Thương Tâm Tiểu Tiễn [Luận Anh Hùng]

Chương 41: Văn cơ (nghe cơ hội)



Hắn vừa xuất hiện, một nửa số người trong lầu đều nhận ra hắn.

Mặc dù những năm gần đây nhân sự của Kim Phong Tế Vũ lâu biến đổi rất lớn, nhưng ít ra vẫn có hơn một nửa đệ tử năm đó từng là thuộc hạ của Vương Tiểu Thạch.

Xa cách bốn năm, rất nhiều người và chuyện đều đã thay đổi và biến hóa.

Không phải sao? Từ năm đó Vương Tiểu Thạch tình cờ gặp gỡ Bạch Sầu Phi, Ôn Nhu và Lôi Thuần tại lầu Hoàng Hạc, lưu lạc nửa năm vào kinh thành, vừa lúc gặp phải Tô Mộng Chẩm bị tập kích, hiệp lực chiến đấu mấy trận với Lục Phân Bán đường, cho đến khi đánh bại Quan Thất tại Lầu Tam Hợp, Lôi Tổn bỏ mạng tại Khóa Hải Phi Thiên đường của Hồng lâu, trong vòng ba năm Kim Phong Tế Vũ lâu đã trở thành thế lực võ lâm vượt trội trong kinh thành, không ai sánh bằng. Vương Tiểu Thạch trấn giữ Phong Vũ lâu cũng rất hài lòng. Hắn có tấm lòng rộng rãi, ánh mắt hơn người, vì vậy cũng đã bồi dưỡng ra không ít nhân tài mới. Nhưng hắn dần dần phát giác ra chuyện tranh quyền đoạt lợi trong lâu, vì không muốn thành thế nước lửa với Bạch Sầu Phi, cho nên cam tâm lui về Kim Thạch phường bán tranh chữ, làm nghề y. Cứ như vậy trải qua một năm, cho đến khi Thái Kinh và Phó tướng muốn hắn ám sát Gia Cát Tiểu Hoa. Nửa năm sau, hắn mượn chuyện hành thích Gia Cát để giết chết Phó Tông Thư, chạy trốn một mạch hơn ba năm. Lần này trở lại kinh sư, hắn vì báo thù cho sư phụ nên đã giết chết Nguyên Thập Tam Hạn, lại trải qua nửa năm. Từ lúc trước qua sông Hán Thủy, đến hiện nay lần thứ hai vào kinh, vì niệm tình ngày xưa Tô đại ca dìu dắt tại Tượng Nha ngọc tháp, cho nên tự lập nên Tượng Tị tháp. Chẳng mấy chốc đã tám năm nóng lạnh.

Tám năm, nói dài cũng không dài, bảo ngắn cũng không ngắn. Tám năm, đủ khiến cho một người trưởng thành, chín chắn, thậm chí thất bại hay thành công. Tám năm, có thể khiến cho một người vui vẻ mà sống biến thành một người sống vì oán hận. Tám năm, cũng đủ khiến một người muốn làm chuyện lớn oanh oanh liệt liệt hóa thành một người xu nịnh cầu sinh. Đương nhiên, tám năm cũng có thể khiến cho lý tưởng viễn vông trở thành lực lượng chắc chắn, có thể biến hi vọng phù phiếm thành nỗ lực thực tiễn. Năm tháng chỉ gây ra thay đổi, không quan tâm đến tốt hay xấu.

Hôm nay, có ánh mặt trời.

Hôm nay, hẻm Liễu Nhi trong kinh thành vẫn có mùi hoa.

Lúc này, cũng là lúc mặt trời chưa lặn, hoàng hôn chưa tàn.

Vương Tiểu Thạch đã xuất hiện.

Hắn đi lên Vạn Bảo các, trước tiên dùng một hòn đá mở đường cho mình.

Hắn dùng một loại tâm tình không chịu già nua, không chịu thỏa hiệp, không chịu xấu xa (nhưng chắc chắn là muốn trưởng thành, muốn thay đổi, muốn tốt hơn) đi lên Vạn Bảo các, đối mặt với đám sát thủ có một nửa từng là thuộc hạ của mình.

Phần lớn sát thủ, bất kể đã từng đi theo Vương Tiểu Thạch hay chưa, đã từng gặp gỡ Vương Tiểu Thạch hay là chỉ nghe qua cái tên (cho dù là thủ hạ mới gia nhập, không biết đến sự hào tình sảng khoái của Vương Tiểu Thạch hơn bốn năm trước tại Kim Phong Tế Vũ lâu, cũng nhất định đã nghe nói đến chuyện hắn dùng một hòn đá giết chết quyền tướng Phó Tông Thư), đều không muốn giao đấu với Vương Tiểu Thạch.

Thứ nhất là vì bọn họ đều biết Vương Tiểu Thạch là một cao thủ. Ai cũng cần mạng, nếu ra tay với cao thủ hạng nhất, bình thường đều không có kết quả tốt và khó bảo toàn tính mạng.

Thứ hai là vì phần lớn bọn họ bội phục Vương Tiểu Thạch.

Hảo hán vốn bội phục anh hùng.

Có câu là “thông minh tiếc thông minh, anh hùng phục anh hùng”. Là một hảo hán, bình thường chỉ có ba tiếc nuối lớn nhất, một là chỉ sợ phụ chí lớn có tài nhưng không gặp thời, hai là chỉ e không có hồng nhan tri kỷ, ba là chỉ hận thiếu đi những chiến hữu, đồng liêu, quý nhân có thể khiến mình nở mày nở mặt.

Vương Tiểu Thạch là một hảo hán, hầu hết mọi người đều đã nghe danh. Nếu không khi hắn vừa vào kinh, còn chưa quen biết lâu chủ Tô công tử của Kim Phong Tế Vũ lâu, cũng sẽ không giúp Tô Mộng Chẩm san bằng Phá Bản môn, quyết chiến phố Khổ Thủy, cuối cùng còn hợp sức đánh bại Lục Phân Bán đường.

Nếu Vương Tiểu Thạch không phải là một nhân vật xuất chúng, khi còn làm tam đương gia của Kim Phong Tế Vũ lâu, gánh vác trọng trách như mặt trời giữa trưa, cũng sẽ không vì Phong vũ lâu gây ra quá nhiều giết chóc tội nghiệt, không muốn tranh giành quyền lực với phó lâu chủ Bạch Sầu Phi, dứt khoát thoái ẩn nơi chợ, mở cửa tiệm chuyên trị vết thương do chiến đấu, kiêm việc bán tranh chữ, đồ cổ và các loại đá. Giã từ sự nghiệp khi đang trên đỉnh vinh quang, đạm bạc không tranh đấu, không phải ai cũng có thể làm được.

Huống hồ năm đó Vương Tiểu Thạch vẫn còn trẻ, phong nhã hào hoa.

Những huynh đệ này đặt tay lên ngực suy nghĩ một chút, cảm thấy mình chưa chắc có thể làm được, cho nên phần lớn bọn họ đều kính ngưỡng Vương Tiểu Thạch.

Chuyện khiến cho những hảo hán này xúc động nhất là, Vương Tiểu Thạch giả vờ muốn ám sát Gia Cát tiên sinh, ngược lại giết chết Phó Tông Thư, chạy trốn ba năm rưỡi, chiến đấu liên tục bốn ngàn dặm, vừa trở về kinh lại quyết chiến công bình, giết chết “chiến thần” Nguyên Thập Tam Hạn trong suy nghĩ của mọi người, báo thù cho sư phụ là Thiên Y Cư Sĩ.

Muốn những hảo hán này từ đáy lòng bội phục một người (không phải bởi vì quyền, thế, lợi, hại), trừ khi người đó có thể làm ra những chuyện có dũng khí hơn bọn họ.

Hảo hán bội phục hảo hán.

Hảo hán sở dĩ trở thành hảo hán là vì hắn muốn làm một hảo hán, đây là đạo lý rất đơn giản.

Giống như một người muốn phát tài thì mới có thể phát tài. Phát tài là một lý tưởng, sau khi có “mộng tưởng” này, hắn mới chăm chỉ tiết kiệm làm ăn, như vậy mới có khả năng “phát tài”. Tất cả trước tiên đều phải có “mộng tưởng”, sau đó mới có “hiện thực”. Cho nên, có người xem “mộng tưởng” là “không thực tế”, bản thân suy nghĩ này đã rất “không thực tế” rồi.

Giống như một người muốn có tri thức, có học vấn, có công danh, cho nên mới đọc sách. Nếu không có khát khao, hi vọng, ham muốn như vậy, hắn cũng sẽ không đọc sách. Cho dù bị buộc phải đọc thì cũng sẽ không có thành tích gì, càng không cần nói đến thành quả.

Hảo hán muốn trở thành hảo hán thì phải làm những chuyện “có dũng khí”. Ví dụ như uy vũ bất khuất, bàn luận nghĩa khí, giữ gìn chữ tín, vì bằng hữu hai sườn cắm đao cũng không chối từ, dám làm người mở đường, bần cùng không đổi tính, không ham phú quý, không sợ cái chết, biết không thể làm nhưng vì nghĩa chết không hối tiếc, giàu sang không phóng túng, không thờ hai chủ, trung quân ái quốc… Có người có thể làm được một hai điều trong số đó, có người lại có thể làm được nhiều hơn một chút.

Đương nhiên, không cần mọi chuyện đều phải làm đủ mười phần, bởi vì nếu như vậy, còn chưa làm được hảo hán thì đã sớm chết một trăm hai mươi bốn lần rồi.

Cái gọi là hảo hán, thật ra là có thể làm được một số chuyện người bình thường không làm được, mà lại khiến cho người ta vỗ tay tán thưởng, đập bàn khen hay.

Hiện giờ Vương Tiểu Thạch đã làm được.

Bọn họ đương nhiên không muốn đối địch với một người như vậy.

Nhưng cũng không phải ai cũng nghĩ như thế.

Ở nơi này có ít nhất bốn người nghĩ khác, cho nên bọn họ đồng loạt ra tay, muốn giết chết Vương Tiểu Thạch.

Bốn người bọn họ đều mang suy nghĩ khác nhau.

Người làm việc, bình thường đều có mục đích của mình, những người khác nhau cũng có mục đích khác nhau.

Ví dụ như một người muốn thành danh, một là vì thành danh sẽ có thể dùng danh tiếng để cầu lợi phát tài, hai là vì phải có danh dự mới có thể nắm giữ thực quyền, ba chỉ thuần túy là vì muốn cha mẹ nở mày nở mặt, làm rạng rỡ tổ tông, bốn là vì xem thành danh là một sự uy phong, một sự hưởng thụ.

Đều là muốn thành danh, nhưng mục đích lại không giống nhau.

Đồng dạng, bốn tên đệ tử muốn giết Vương Tiểu Thạch cũng có mục đích không giống nhau.

Trong số bốn tên đệ tử này, có một tên gọi là “Mã Khắc Bạch”.

Tên đầy đủ của hắn là “Hạt Vương Tử Mã Khắc Bạch”, đương nhiên “Hạt Vương Tử” chỉ là ngoại hiệu của hắn. Bởi vì ngoại hiệu của hắn quá nổi tiếng, cho nên rất nhiều người đều xem như tên, hơn nữa còn nổi tiếng hơn so với tên gốc, cũng thường gọi chung cả tên và ngoại hiệu.

Giống như có một số người gọi là “Đại Tiểu Nhãn”, “Đại Sỏa”, Tam Mao”, “Ngư Đầu Vân” hay “Tinh Gia”, đương nhiên không phải khi sinh ra cha mẹ đã đặt tên cho bọn họ như vậy, có điều người khác gọi nhiều thành quen, có thể đã quên mất tên gọi ban đầu của bọn họ.

Mã Khắc Bạch xem ra vẫn còn may, ít nhất người khác vẫn còn biết hắn vốn họ Mã, tên là Khắc Bạch.

Thị lực của hắn không được tốt, đã gần như nửa mù. Hắn ra tay luôn dựa vào thính giác, khứu giác, xúc giác, thậm chí còn cả linh giác.

Hắn vừa nghe Vương Tiểu Thạch xuất hiện, lập tức cảm thấy đây là một cơ hội biểu hiện và thăng tiến.

Chỉ cần giết chết Vương Tiểu Thạch, hắn lập tức có thể nở mày nở mặt trong đám người cùng thế hệ, trở thành một nhân vật lớn quyền cao chức trọng, vượt trội hơn người. Đến lúc đó, có lẽ địa vị sẽ không thấp hơn so với Tôn Ngư, biết đâu còn cao hơn Lương Hà.

Vì điều này, Mã Khắc Bạch có thể bất chấp tất cả.

Hắn nhặt lấy long tu câu (móc râu rồng), đột ngột tấn công Vương Tiểu Thạch.

Kỳ vọng của Mã Khắc Bạch đối với bản thân luôn rất cao. Ngay cả khi không thành danh như hiện giờ, hắn vẫn ăn mặc giống như một vương tử, cao quý xinh đẹp, khác với mọi người, khí phái phi phàm, thần thái bay bổng, mặc dù chính hắn cũng không nhìn thấy rõ dáng vẻ của mình.

Con người chính là như vậy, ăn mặc thông thường là một sự mô phỏng đối với người khác, cũng là một sự ca ngợi đối với mình.

Con người ăn mặc thông thường không phải để cho mình xem, mà là để cho người khác xem. Có một số người thậm chí sống cũng như vậy, vì người khác nhiều hơn là vì mình.

Thật ra, con người trong một ngày, trong một đời, có bao nhiêu chuyện hoàn toàn là làm vì bản thân?

Giống như Mã Khắc Bạch vì muốn thăng tiến mà giết Vương Tiểu Thạch, thành tựu của hắn cần phải dựa vào thi thể của Vương Tiểu Thạch để tiến lên.

Vạn Lý Vọng lại không giống.

Hắn vừa nghe Vương Tiểu Thạch xuất hiện, trong lòng lập tức vui mừng, biết đây là một cơ hội.

Nhưng hắn cũng lập tức tỉnh ngộ, với lực lượng của một mình hắn thì không thể nắm giữ cơ hội này. Vương Tiểu Thạch có thể giết chết Phó Tông Thư, có thể giết chết Nguyên Thập Tam Hạn, bản thân mình làm sao có thể đối phó được.

Cho nên hắn lập tức chuyển ý niệm “giết chết Vương Tiểu Thạch” thành “giả vờ muốn giết Vương Tiểu Thạch”.

Lúc này không thể lui, nếu lui thì sẽ bị Tôn tổng giáo đầu phát hiện ra mình hèn nhát; cũng không thể hăm hở tiến lên, nếu tiến lên thì sẽ rất dễ trở thành kẻ hi sinh.

Lăn lộn kiếm bữa ăn trong một tập đoàn lớn quả thật không dễ dàng, nếu không cẩn thận sẽ trở thành tế phẩm, một khi sơ ý sẽ không lăn được nữa.

Cho nên hắn giả vờ tấn công, quyết không chịu kém người khác, nhưng cũng bảo tồn thực lực, quyết không xông lên trước mọi người.

Hắn nắm được điểm này rất chính xác.

Hắn không muốn làm anh hùng, bởi vì trong một trăm hảo hán, nhiều nhất chỉ một hảo hán có thể trở thành anh hùng, còn lại chín mươi chín người phần lớn chưa thành anh hùng thì đã quy thiên.

Hắn chỉ muốn làm một hảo hán. Trong một trăm nam nhân, nhiều nhất chỉ một người có thể xem là hảo hán, có thể làm một hảo hán thì hắn đã hài lòng rồi.

Hắn xoay tròn thiết liên hoa (hoa sen sắt), điểm mạnh của loại vũ khí này là hai đế chụm lại giống như đài hoa chưa nở, hai bên đài hoa đều gắn dao sắc, phần đầu cực kỳ bén nhọn, còn trang bị cơ quan lò xo, được cột bởi một vòng dây, dài một trượng hai. Chỉ cần đánh trúng bất cứ thứ gì, sau đó vặn vòng lại, lò xo mất đi khống chế, đài hoa sẽ nở tung ra, khiến cho vết thương của người trúng đòn sẽ mở rộng thảm thương. Hơn nữa có thể tấn công kẻ địch cách đó một trượng, đây gọi là đánh vững nắm chắc, binh hiểm chiêu hiểm. Nếu tình thế không ổn thì hắn có thể xoay người bỏ chạy, còn nếu thừa thắng truy kích thì hắn có thể giết tới đầu tiên.

Thật ra, người sống trong xã đoàn, nếu không đủ dũng cảm quyết đoán, không đủ cơ trí, chẳng những không có hi vọng thăng chức, chỉ sợ ngay cả tự bảo vệ mình cũng không dễ dàng.

Khi Vương Tiểu Thạch xuất hiện, hắn đã biết mình không thể lui, cũng không thể dũng mãnh tiến lên.

Trong bang hội lớn, muốn bảo toàn tính mạng, trước tiên phải biết ngoài tiến trong lùi, như tiến thực lùi, lấy lùi làm tiến, không lùi không tiến.

Ngoại hiệu và tên của hắn đều là “Vạn Lý Vọng”, quả thật có một số chuyện hắn nhìn rất chính xác, nắm bắt rất chính xác, ngay cả ra tay nặng nhẹ cũng rất chính xác.

Cách nhìn của “Tân Nguyệt Kiếm” Trần Bì lại không giống.

Hắn nhìn thấy Vương Tiểu Thạch xuất hiện, đấu chí lập tức bừng lên.

Hắn đã từng nghe nói đến những chuyện uy phong của người này, dùng sức một người chống lại Bát Đại Đao Vương, dùng một đao một kiếm khiêu chiến Lục Hợp Thanh Long, hóa giải nguy cơ của quần hùng tại Phát đảng Hoa phủ, hợp sức với Tô Mộng Chẩm và Bạch Sầu Phi đánh lui Quan Thất của Mê Thiên Thất Thánh. Hắn nghe được những chuyện xưa này, máu nóng lập tức dâng trào.

Thật tuyệt với, nếu như đó là mình thì uy phong biết bao!

Hắn vẫn còn trẻ, nhưng chưa từng cảm thấy hứng thú.

Trẻ tuổi không phải cần có khí thế bừng bừng hay sao?

Hắn hi vọng có một ngày tinh thần phơi phới, hứng thú dạt dào.

Lúc này Vương Tiểu Thạch đã đến.

Mặc dù Vương Tiểu Thạch là thần tượng trong suy nghĩ của hắn, nhưng chỉ cần đánh bại đối phương, hắn sẽ có thể giành lấy vinh quang.

Đây là một cơ hội. Hắn thậm chí có thể “nghe” được đủ loại lợi ích, vinh quang và danh tiếng mà “cơ hội” này mang đến.

Hắn phải nắm lấy cơ hội này, quyết chiến Vương Tiểu Thạch. Thua cũng chẳng qua là chết mà thôi.

Thà kêu mà sống, không im mà chết.

Thà đấu mà chết, không khuất mà sống.

Rất nhiều người trẻ tuổi có chí khí, có bản lĩnh đều mang suy nghĩ giống nhau. Bọn họ không phục tiền bối, không bằng lòng với những thành tựu của tiền bối. Bọn họ muốn vượt qua đối phương, muốn chứng minh mình còn giỏi hơn với so với những người đi trước.

Nhưng dùng thứ gì để chứng minh?

Nói suông tự phụ, tự cho mình đúng vốn chẳng có tác dụng gì. Chỉ có ngươi cho rằng như vậy, không được người khác thừa nhận, cho dù là thiên hạ vô địch cũng chẳng qua là “không có kẻ địch” mà thôi, đó chỉ là lừa mình dối người.

Cho nên Trần Bì muốn quyết chiến, dùng kiếm của hắn, một thanh kiếm cong cong như vầng trăng non.

Người trong giang hồ, cho dù là bắt buộc, cần thiết, cũng phải từ trong quyết chiến nghiến răng nuốt máu để chứng minh bản thân. Không có quyết đấu thì cũng không có thắng lợi.

Mặc dù một trăm nhân tài mới nổi khiêu chiến những tiền bối xuất sắc nhất trước đây, kết quả thường là chín mươi chín người thảm bại, đương nhiên có lẽ cũng có một người giành được thắng lợi, nhưng đó là thắng thảm.

Không có thắng lợi thật sự nào mà không cần trả giá.

Mao Lạp Lạp cũng nguyện ý trả giá, nhưng hắn lại hi vọng có thể trả giá ít một chút.

Hắn vừa nhìn thấy Vương Tiểu Thạch xuất hiện, thù mới hận cũ đều dâng lên trong lòng.

Vương Tiểu Thạch xử sự công chính, thủ đoạn cũng không xem là nghiêm khắc. Những đệ tử trong Kim Phong Tế Vũ lâu vẫn nhớ rõ, khi Vương Tiểu Thạch còn ở đó, Phong Vũ lâu sinh khí hoạt bát, sinh cơ dồi dào hơn rất nhiều.

Mọi người cũng không nhất định phải đi giết người phóng hỏa, đánh nhau phục kích mới có thể chứng minh sự tồn tại của mình, mới xem là “làm việc”. Chỉ cần mọi người giúp dân chúng lương thiện chống lại cường bạo, gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ, tất cả đều là chiến công trong bang.

Có lúc, mọi người cùng nhau luận việc nước, nói chuyện nhà, bàn nữ nhân cũng được chấp thuận, hoàn toàn trở thành chuyện đứng đắn. Vương Tiểu Thạch còn tham gia vào, trêu chọc lẫn nhau, ăn cùng ăn, ngủ cùng ngủ, mặc cùng mặc, chơi cùng chơi, không hề có vẻ tự cao, thật là hòa thuận êm đềm, cao hứng vui vẻ biết bao.

Thậm chí có lúc chỉ đưa gạo cứu trợ thiên tai, quyên góp lương thực tặng trà, cũng xem là lập công lập đức cho Kim Phong Tế Vũ lâu. Điều này hoàn toàn khác với tác phong nhất quán trước giờ của Phong Vũ lâu, nhất là tác phong của Bạch Sầu Phi sau khi nắm quyền.

Mọi người đều rất hoài niệm khoảng thời gian tự do tự tại, không cần ánh đao mưa máu này.

Nhưng cũng có người không nghĩ như vậy, Mao Lạp Lạp chính là một trong số đó.

Ngoại hiệu của hắn là “Sát Nhân Phóng Hỏa”.

Em ruột của Thụ đại phu là Thụ Đại Phong từng coi số mạng cho hắn, nói rằng trong số mạng của hắn có cái gì thất sát gặp liêm trinh, vốn là lửa luyện canh kim, nhưng lại gặp kình dương, hỏa tinh cộng thêm không kiếp, cả đời sát nghiệt rất nặng, khó mà tránh khỏi ánh đao vạ máu.

Lúc hắn bắt đầu giết người thì còn nương tay. Nhưng hắn là do một tay Hoa Vô Thác bồi dưỡng ra, Hoa Vô Thác đã dạy hắn một đặc điểm làm hảo hán giang hồ, đó là “đủ tàn nhẫn”.

Hoa Vô Thác phản bội chết, hắn bị điều đến làm thuộc hạ của Sư Vô Quý. Sư Vô Quý là một chiến sĩ, hắn từ chỗ Sư Vô Quý học được một loại “tàn nhẫn” khác.

Sau đó hắn được thăng lên làm thuộc hạ của Tiết Tây Thần trong Ngũ Phương Thần Sát, Tiết Tây Thần lại dạy hắn một loại “tàn nhẫn” cấp bậc khác.

Sau khi Tiết Tây Thần chết, hắn trực tiếp nhận lệnh của Tôn Ngư, gián tiếp vâng lệnh Lương Hà, thực ra đều chịu sự quản lý từ xa của Bạch Sầu Phi. Ba người này lại là ba loại “tàn nhẫn” khác nhau.

Hoa Vô Thác là người tàn nhẫn, Tiết Tây Thần là thủ đoạn tàn nhẫn, Sư Vô Quý là liều mạng tàn nhẫn, Lương Hà là một loại cướp đoạt tàn nhẫn, Tôn Ngư lại là một loại tàn nhẫn âm trầm khiến người ta không thể nhận thấy, thậm chí xem đó là đương nhiên, Bạch Sầu Phi lại là lòng dạ tàn nhẫn, sự tàn nhẫn của hắn giống như một loại thủ đoạn cần thiết khi làm chuyện lớn, không phân đúng sai.

Mao Lạp Lạp đã hoàn toàn học được sự tàn nhẫn của bọn họ. Hắn luôn thích giết người, hơn nữa còn xem giết chóc là một sự hưởng thụ rất lớn.

Lúc hắn chán nản nhất có thể xem là lúc Vương Tiểu Thạch “cầm quyền”. Khi đó hắn vốn thích giết chóc, động một chút là xảy ra án mạng, máu chảy thành sông, lại luôn bị Vương Tiểu Thạch khiển trách và trừng phạt, khiến cho hắn rất bực bội, từ đó căm hận Vương Tiểu Thạch.

Hắn cảm thấy một người không đủ độc ác, dựa vào cái gì để lăn lộn trên giang hồ? Một người không thể nhẫn tâm, dựa vào đâu để xông pha trong võ lâm?

Hắn muốn giáo huấn loại người này, hắn muốn giết chết Vương Tiểu Thạch.

Hắn cảm thấy mình mới là đúng, thậm chí còn cho rằng làm như vậy là đại biểu cho chính nghĩa của toàn bộ võ lâm.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.