Thượng Thần Đến Rồi [Quyển 1]

Chương 6: Thật là độc ác



Sáng sớm hôm sau, mười chín sư huynh cùng nhau tiễn Mộ Cửu xuống núi.

Tuy nói không có quan hệ máu mủ, nhưng dù sao cũng là tiểu sư muội đã cùng nhau chung sống hai ngàn năm rồi nha, thập tam sư huynh Mộ Dịch còn trốn trong đám người lén lúc khóc thút thít. Thanh Trúc Thanh Hà trực tiếp ôm lấy chân nàng khóc lớn, hỏi sư thúc đi rồi thì bọn chúng biết đi đâu ăn cơm, không ngờ rằng trong mắt chúng, nàng chính là một nữ đầu bếp.

Có điều trong lòng Mộ Cửu cũng thấy khó chịu, tuy nói là chỉ đi 500 năm mà thôi, nhưng từ khi lên núi đến giờ, họ chưa từng phải chia cách lâu như thế..

Nàng giao động phủ cho Thanh Trúc quản lý, trong phủ của nàng có gieo chút cây cỏ, chúng đều có linh tính, còn có cả con thỏ tinh và lão rùa nữa. Hôm qua, khi biết nàng phải đi, cả đoàn người đều ỉu xỉu buồn rầu, không thoải mái.

Vì không muốn chảy nước mắt trước mặt họ, sau nghi nghe xong lời dặn dò của mười chín sư huynh, nàng liền triệu hồi một đám mây. Thẳng đến khi bay ra khỏi địa giới Nam Lâm, không nhìn thấy núi Hồng Thương nữa, nàng mới khẽ thả lỏng.

Vừa nhìn xuống những sơn mạch đã từng cùng sư phụ và sư huynh đi qua, nàng đau xót, suýt trào nước mắt.

” Đừng khóc.”

Một âm thanh đột nhiên vang lên từ đâu đó: ” Còn có ta ở đây.”

Mộ Cửu xoay người giật cả mình, quay đầu nhìn lại, thỏ tinh chớp đôi mắt đỏ chót từ trong bao quần áo của nàng thò đầu ra.

” Sao ngươi lại ở đây?” Nàng nhảy dựng lên.

” Tuy ngươi không thu nhận ta làm đồ đệ nhưng cũng là ân nhân của ta, ta đã sớm quyết tâm theo ngươi cả đời.”

Thỏ tinh nhanh nhẹn nhảy ra từ bọc quần áo, vuốt vuốt đôi tai to đùng của mình, lắc người biến thành một thiếu nữ mười một, mười hai tuổi, cúi đầu nghịch tay, nói: ” Ngươi nghĩ một chút đi, nếu ta không đi theo, ai giúp ngươi giặt quần áo, ai giúp ngươi quét sân, ai giúp ngươi châm trà rót nước mua hạt dưa? Khi ngươi tĩnh tọa, ai giúp ngươi thắp hương, khi ngươi rảnh rỗi, ai cùng ngươi bát quái?”

Mộ Cửu bị sặc nước bọt một cái, ho khan liên tục.

Ý của nó là, nàng không có nó thì không được?

Nàng đưa tay nhấc tai trái của nó lên, định ném nó ra khỏi đám mây.

” Chậm đã chậm đã!”

Thỏ tinh thấy nàng quyết tâm, lập tức thay đổi vẻ mặt, quỳ sát ở trên mây, nước mắt rưng rưng nói: ” Ngươi thật độc ác, quên mất khi xưa ta đã bị bắt nạt thế nào rồi sao? Một con rắn cũng không tránh được. Hiện tại ta mới chỉ có 500 năm đạo hạnh, rơi xuống ngọn núi này thế nào cũng bị yêu tinh gϊếŧ chết. Ta theo ngươi nhiều năm, không có công lao cũng có khổ lao, ngươi tại sao lại cam lòng bắt ta đi chịu chết?”

Nói xong, nước mắt rơi xuống xoành xoạch, đôi mắt đã đỏ càng trở nên đỏ hơn.

Mộ Cửu đen mặt: ” Bộ dạng oán phụ này ngươi học của ai?”

” Cây liễu tinh bên động phủ của tam sư huynh.” Thỏ tinh chớp mắt, nhanh nhẹn đáp lời.

Mộ Cửu bạo lực gõ đầu nó vài cái, cuối cùng cũng không có ý định ném nó xuống nữa.

Năm đó, khi nó bị một con rắn to nuốt vào bụng, nàng đã phải mổ bụng rắn cứu nó ra. Những năm nay, tuy nó luôn giúp nàng xử lý việc trong động phủ, nhưng nàng cũng không chú tâm dạy nó tiên pháp, nếu thật sự phải quay lại vùng núi này, thật sự sẽ không có khả năng sống đến ngày mai.

Đến thì cũng đến rồi, vậy thì mang nó theo vậy.

Một lần nữa dùng linh lực khiến mây bay, một người một yêu đi về phía Bắc.

Mộ Cửu trước giờ cực ít được đi du ngoạn cửu châu đại địa, đừng nói đến việc đi lên Thiên Đình. Nhưng trước đó, Lưu Dương và Mộ Hoa đã có lần đưa nàng đến Nam Thiên Môn, vì thế một đường đến đây không gặp nhiều khó khăn mấy. Đến khi lên được Thiên Đình, đương nhiên sẽ có người sắp xếp, khi đó không cần phải nói nữa rồi.

Trong tứ đại môn của Thiên Đình, Nam Thiên Môn là lối đi duy nhất để tiến vào Tiên giới. Thiên Đình cũng giống như đô thành dưới nhân gian, nếu Tán Tiên muốn vào bên trong thì chỉ cần đăng kí, rồi chờ người ta báo lên trên là được.

Bên dưới Nam Thiên Môn là một quảng trường lớn, nơi đó đã tụ tập không ít người.

Mộ Cửu chọn một chỗ trống đáp xuống, biến thỏ tinh về nguyên hình, nhét vào bao quần áo, đi vào trong đám người.

Những người này là đệ tử mà các môn phái phái đến tuyển binh, đứng tụm năm tụm ba với nhau, mỗi nhóm mặc một kiểu trang phục. Những môn phái này khi chạm mặt nhau đều có hòa khí, thiếu chút nữa thì ôm nhau trò chuyện, Mộ Cửu nhìn qua hông của họ, lập tức hiểu ra.

Trên hông của họ đều đeo ngọc bội Xiển giáo, đều là đệ tử của Xiển giáo, đương nhiên sẽ thân thiết với nhau.

Đương nhiên cũng có những đệ tử của các môn phái nhỏ, quần áo không giống nhau, cũng có người như Mộ Cửu, một mình đi đến.

Nghĩa vụ quân sự kiểu Thiên Đình tuy không có lương bổng nhưng vẫn có không ít phúc lợi, ví dụ như ngoài công đức ghi trong sổ, tùy vào chiến công lập được mà sẽ được ban cho một chức quan hoặc ban thưởng tiên khí, bảo đan, còn có người được ưu tiên phi thăng. Đây chính là một con đường tắt để giảm bớt thời gian tu hành, đương nhiên được các môn phải coi là ưu việt nhất.

Phái Hồng Thương chưa từng phái đệ tử lên Thiên Đình, một phần là vì Lưu Dương chân chính rời xa hồng trần, cũng vì đệ tử mà hắn tuyển đều chịu đựng được nhàm chán.

E là từ khi lập giáo đến nay, Mộ Cửu là vết bánh xe đầu tiên.

Nàng nhìn xung quanh một vòng cũng không nhìn thấy đệ tử Mật Dương Tông, thích thú trực tiếp đi về phía cổng nhỏ bên phải cổng lớn.

Nam Thiên Môn tổng cộng có ba tầng cổng, trước mặt nàng là cổng đầu tiên. Cổng lớn dành cho Thiên Đế và các vị tiên cấp bậc Tiên Tôn trở lên, cổng nhỏ bên trái dành cho Tán Tiên, cổng nhỏ bên phải dành cho tiên nhân cấp thấp hoặc tiên đồng đang chờ chuyên dụng.

Bên trong cổng nhỏ có mấy vị quan nhỏ đang ngồi. Mộ Cửu đưa danh thiếp cho họ, không hiểu sao nàng cảm thấy nơi này thật giống với khung cảnh phòng bán vé kiếp trước.

Vị quan trông cửa hờ hững liếc nàng một cái, lại nhìn tông huy của nàng, đưa cho nàng giấy thông hành: ” Trước tiên chờ ở ngoài, khi nào cho phép mới được đi vào.”

Mộ Cửu trở lại quảng trường, nhanh chóng tìm một tảng đá phía góc Tây Nam ngồi xuống.

Thỏ tinh chui ra từ túi quần áo, đưa cho nàng một miếng Quế Hoa Cao: ” Khi nào ta mới được ra ngoài?”

Mộ Cửu nhấn đầu nó xuống: ” Vào được cổng đã rồi nói.” Tuy Thiên Đình không nói có quy tắc không được mang theo sủng vật, nhưng nàng chỉ mang thân phận một tán tu, bên người mang theo yêu tinh, khó tránh khỏi việc làm người khác chú ý. Hiện tại nàng vẫn là “danh nhân” trong mắt các phái tu tiên, không muốn phát sinh thêm sóng gió.

Âm thanh của nàng có chút hơi lớn, vài tên tiên tu mặc huyền y đứng cách đó không xa liền quay đầu lại nhìn. Nàng nhanh chóng ôm lấy bọc quần áo, làm bộ nghiêng đầu qua chỗ khác ngắm phong cảnh.

Họ hiển nhiên cũng không để trong lòng, thu lại ánh mắt.

Bên trái nàng, một nữ tử trên đầu cắm một cành thược dược vung khăn quạt gió, nhíu mày nhìn mây mù lượn quanh bên dưới quảng trường: ” Nho sư đệ tại sao đi lâu vậy vẫn không trở lại? Không phải lại đi chơi ở nơi nào rồi chứ?”

Một tiếng xì khẽ vang lên, nữ tử trên cổ đeo một chuỗi ngọc nhếch môi, mang theo vẻ xem thường nồng đậm: ” Ta sớm đã nói không nên để hắn đến, với chút tu vi của hắn, chúng ta không tránh khỏi việc bị liên lụy. Nếu hắn may mắn được chọn, chúng ta sẽ mất đi một cơ hội, mà nếu không may mắn không được họn, chẳng phải hắn sẽ làm mất mặt Minh Nguyên Tông chúng ta?”

” Cơ sư muội nói đúng.” Nữ tử vừa dứt lời, một nam tử ánh mắt luôn dính vào người nàng ta lên tiếng, ” Cũng không biết sư phụ nghĩ như thế nào.”

” Đúng vậy.” Mấy người còn lại phụ họa.

” Chuyện này sao có thể trách sư phụ? Là hắn tự mình vượt qua được trận pháp sư phụ bày ra, đạt được tư cách, sư phụ không thể nuốt lời.” Nữ tử cắm hoa nhíu mày, tuy nàng ya không yêu thích “Nho sư đệ” kia nhưng không hề muốn nói xấu sư phụ mình.

Những người còn lại không lên tiếng. Đang trầm mặc, “Cơ sư muội” bỗng nhướn mày, nhìn người đang đi cà nhắc bước lên thềm đá: ” Đến rồi!”

Mộ Cửu không khỏi quay đầu nhìn lại, chỉ thấy bên dưới thềm đá, một thiếu niên dáng dấp khoảng mười sáu mười bảy tuổi bước đến, thân cũng mang huyền y nhưng trên lưng phải gánh thêm năm, sáu bao phục, khiến hắn nhìn qua hết sức chật vật.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.