Thượng Cung

Chương 19: Đã giẫm lên băng mỏng, sẽ để lại dấu chân



Ta cùng một đám phi tần đứng bên ngoài nôn nóng chờđợi tin tức, chỉ nhìn thấy các ngự y ra ra vào vào, vô cùng khẩn trương,còn mang mấy bộ sách cũ kỹ ra tra cứu. Cho đến cuối cùng, mới nghe các ngự ycho ra kết luận, lần này là do Sư quý phi sinh non tự nhiên, chẳng hề liênquan đến chuyện khác.

Gương mặt nhóm phi tần đều buông lỏng xuống, tuy vẻ bithương chưa dám giảm xuống, nhưng đã có phi tần lặng lẽ nói nhỏ với nhau, “Cólẽ nhiều ngày trời giá rét, hoàng thượng lại thường đến Tê Hà các, Sư quý philàm lụng vất vả quá độ chăng?”

Có phi tần khác nghe thấy, liền nhịn không được thấpgiọng cười, nhưng lại lập tức bi thương bưng mặt, “Quý phi nương nương thật xuixẻo.”

Hoàng thượng và hoàng hậu từ trong tẩm cung đi ra,thần sắc trên mặt hai người đều nghiêm trọng, đặc biệt là hoàng thượng, mặt tốisầm, mày nhăn lại thành một chữ xuyên*. Hoàng hậu nắm tay hắn, thấp giọngkhuyên giải an ủi, thấy một đám phi tần chúng ta đứng đây, liền thay mặt hoàngthượng hạ chỉ, “Hôm nay Sư quý phi mệt mỏi, chúng tỷ muội đợi ngàykhác hẵng trở lại thăm nàng.“

(*chữ xuyên: 川)

Ta liền nôn nóng tiến lên phía trước, hỏi: ” Thânthể Quý phi tỷ tỷ có ổn không?”

Hoàng hậu khẽ lắc đầu, trân châu màu ráng khói lạnhnhư băng trên trâm phượng đập vào trán nàng. Thần sắc u buồn nhìn hoàng thượngmột cái, lại nói với ta: “Ninh muội muội có lòng. Thân thể quý phi nươngnương đã không còn gì đáng ngại, các vị muội muội đi về nghỉ ngơi trước đi.”

Hạ Hầu Thần lạnh lùng liếc mắt quét qua các vị phi tầnmột cái, ánh mặt trời rực rỡ ngoài điện dường như lập tức u ám đi. Tuy rằng hắnchưa nhìn về phía ta, nhưng không biết vì sao, chung quy ta vẫn cảm thấy ánhmắt hắn giống như thanh kiếm quét qua mặt ta, khiến làn da ta đau lâm râm. Takiệt lực khống chế mới có thể làm cho biểu tình của mình tự nhiên, không ngừngnhắc nhở bản thân, chẳng qua là do ta quá lo lắng mà tự ám thị thôi.

Chúng phi tần thấy thần sắc hoàng thượng khôngtốt, không nói câu nào, đương nhiên mỗi người đều e sợ tránh không kịp, liềnthỉnh an hoàng thượng hoàng hậu, từng người rời đi. Ta cũng đi theo phía saucác nàng, chỉ mong mau mau rời khỏi Tê Hà các này.

Ai ngờ khi cửa sân Tê Hà các đã nằm ngay trướcmắt, Hạ Hầu Thần đột nhiên nói:“Ninh chiêu hoa, nàng ở lại một chút!”

Ta chậm rãi xoay người lại, nói thầm trong bụng, nếunhư muốn ta ở lại,vì sao lúc thỉnh an không lên tiếng, lại cố tình chờ đến lúcnày mới lên tiếng. Nghĩ đến ngữ khí lạnh như băng của hắn, ta liền có cảm giácbất an như con chuột bị mèo trêu đùa, thấp thỏm xoay người lại, chậm rãi hànhlễ với đế hậu đứng trước thềm ngọc. Thần thái Hoàng hậu vẫn vô cùng đoan trangnhư cũ, nhưng ánh mắt nàng không che dấu được sự hoảng loạn. Ta đột nhiên rấtsợ mình không bị hắn nhìn thấu, nhưng hoàng hậu lại bị hắn phát hiện ra dấu vết.

Trâm phỉ thúy trên đầu theo bước chân từng đợt từngđợt đập vào trên búi tóc, búi tóc thật dày vẫn cảm giác được trọng lượng củanó. Vì sao ngày thường ta không phát hiện, nhành trâm cài này nặng nề đến thế?

Tiếng nức nở trong phòng ngủ Sư Viện Viện đã biến mất,chắc là nàng đã uống thuốc an thần do thái y chuẩn bị, đã ngủ rồi. Tê Hà điệnvẫn truyền tới mùi thuốc nhàn nhạt như cũ.

Rốt cuộc ta cũng đi đến trước mặt đế hậu, hành lễ,“Hoàng thượng, ngài có gì cần dặn dò?”

Thật lâu sau cũng không thấy hắn kêu đứng dậy, vẫn làhoàng hậu nói: “Hãy bình thân.”

Dù cho đứng thẳng người, ta vẫn sợ hãi với sự trầm mặckhiến người ta ngạt thở này. Cảm giác mơ hồ không thể nắm chắc lại tới nữa, đâycũng là loại cảm giác mà ta căm hận nhất.

Hoàng hậu nói khẽ: “Hoàng thượng, hôm nay đã muộn rồi,có chuyện gì, sớm ngày mai nói đi.”

Thời điểm này, nàng lại không kêu hắn là biểu ca.

Hạ Hầu Thần nói: ” Nếu như hoàng hậu mệt mỏi, thìđi trước một bước đi. Trẫm muốn bảo Ninh Chiêu Hoa xử lý chút việc…”

Lại phải một mình đối mặt với hắn? Nhớ đến chuyệntrước kia, ruột gan ta không khỏi co thành một đoàn, lại không dám có nửa câuphản đối, chỉ đành cúi đầu xuống, “Hoàng thượng, nếu thần thiếp có thể giúpđược gì, dù có chết muôn lần thần thiếp cũng không chối từ…”

Hạ Hầu Thần khoát tay chặn lại, ngăn ta bày tỏ lòngtrung thành, dẫn đầu hướng đến tẩm cung của Sư Viện Viện. Mà hoàng hậu, đànhphải rời đi trong tiếng thái giám hô bãi giá, đi càng lúc càng xa.

Vóc dáng hắn cao cao giống như cây trúc chậm rãi đitrên con đường phía trước, ống tay áo màu vàng sáng bay bay, đi qua chỗ nào,nhóm cung nhân đều cúi đầu không dám nhìn. Ta khẩn trương suy tư, rốt cuộc hắnđã biết được gì, hay là chỉ thăm dò mà thôi?

Ta chưa hề vào phòng trong của Sư Viện Viện, lần trướctới thêu mắt trên váy chim cũng chỉ vào đến phòng ngoài và thiên điện mà thôi.Tiến vào phòng trong, liền cảm giác một luồng hơi ấm áp chậm rãi đập vào mặt,trong đó có mùi thuốc của cây ích mẫu, cùng với một vài hương vị khác, tấtnhiên đã được các ngự y chứng thực là rất có ích trong việc giữ thai cho phụ nữcó thai.

Màn xanh rũ xuống, bên trong có mấy cung nhân lẳnglặng đứng bên cạnh hầu, thấy hoàng thượng tiến vào, liền quỳ xuống hành lễ, lạikhông dám lớn tiếng ồn ào. Một đại cung nữ có chút thể diện đi tới, thấp giọngbẩm báo với hoàng thượng: “Hoàng thượng, nương nương vừa mới ngủ.”

Hạ Hầu Thần nói: “Các ngươi đều lui ra đi.”

Đại cung nữ kia liếc mắt nhìn ta một cái, mới dẫn theomấy cung nữ khác rời đi.

Lúc nhiều người không phát hiện, hiện giờ người vừalui hết, sự trầm mặc khiến người ta ngạt thở lại tới nữa. Hắn đứng bên cạnh màntrướng màu xanh, nhìn bóng người trong màn, tựa hồ như ngây ngốc. Ta đứng ởphía sau hắn, không biết làm thế nào, chỉ sợ không cẩn thận, sẽ để lộ sự hoảngloạn trong lòng.

Tuy ta không tin những lời Ninh Tích Văn đã nói vớita, nhưng vừa đứng ở phía sau Hạ Hầu Thần, cảm giác lo sợ không yên không biếtsao lại ùn ùn kéo tới. Tuy hắn đưa lưng về phía ta, lại giống như mọc thêm mộtcon mắt sau gáy.

Ta đảo mắt qua, ghế tử đàn ta muốn lẳng lặng nằm tronggóc. Cái ghế chỉ sơn một lớp mỏng, lộ ra màu gỗ vốn có của cây tử đàn, dưới ánh sáng âm u do ngọn đèn tản mát ra, trên ghế dựa rộng rãi trải gấm thêuhoa, phần chân có ô hoa chạm rỗng, chắc hẳn chính là chỗ để than. Nghe nói cáighế dựa này có cấu tạo đặc thù, chỉ cần để một chút than vào thì có thể bảo trìcả một thời gian dài không tắt, dù cho tắt, thiết bị giữ ấm bên trong chân ghếcũng giữ cho chỗ chạm rỗng ấm áp.

Cái ghế nằm này cũng như rất nhiều đồ vật khác trong cung,tráng lệ đến dụ hoặc, chỉ cần nhìn liền muốn lấy về làm của riêng.

“Hai ngày trước, quý phi cùng trẫm ngồi trên cái ghếnày, cộng thêm mùi cây ích mẫu từ bộ phận sưởi ấm dưới ghế nằm truyền lên, trẫmvốn không sợ lạnh, vẫn cảm thấy ngồi trên mặt ghế rất ấm áp và thoải mái, cũngkhó trách quý phi rất thích ngồi trên nó.”

Giọng nói của hắn trộn lẫn với mùi hương thoang thoảngtiến vào trong tai ta. Tuy trong phòng ấm như ngày xuân, ta vẫn cảm thấy ớnlạnh. Ta miễn cưỡng nói: “Thần thiếp không được tốt phúc như thế.”

Không cần ta kể, hắn cũng sẽ sai người điều tra rõràng. Cái ghế dựa này, hoàng hậu vốn định thưởng cho ta, đương nhiên hắn sẽhoài nghi. Hắn nghi ngờ, tất nhiên là không muốn tin tưởng ta dám giở trò trêncái ghế dựa này, bởi vì lấy phẩm chất của ta, nếu như ta muốn gian lận, tựnhiên sẽ không có dấu vết gì.

Nhưng ta cũng biết, mỗi người trong cung đều biết taxuất phát từ vị trí thượng cung, nếu trong cung phát sinh việc gì , đặc biệtnếu Sư Viện Viện xảy ra chuyện gì, người đầu tiên bị hoài nghi, chính là ta.Nếu như thế, sao ta không lộ ra chút dấu vết, để bọn họ chỉ cho là ta bị ngườikhác hãm hại, có lẽ còn có nguyên nhân khác?

Hạ Hầu Thần bước đến cái ghế nằm, chậm rãi ngồi xuống,để chân trên chỗ gác chân của cái ghế, híp mắt lại, “Qua một ngày một đêm,cái ghế này vẫn còn hơi hơi ấm, thật là thần kỳ.”

Gương mặt ta lộ ra chút ghen tị, “Đồ tốt như vậytự nhiên chỉ có quý phi nương nương và hoàng hậu mới được hưởng.”

Trong giọng nói Hạ Hầu Thần có chút mỏi mệt, “Trẫmbiết ngươi luôn có bệnh phong thấp, đã sớm xin hoàng hậu cái ghế dựa này…”

Ta vừa định quỳ xuống đất nói không dám, bỗng nhiênhắn lại đứng dậy, bước dồn về phía ta, ” Chẳng lẽ ngươi không thể nhườngmột chút? Nàng ấy đang mang con nối dõi của trẫm, ngươi cũng không thể nhườngmột chút sao?”

Ta cảm thấy mồ hôi lạnh chảy đầy lưng, trong lòng lạithở dài nhẹ nhõm một hơi. Quả nhiên là hắn chỉ thăm dò. Hắn phẫn nộ lôi đình,dưới tình huống như vậy ai có thể không lộ một chút thần sắc kinh hoảng? Tađiều chỉnh, bày ra một cái biểu tình vừa e ngại vừa oan ức, trợn to cặp mắt không chớp nhìn hắn, “Hoàng thượng, ngài nói cái gì? Ngài đang hoàinghi thần thiếp sao? Ngài hoài nghi thần thiếp cái gì? Hoài nghi thần thiếp đầuđộc con nối dõi của hoàng thượng, sao hoàng thượng không hạ chỉ tru di cửu tộc*thần thiếp đi? Dù sao cửu tộc thần thiếp cũng đã chẳng còn mấy người nữa!”

(*Trudi cửu tộc: là một hình phạt tàn bạo của các nước châu Á phong kiến. Hình phạtnày thường được áp dụng cho tội tạo phản, chín tộc gồm:bản thân, tổ, cố, ông,cha, con, cháu, chắt, chút.)

Giọng nói của ta mang theo âm rung, mắt ngấn lệ, nóiđến phần sau, đã nghẹn ngào không thể lên tiếng. Ta nghĩ đến ngày nhà tan cửanát, trang viện bị quan binh vây quanh, nhóm vú già kinh hoảng đào thoát, phụthân gom chúng ta lại một chỗ, sắc mặt tái nhợt giống như tờ giấy, chỉ nói:“Mỗi người lo mà chạy thoát thân đi!”

Ông mang theo một đám tâm phúc đi ra cửa trước nghênhđón quan binh tróc nã, mà đại nương và mẫu thân ta thì mang theo chúng ta chạyra cửa hông dưới sự bảo vệ của mấy nô bộc trung thành. Tình cảnh như thế ta đãkhông nhớ đến nhiều năm, hôm nay vì bức ra vài giọt nước mắt, mới hồi tưởnglại. Mẫu thân ta từng nói: “Muội muội, đừng khóc a, khóc sẽ khiến người taphiền chán…” Nhưng bà lại lại không biết, có đôi lúc, khóc cũng là một vũkhí lợi hại.

Hạ Hầu Thần nhắm mắt dựa vào ghế, trong tiếng khócnghẹn ngào của ta, nói khẽ: “Trẫm không muốn nhìn khuôn mặt của ngươi, bởi vìkhuôn mặt ngươi luôn luôn có thể mê hoặc trẫm. Nhưng hiện tại, cả giọng nói củangươi trẫm cũng không dám nghe. Trẫm không biết những gì ngươi nói, những gìngươi biểu hiện ra ngoài, cái nào là thực, cái nào là giả. Nhưng mà, ngươi đừngquên, ngươi chỉ ở trong cung ngây người mười năm, mà trẫm thì là cả cuộc đời…”

Nghe đến đó, ta gần như ngừng thở, chỉ mặc cho nướcmắt giàn dụa, hai mắt đẫm lệ mơ mơ màng màng, chỉ thấy hắn khép hờ mắt ngồitrên mặt ghế dài, biểu tình lạnh nhạt mà hờ hững. Ta bỗng nhiên hiểu ra, bấtluận ta biểu diễn thế nào, hắn chỉ coi ta là một con hát xuất sắc, hắn đã hoàntoàn không tin tưởng ta! Ta cười lạnh trong lòng, thế thì sao? Ta cũng chẳngyêu cầu xa vời mong có được sự tin tưởng của hắn. Dù cho hắn không tin ta, cũngkhông tìm ra được chút chứng cớ nào có thể chứng minh chuyện này liên quan đếnta.

Tuy trong lòng nghĩ như vậy, ta lại không dám lộ ramột chút bất ổn nào, chỉ hơi hơi nức nở, trong tiếng khóc bao hàm một chút suysụp. Tin rằng nếu như không phải hắn, bất kỳ người nào cũng không phát hiệnđược suy nghĩ chân thật trong lòng ta!

Ta nản chí ngã lòng mà nói: ” Nếu như thần thiếpkhiến hoàng thượng phiền lòng đến thế, không bằng thần thiếp cáo từ, miễn chohoàng thượng trông thấy mà chướng mắt thêm.”

Ta vốn không dám ăn nói càn rỡ ở trước mặt hắn nhưthế, nhưng tình hình hôm nay, giống như dẫm trên lớp băng mỏng, chỉ cần hơi vôý, sẽ vạn kiếp bất phục. Ta đành đem hết tất cả thủ đoạn ra, ngay cả lời nóigiận dỗi như thế cũng phun ra khỏi miệng.

Hắn hung tợn liếc mắt nhìn ta một cái, ta lại không hềnhượng bộ trừng lại. Không biết bắt đầu từ lúc nào, ta đã hiểu, hắn muốn làmmột minh quân, cho nên, dù cho thái hậu năm lần bảy lượt làm khó, hắn cũngkhông đại khai sát giới, chỉ vận dụng thuật đế vương tiêu diệt đạihọa trong vô hình. Trên triều đình truyền tới đủ loại tin tức, cũng tỏ rõhắn đang cố gắng làm một minh quân, cho nên, ta đánh cược, cược hắn sẽ khôngđại khai sát giới** khi sự thật còn chưa rõ.

(**Đại khai sát giới: Sát giới tức giới luật cấm sát sinh của những người tuhành. Câu này ý là đến một giới hạn nào đó, sẽ ra tay tàn sát hàng loạt.)

Hắn đột nhiên lại cười, đến gần ta, nóikhẽ: “Ninh Vũ Nhu, ngươi đang thăm dò lòng kiên nhẫn của trẫm? Ngươicho rằng trẫm không thể làm gì ngươi sao? Ngươi không muốn gặp lại trẫm? Tốt,đêm nay trẫm liền ngủ tại Lan Nhược hiên, trò chơi giữa chúng ta, đã rất lâurồi không chơi, phải không?”

Lúc nói những lời này, khóe miệng hắn hơi hơi cong,khiến gương mặt đột nhiên vô cùng tà mị. Sự sợ hãi từ đáy lòng liền chiếm cứtrái tim ta. Ta nghĩ, biểu tình ta bấy giờ đã biểu đạt ra tâm tình chân thực,bởi vì hắn vui mừng cười, duỗi ngón tay ra nâng cằm ta lên, “Nhìn xem, đây mớilà biểu tình chân thật của ngươi, không phải sao?”

Ta run run nói: “Hoàng thượng, nếu như hoàng thượngmuốn tra rõ chuyện này, thần thiếp sẽ đem hết khả năng trợ giúp hoàng thượng,thần thiếp…”

Hắn càng cười ra tiếng, “Ninh chiêu hoa, chuyện lầnnày ai đúng ai sai, trong lòng trẫm rất rõ ràng. Ngươi thủy chung vẫn khôngchịu hiểu một chuyện: trẫm vừa ra đời, đã sống ở đây, tranh đấu ở nơi này,chẳng lẽ ngươi cho rằng hơn hai mươi năm nay, trẫm sống uổng phí hay sao?”

Trong lòng ta phát lạnh, sự sợ hãi dần dần được dậptắt, trong lòng lại dâng lên nỗi kinh sợ khác: chẳng lẽ hắn đã sớm biết hoànghậu liên thủ với ta? Mà hắn lại khoanh tay đứng nhìn, còn lặng lẽ trợ giúp?

Chẳng lẽ hắn cũng không muốn đứa bé này sinh ra trênđời? Hay là cả hài nhi của mình hắn cũng lấy ra lợi dụng?

Ta đã sớm biết, nếu đứa bé sinh ra trong hoàng gia,lại xuất hiện vào thời điểm không hợp, như vậy, vận mệnh đứa trẻ này sẽ như bèotrôi, chưa chắc giữ nổi mạng sống.

Ta nhẹ giọng mà nói: “Hoàng thượng, thời tiết tuy rétlạnh, nhưng hoa lan trong viện của thần thiếp lại rất kỳ quái, lan nhụy điệpluôn luôn sợ lạnh lại khai nụ. Thế nhân đều nói, hoa nở trái mùa, là điềmkhông tốt. Hoàng thượng cho rằng, thần thiếp nên bứng những đóa lan nhụy điệpxuất thân cao quý đến cực điểm này đi? Hay là để nó tùy ý nở hoa trong gió rét,sau đó lại bị gió tuyết tàn phá?”

Ta nhìn thấy hắn ngẩn ra, gương mặt lộ ra thần sắc suynghĩ sâu xa, lại nghiêng đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ. Trong đêm tối, có một câytrúc xanh khẽ đong đưa. Ta biết hắn đã hiểu suy nghĩ trong lòng ta.Hai chúng ta như hai kỳ thủ cao minh, ngươi tới ta đi, chiếu tướng lẫn nhau, màtrên bàn cờ kia cũng đã bỏ qua rất nhiều con chốt thí không hiểu thời thế.

Bên trong vẫn ấm áp như trước, mồ hôi trênlưng ướt rồi lại khô. Ta hiểu được, ta biết càng nhiều, người có quyền thếnhất một nước là hắn, càng muốn đẩy ta vào chỗ chết. Nhưng không biết vì sao,mỗi khi ta tiến quân, trong lòng tự nhiên lại vui sướng, giống như biết rõ ánhnến nóng rực, thiêu thân lại không ngừng bổ nhào vào, thân phận cũng không còntồn tại, ta và hắn chỉ đơn thuần là kỳ phùng địch thủ.

“Hoàng thượng, sắc trời đã tối, Sư quý phi bệnh chưalành, cần hoàng thượng làm bạn bên cạnh, thần thiếp không quấy rầy hoàng thượngnghỉ ngơi, thần thiếp cáo từ.”

Ta hành lễ với hắn, lần này không đợi hắn nói“Bình thân”, cứ thế mà đứng lên, đi đến cạnh cửa. Vừa muốn đi qua bình phong,lại nghe hắn ở sau người nói: ” Trong viện của ngươi có rất nhiều chuyệnlạ, lan nhụy điệp đã mọc lên, liền không cho phép bứng đi, trẫm muốn di giá quaxem…”

Hô hấp của ta bị nghẹn lại, lại nghe hắnnói: “Hôm nay trẫm thực sự không rảnh rỗi,sẽ tới trong vòng hai ba ngàygần đây!”

Ta chậm rãi đi qua bình phong khắc hoa, thẳng đến khihắn nhìn không thấy, mới âm thầm cắn răng. Hắn đang đày đoạ ta trá hình, để haiba ngày này ta ăn không ngon, ngủ không yên, thời thời khắc khắc đều đợi chờ đềphòng. Hắn nói đúng, hắn ở trong cung lâu hơn ta, biết rõ lòng người, ngày chémđầu cũng không đáng sợ, đáng sợ nhất là những ngày chờ đợi, dài đằng đẵng màdày vò.

Điều duy nhất làm ta vui mừng là, hắn không có chứngcớ nào có thể chứng minh chuyện này.

Đi ra ngoài cửa, gió lạnh thổi qua, niềm hưng phấntranh đấu mới rồi cũng lụi tắt, trái tim ta lại tràn ngập nỗi lo sợ bất an chưabao giờ có. Hắn cần công bố chân tướng chuyện này, đương nhiên muốn tìm một kẻchết thay, mà ta, cũng là một trong những người thích hợp nhất, hơn nữa ta vừamới biết bí mật của hắn, chẳng lẽ hắn không muốn diệt trừ người biết chuyện nàyđi?

Hiện giờ, ta đành phải gắt gao giữ chặt hoàng hậu,khiến nàng không thoát thân được, hi vọng Hạ Hầu Thần vì muốn giữ thể diện chohoàng hậu, mà giơ cao đánh khẽ với ta.

Nhờ chuyện này, sự sợ hãi khi Hạ Hầu Thần nói muốn tớiLan Nhược hiên chậm rãi bị nhạt dần, ta chỉ cẩn thận hồi tưởng mỗi một tìnhtiết trong chuyện này, xem có lưu lại bất kỳ nhược điểm nào không.

Tố Khiết thấy ta trở về, sớm đã chuẩn bị bếp lò nướcấm, loại trừ khí lạnh trên người ta, nói: ” Bệnh phong thấp của nươngnương hôm qua vừa mới đỡ, cũng không thể để tái phát. Lúc nương nương ra ngoài,sợ mùi thuốc mỡ trên người ảnh hưởng đến quý phi nương nương, nên đã rửa sạchthuốc mỡ mới đi. Nô tì đã xin thêm thuốc mỡ ở chỗ ngự y, nương nương mau bôithêm.”

Ta than nhỏ trong lòng, có làm tốt tất cả biện phápphòng bị thì sao, hắn đã nhận định là ta, thì đó là ta.

Lúc ta mới làm Tuyển thị, Sư Viện Viện nhờ một cái váybách điểu mà được Hạ Hầu Thần coi trọng, tuy hoàng hậu có sai người âm thầmngăn trở, nhưng nàng cũng đã giành hết danh tiếng, từ lúc đó ta đã biết, xungđột giữa hoàng hậu và Sư Viện Viện, sẽ càng ngày càng nghiêm trọng. Ta vì thêukiện váy bách điểu, ngồi ở thiên điện của Sư Viện Viện, chỉ cách phòng trongmột bức vách, ngửi được từ trong phòng nàng truyền tới mùi tiên mao nhàn nhạt.Đây là một loại thuốc có độc tính thôi thúc tình dục, sau khi đốt lên, lại biếnthành không độc, ngược lại có thể khiến người ta sung sướng. Loại thuốc này,trong cung chẳng hề cấm dùng, nhưng mà, tiên mao này cũng là thuốc dẫn của rấtnhiều vị thuốc khác, có thể tăng cường dược tính của những loại thuốc khác.

Sinh hoạt nhiều năm trong cung, ta tự nhiên biết nênnắm chắc tất cả cơ hội. Nàng ta mâu thuẫn với hoàng hậu, đó là cơ hội của ta.Thế là ta kêu Khổng Văn Trân thường xuyên đưa đến cho Sư Viện Viện một ít đồgia dụng mà Tư thiết phòng mới chế ra. Những đồ gia dụng này không có gì đặcbiệt, chỗ đặc biệt duy nhất đó là, bộ phận kết nối các loại đồ gia dụng nàyđược làm từ gỗ hồ đào đen mềm, mà loại gỗ mềm này có thể hấp thu rất tốt cácloại hương thơm trong không khí, ví dụ như có một số chùa miếu, quanh năm hunhương, hương án liền hấp thu hương vị của đàn hương, nhiều năm không phai, loạigỗ mềm này, cũng như thế. Tuy rằng không phải mỗi lần Sư Viện Viện đợi hoàngthượng đến, đều đốt loại hương liệu này, nhưng đồ gia dụng mới Tư thiết phòngkhông ngừng đem đến đã dần dần thay thế hết các vật dụng cũ trong phòngnàng, mỗi một món đồ làm bằng gỗ hồ đào đen sẽ hút một chút tiên mao, mùi hươngliền không dễ gì tan hết, dù cho mấy tháng gần đây, từ lúc nàng có thai, đãkhông đốt loại hương liệu này nữa.

Nhưng chừng đó cũng đã đủ.

Tiên mao chẳng qua là một loại thuốc dẫn mà thôi.

Nữ nhân trong cung, có ai không tranh không giành? Lấytính cách của Sư Viện Viện, vào đêm nàng nhận hoàng ân, lại bị ta cắt ngang,trong lòng nàng làm sao không oán hận? Sao lại không chú ý đến đường đi nướcbước của ta? Ta xin đồ của hoàng hậu, mà vừa khéo Nguyệt Dung Hoa lại đến thăm,với bản tính của Nguyệt Dung Hoa, đang kinh hoảng muốn tìm chỗ dựa vững chắc,làm sao lại không mang tin tức này tới chỗ Sư Viện Viện?

Kỳ thật, vào một đêm thêu váy bách điểu kia, lúc tavội vàng đuổi kịp bước chân hoàng thượng, ngẫu nhiên quay đầu lại, rõ ràng nhìnthấy biểu tình khi nàng chậm rãi đóng cửa phòng, trong nháy mắt đó, ta lập tứchiểu rằng, ta phải bảo vệ mình.

Cho nên, ta kêu Khổng Văn Trân không ngừng đem nhữngđồ gia dụng kiểu dáng mới mẻ này qua. Nếu như nàng không đụng đến ta, những đồgia dụng này tự nhiên vô hại với nàng, nhưng một khi tình thế bức bách, nhữngđồ vật đó sẽ giúp ta một tay.

Ta vốn là người như vậy, vì muốn sinh tồn, sẽ tínhtoán rõ ràng tất cả những kẻ có thể gây hại cho ta, tuyệt đối không bỏ sót. Bởivì ta biết, ở trong cung, chỉ cần hơi vô ý, liền vạn kiếp bất phục***.

(***Vạn kiếp bất phục: Muôn đời muôn kiếp cũng khôngthể quay lại)

Thân phận như ta, ở trong cung thật sự quá dễ dàng mấtmạng, cho nên, ta đành phải ra tay trước.

Nàng không ra tay với ta, nhưng những cạm bẫy sớm maiphục này, lại thành lợi thế để ta bày tỏ lòng trung với hoàng hậu. Chuyện nàycũng không oán ta được, ta đã ngồi chung một chiếc thuyền với hoànghậu, thì phải bảo vệ chiếc thuyền này không chìm.

Ghế tử đàn hoa lệ tươi đẹp, nhưng lúc chiếc ghế nàytiến cống, chẳng hề đẹp đẽ như thế, chỉ mang màu gỗ thô, mộc mạc mà xám xịt. Đồđạc trong hoàng thất, tự nhiên phải đẹp đẽ quý giá, nổi bật phù hợp với tất cảbài trí trong phòng mới được, Tư thiết phòng liền mời thợ có tay nghề sơn caosiêu sơn lên ghế một lớp sơn lót, sau đó dùng sơn thêm một lớp sơn bóng. Bởi vìta xin hoàng hậu chiếc ghế dựa này, Khổng Văn Trân cũng biết tương lai cái cáighế dựa này sẽ được mang đến chỗ ta, cho nên xin ta chút ý kiến, để nó càngthêm đặc biệt, vì vậy mà ta nói ra chút đề nghị, trong lớp sơn bỏ thêm một ítbạc để nó càng thêm sáng bóng, khiến mặt ngoài ghế tử đàn như được phủ thêm mộttầng màu bạc nhàn nhạt, lại dùng cát vàng vẽ mấy hình vẽ may mắn trên chỗ tựalưng, mà hệ thống sưởi hơi dưới đùi, gỗ thô vốn đã trơn bóng, ta lại bảo KhổngVăn Trân yêu cầu thợ thủ công mài thêm một lần. Ta biết rõ trong cung dùngthứ gì để mài, than củi đã nung khô cùng với chút tóc tẩm dầu bóng. Để màicái ghế được sáng hơn, ta kiến nghị dùng dầu mài chiết xuất từ một loại hạt cảidầu Tây Vực, những thứ này bỏ chung một chỗ cũng hoàn toàn không có chút độctính nào, hơn nữa cái ghế mới chế tạo xong đã được phơi trong phòng thông giómột tuần lễ, cũng không còn chút nguy hại nào.

Nhưng đáng tiếc, chỉ vì ta muốn cái ghế dựa này, SưViện Viện lập tức chạy tới giành, cho nên, vội vàng bưng nó về Tê Hà các. Nóithật, dù cái ghế dựa này không phơi gió, đối với người bình thường cũngkhông có hại gì, chỉ tiếc, nàng là một phụ nữ có thai.

Hơn nữa, đồ gia dụng trong phòng nàng hấp thu độc tiênmao.

Mặc dù như thế, nếu như nàng không ngày ngày châm bếplò dưới chân, cũng sẽ không gây thương tổn gì cho nàng. Chỉ tiếc, vì muốn thịuy với hoàng hậu, thị uy với ta, hàng đêm nàng đều châm bếp lò dướighế đàn hương, tiên mao và bạc, cát vàng cùng với hạt cải dầu Tây Vực trộn lẫnvào nhau, bị bếp lò hun ấm, thông qua không khí hấp thu vào trong bụng, liềntạo nên một loại sức ép, một loại sức ép mãnh liệt mà người có thai không thểchịu đựng nổi, giống như xạ hương****.

Người trong cung nói đến tranh đấu giữa phi tần tiềntriều, nói về mưu hại con nối dõi của người khác, sẽ đề cập đến xạ hương, nóibỏ nó vào trong son phấn, hoặc bỏ vào trong túi hương, liền có thể khiến ngườita sẩy thai trong vô hình, ta thầm cười lạnh trong lòng. Thứ dễ thấy như thế,có ai không cẩn thận dè dặt đề phòng? Đừng nói hại người, chỉ sợ chưa hại được,đã lộ ra chân tướng.

Người trong cung, gia thế mỗi người đều hiển hách, cóai không nhận biết thứ này? Cho nên, người dùng thứ này, đó là kẻ ngu xuẩnnhất.

Mà mấy ngày đó, ta bị phong thấp đau đến cả đêm khóngủ, chắc hẳn có người đem tình hình của Lan Nhược hiên đến nói cho nàng. Nàngchẳng phải càng thêm đắc ý, càng muốn hoàng thượng ở cùng nàng đến tối muộn,kêu người đem đủ loại tình hình ở Tê Hà điện truyền ra. Cho nên, mấy ngày đó takhông cần kêu người ra ngoài tìm hiểu, đã có người khác mang hết thảy nhữngchuyện ở Tê Hà điện truyền vào tai ta, khiến ta bực bội khó chịu.

Hoàng thượng đã ở lại Tê Hà điện, ghế nằm tử đàn tựnhiên cũng đốt tới khuya. Loại thuốc mãnh liệt như thế đốt một hai canh giờcũng không hại gì, nhưng chỗ đặc biệt của ghế tử đàn, đó là có thể giữ hơi ấmcả ngày không tan, hơn nữa cung nhân thường xuyên bỏ thêm than, tất nhiên làđem mấy thứ kia hết nướng lại nướng, càng lúc càng mãnh liệt, hấp thụ vào trongcơ thể, sẽ thành tai họa.

Kết cục của Sư Viện Viện, chẳng phải do ta mang đếncho nàng, là chính nàng tự chuốc lấy. Nàng có rất nhiều cơ hội bảo vệ đứa bétrong bụng: nếu như nàng không tranh giành với ta, nếu như nàng không yêu cầuhoàng thượng ở cùng nàng đến khuya, hoặc nếu như, một đêm ta thêu bách điểukia, nàng không dùng ánh mắt oán hận như thế nhìn ta, dù cho ngăn cách bởi mànđêm dày đặc, ta vẫn nhìn rõ được ánh mắt nàng, như vậy, tất cả những chuyện nàysẽ không phát sinh.

Chỉ tiếc, đời nguời không có nếu như, nàng bay quácao, đắc ý vênh váo thái quá, ở trong cung, chuyện này chẳng phải là tử huyệtsao?

Nàng xuất thân thế gia, thân ở địa vị cao, vốn khôngnên oán hận phi tần cấp thấp như ta, chỉ tiếc, một khi nàng chung tình với HạHầu Thần, liền nhập ma chướng, rốt cuộc cũng không quay đầu lại được nữa.

Ở trong cung, nếu muốn hại người, với ta mà nói, kỳthật dễ dàng hơn dân gian nhiều, chỉ cần đẩy nhẹ, liền có người khẩn cấp vội vãthực hiện.

Ta cẩn thận hồi tưởng hết thảy tình tiết, cho rằngchuyện lần này không hề có sơ hở, không có chút dấu vết nào, sự hoài nghi cuaHạ Hầu Thần chỉ là giả dối hư ảo. Huống chi ta cho rằng, Hạ Hầu Thần cũng rắptâm giúp một tay đấy thôi. Hắn đã phát hiện từ sớm, vậy mấy ngày trước tại saocòn tùy ý để Sư Viện Viện càn rỡ, không đi ngăn cản. Tâm tư người này, càng lúccàng khiến ta đoán không ra.

Nghĩ tới Hạ Hầu Thần, ta liền không tự chủ được lo âuchuyện hắn nói muốn tới Lan Nhược hiên. Hắn quả nhiên biết cách đày đoạ người khác,ở trước mặt hắn, ta giống như con hát đối mặt với ngàn vạn người xem, nhất địnhphải diễn thật tốt, không được sơ hở. Hắn lại năm lần bảy lượt xé lớp da mặtcủa ta, lại làm cho ta càng nổi lòng háo thắng. Ta nhìn gương nghiền ngẫm, chỉmong sẽ không bị hắn vạch trần gương mặt thật.

Hai ngày này, ta không nghe nội thị giám truyền tớitin tức muốn ta thị tẩm, nhưng tâm tư lại không được thả lỏng một ngày.

Hai ngày này trong cung gió giục mây vần, ta cũng thứcthời không đi đến chỗ hoàng hậu, hoàng hậu cũng cẩn thận dè dặt chẳng sai ngườiđến thông truyền tin tức, nhưng tin tức vẫn từ bốn phương tám hướng truyền tớichỗ ta. Nghe nói Nguyệt Dung Hoa đã bị bắt, trong nấm đầu khỉ nàng mang đến choSư Viện Viện có một chút độc tính, có thể khiến người ta triệt sản; nghe nóinấm đầu khỉ này chẳng hề sinh trưởng ở thiên nhiên hoang dại, mà do nhà nàng tựtrồng; nấm đầu khỉ vốn sinh trưởng trên cành cây đại thụ đã mục nát, điều kiệnsinh trưởng cực kỳ hà khắc, không biết nhà nàng dùng cái phương pháp gì, lại khiếnnấm đầu khỉ có thể sinh trưởng trên gỗ mục bình thường; nghe nói kết quả điềutra, bên trong gỗ mục nhà nàng lấy nước hoa hồng tưới vào, vì vậy mà sinh rađộc tính…

Tố Khiết vừa nghe đến tin tức này, liền vội vàng địnhvứt bỏ bao nấm đầu khỉ Nguyệt Dung Hoa đưa tới. Ta nghe cái tin tức này, lạicười nói: “Món nào ăn có thể chết người, ta lại phải thử một chút, kêu cục tưthiện đêm nay chưng mang tới đây.”

Tố Khiết nôn nóng khuyên: “Nương nương, vậy saođược? Nếu như thân thể ngài ăn vào bị hư hỏng gì đó, về sau cũng không có…”

Ta cười, ngắt lời nàng, “Lời đồn trong cung sao có thểtin, không cần lo nhiều!”

Hành vi của Hạ Hầu Thần, đã khiến ta thấy được rõràng, trừ phi hoàng hậu có thai, hắn tuyệt đối sẽ không để phi tần khác sinh racon nối dõi trước, sao ta không sớm an bài, để tránh ngày sau chịu thêm một lầnkhổ? Không có người bảo vệ mình, chỉ có chính bản thân mình mới có thể bảo vệmình.

Nếu như nấm đầu khỉ dùng phương pháp này sản xuất ra,ta tin rằng mối nguy hại không lớn, tối đa chỉ có hiệu quả tránh thai, hơn nữathời gian có hạn định, tuyệt đối không thể khiến Sư Viện Viện sanh non. NguyệtDung Hoa chẳng qua là kẻ chết thay ta và hoàng hậu mà thôi.

Hạ Hầu Thần muốn cho Sư gia một cái công đạo, chắc hẳnđây chính là cách giải quyết của hắn. So sánh với Sư gia là danh môn mới nổi,Nguyệt Dung Hoa nữ nhi của thất phẩm Huyện lệnh nho nhỏ này quả thực có thể hysinh.

Ban đêm, Khổng Văn Trân nấp trong màn đêm len lén tớitìm ta, khó hiểu hỏi chuyện cái ghế. Ta khẽ cười lạnh trong lòng, nếu như bốcục của ta có thể để ngươi nhận ra, như vậy chức thượng cung này ta làm cũngnhư không, trên mặt bày ra thái độ hờ hững giả vờ không hiểu lời nàng nói. Nàngđành phải phẫn nộ bỏ đi, vẻ mặt cũng thả lỏng hơn chút.

Ta hiểu được, nếu ta bị tra ra cái gì, thì Khổng VănTrân cũng không thoát thân được, moi móc một hồi sẽ lòi ra một mảng lớn, nàngtự nhiên sẽ đến thám thính tình hình. Nàng cũng như hoàng hậu, vì bảo vệ bảnthân, đành phải bảo vệ ta, ta tin tưởng dù nội thị giám có tới cục Thượng Cungtra xét, phải trả lời thế nào, chắc hẳn nàng biết rất rõ.

Trướckhi thành công, ta đã định liệu tất cả đường lui, phong kín tất cả khả năng cóthể đẩy ta hãm sâu vào vũng bùn, làm sao ngu ngốc như Nguyệt Dung Hoa, dễ dàngbị người ta tra ra nhược điểm?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.