Thượng Cung

Chương 47: Phiên ngoại một: Hạ Hầu Thần



Từ nhỏ ta đã sống ở nơi tường đỏ ngói xanh này, bị mộtđám người vây quanh mà chậm rãi lớn lên. Ta thờ ơ lạnh nhạt với những kẻ khomlưng uốn gối trước mặt ta, nhưng vừa xoay lưng lại, đã thay đổi vẻ mặt, hoặcsau lưng ta thì ngấm ngầm đấu đá, nhưng biểu hiện bên ngoài còn thân thiết hơncả người thân. Mà ta, đã nhanh chóng học được bản lãnh của bọn họ, áp dụng nóvới mẫu hậu. Hiển nhiên bà vô cùng hưởng thụ, cũng rất chiều chuộng ta, chưabao giờ nghĩ sẽ dùng những đứa bé do phi tần khác sinh ra thay thế ta.

Chỉ có một lần, suýt tý nữa ta đã bị thay thế, Vân quýnhân —— đường muội bên họ ngoại của mẫu hậu có bầu, cũng sinh ra hoàng tử.

Lúc đó ta còn nhỏ, cho rằng chỉ cần ta nghe lời mẫuhậu, dỗ bà như người ta dỗ ta, bà sẽ không vứt bỏ ta.

Bản lãnh hạng nhất mà ta học được trong hoàng cung, đólà nhìn sắc mặt đám cung nhân. Từ sau khi đứa con của Vân quý nhân ra đời, taliền phát giác sắc mặt đám cung nhân dần dần thay đổi, cách đối xử với ta, cũnglạnh nhạt hơn rất nhiều, tuy bề ngoài vẫn tỏ ra bình thản, nhưng đã bắt đầu cósuy nghĩ gian dối.

Ta biết một khi người trong cung có suy nghĩ gian dối,liền rất khó quay đầu, đám cung tỳ đã như vậy, mẫu hậu cũng thế.

Sống lâu trong cung, ta đặc biệt nhạy cảm với nhữngviệc này, ta không thể không âm thầm suy nghĩ kế sách.

Ta là thái tử, phụ hoàng còn sống, chỉ là thân thểkhông được tốt, triều chính bị Thượng Quan thái sư thâu tóm. Phụ hoàng đối xửvới ta rất tốt, thật lòng thương yêu ta, cho nên, ta vẫn có rất nhiều đặcquyền. Ta liền từ từ xin phụ hoàng vài thứ, có lúc là một ít tiền bạc, có lúclà xin được ra ngoài cung du ngoạn, có lúc lại một tòa nhà ở nơi nào đó ngoàicung. Ta ở bên ngoài chơi đùa thật sự phóng đãng, dạo thanh lâu, uống rượu mạnh,mỗi lần hồi cung đều say bí tỉ.

Điều này cũng làm cho mẫu hậu thay đổi cái nhìn, đưatới không ít rượu ngon do Tây Vực sản xuất, ta đều nhận lấy.

Địa vị của ta vì vậy mà được củng cố hơn một chút.

Tuy tuổi ta còn nhỏ, nhưng có thân phận thái tử, nêncũng có không ít cung tỳ nghĩ hết cách muốn bò lên. Ta cũng đón nhận từngngười. Kỳ thật, tư vị chẳng hề hay ho gì, về sau cũng được một chút vui thú.Nhưng ta lại sớm mất đi hứng thú với thân thể của các nàng.

Bệnh của phụ hoàng dần dần trầm trọng, làm thế nàocũng không chuyển biến tốt đẹp được, Thượng quan thái sư cũng bắt đầu tùy tiện,liều lĩnh hơn, mà ta, lại càng thêm phóng đãng hoang đường, cả ngày không phảimỹ nữ thì là rượu ngon.

Người trong gia tộc Thượng Quan từ từ được thăng chức,phi vị của Vân quý nhân cũng thăng lên theo. Mẫu hậu cũng không vội vã đổi tháitử, đám người trong cung cũng bớt kỳ quái đi một chút.

Phụ hoàng thấy cứ như vậy không phải là cách hay, liềnphái Khang Đại Vi đi theo ta. Dường như phụ hoàng hiểu được nỗi khổ của ta, cómột ngày lúc ông tỉnh táo, liền nói: “Hoàng nhi, những người khác concó thể không tin tưởng, nhưng có thể tin Khang Đại Vi, hắn sẽ thay ta bảo vệcon.”

Ta chú ý thấy lần nói chuyện này, phụ hoàng không dùngchữ “Trẫm” vô dụng ngăn cách tình cảm cha con kia, mà giống như mộtngười phụ thân chân chính, ta liền tin tưởng ông ấy. Dần dần để Khang Đại Vi đilàm một ít chuyện mà ta không tiện xử lý, ví dụ như quản lý việc kinh doanh củamấy cửa hàng bên ngoài, kiểm kê tiền bạc, dùng danh nghĩa phú thương phương Bắcmua hàng hóa ở phía Nam sau đó vận chuyển lên phương Bắc, lại vận chuyển hànghóa từ phương Bắc xuống phía Nam bán, còn mở không ít cửa hiệu. Ta ở trongtriều đình, những thứ ta biết chung quy luôn nhiều hơn người bên ngoài, chonên, dần dần cũng có chút thành tựu, ta liền sai người đúc một cái nhẫn, làmthành hình dạng con dấu, ký kết hiệp định với các tiền trang, dùng nó để điềuđộng tiền bạc.

Đã có tiền bạc, ta liền bắt đầu thu mua người, từ cácnơi, thu thập những đứa trẻ nghèo khổ, mua chúng về, đào tạo chúng. Bọn họ chỉcó mình ta là chủ tử, không còn lựa chọn nào khác, cho nên lòng trung của bọnhọ hơn xa đám cung tỳ trong cung.

Nhưng bề ngoài, ta vẫn là một thái tử hoang đàng nhưcũ. Trong cung cũng có không ít cung tỳ tham vọng, ta liền để cho các nàng nhưnguyện, sau khi sủng hạnh, phong cho một cái danh hào bậc thấp rồi buông tay đểcác nàng đấu đá. Trong cung là thế giới của nữ nhân, nếu ta không làm như thế,sẽ dần dần bị cô lập, chỉ khi để các nàng đấu đá nhau, vì tranh giành sự sủngái của ta, các nàng sẽ không ngừng truyền các loại tin tức vào trong tai ta.

Kỳ thật, sống lâu trong cung, cũng rất tốt. Các nànggiống như những con cờ, mặc ta chi phối xếp đặt, các nàng đã hãm sâu vào trongđó, thì không có cách nào thoát ra được nữa.

Ta đem những bản lĩnh học được từ các nàng, sau khithêm thắt thay đổi, lại áp dụng với mẫu hậu, ta liền thành một thiếu niên chỉbiết ăn nhậu chơi bời, vô cùng ỷ lại vào mẫu hậu.

Mà lúc này, đứa con của Vân quý nhân dần dần lớn lên,xuất thân của Vân quý nhân cũng cao quý như mẫu hậu, đều xuất thân từ ThượngQuan gia, liền bắt đầu vô lễ.

Bản tính con người vốn là như vậy, chỉ cần có chút uyphong, liền không coi ai ra gì, cũng không để ai vào mắt.

Rất nhanh, trong cung liền chia thành hai phái, điềukhiến người ta buồn cười là, đội ngũ của hai phái này đều toàn là người củaThượng Quan gia.

Ta có thể tìm cách sinh tồn trong chật vật.

Lúc thân thể phụ hoàng khá hơn, liền tấn phong cho Vânquý nhân thành quý phi. Mẫu hậu không thể phản đối, bởi vì Vân quý nhân vốn làđường muội của bà, đều là người một nhà. Hơn nữa, Vân quý nhân vốn là do mẫuhậu yêu cầu cho tiến cung, Vân quý nhân đã sinh hạ hoàng tử, tự nhiên phải đượctấn phong.

Đứa trẻ có mẹ ruột bảo vệ cũng khác, có chút ngạonghễ.

Không thể so sánh với ta, từ nhỏ đã biết xem sắc mặtcủa người ta, thậm chí còn nhận biết sắc mặt của người bên cạnh, bằng không bọnhọ sẽ mang cơm thừa canh cặn cho ta.

Cho nên, tuy rằng đệ đệ tư chất thông minh, lại ỷ lạivào mẫu thân của hắn nhiều hơn mẫu hậu, càng xa lánh mẫu hậu, không bằng ta, vôcùng ỷ lại vào mẫu hậu, bởi vì ta không có lựa chọn nào khác.

Phụ hoàng thấy Nhị hoàng tử thông minh, mà ta thìphóng đãng bừa bãi, liền vài lần đề nghị đổi thái tử với mẫu hậu, không ngờ lạibị mẫu hậu phản đối mãnh liệt, thế là sống chết mặc bây.

Ta vô tình biết được, trái tim không khỏi cảm thấynguội lạnh, tạo thành khúc mắc trong lòng, bị Khang Đại Vi phát hiện, dẫn theota đến trước mặt phụ hoàng. Phụ hoàng chỉ nói với ta: “Đứa trẻ đángthương, ta làm vậy là muốn bảo vệ con đó.”

Lại nói, “Tất cả mọi chuyện về con, ta đều biết,ta là một phụ hoàng vô dụng, không thể bảo vệ giang sơn này. Kế tiếp, chỉ cóthể trông cậy vào con, nhớ kỹ, đừng làm con rối của người ta, hãy thay phụhoàng trông coi giang sơn này.”

Lúc này, bệnh của ông đã nguy kịch, chỉ tha thiết nhìnta.

Ta biết ông lên ngôi từ thưở thiếu niên, có đại thầnphụ tá, từng khai sáng một thời đại hưng thịnh, sau đó không khỏi mất cảnhgiác, trầm mê trong nữ sắc, vì muốn trường sinh bất lão, đã uống đan dược, lạibị đan dược làm hại, đến nỗi dù có điều dưỡng ra sao, thân thể cũng không thểkhôi phục.

Ta còn biết, đan dược kia, là do Thượng Quan gia dângtặng.

Ta rưng rưng đáp ứng ông.

Thời gian của ông đã không còn nhiều.

Ta lại không thể biểu hiện quá đau buồn, chỉ có thểnén nỗi thương tâm vào sâu trong đáy lòng, vẫn ăn chơi bừa bãi như cũ. Nhưng takhông ngờ tới, tuy mẫu hậu che chở ta, nhưng một vị khác lại nhẫn nhịn khôngđược, quyết định ra tay, thừa dịp ta ở bên ngoài, phái người đến ám sát.

Từ nhỏ ta đã có linh cảm với nguy hiểm, đương nhiênkhông thể để cho bọn họ thành công, thế là, ta trốn vào một chỗ mà người kháctuyệt đối không nghĩ đến, phủ đệ của Ninh ngự sử. Trong mắt người ngoài, Ninhngự sử thuộc phe cánh của Thượng Quan thái sư, dùng ngòi bút làm vũ khí, toàntâm phục vụ cho gia tộc Thượng Quan.

Nhưng phụ hoàng từng nói với ta, khi ta gặp nguy hiểmở bên ngoài, lúc bất đắc dĩ, có thể tìm hắn nhờ trợ giúp, hắn sẽ giúp ta.

Ta liền hiểu ra, kỳ thật hắn chỉ trung thành với mìnhphụ hoàng mà thôi. Lời những người khác nói ta có thể không tin, nhưng lời phụhoàng nói, ta luôn luôn tin tưởng.

Thế là, khi những người đi theo ta đều bị giết, tatrốn vào trong phủ của hắn. Hắn quả nhiên giấu ta kín đáo không một kẽ hở, lúcđó, đi theo ta, chỉ có một mình Khang Đại Vi.

Ninh ngự sử có hai vị phu nhân, vô số thê thiếp.Chuyện ta đến, hắn cũng không nói với thê thiếp, ta được hắn giấu trong một cănphòng tại hậu viện, bất kỳ người nào cũng không được tiếp cận. Nhưng hắn nhàcao cửa rộng, chung quy luôn có chút lời đồn đãi lan truyền ra ngoài, đại phunhân của hắn biết được, cho rằng ta là con riêng của hắn, còn tới đây lạnh lùngđánh giá ta một phen.

Ta ở Ninh gia một thời gian không ngắn, suốt ngày nhàmchán, có một ngày liền trốn khỏi tầm mắt của Khang Đại Vi, lén lút chạy đến hoaviên Ninh gia. Ta trốn sau núi giả, lại nhìn thấy một cô bé đang dạy bảo nôtài. Cô bé kia còn rất nhỏ tuổi, lúc dạy bảo nô tài, gương mặt còn mỉm cười,giống như tán gẫu một ít việc nhà, nhưng ngôn ngữ sắc bén lại khiến ma ma lươnlẹo kia cúi đầu không dám lên tiếng, không thể tưởng tượng nổi là, lão ma makia bị nàng dạy bảo, lại không có nửa câu oán hận, thành thành thật thật đi làmviệc. Những bà lão như vậy ta biết rất rõ, giống như đám nô tài trong cung,thường sống ở nhà chủ tử nhiều năm, tư cách và sự từng trải đôi khi còn cao hơncả chủ tử, khó tránh quá coi trọng bản thân mình, nô tài khinh chủ cũng chỉ nhưthế mà thôi.

Ta không khỏi có chút bội phục cô bé nho nhỏ này. Khinàng quay sang, ta lại ngẩn ra, trên gương mặt nàng không còn nụ cười mỉm, khóemiệng chỉ nhếch lên trào phúng, biểu tình lạnh lùng như băng. Biểu tình này,lúc ta soi gương, thường thấy rất rõ ràng, còn không phải là chính ta?

Ta chưa hề nghĩ một cô bé tuổi còn nhỏ như thế đã họcxong bản lãnh nhận biết lòng người giống ta, không khỏi cảm thấy rất hứng thúvới nàng, mỗi ngày đều len lén chạy ra ngoài nhìn nàng.

Giống như một màn hí kịch vô cùng thú vị, nội dung vởkịch dồi dào, muôn màu muôn vẻ.

Cô bé kia ở trước mặt người khác có tới ba gương mặt,trước mặt mẫu thân là một gương mặt, trước mặt đại nương lại là một gương mặtkhác, thậm chí trước mặt muội muội của nàng, nàng cũng sắm vai một người khác.

Khang Đại Vi không thấy ta vài lần, liền lưu ý tronglòng. Giả vờ không chú ý, kỳ thật đã đi theo ta mấy ngày. Ngày đó, khi ta trốnsau núi giả nhìn lén cô bé kia, hắn mới đột nhiên xuất hiện bên cạnh ta, nhẹgiọng nói với ta: “Thái tử, ngài nhìn con nhóc kia ư? Không phảigiống như đang nhìn chính ngài à?”

Ta không trả lời.

Lúc này chung quanh nàng không có người, nàng liềnkhôi phục bộ dáng lạnh nhạt vốn có. Một trận gió thổi tới, nàng lại đạp giónhảy múa, nổi bật giữa một vùng cúc vàng cỏ xanh, gương mặt mang theo biểu tìnhlạnh lùng, lại phong tình tận xương, khiến ta muốn ôm nàng vào lòng… Tuy làtuổi nàng vẫn còn nhỏ như vậy.

Mà ta, lần đầu tiên trong cả cuộc đời, nổi lên hứngthú với nữ nhân, nhất là một cô gái còn rất nhỏ.

Khang Đại Vi ở bên cạnh thấy thế, liềnnói: “Thái tử, sắc mặt ngài ửng hồng, chắc là cảm lạnh rồi, nên trởvề phòng nghỉ ngơi thôi.”

Ta bối rối theo hắn trở về phòng, rất lâu sau tâm tìnhmới bình ổn lại.

Từ sau lần đó Khang Đại Vi bắt đầu quản chặt hơn, luônlảm nhảm bên tai ta, lấy phụ hoàng ra áp chế ta, không cho ta đi lung tung nữa.Vi muốn bình ổn tâm tình xúc động mỗi khi nhìn thấy nàng, ta liền nghe theo lờihắn, mấy ngày không đi nhìn lén nàng.

Ta khắc chế bản thân không được chạy ra, không ngờ cómột ngày, bên ngoài căn nhà bằng trúc ta đang ở vang lên tiếng nói của của mộttiểu cô nương. Vừa nghe, ta còn tưởng rằng là nàng, liền vội vàng chạy ra. Nàongờ lại là một cô bé còn nhỏ hơn cả nàng, gương mặt hơi tương tự, lại mang theovẻ thơ ngây, không có thần thái lạnh lùng của nàng. Ta biết đây chính là muộimuội của nàng, trong nháy mắt, ta nhìn thấy trên gương mặt của muội muội nàngxuất hiện ánh mắt của rất nhiều cung tỳ khi nhìn thấy ta, liền vô cùng chánghét, từ sự kinh ngạc vui sướng lúc ban đầu, chuyển thành thờ ơ lạnh nhạt, xoayngười đi vào phòng. Nhưng cô bé kia vẫn đứng ngoài phòng thật lâu, cho đến khicó người kêu nàng đi.

Qua mấy ngày, mẫu hậu liền phái người âm thầm đón tavào cung, nào biết lần này ta gặp nạn, không mang tới vinh quang và phongthưởng cho Ninh ngự sử, còn khiến cả nhà hắn gặp họa sát thân. Vân quý phikhông chấp nhận được có người làm hỏng chuyện tốt của bà ta, mà mẫu hậu, cũngkhông chấp nhận được chuyện có người trợ giúp ta, đó là lần duy nhất hai ngườiăn ý, liên thủ thêu dệt tội danh của Ninh ngự sử. Vì muốn chứng thực việc ta khôngthay lòng đổi dạ, một lòng nương tựa vào mẫu hậu, bà ta thậm chí còn ám hiệumuốn lấy danh nghĩa của ta để hạ ý chỉ, phán tội Ninh gia.

Cho nên, một lần cầm quyền duy nhất lúc ta còn làmthái tử, đó là phán quyết xử trảm ân nhân cứu mạng ta, lưu đày cả nhà hắn.

Vào đêm ta tự tay viết ý chỉ kia, luôn nhìn thấy hìnhbóng một cô gái nhỏ đạp ca nhảy múa, sau lưng là một vùng cúc vàng cỏ xanh, đẹpkhông sao tả xiết.

Phụ hoàng nói với ta, vì giang sơn này, có những thứcần phải buông tha, lúc hi sinh nó, có lúc hơi đau, có lúc đau đớn mấy ngày, cólúc lại đau đến mấy tháng, nhưng không cần khẩn trương, cơn đau kia sẽ chậm rãikết sẹo, không còn đau đớn nữa.

Ta chỉ có thể tin tưởng.

Ta hạ chỉ sung người nhà Ninh ngự sử làm cung tỳ, nghĩrằng có lẽ sẽ được nhìn thấy các nàng. Tuy rằng trong cung không tốt, nhưng ởdưới mí mắt của ta, có lẽ các nàng sẽ được bình an.

Ta biết nàng đã vào cung, nhưng vẫn không dám đối mặtvới nàng, ta sợ nhìn thấy sự thù hận trong mắt nàng.

Giống như trước kia, chỉ dám núp trong bóng tối lénlút quan sát.

Ta cũng không dám đi trợ giúp nàng, mẫu hậu sớm đãphái người theo dõi ta, nghi ngờ ta có âm mưu riêng.

Vì phụ hoàng bệnh nặng, ta có chút phiền muộn, sau khiđến chỗ mẫu hậu thỉnh an chỉ dẫn theo mình Khang Đại Vi đi lang thang trên hànhlang dài. Ngày đó tuyết rơi lả tả, trong mắt ta, cả cung đình đều bị phủ lênmột tầng tuyết trắng, chôn giấu hết thảy sự phồn vinh và phú quý kia, hết sứcsạch sẽ và mỹ lệ.

Ta thích tuyết, nếu có thể khiến mọi vật trong mắt tađều biến thành màu trắng thì thật tốt, không cần suy nghĩ nó vốn là màu gì,lạnh băng mềm mại, chôn vùi tất cả dưới nền đất. Ta nghĩ, đây mới là màu sắcthế gian nên có, tất cả những màu sắc rực rỡ tươi đẹp khác, đều là giả dối màthôi.

Không tự chủ được, ta lại đến chỗ nàng làm việc, lạinhìn thấy nàng bị người ta trách phạt, quỳ ở trong sân giặt quần áo, dưới cơnmưa tuyết mờ mịt, những bông tuyết rơi vào cổ áo, cần cổ của nàng, khiến thânảnh nho nhỏ của nàng dính đầy bông tuyết. Nàng chợt ngẩng đầu lên, làn môi đônglạnh đến chuyển thành màu tím, hai mắt cũng đông lạnh giống như băng. Ta đứngđằng xa, nhìn thấy nàng chịu khổ, không biết cơn xúc động từ nơi nào trào lên,khiến ta muốn dùng đến quyền lực của mình. Nhưng ta mới chạy được hai bước,liền bị người ta giữ chặt, là Khang Đại Vi. Hắn ra hiệu, bảo ta nhìn đến đầukia của hành lang dài, lại thấy mẫu hậu dịu dàng ấm áp nhìn ta.

Ta đành phải đi qua hành lễ với bà, giống như ngàyxưa, ở bên cạnh bà, dỗ bà cao hứng.

Nhưng tầm mắt ta lại không tự chủ được nhìn về hướngmảnh sân phía sau cánh cửa kia.

Không biết nàng có chống đỡ nổi không?

Mẫu hậu nói trời giá lạnh mặt đất đóng băng, kêu ngườichưng sâm để ta bồi bổ, bảo ta đến tẩm cung của bà. Tuy trong lòng ta rất lolắng cho nàng, nhưng vẫn phải đi theo mẫu hậu.

Đến buổi tối, ta mới có thời gian đến thăm nàng, nàongờ nàng đã sớm được người ta đưa đi. Qua thái độ hâm mộ không ngừng của nhữngcung tỳ khác, ta mới biết nàng đã được điều đi cục Thượng Cung, làm những côngviệc nhẹ nhàng hơn.

Lại qua mấy ngày, trong khi nói chuyện phiếm, mẫu hậulơ đãng nhắc tới nàng, ta mới phát hiện, hóa ra mẫu hậu đã an bài tất cả. Nàngđã thành con cờ để mẫu hậu khống chế ta.

Nàng trở thành con cờ, vì muốn nàng không bị lợi dụng,ta đành phải tận lực xem nhẹ sự tồn tại của nàng. Cho nên, từ đó về sau, takhông lén đi quan sát nàng, âm thầm nhìn lén nàng nữa.

Giống như trước kia, ngày ngày uống rượu mạnh, âm thầmđi thanh lâu.

Nhưng trong lòng ta, ước mong có được nàng lại càngngày càng sâu đậm, chỉ có Khang Đại Vi biết, liền lặng lẽ nói tin tức về nàngcho ta biết, nói từ khi nàng vào cục Thượng Cung, thông minh mà ẩn nhẫn, tuổicòn nhỏ đã biết đạo lý đối nhân xử thế, khiến từ trên xuống dưới cục ThượngCung đều vui vẻ, nhanh chóng thăng lên chức Tư thiết.

Ta biết rõ, nàng có bản lãnh sinh tồn, chỉ cần chonàng chút cơ hội, nàng sẽ như cây non gặp mưa xuân, không ngừng vươn cao, huốngchi mẫu hậu cũng sẽ cho nàng cơ hội.

Mẫu hậu sẽ không lãng phí con cờ này, dù nó có hữudụng hay không.

Ta lại không nghĩ đến, nàng sẽ nương tựa vào mẫu hậu,hơn nữa còn nương tựa triệt để như thế, đứng về phía đối lập với ta.

Vân quý phi bệnh chết, Nhị hoàng tử được mẫu hậu nhậnnuôi, hai phe phái lớn trong cung rốt cuộc cũng hợp thành một phái, đều là pháicủa gia tộc Thượng quan, địa vị của ta lại lâm vào tình thế nguy hiểm.

Nhưng lúc này, ta lại không sợ, trải qua nhiều năm ẩnnhẫn, ta đã bố trí xong xuôi tất cả, chỉ chờ một ngày này đến.

Phụ hoàng từng nói, không muốn ta làm con rồi, ta đãđáp ứng phụ hoàng, thì nhất định sẽ làm được, đã muốn làm được, thì chung quycũng sẽ có một ngày phát sinh xung đột với mẫu hậu.

Nhưng ta không ngờ một ngày này lại tới sớm như vậy,phụ hoàng nằm trên giường bệnh nhiều năm, rốt cuộc đã vĩnh biệt cõi đời.

Việc này làm cho ta trở tay không kịp, đành phải tựmình đến thăm Thời gia, hứa hẹn lấy Thời Phượng Cần làm hoàng hậu, đổi lấy sựtrợ giúp của Thời gia. Lúc ấy Thời gia nắm giữ đại quyền trong quân đội, tuy ởtrong triều hơi yếu thế, nhưng chỉ khi Thời gia liên hợp với lực lượng bí mậtcủa ta, mới đủ đối kháng cùng Thượng Quan gia.

Ở Thời gia, biểu hiện của ta thật sự rất tốt. Thời giavốn có quan hệ bà con cô cậu với hoàng gia, Thời Phượng Cần gặp ta, liền gọimột tiếng biểu ca, mà ta, cũng gọi nàng là biểu muội. Xem ra, từ nhỏ nàng đãsống trong đại gia đình phức tạp như Thời gia, cũng học được không ít bản lãnh.Tối thiểu nhất, nàng cũng có thể khiến cho các tỷ muội cạnh tranh với nàngkhông còn lộ diện ở trước mặt ta, về điểm này nàng thật sự làm rất tốt, hơnnữa, bất cứ lúc nào, bất luận làm cái gì, nàng luôn bày ra một gương mặt đoantrang hiền thục. Điểm này ta rất cần, không phải hoàng đế đều muốn có một hoànghậu đoan trang hiền thục sao?

Tuy rằng từ đáy lòng, ta vẫn cảm thấy nàng không khácgì những cung tỳ kia, đều khiến ta chán ghét đến tột cùng, nhưng diễn kịchnhiều năm, ta làm sao có thể diễn không tốt? Muốn dỗ nàng vui vẻ, đơn giản làmột màn tài tử giai nhân, thâm tình khẩn thiết, ta vận dụng cực kỳ nhuầnnhuyễn.

Tuy nàng lớn lên trong gia đình giàu có, nhưng bàn vềtình yêu trai gái, nàng làm sao so được với ta?

Ta rốt cuộc đã xếp đặt một cái lưới lớn, quăng một mẻbắt hết những thế lực quan trọng trong gia tộc Thượng Quan, mà quan trọng nhấtlà, nàng cũng rơi vào trong lưới ta giăng ra. Tuy rằng nàng phản bội khiến tađau lòng thấu xương, lúc ta nhìn thấy nàng, chỉ muốn xé nàng thành trăm mảnh.Ta thấy rõ ràng khi ta và nàng đối mặt, gương mặt nàng hiện lên vẻ thống khổ,điều này càng làm cho ta thống khổ hơn gấp trăm nghìn lần.

Trong mắt nàng không có ta, hoàn toàn không có, dù chota có thân phận vinh quang tối cao vô thượng.

Ánh mắt nàng nhìn ta, hoàn toàn không khác gì nhìnnhững người khác. Gương mặt vô cùng ti tiện, đoán ý hầu hạ, trong mắt trong đầucũng chỉ có tính kế, tính xem dựa dẫm vào ta có thể lấy được bao nhiêu ích lợi,vét được bao nhiêu ưu đãi!

Ta đột nhiên rất sợ, sợ nàng biết được sự mê luyến tadành cho nàng, sẽ lợi dụng nó để áp chế ta, khiến ta càng cảm thấy tuyệt vọng.Thế là, ta cẩn thận dè dặt giao thiệp với nàng, nhưng bộ dáng trong mắt chỉ cóquyền thế và ích lợi của nàng lại càng làm cho ta cảm thấy đau lòng, nhất làkhi ta biết nàng đã đầu quân vào phe cánh của hoàng hậu.

Vì bợ đỡ hoàng hậu, nàng tốn rất nhiều thời gian, rahết bùa phép để được hoàng hậu thưởng thức, nhìn thấy nàng và hoàng hậu từ từthân cận, ta bỗng nhiên nghĩ, nếu như chỉ cần dùng lợi ích quyền thế, liền cóthể khiến nàng đối xử với mình như thế, vậy thì, cũng được thôi.

Thế là, muốn khiến nàng đến nương nhờ ta, quảthực quá dễ dàng, chỉ cần khiến hoàng hậu cho rằng nàng là một mối uy hiếp làđược. Chỉ cần hoàng hậu gạt bỏ nàng để bảo vệ quyền lợi của mình, ta liền cóthể ép nàng tìm đến ta.

Nhưng ta đã xem thường trí tuệ của nàng, nàng lợi dụngcơ hội này, trốn ra khỏi cung!

Ta cũng không biết mình đã làm sao để sống qua nhữngngày nàng mất tích. Rốt cuộc ta đã sủng hạnh muội muội của nàng, chỉ vì gươngmặt của muội muội nàng có một chút tương tự với nàng.

Ta nghĩ hết tất cả biện pháp đi tìm nàng, cuối cùngnghĩ đến việc nàng sẽ dựa vào bản lãnh của mình để sinh sống, truy ra mẫu thânnàng có khả năng thêu thùa phi phàm, bằng cách này, cuối cùng ta đã tìm đượcnàng.

Dưới bóng rừng âm u dày đặc, trong khoảng khắc ta nhìnthấy nàng, ta cố gắng ức chế cảm giác vui mừng khôn xiết trong lòng. Ta dùngquyền thế có sức hấp dẫn nhất, dẫn nàng về bên cạnh ta. Ta nói với nàng, nếunhư nàng giúp ta chế ngự thế lực của Thời gia tại hậu cung, ta sẽ cho nàng tấtcả những thứ nàng mong muốn.

Nàng là một nữ tử thông minh, cực kỳ thông minh, nhưngvẫn bị ta thuyết phục. Có trời biết vào một khắc nàng động lòng kia, ta đã nínnhịn tình cảm của mình như thế nào, không để biểu tình lộ ra một chút khát vọngđối với nàng. Bởi vì ta biết rõ, nếu như nàng biết được suy nghĩ ẩn giấu tronglòng ta, nàng sẽ lợi dụng nó, sẽ khiến ta đau lòng đến chết. Bởi vì, ta biếtmột khi như thế, nàng sẽ thành thuốc độc của ta, sẽ khiến ta càng uống càngnghiện, cuối cùng để mặc cho nàng khống chế.

Nàng đáp ứng ta, trong mắt phát ra hào quang, nhưng tabiết rõ, ánh sáng này không phát ra vì ta, mà là vì dã tâm của nàng đã đượcthực hiện.

Khang Đại Vi thấy ta như thế, thẳng thắn nói với ta:”Hoàng thượng, phi tần của ngài ai ai cũng đều nóng mi đỏ mắt nhìn ngàichằm chằm, ngài lại thấy phiền chán vô cùng, rốt cuộc xuất hiện một cô khôngnóng mi đỏ mắt, chỉ nhìn chòng chọc ích lợi trong tay ngài, ngài lại đi nóng miđỏ mắt!”

Ông lão này ở bên cạnh ta lâu ngày, nói chuyện cànglúc càng chẳng kiêng nể gì.

Ta đành phải nói: “Nếu nàng như thế, ta cầu cònkhông được.”

Đáng tiếc, nàng cũng không như thế. Nàng chỉ ngấm ngầmmưu tính địa vị cùng quyền lực trong tay ta, không quan tâm tâm ý của ta dànhcho nàng. Trong mắt nàng, ta không nhìn thấy ánh sáng lấp lánh như khi các phitần khác nhìn ta. Khang Đại Vi nói đúng, tâm tình ta quả thật có một chút biếnhóa.

Chung sống lâu ngày, ta càng lúc càng hiểu rõ nànghơn, phía sau khuôn mặt tươi tắn mà nàng trưng ra mỗi ngày, là sự lạnhnhạt xa cách và lạnh lùng khiến ta đau lòng. Bất kỳ ai cũng bị nàng ngăn cáchsau một bức từơng, lúc đối diện với ta, nàng càng tươi cười nhiều hơn, nhưng từtrong mắt nàng ta lại không tìm thấy chút nhiệt tình nào. Ở trong mắt nàng, tachỉ là một thứ có thể mang đến cho nàng vinh quang và của cải mà thôi.

Điều này làm cho ta rất cáu giận, chỉ muốn hung hăngđày đoạ nàng, nhưng mỗi lần làm như vậy, gương mặt đẫm nước mắt của nàng lại ẩnhiện trước mắt ta. Cho nên, mỗi một lần đến chỗ nàng, ta đều khó chịu suốt mấyngày.

Ta nghĩ, nếu như ta để quan hệ giữa hai người phainhạt đi có lẽ sẽ tốt hơn một chút, vì vậy mà có vài ngày, ta lưu luyến bụi hoa,ơn trạch trải rộng giống như trước kia. Ở trong mắt người khác, nàng vẫn là mộtphi tử không quá được ưu ái, chỉ vì biết dùng thủ đoạn thích hợp, mới được tấnphong phi vị cao, chính nàng cũng cho là như thế.

Chỉ có ta biết, nếu như không dùng quyền thế và íchlợi để dụ dỗ nàng, nàng sẽ sinh ra tâm tư khác. Nàng không giống những phi tầnkhác, tất cả vui mừng hạnh phúc của những phi tần kia đều phụ thuộc vào ta, mànàng, tất cả hứng thú đều tập trung vào quyền thế.

Lần duy nhất nàng chạy tới cầu xin ta, là vì muội muộicủa nàng. Kết cục của muội muội nàng, ta sớm đã an bài tốt, tự nhiên sẽ khôngvì nàng mà thay đổi. Mà càng làm cho quyết tâm của ta thêm kiên định là, vì saongười nàng quan tâm, trước giờ đều không phải là ta?

Ta thừa nhận, lúc ấy ta đã ghen tị.

Vì muốn triệt để thay đổi hình tượng của Ninh Tích Văntrong lòng nàng, ta ra hiệu cho Khang Đại Vi không được ra mặt khi Ninh TíchVăn lôi kéo nàng, khiến nàng triệt để tắt hết mọi kỳ vọng về muội muội, sau khilôi kéo, lại bảo Khang Đại Vi ra mặt hòa giải, khiến nàng vì vậy mà bị đẩy lênđầu sóng ngọn gió. Ta dùng việc lần này để nói cho nàng biết, cuối cùng chỉ cóta mới có thể cứu nàng.

Sau khi nàng chứng kiến hành động của Ninh Tích Văn đãthất vọng triệt để, gương mặt rốt cuộc đã lộ ra thần sắc cảm kích ta, tuy làchỉ có cảm kích mà thôi, đã làm cho niềm vui sướng tự nhiên trào dâng tronglòng ta. Ta ôm lấy nàng, không thể tự chủ nói ra hai chữ ” người thân”.

Nàng giương mắt nhìn ta, giờ khắc này, nàng đã buôngxuống tất cả đề phòng và cảnh giác.

Ta biết, lời ta nói đã khiến nàng dành cho ta một chỗnhỏ nhoi trong lòng, tuy rằng chỉ là người thân mà thôi.

Nàng có đầu óc thông minh tuyệt đỉnh, rành rẽ thủ đoạntính kế. Ta biết ta không có chọn lầm người, hai người chúng ta liên thủ, khôngcần nhiều lời, vẫn ăn ý, quả nhiên từng bước một kiềm chế thế lực của Thời giatại hậu cung, khiến hoàng hậu có miệng mà khó mở lời.

Ta lại không nghĩ đến thủ đoạn ta sử dụng, đều bị nàngđoán ra. Biểu tình thỏ chết cáo buồn của nàng, khiến ta lại cảm thấy hận khôngthể xé rách khuôn mặt của nàng một lần nữa. Trước giờ, nàng vẫn không cho rằngvị trí của mình trong lòng ta khác những phi tần còn lại, đơn giản là, nàngcũng có cùng một loại cảm giác như vậy đối với ta, trong lòng nàng, ta cũngkhông khác gì những kẻ khác, quan hệ của chúng ta lại rơi vào vòng luẩn quẩn.

May mà giữa chúng ta vẫn còn một ràng buộc, đó làquyền thế và ích lợi.

Ta biết rõ suy nghĩ trong lòng nàng, ta và hoàng hậuđã có thời chân thành thâm tình như thế, đến cuối cùng ta vẫn âm thầm bày kế,muốn lấy tánh mạng hoàng hậu, trong suy nghĩ của nàng, nếu nàng không còn chỗhữu dụng, sẽ rơi vào cùng một dạng kết cục như hoàng hậu.

Nhưng làm sao nàng biết được, nàng và hoàng hậu khônggiống nhau. Hoàng hậu không phải nữ nhân mà ta mong muốn, chỉ có nàng mới phải.

Nhưng nàng lại không hề hay biết điều đó, lúc ở bênta, càng thêm phần cẩn thận dè dặt và e ngại. Cái biểu tình tuy ở bên cạnh ta,nhưng bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị chạy trốn khiến người ta nhìn mà giận sôi.

Sau việc Ninh Tích Văn, nàng cũng thay đổi cách nhìnvề ta, nhưng ta nhìn thấy rõ ràng, sự sợ hãi trong lòng nàng vẫn chưa biến mất,ta nghĩ nếu như không phải quyền thế hấp dẫn nàng, rất có thể nàng sẽ giống nhưlần trước, biến mất không còn tung tích?

Ta và nàng càng phối hợp ăn ý tại phương diện nào đó,sự mất mát trong lòng càng sâu thêm. Đến lúc nào nàng mới hiểu được lòng ta,mới trao trái tim nàng cho ta đây?

Đến cuối cùng, ta lợi dụng địa vị chí cao vô thượng mànàng khao khát để dẫn dụ nàng, thông minh như nàng, một lần này lại không hiểu.Có lẽ, nàng không muốn hiểu hoặc có lẽ, nàng quá hiểu, biết rõ những nguy hiểmvà tuyệt vọng mà vị trí kia mang tới.

Cho nên, nàng không cầu.

Nhưng thái độ này, lại làm cho ta không biết phải làmsao, nếu như thế, ta còn có chỗ nào có thể hấp dẫn được sự chú ý và ánh mắt củanàng nữa đây? Nếu như vinh quang ta ban cho nàng đã đạt đến đỉnh điểm, đôi mắtnàng sẽ không còn lấp lánh vì ta nữa, tuy rằng, trên thực tế cũng chưa hề vì tamà tỏa sáng.

Ta rất sợ, đến lúc đó, ta sẽ lại trở thành cậu bé âmthầm rình trộm tại Ninh phủ, chỉ dám đứng xa xa nhìn, không dám lại gần.

Tuy rằng ta có thể đụng chạm đến thân thể của nàng,lại vĩnh viễn không thể chạm tới nội tâm nàng.

Khang Đại Vi biết hết tất cả mọi chuyện giữa ta vànàng, khuyên ta: “Chỉ cần tận tâm tận lực, sẽ có một ngày nàng ấy hiểungài.”

Ta không biết phải làm thế nào để đánh vỡ cục diện bếtắc giữa ta và nàng, mà lúc này, Thời gia rục rịch, ta đành phải buông việc nàyxuống, chuyên tâm đối phó Thời gia. Lúc trước khi ta và Thời gia lập hiệp nghị,ta đã biết, hành động của ta là đang cửa trước chống hổ, cửa sau dẫn sói, nhưngkhông làm như thế, ta có thể làm thế nào đây?

Thời gia và Thượng Quan gia là cùng một loại, đều làgia tộc hung ác tàn bạo, những thứ ta trả giá không thể thỏa mãn bọn họ, kếtquả cuối cùng, cũng giống Thượng Quan gia, cá chết lưới rách.

Nhưng đây cũng là kết cục ta mong đợi, chỉ có thừa dịpthế lực nó chưa lớn mạnh giải quyết triệt để trước, mới không khiến triều đìnhthương gân động cốt.

Nhưng ta không ngờ, mục đích của Thời gia lại khôngphải là ta, mà là nàng. Chờ ta hiểu ra, nàng đã rơi vào hiểm cảnh, khi ta dẫnngười nhảy vào trong sân, tìm khắp chung quanh mà không thấy nàng, nỗi tuyệtvọng trong lòng khiến ta nổi cơn điên. Rốt cuộc nghe được tiếng gọi mỏng manhcủa nàng trong chính sảnh, ta liều lĩnh chạy vào, mà lúc đó đám người Khang ĐạiVi lại bị một nhóm cao thủ bao vây.

Lúc ta xông vào, nhìn rõ tình hình trong phòng, nàngbị người ta trói trên giường, mà bốn đường dẫn lửa xèo xèo chạy tới bốn câycột, điều này làm cho ta không tự chủ được lạnh cả người, tựa hồ thấy nàng tiêután như mây khói. Nàng nhìn ta, lần đầu tiên trong mắt chứa đầy sự ỷ lại, khôngcó tạp chất gì khác.

Ta cũng không suy nghĩ được gì nữa, vội vàng cầm đaonhỏ, chặt đứt hai đường dẫn lửa, vừa mới chặt đứt kíp nổ nối với đống thuốc nổdưới đáy giường nàng, ầm một tiếng, một đường khác đã nổ tung, một góc nóc nhàsụp xuống, ta nhìn rõ có một mảng tường không chống đỡ nổi nữa, nếu như nó sậpxuống, sẽ vừa vặn đè lên trên giường nàng, ta vội vàng chạy qua dùng lưng chốngđỡ, chỉ hi vọng Khang Đại Vi có thể tới giải vây mau một chút.

Nhưng ta vẫn không thể hoàn toàn bảo vệ nàng, cố đượcđầu này liền không cố được đầu kia. Ta tận mắt nhìn thấy một cây trụ nhà bằnggỗ nện lên ngang hông nàng, đau đến nàng thở nhẹ một tiếng.

Nàng vẫn im lặng chịu đựng, dù vậy, nguyện vọng cuốicùng chỉ là xin ta ôm nàng một cái. Có trời biết lúc ta nghe nàng nói như thế,trong lòng ta vui sướng biết bao nhiêu, cuối cùng nàng đã xếp ta ở vị trí đầutiên.

Nhưng ta có thể cảm giác được mảng tường sau lưng lạichậm rãi rung chuyển, nếu ta động đậy, bức tường này sẽ sập xuống, vừa vặn đèlên giường nàng.

Ta cảm giác được ngữ khí nàng dần suy yếu, không còn ýchí muốn sống, ta biết vết thương của nàng thật sự quá nặng, sợ là không cốđược. Giờ khắc này, trong lòng ta tràn đầy sợ hãi, ta biết, nếu như ta bỏ quathời điểm này, sẽ đau khổ hối hận cả cuộc đời.

Chung sống với nàng lâu ngày, ta cũng phần nào hiểuđược tính cách của nàng, liền dùng lời nói để kích thích nàng, thổi bùng sự tứcgiận và ý chí chiến đấu của nàng. Quả nhiên nàng đã trúng kế, nhờ vậy miễncưỡng chống đỡ, không chìm vào hôn mê.

Lúc này, cuối cùng Khang Đại Vi cũng dẫn người đuổitới đây, khi ta nói mấy chữ ” Cứu nương nương trước…”ra, ta nghe thấy sự ngạc nhiên và bất ngờ trong giọng nói của nàng.

Nhưng ta cũng không còn tâm tình thưởng thức sự quantâm khó khăn lắm mới có được này, ta cảm nhận được mảng tường đang chậm rãi đổxuống, ta vội vàng hạ lệnh kêu Khang Đại Vi cho người mang nàng ra.

Ta biết Khang Đại Vi sẽ nghe theo mệnh lệnh của ta,hơn nữa, hắn cũng sẽ liều mạng trở vào cứu ta, nhưng nếu như đảo ngược lại, thìchưa chắc.

Khang Đại Vi chưa nhìn ra chỗ không ổn, cho rằng takhông có trở ngại gì, quả nhiên đã phái người tới mang nàng ra. Ta thở nhẹ ramột hơi, nghe thấy nàng ở bên ngoài kêu to: “Hoàng thượng, mau đi cứuhoàng thượng.”

Ta nghĩ thầm: cuối cùng nàng đã đặt ta ở trong lòng,nếu như thế, dù muốn ta chết vì nàng, cũng rất đáng phải không?

Ta và nàng, nhìn như phong quang chói mắt, kỳ thật chỉlà hai động vật dựa sát vào nhau sưởi ấm cho nhau trong đêm đông giá rét màthôi.

Khi ta được Khang Đại Vi cứu ra ngoài, nhìn thấy vẻvui mừng khôn xiết trên gương mặt nàng, đôi mắt nàng tỏa ra hào quang lóa mắt,ta bỗng nhiên cảm thấy bầu trời cũng xanh hơn.

Hóa ra điều ta mong ước, chỉ là như vậy mà thôi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.