sáng rực nhìn nàng.