Thương Tâm Tiểu Tiễn [Luận Anh Hùng]

Chương 15: Đầu cơ



Muốn thuyết phục Quách Đông Thần đúng là một việc khó.

Nàng rất thông mẫn, nghĩa là ngoài thông minh còn thêm mẫn cảm.

Bạch Sầu Phi từng rất cẩn thận “thăm dò ý tứ” của Quách Đông Thần.

Quách Đông Thần lại trả lời rất uyển chuyển:

– Ta đã phản bội hai lần rồi, ngươi lại muốn ta phản bội lần thứ ba sao?

Bạch Sầu Phi chỉ biết nàng từng lâm trận phản chiến. Lôi Mị là một trong số đường chủ của Lục Phân Bán đường Lôi gia, nhưng trong trận chiến tiêu diệt Kim Phong Tế Vũ lâu, nàng lại dùng thân phận Quách Đông Thần ám sát tổng đường chủ Lôi Tổn, khiến cho Lục Phân Bán đường thất bại thảm hại trong chiến dịch này, cũng thay đổi cục diện hiện tại trong kinh thành là Lục Phân Bán đường và Kim Phong Tế Vũ lâu hai núi song song, địa vị ngang nhau.

Lần phản bội đó, có thể nói là “chuyện xảy ra có nguyên nhân, xuất binh có lý do chính đáng”. Bởi vì Lôi Tổn đã hại chết phụ thân của Lôi Mị là Lôi Chấn Lôi, lại bức nàng làm thiếp, cho nên nàng phải nhẫn nhục sống tạm, chờ thời cơ báo thù.

Vì vậy lúc đó Bạch Sầu Phi đã nói:

– Ngươi phản bội Lôi Tổn là vì muốn báo thù.

Lôi Mị nói:

– Lần đầu tiên ta phản bội là với phụ thân của mình.

Nói tới đây, nàng hơi ngừng lại một chút, giống như muốn nói lại thôi.

Khi đó Bạch Sầu Phi còn chưa tới kinh thành, dĩ nhiên rất để ý lắng nghe.

Lôi Mị cuối cùng cũng nói ra:

– Khi đó phụ thân rất tin tưởng và coi trọng Lôi Trận Vũ, muốn gả ta cho y. Nhưng ta hiềm vì y tuổi tác quá lớn, mới nghe theo lời của Lôi Tổn, xúi giục y chiến đấu với Mê Thiên Thất Thánh. Kết quả, Lôi Tổn lại cấu kết với người của Mê Thiên Thất Thánh phục kích Lôi Trận Vũ, khiến cho y trở thành phế nhân, hơn nữa còn xuất gia; đến sau này nhờ gặp được Thiên Y Cư Sĩ, công lực của y mới khôi phục được một nửa. Lôi Tổn cũng nhân trận chiến đó, gây nổ làm Quan Thất bị thương ở đầu, khiến hắn biến thành một kẻ ngu ngốc. Tiếp đó Lôi Tổn lại dùng lời ngon tiếng ngọt, lừa gạt cưới em ruột của Quan Thất là Quan Chiêu Đệ làm vợ, liên kết hãm hại phụ thân ta, sau đó lại đổ hết tội lỗi cho Quan Chiêu Đệ. Ta giúp hắn đối phó với Quan Chiêu Đệ, báo thù cho cha, kết quả khiến cho Quan Chiêu Đệ sống không bằng chết, không rõ tung tích. Lôi Tổn lại trở mặt đánh thuốc mê với ta, muốn chiếm lấy thân thể ta, từ đó ta đã trở thành tình nhân trong tối của hắn.

Nói đến đây, Lôi Mị cười lạnh một tiếng, sau đó nói tiếp:

– Lôi Tổn cũng không trẻ hơn bao nhiêu so với Lôi Trận Vũ. Nếu không phải ta giả vờ bị Lôi Tổn bắt giữ, phụ thân tuy tuổi đã gần bảy mươi, nhưng nếu thi triển toàn lực, chưa chắc đã không chiến thắng được Lôi Tổn và Quan Chiêu Đệ. Nhưng chính vì an nguy của ta, cho nên người đã từ bỏ phản kháng. Lần đầu tiên ta phản bội, đổi lấy kết quả là mất cha chịu nhục. Lần thứ hai phản bội, ta giúp Tô công tử giết chết Lôi Tổn, chẳng những khiến cho ta mất đi một trượng phu, mà trên dưới Lục Phân Bán đường cũng xem ta là kẻ thù. Muốn ta phản bội lần nữa sao? Bỏ đi, ta sợ lắm rồi, xin thứ cho kẻ bất tài này.

Cho dù Bạch Sầu Phi dùng cách gì thuyết phục, nàng vẫn không đồng ý.

Bạch Sầu Phi lại sợ rút dây động rừng, nếu không phải bạn thì chính là địch, vì vậy muốn giết nàng diệt khẩu, nhưng cũng giết không được.

Quách Đông Thần rất thông mẫn, thông minh đến mức giống như hoàn toàn biết Bạch Sầu Phi đang nghĩ gì, mẫn cảm đến mức không bao giờ bước vào mai phục và cái bẫy do Bạch Sầu Phi bố trí.

Bạch Sầu Phi đương nhiên xem nàng là cái đinh trong mắt.

Có một lần, hắn đành phải ước hẹn với Quách Đông Thần:

– Ngươi không giúp ta một tay thì cũng đừng tố cáo, nếu không ta sẽ lấy mạng ngươi trước.

Lôi Mị cũng bày tỏ thái độ:

– Tô Mộng Chẩm và ta không quen không biết, chỉ vì muốn giết Lôi Tổn báo thù nên ta mới vào Kim Phong Tế Vũ lâu. Ta chẳng việc gì phải mật báo cho y, nhưng cũng không muốn giúp ngươi hại y.

Những lời này tuy vẫn từ chối trợ giúp, nhưng đã khiến Bạch Sầu Phi nhìn ra được đầu mối.

Bạch Sầu Phi giỏi về đầu cơ, ngày thứ hai hắn liền thay đổi “chiến lược”. Hắn đối xử với Lôi Mị (Quách Đông Thần) rất tốt, hắn trọng dụng nàng.

Hắn năm lần bảy lượt đề cử công trạng của Quách Đông Thần với Tô Mộng Chẩm, quả nhiên Tô Mộng Chẩm đã khen thưởng Quách Đông Thần. Nhưng Bạch Sầu Phi cũng khiến cho Quách Đông Thần hiểu được, đây là do hắn tiến cử nàng.

Hắn quý trọng nàng. Những chuyện dễ lập công hắn đều giao cho nàng làm, những chuyện quá nguy hiểm thì hắn bảo vệ nàng. Hắn biết tính tình của nàng, cho nên những nhiệm vụ có tính khiêu chiến hắn đều không quên nàng; khi nàng chỉ có một thân một mình, hắn lại kề vai chiến đấu với nàng.

Hắn còn theo đuổi nàng.

Lôi Mị rất nhanh đã biết, nàng hiểu được tâm ý của Bạch Sầu Phi.

Nàng đối xử với Bạch Sầu Phi vẫn như gần như xa, không hoàn toàn đồng ý cũng không dứt khoát từ chối, cũng không tiết lộ tin tức cho Tô Mộng Chẩm.

Bạch Sầu Phi làm như vậy, chính là muốn Quách Đông Thần cho dù không giúp hắn, cũng không ngăn cản hắn đối phó với Tô Mộng Chẩm. Hơn nữa, hắn cũng biểu thị mình tuyệt đối trọng dụng Quách Đông Thần hơn so với Tô Mộng Chẩm.

Thời cơ đã dần dần chín muồi.

Theo bệnh tình của Tô Mộng Chẩm ngày càng nghiêm trọng, Quách Đông Thần cũng nhìn ra được, Bạch Sầu Phi muốn ra tay rồi.

Quách Đông Thần mặc dù còn trẻ, nhưng từ nhỏ nàng đã sinh trưởng trong thời cục Mê Thiên Thất Thánh, Lục Phân Bán đường và Kim Phong Tế Vũ lâu tranh đấu với nhau, dần dần hình thành một loại bản lĩnh hiểu rõ tiên cơ, nhìn thấu tình thế.

Nàng cảm thấy đã đến lúc biểu thị thái độ.

Nếu như không biểu thị thái độ, một khi Bạch Sầu Phi thành công sẽ ghi hận trong lòng, địa vị của mình cũng khó giữ được. Lại nói, với tính cách cẩn thận của Bạch Sầu Phi, không chừng còn ra tay trước với mình, giết người diệt khẩu.

Nếu như kế hoạch của Bạch Sầu Phi không thành, gừng càng già càng cay, Tô Mộng Chẩm dẹp yên nội loạn, trong khi mình lại không rõ lập trường, chưa chắc đã có thể bình an vô sự, không chừng còn trở thành đối tượng bị thanh trừ.

Cho nên nàng nhất định phải “nương nhờ” một bên.

Giống như đánh bạc, muốn thắng thì phải đặt cược, muốn thắng lợi thì phải mạo hiểm.

Đặt cược càng lớn, phần thắng sẽ càng cao; nguy hiểm càng lớn, phần thưởng cũng sẽ càng nhiều.

Nàng là một cô gái thông minh. Nàng cảm thấy khí số của Tô Mộng Chẩm mặc dù chưa hết, nhưng cũng hết sức tàn tạ.

Cho nên nàng hỏi Bạch Sầu Phi:

– Ngươi đối xử với ta như vậy là có ý gì?

Bạch Sầu Phi thẳng thắn thừa nhận:

– Ta có ý với nàng đã lâu rồi.

– Ngươi muốn ta đối xử tốt với ngươi.

Lôi Mị nói ra điều kiện:

– Trước tiên ta không muốn thấy bên cạnh ngươi có bất kỳ cô gái nào khác.

Nàng cũng không muốn quá đoạn tuyệt:

– Bởi vì ta đã từng làm tình nhân trong tối của người ta, cho nên không muốn sai thêm lần nữa.

Bạch Sầu Phi lập tức đáp ứng nàng.

Thế là “tình nhân” và “bạn gái” bên cạnh hắn cùng nhau “biến mất”.

Người vui lòng “biến mất” dĩ nhiên sẽ biến mất một cách tự nhiên. Người muốn Bạch Sầu Phi trả công, sau khi nhận được cái giá nhất định cũng ngoan ngoãn “biến mất”. Còn những người không chịu cũng không muốn biến mất, kết quả là vẫn “biến mất”.

“Biến mất” này đương nhiên là dùng một phương pháp khác.

Người chức cao vọng trọng, quyền lớn sức mạnh giống như Bạch Sầu Phi, dĩ nhiên có rất nhiều phương pháp khiến người ta “biến mất”. Chuyện này không hề khó, thậm chí hắn còn có thể làm người khác cảm thấy không hề bất thường.

Khi “bạn gái” bên cạnh Bạch Sầu Phi lần lượt “biến mất”, Lôi Mị cũng dần dần thân cận với hắn hơn một chút.

Thậm chí nàng còn trực tiếp hỏi Bạch Sầu Phi:

– Ngươi đối xử tốt với ta, có phải vì muốn ta giúp ngươi diệt trừ Tô công tử hay không?

Câu trả lời của Bạch Sầu Phi rất hùng hồn:

– Chủ yếu là vì ta thích nàng, nếu không, không cần nàng giúp ta cũng có thể đối phó được Tô Mộng Chẩm. Lại nói, tại sao ta không giết nàng, không phải như vậy càng có thể ăn ngon ngủ yên sao? Hơn nữa Tô Mộng Chẩm đã bệnh sắp chết, nàng giúp hắn chưa chắc đã có kết quả tốt.

Lôi Mị nói:

– Nếu ta giúp ngươi thành tựu nghiệp lớn, ta sẽ được lợi gì?

Bạch Sầu Phi nói:

– Nghiệp lớn của ta cũng là nghiệp lớn của nàng, nào có nương tử không giúp lang quân.

Lôi Mị động dung hỏi:

– Ngươi muốn lấy ta làm vợ sao?

Bạch Sầu Phi gật đầu nói:

– Lần đầu tiên nàng tạo phản đã thay đổi cục diện trong kinh, đó là Lục Phân Bán đường, Kim Phong Tế Vũ lâu và Mê Thiên Thất Thánh tạo thành thế chân vạc, chia ba thiên hạ. Lần thứ hai nàng tạo phản lại thay đổi thế cục trong thành, đó là Kim Phong Tế Vũ lâu và Lục Phân Bán đường mỗi bên một nửa, song hùng tranh bá. Lần này, chỉ có nàng mới có thể thay đổi càn khôn, hơn nữa còn tạo nên cục diện mới cho riêng mình. Thử nghĩ xem, nếu như ta nắm giữ Kim Phong Tế Vũ lâu, kết hợp với thế lực của cha nuôi, đúng là muốn gió có gió, muốn mưa có mưa, sớm muộn gì cũng sẽ thống nhất giang hồ, độc bá thiên hạ. Mê Thiên Thất Thánh cái gì, Lục Phân Bán đường cái gì, trước sau cũng sẽ phải cúi đầu xưng thần với chúng ta.

Lúc này Lôi Mị không ngừng động dung, cũng đã động tâm:

– Ngươi nói là “chúng ta”?

Bạch Sầu Phi tràn đầy tin tưởng nói:

– Nàng và ta ở cùng với nhau, đương nhiên là hai người chúng ta.

Lúc này Lôi Mị chỉ hỏi một câu:

– Nếu như ngươi nắm giữ Kim Phong Tế Vũ lâu, lại đánh bại Lục Phân Bán đường, ngươi có thể giao Lục Phân Bán đường cho ta quản lý hay không?

Bạch Sầu Phi sảng khoái trả lời:

– Có thể. Ta còn sợ nàng không quản lý ấy chứ.

Trong lòng hắn thầm nghĩ: “Có lẽ Lôi Mị vẫn nhớ đến tình xưa, muốn lấy lại quyền hành nơi nàng xuất thân, ‘làm rạng rỡ tổ tông’.”

Bạch Sầu Phi đã đáp ứng, Lôi Mị cũng đáp ứng, nàng giúp Bạch Sầu Phi trừ khử Tô Mộng Chẩm.

Một khi nàng đã đồng ý, một nhân tuyển cần thiết khác sẽ dễ xử lý hơn nhiều, đó là Tô Thiết Lương.

Không có “Tô Thị Tam Hùng” trợ giúp, Bạch Sầu Phi không thể hạ độc với Tô Mộng Chẩm.

Hắn và nàng đều nhìn trúng Tô Thiết Lương trong ba huynh đệ họ Tô, bởi vì Tô Thiết Lương có nhược điểm rõ ràng. Thứ nhất hắn yêu quyền, thứ hai hắn háo sắc, thứ ba hắn muốn nở mày nở mặt.

Trên cơ sở ba ham muốn này, Tô Thiết Lương còn có một khuyết điểm cơ bản nhất trên tính cách, đó là không tự lượng sức.

Cho nên hắn là người dễ đánh động nhất trong số ba huynh đệ, cũng dễ giải quyết hơn nhiều.

Bạch Sầu Phi bảo Lôi Mị đi thuyết phục Tô Thiết Lương.

Tô Thiết Lương vốn rất thèm muốn sắc đẹp của Lôi Mị, cho nên không có bất kỳ ai thích hợp để thuyết phục Tô Thiết Lương hơn so với Lôi Mị.

Thế là Tô Thiết Lương bắt đầu giấc mộng đẹp của hắn, cũng là mơ mộng, hắn mơ tưởng trở thành một nhân vật lớn.

Do đó, ngày hôm nay trong tháp ngọc, hắn đã giết chết hai huynh đệ ruột của mình, cũng hạ kịch độc với Tô công tử đã một tay bồi dưỡng hắn.

Cho nên, Lôi Mị cũng thừa lúc Tô Mộng Chẩm đang cần trợ thủ nhất, ra tay giết chết Đao Nam Thần.

Sau đó, chuyện này lại trở thành cơn ác mộng của Tô Thiết Lương.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.