Thương Hải Nguyệt Châu

Chương 17: Tửu lâu (tiếp)



Trong khoảng thời gian này, khi đang dọn dẹp tửu quán, Diệp Tam trong thời gian rảnh đã dạy Cố Trạm biết chữ, đôi khi nàng thực sự cảm thấy mình rất giống Cố Mang Chi, dịu dàng kiên nhẫn như vậy, sẽ vì học trò hiểu bài mà vui vẻ.

Một ngày nọ, Diệp Tam vuốt cái bụng trống rỗng của mình, nhìn Cố Trạm nghiêm túc viết chữ, nàng đột nhiên bắt đầu thắc mắc, trước khi mở tửu quán, một mình hắn sống như thế nào?

“Ta nhớ chân gà lúc trước ngươi cho ta.” Diệp Tam thấp giọng nói với Cố Trạm.

Đó là một ngày hè nóng bức, dù có ở Phục lĩnh cũng khó tránh khỏi mồ hôi đầm đìa. Cộng với ngày dài, con người nhanh chóng đói bụng.

Cố Trạm lập tức đặt cây bút trong tay xuống, nói:

“Ta đi nướng cho ngươi.”

Diệp Tam ngầm đồng ý, đợi khi Cố Trạm trở lại bếp, nàng đứng dậy nhìn chữ Cố Trạm viết, mỗi nét đều gọn gàng, có trật tự, lực bút mạnh mẽ, khi đặt bút không hề cẩu thả, tuyệt không giống người mới bắt đầu, nhưng nhìn chỉnh thể có chút xiêu xiêu vẹo vẹo, như cật lực khắc chế hướng bút đi.

Nhìn chung, trông giống như một người đọc sách viết bằng tay trái. Nhưng Cố Trạm rõ ràng viết bằng tay phải.

Diệp Tam cho rằng luôn có những người có thiên phú dị bẩm, Cố Trạm học mọi thứ rất nhanh, bút lực mạnh mẽ, có thể liên quan đến việc hắn cầm kiếm quanh năm.

Diệp Tam tự phe phẩy cây quạt, mùa hè thật nóng nực, trước đây nàng có thể dùng pháp thuật để giải nhiệt, nhưng đây là Phục Lĩnh, thuật pháp gì cũng không dùng được. Đột nhiên, sau gáy truyền đến một cảm giác mát lạnh, Diệp Tam vội vàng quay lại nhìn.

Nhìn thấy Cố Trạm chuyển đến nửa khối băng, trong giỏ còn có mấy chai rượu, trong phòng tràn ngập không khí mát lạnh, đột nhiên trở nên vô cùng mát mẻ.

“Ngươi lấy băng ở đâu thế?” Diệp Tam kinh hỉ.

Cố Trạm cười ngượng ngùng nói: “Mấy ngày trước ta đi tham quan hầm rượu. Ta.. ta tìm được một cái hang động cực kỳ lạnh lẽo. Ta nghĩ.. chính là băng mạch của Phục Lĩnh, ta nghĩ đối với rượu.. đối với ngươi đều tốt, liền cố ý lấy một ít nước.. làm băng. Hôm nay lấy ra xem, đã thành rồi.”

Dưới đất Phục Lĩnh có một băng mạch, một hỏa mạch, hai mạch luân phiên mới khiến cho Phục Lĩnh bốn mùa như xuân. Chỉ là năm nay giữa hè nóng nực vô cùng, mạch băng không còn khó tiếp cận như trước nữa.

Diệp Tam vui mừng khôn xiết, vội vàng nói với hắn việc này không thể để cho người thứ ba biết, chỉ để lại vài khối băng trong giỏ, quạt sang một bên, còn lại cho vào hầm băng, nhưng cũng mát hơn rất nhiều.

Cảm thấy hài lòng, Diệp Tam quay lại hỏi:

“Trạm, ta cảm thấy ngươi thật sự là may mắn của ta. Có ngươi ở đây, ta làm cái gì cũng đều suôn sẻ.”

Cố Trạm lau mồ hôi sau bếp, ngượng ngùng cười.

“Tần Tần.. người là người may mắn nhất đối với ta.”

Diệp Tam xua tay, cười nói: “Mua ngươi bất quá chỉ là cái nhấc tay, huống chi ngươi đã sớm kiếm lại số tiền ta bỏ ra mua ngươi. Hiện tại chúng ta bình đẳng, không có gì đáng nói.”

Cố Trạm mỉm cười, không tranh cãi nữa, chân gà nhanh chóng được nấu chín, rắc gia vị, mùi càng thêm thơm, vô cùng hấp dẫn. Hắn lấy từ trong tủ ra một bình Hồ Thanh tửu, vài đĩa đồ ăn kèm, rồi bưng một đĩa đầy về phía Diệp Tam.

Diệp Tam cầm một cái đùi gà lên liền cắn, mùi thơm vừa rời đã sớm khiến kẻ háu ăn trong bụng kêu ào, miếng thịt chưa đưa vào miệng, nước miếng đã chảy xuống bàn.

Cố Trạm lấy khăn tay nhẹ nhàng lau vết dầu trên mặt Diệp Tam, sau đó cầm chiếc quạt ngồi sau những viên đá, nhẹ nhàng quạt.

“Trạm, lần trước ngươi lấy chân gà ở đâu ra? Sau đó ta chưa bao giờ mua được chân gà ngon như vậy nữa.” Diệp Tam vừa ăn vừa hỏi.

Cố Trạm bị nói tới lại đỏ mặt, nhẹ nhàng nói:

“Ta.. Ta, khi đó ta đói, tiếc tiền, nên đã.. trốn dưới nhà người khác. Một đại ca tốt bụng.. ăn cả con gà.. thấy ta đáng thương, cho ta.. một cái chân gà.”

Nghe vậy, động tác tay của Diệp Tam lập tức chậm lại.

“Nhưng mà chân gà là sạch sẽ!” Cố Trạm nghĩ nàng ghét bỏ, vội vàng giải thích: “Vị đại ca kia quần áo hoa lệ, gọi là.. người hầu, cho ta cả con gà, nhưng ta lại không nhận, hắn.. hắn liền cầm một chân gà cắn một miếng, đem phần còn lại.. vui vẻ đưa cho ta.”

Trong lúc hoảng hốt, Diệp Tam thấy mưa bụi mông lung, một hán tử một thân hoa phục cùng một kẻ rách nát tránh mưa dưới hiên nhà, cho dù chính mình đang ở dưới mưa nhưng vẫn sẵn sàng chia sẻ một ít đồ ăn cho người bên cạnh, vì giữ gìn lòng tự trọng của người khác, hắn còn thể hiện là cùng ăn, không coi là bố thí.

Thế giới này luôn lạnh lùng nhưng cũng có một số người có trái tim ấm áp, chính sự ấm áp này đã gom góp từng chút niềm tin vào tình yêu vĩ đại trên đời.

Đáy lòng Diệp Tam bị xúc động, thở dài một hơi, nói:

“Là ta không đối tốt với ngươi, khi đó bỏ rơi ngươi, cho ngươi ăn không đủ no. Nhưng ngươi đói bụng còn để cho ta ăn.”

Cố Trạm cười lắc đầu, “Vô luận như thế nào, ta sẽ không rời bỏ ngươi, thì.. không coi như chia lìa.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.