Ba giờ trước khi Trần Thiên Ngữ hãm sâu trong ác mộng không cách nào thoát khỏi, Hoa Tiền Nguyệt Thiện kết thúc một ngày kinh doanh.
Nhưng hôm nay các nhân viên được bà chủ giữ lại tăng ca.
Tăng ca này tuyệt đối là ăn uống no nê rồi.
Trần Thiên Ngữ gọi cả một thực đơn,lên được hai phần ba món ăn, một phần ba mỗi món nàng chỉ ăn một miếng, vẫn còn lại hai bàn lớn chưa từng động qua.
Trương Tĩnh Hân bảo các nhân viên ngồi xuống ăn những món còn lại: “Đem những món nàng đã ăn dọn xuống, còn lại chúng ta ăn hết.”
Trương Tĩnh Hân mới vừa nói xong, tiểu đồ đệ Thu Quỳ bật người đánh một cái ợ no vang dội.
Toàn bộ mọi người nhìn về phía nàng.
Thu Quỳ kinh hoảng che miệng.
Tây Cần tiểu đồ đệ tức giận gõ đầu nàng: “Ngươi, ta đang tân tân khổ khổ nấu ăn thì ngươi lại ăn vụn có phải hay không?”
Thu Quỳ: “Chỉ….ăn vụn tiểu đào tô dầu hành mà thôi.”
“Ở đâu ra tiểu đào tô dầu hành?”
“Từ trong túi của ngươi lấy ra.”
“Đó là lễ vật muội học tặng ta! Ngươi thế nào hỏi cũng không hỏi một tiếng đã ăn tươi rồi?!”
Thu Quỳ đáng thương nói: “Hỏi hỏi ngươi rồi a! Nhưng ngươi khi đó nổi lửa xào rau, không để ý ta a…..”
“Được rồi, nói chuyện tăng ca trước đã.” Trương Tĩnh Hân đúng lúc ngăn cản phiên đối thoại buồn chán của các nàng: “Tuy rằng khách hàng đã thanh toán tiền, nhưng cũng không phải trả tiền là có thể tùy tiện làm càn, không thể lãng phí, phải ăn hết toàn bộ.”
Thu Quỳ hai mắt đẫm lệ: “Nhưng, nhiều như vậy…..”
Trương Tĩnh Hân cầm lấy chiếc đũa: “Ba phần lương.”
Trương Vị Đồng, Tây Cần, Thu Quỳ lập tức gió cuốn mây tan!
Chỉ là số lượng thức ăn quá lớn, bốn người ăn đến trợn mắt cũng chưa thể giải quyết hết toàn bộ thức ăn.
“Coi như hết đi.” Trương Vị Đồng nói với Trương Tĩnh Hân: “Ta mang đến trong hẻm cho chó mèo lưu lạc ăn.”
Tây Cần có chút không được tự nhiên: “Làm sao có thể mang món ăn ta làm đi cho chó mèo ăn đây….”
Thu Quỳ trái lại không ý kiến: “Chỉ cần có thể no bụng, chính là thức ăn ngon!”
Trương Tĩnh Hân cùng Trương Vị Đồng cùng nhau đem thức ăn thừa dồn vào một bàn: “Thu Quỳ là có lòng tốt, nhưng không thể nghĩ như vậy. Làm đồ đệ của ta ngươi phải hiểu được cái gì gọi là thức ăn, cái gì gọi là ẩm thực. Muốn trở thành một đầu bếp xuất sắc không thể chỉ truy cầu no bụng là được. Hơn nữa sau này cũng đừng ăn vụng dầu hành tiểu đào tô của người ta, muốn ăn thì tự mình làm.”
“Ngô…..”
Trương Tĩnh Hân liếc nàng một cái: “Hay là điểm tâm tình yêu học muội.” Bưng mâm thức ăn xuống.
Thu Quỳ rất không hiểu là thế nào, bị sư phụ vừa nói như vậy càng thêm thất vọng: “Như vậy a…. Ta hiểu rồi, ta sẽ không như vậy nữa.”
Tây Cần nhìn thấy Thu Quỳ cúi đầu cắn môi dưới rầu rĩ không vui, trong lòng co rút, đến gần nàng âm thầm nói: “Dầu hành tiểu đào tô…. Ta cũng biết làm, ngươi muốn ăn ta làm cho ngươi.”
Đôi mắt Thu Quỳ tỏa ánh sáng: “Thật sao?”
“Dĩ nhiên là thật, đêm nay tới nhà của ta…..”
Trương Vị Đồng đem tất cả món ăn còn lại đều gói lại, nghe thấy các nàng đối thoại liền mỉm cười.
Tây Cần giải thích: “Chỉ ăn thôi!”
Trương Vị Đồng giảo hoạt cười: “Ta truy cứu truy cứu người nào ăn, chúc các ngươi ăn khuya khoái trá.”
Tây Cần, Thu Quỳ.: “…….”
– – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – –
Trần Thiên Ngữ vừa bị đánh thức, lúc tỉnh lại tâm can tỳ phế thận chỗ nào cũng đau nhức khó chịu.
Bất quá hôm nay nàng muốn cảm tạ hàng xóm nhà ai siêng năng đến mỗi đêm cày cấy, nếu không phải một làn sóng gọi giường phát ra từ cái phổi lớn, sợ rằng nàng vẫn còn hãm sâu trong giấc mộng vì món canh đậu hũ mà dùng sắc dụ Trương Tĩnh Hân vẫn chưa tỉnh lại.
Sau khi rửa mặt trang điểm xong Trần Thiên Ngữ lái chiếc xe thổ hào cho nàng đến tạp chí xã.
Đường lớn ven biển vô cùng yên tĩnh, gần biển núi xa trầm tĩnh xa xôi, tốt đẹp chính là cảnh trí khiến nàng đôi mắt khô khốc bởi vì giấc ngủ không đủ của nàng tạm thời thư hoãn.
Lái xe đến nửa đường thì nhận được điện thoại của Mạc Lam.
“Trần tỷ, thế nào rồi?”
Trần Thiên Ngữ: “Ngươi bám đuổi ta cũng quá chặt rồi, lúc trước ký hợp đồng cũng là nói một năm ra một quyển, đầu năm mới ra xong “Đại Thực Đại.”, ra quyển tiếp theo cũng là chuyện của năm sau đi.”
Mạc Lam: “Là chuyện sang năm a, nhưng này chỉ còn 9 tháng là qua đến năm sau không phải sao? Ngài phải có ý tưởng trước ,sau đó còn phải lấy tài liệu, còn phải viết, chúng ta bên này cũng phải làm tuyên truyền, thời gian chính là tiền a!”
Trần Thiên Ngữ: “Ta biết ta biết, bất quá viết sách tìm linh cảm là cần thời gian, trong lòng ta đã có ý tưởng sơ bộ rồi, nhưng không chịu nổi mỗi đêm đều bị quấy rầy ngủ không đủ giấc. Lúc này ta đang lái xe cũng là phải ăn một xấp dày kẹo bạc hà mới chống đỗ nổi.”
Mạc Lam: “Làm sao vậy? Nhà mới bên kia có người quấy rầy ngài?”
Vì vậy Trần Thiên Ngữ đã đem chuyện hàng xóm mỗi đêm đều hăng hái cao giọng khai ra.
“Còn có loại chuyện này…. Bất quá Trần tỷ đừng lo lắng a, đêm nay ta sẽ gửi nút nhét tai cho ngài, chắc chắn sẽ ngủ thẳng đến trời sáng.”
Trần Thiên Ngữ đến tạp chí xã mở máy vi tính làm việc, đề án tạp chí kỳ sau đã nhét đầy hộp thư của nàng.
Nàng mở Weibo treo ở đó, xem đề án mệt rồi thì lướt Weibo xem tin nhắn.
Cập nhật hôm qua tựa hồ không phát hiện Dùng Bồn Ăn Cơm cô nương phản hồi.
Bữa trưa gọi các biên tập đến họp, sau khi xác định thông qua đề án sơ thảo Trần Thiên Ngữ mời mọi người ăn trưa.
Bên cạnh tạp chí xã là thương xá lớn, Trần Thiên Ngữ vào một nhà hàng món Vân Nam trong khu thương xá.
Trần Thiên Ngữ nói tất cả nguyên liệu của nhà hàng này vừa nhìn đều là vận chuyển bằng đường không từ Vân Nam đến, rượu gạo vị thuần ngọt, chân giò mềm hiếm thấy, mùi vị món ăn cũng rất được.
Ăn ngon, buổi chiều mới có thể công tác tốt.
Trần Thiên Ngữ trên phương diện công việc rất nghiêm ngặt, nếu như bản thảo không tốt, đề án có lệ nàng sẽ trực tiếp không cho chút mặt mũi. Nhưng ở ngoài công việc, đặc biệt là có liên quan đến ẩm thực nàng trở nên hòa ái dễ gần.
Quan trong nhất là, phàm là ra ngoài ăn, tuyệt đối là Trần Thiên Ngữ chọn chỗ.
Trần Thiên Ngữ một tháng đến tạp chí xã không vượt quá mười lần, mỗi lần đều đến nhà hàng này. Hơn hai năm cho đến bây giờ cũng không thực sự thấy ngán, cũng là bởi vì chủ nhà hàng này dám nghĩ dám làm, thường cho ra những món ăn mới.
Chỉ là rượu gạo hôm nay vào miệng thiếu tư vị, chân giò vào miệng cũng nuốt không trôi, thứ trong miệng ăn và thứ trong lòng nàng muốn không phải cùng một thứ – lúc ăn mỹ vị có thể phân tâm như vậy, đối với Trần Thiên Ngữ mà nói vẫn là lần đầu tiên.
Đúng vậy, trong đầu nàng thật sâu quanh quẩn vẫn là canh đậu hũ kim kê của bà chủ Hoa Tiền Nguyệt Thiện.
Cảm giá trơn mượt thơm ngát lại bắt đầu lái đi không được…… Trần Thiên Ngữ chưa bao giờ muốn ăn một món nào đó mà lại ăn không được! Đê tiện thì đê tiện đi, món ăn này dù cho bay xa vạn dặm, tiêu tốn giá cao cô cũng phải ăn được!
“Trần tỷ, ngươi làm sao vậy? Sắc mặt không tốt lắm?” Tiểu biên tập quan tâm nói.
“Không có việc gì…. Các ngươi ăn đi, ta đi trước.”
Khẩu vị gì cũng không còn rồi, Trần Thiên Ngữ rời đi, một mình vào trong xe bình tĩnh lại.
Trên một lần mất hồn mất vía như vậy là bởi vì mối tình đầu thời sơ trung.
Cô gái kia là học tỷ hơn nàng một lớp, bởi vì xa nhà, Trần Thiên Ngữ tự mình mang cơm, cùng học tỷ quen biết lúc đang giờ ăn trưa ở dưới cây đại thụ sau sân tập trong trường học.
Trong tay học tỷ cầm lồng cơm, hai người tương ái ăn cơm.
Ba của Trần Thiên Ngữ là đầu bếp lớn, nhưng chưa từng có thời gian làm cơm cho nàng, lồng cơm đó cũng là mẹ nàng chuẩn bị cho nàng, – cải xào cắn không dứt cùng thịt kho tàu gặm không trôi.
Lúc học tỷ mở lồng cơm của nàng ấy, Trần Thiên Ngữ cảm giác trong lồng cơm léo ra vạn trượng kim quang!
Đây là cái gì!
Cánh gà rút xương nhồi tôm tươi bóc vỏ!
Nhìn một cái mà miệng đầy nước miếng, món ăn vô cùng thích hợp ăn với cơm trắng.
Mở tầng tiếp theo, một con cá Xương kho!
Phối với một tầng cơm trắng gạo đông bắc….. Trần Thiên Ngữ gần như bưng lồng cơm ngã trên mặt đất.
“Mẹ ta rất thích làm cơm, tuy rằng không là món ăn hảo hạng gì nhưng mùi vị không tệ, có muốn cùng nhau nếm thử không?”
Học tỷ là ôn nhu như vậy, Trần Thiên Ngữ đối với ẩm thực cũng chính là như vậy mà hướng tới, đoạn thời gian đó mỗi khi đến thời gian ăn cơm nàng sẽ khắc chế không được mà rục rịch. Con người học tỷ rất tốt, còn cố ý để mẹ nàng ấy làm nhiều một chút cho Trần Thiên Ngữ ăn.
Thường xuyên qua lại, ăn cơm của học tỷ hơn nửa học kỳ, Trần Thiên Ngữ biết bản thân đã không thể rời xa học tỷ rồi.
Nếu có ngày nào đó buổi trưa không thấy được học tỷ sẽ mong nhớ ngày đêm mất hồn mất vía đói đói liên tục.
Gặp được học tỷ thì xuân về hoa nở gặp người người yêu càng thêm đói bụng.
Nhưng ngày vui ngắn ngủi chóng tàn, học tỷ tốt nghiệp rồi, đến một trường trung học khác, Trần Thiên Ngữ cũng không thể ăn được bữa trưa của học tỷ nữa rồi…… Một đoạn thời gian rất dài nàng không có tinh thần, cái gì cũng ăn không vào, gầy đến thoát hình.
Hồi ức từng chút tích tụ, Trần Thiên Ngữ từng hoài nghi mối tình đầu của nàng rốt cuộc là học tỷ hay là mẹ của học tỷ…..người làm cơm cho nàng ăn. Nói chung, ngày tháng gian nan năm đó khi nàng lên cao trung nàng vẫn nhớ rõ ràng. Lão ba của nàng không làm đầu bếp trong nhà hàng nữa, tự mình mở một nhà hàng, mà Trần Thiên Ngữ cũng từ thiếu nữ hắc ám sắp bị tàn phá biến hóa nhanh chóng trở thành thục nữ ăn món ăn cấp vô số sao. Đến trước khi tốt nghiệp đại học, Trần Thiên Ngữ đã có chút danh tiếng trong giới phê bình ẩm thực.
Vài năm gần đây Trần Thiên Ngữ đều sống và công tác ở thành phố B có đôi khi đi công tác sẽ tiện đường trở lại thăm ba mẹ một chút, ngày lễ ngày tết cũng sẽ về nhà.
Mẹ nàng cũng giống như những bà mẹ khác, mãi nhắc về quê nhà làm việc nhanh chóng kết hôn, biểu ca biểu tỷ trong nhà thậm chí biểu đệ biểu muội cần kết hôn đều đã kết hôn, cần dẫn đối tượng về nhà thì dẫn dẫn về nhà, mà Trần Thiên Ngữ ba mươi năm độc lai độc vãng, mọi người nhìn nóng lòng tránh không được lải nhải bên tai mẹ nàng.
Mẹ của Trần Thiên Ngữ tâm lý xem như không sai, trên cơ bản có thể đứng vững dưới áp lực gia đình. Thỉnh thoảng chịu không được hoặc là nhìn con cháu các huynh đệ tỷ muội cũng sẽ lắm miệng vài câu với Trần Thiên Ngữ. Chỉ là cá tính của Trần Thiên Ngữ từ trước đến nay ngang ngạnh, mẹ nàng nói đến một câu nàng chuẩn bị mười câu đáp lại.
“Quê nhà không thích hợp với công việc của ta, công việc của ta là bình luận ẩm thực, ở đây đừng nói là nhà hàng tốt, đầu bếp giỏi, phương viên mười dặm cũng chỉ có ba ta nấu ăn ngon nhất. Ta về quê cũng chỉ có thể ở nhà ăn những thứ có thể ăn được vào miệng, tính chất công việc của ta quyết định ta không có cách nào về quê làm việc, nếu không năm đó ba ta thế nào cũng không làm việc ở quê nhà đây? Ngài đi hỏi ba xem có phải như vậy hay không?”
Ân? Kết hôn? Mẹ của ta, năm kia trước khi dì cả ly hôn bị dượng nháo đến như vậy ngài còn không sợ a? Mười mấy thân thích ở nông thôn vây trước cửa nhà chúng ta trong tay vừa gậy gộc vừa cuốc xẻng gặp người thì hỏi có quen biết dì cả hay không. Dì cả trốn ở trong nhà ba ngày không dám xuống lầu, còn kém dọa cho bà ngoại trúng gió ngài đã quên sao? Ngoại lệ? Không đâu, đó tuyệt đối không phải một ngoại lệ, bà ngoại cùng ông ngoại còn muốn ly hôn đây, chia giường ngủ nhiều năm như vậy nếu không phải tuổi tác quá lớn sợ người ta chế giễu phỏng chừng sớm ly hôn rồi. Năm ngoái lễ mừng năm mới ông ngoại lật bàn, bà ngoại khóc rống ta nhìn đến sốt ruột, mỗi một việc tất cả đều là chuyện diễn ra trước mắt làm sao nói là ngoại lệ đây?
Bạn học của ta tuần trước cũng xảy ra hai trường hợp, đều là lão công ở bên ngoài ăn vụng, một người con nhỏ mới vừa biết đi, một người còn chưa kịp sinh con…. Ngài nói, xã hội bây giờ là ta kiếm chút tiền cho bản thân dưỡng lão hay là dựa vào nam nhân tốt hơn.
Tư tưởng của ta không cực đoan, thực sự, cực đoan hơn nữa vẫn chưa cùng ngài nói đâu. Ngài muốn ta kết hôn vậy cũng được, yêu cầu không cao tìm một người giá trị trăm triệu, 180cm, 180m, 180mm, cái này cũng không tính là xứng với ta đâu. Còn nữa, ba mẹ đều mất, ta nói đông hắn không dám đi tây…. Thế nào,cái này coi như yêu cầu cao a? Ta dù thế nào cũng là một nhân sĩ nổi danh thành công a, chung thân đại sự của ta làm sao không thể yêu cầu cao? Aiz, mẹ, ta còn chưa nói xong ngài đừng đi a.” (ba cái 180 ở trên theo ta đoán là cao 1m80, nhà 180m2, còn 180mm = 18cm….=,= hảo ngại ngùng, các nàng cũng hiểu mà)
Mấy năm nay Trần Thiên Ngữ cũng không ít nói những lời sàm ngôn này, mỗi lần mẹ nàng lải nhải thì phải làm hai việc, nàng phải thu thập vô số tin tức xã hội tin tức phải đa dạng tái chế mà nói mới có thể thành công đem mẫu thân đại nhân đẩy lùi.
Nhưng chuyện này nói nhiều cũng chán nản, Trung thu đến Trần Thiên Ngữ chọn một hiệu bánh trung thu tiêu chuẩn rồi đặt cho trong nhà vài hộp, mượn cớ công tác bận rộn mà không quay về.
Mắt thấy ánh trăng mọc lên trên biển càng ngày càng tròn, Trần Thiên Ngữ phá lệ khó chịu.
Lại một nửa đêm tràn ngập tiếng rên trụy lạc, Trần Thiên Ngữ từ trong ác mộng bị đà điểu truy sát đòi trứng tỉnh lại, trên người phủ một tầng mồ hôi, trong hoảng hốt dạ dày bắt đầu kêu thảm thiết, khiến nàng hốt hoảng.
Sai, bữa cơm nàng rõ ràng ăn một bàn trứng đà điểu chiên cơm, lúc này thế nào sẽ đói đây?
Nàng ra sân hóng gió, gió biển thổi lên da thịt có chút lạnh lẽo. Cây diệp tử trong sân lay động, nắng sớm xa xa chiếu xuống những cơn sóng lên xuống.
Lãng đãng có âm thanh truyền đến từ bên kia, nhìn lại cạnh biển một loạt biệt thự trong đó căn số 6 vẫn sáng lấy ngọn đèn mờ nhạt. Căn số 7 cạnh số 6 và căn số 8 của Trần Thiên Ngữ nằm cao trên sườn núi, hiệu quả ngắm cảnh rất tốt, sườn núi sinh động kéo dài đến giữa căn số 8 và số 6. Trần Thiên Ngữ tin tưởng chủ nhân căn số 7 lại càng không bị quấy nhiễu.
Tối qua Mạc Lam đã tới, đưa cho nàng nút nhét lỗ tai cùng che mắt và lời chúc phúc “Trần tỷ ngủ yên bất tỉnh”, Trần Thiên Ngữ đói khổ lạnh lẽo lại buồn ngủ rất muốn hủy hợp đồng với nhà xuất bản các nàng.
Trần Thiên Ngữ đem bịt mắt treo trên lỗ tai dự định trở về phòng ngủ một giác hấp lại.
Gió biển thổi đến mang theo độ ẩm, không biết từ phương nào mang đến một cổ hương vị kỳ diệu, vây khốn bước chân Trần Thiên Ngữ khiến nàng tinh thần đại chấn!
Đây là…. Ai đang làm cơm? Sớm như vậy đã làm cơm? Còn thơm như vậy?
Trần Thiên Ngữ cấp tốc nhìn xung quanh bốn phía phát hiện trong sân biệt thự số 7 có bóng người, mơ hồ còn có chút khói dầu lượn lờ.
Nấu cơm trong sân? Hương vị này cùng canh đậu hũ kim kê của bà chủ Hoa Tiền Nguyệt Thiện rất tương tự!
Ký ức của cảm quan rất bền, khứu giác của Trần Thiên Ngữ còn nhạy cảm hơn so với người bình thường, nàng có thể ngửi ra hương vị này cùng mùi thịt heo sữa bà chủ tự xưng là nhà mình nuôi vô cùng tương tự! Lúc đầu mặc dù có mùi canh hòa lẫn nhưng vị thịt lại có thể lấn át tất cả hương vị trở thành chủ đạo trong món ăn đó.
Trần Thiên Ngữ vốn là muốn ăn món ăn đó mà không được, lúc này lại ngửi thấy hương vị tương tự khiến dạ dày nàng suýt nữa co quắp đại não đầy máu mà hôn mê ngã xuống!
Lảo đảo mà trở lại trong phòng đem cửa sổ thủy tinh giữa phòng khách và sân vườn cố sức đóng chặt, rèm cửa sổ cũng kéo thật chặt, Trần Thiên Ngữ nhào tới trên giường trằn trọc không ngớt.
Sao lại ngủ không được rồi?!
Mấy ngày nay Trần Thiên Ngữ cũng không phải không nếm thử các món ăn của các nhà hàng trước kia nàng đã đánh giá cao, vì có thể thuận lợi dời đi lực chú ý quên canh đậu hũ. Nhưng càng tận lực quên đi lại càng không ngừng nhắc nhở bản thân dưới phật quang có nhân gian mỹ vị nhưng lại không có phúc được lâm hạnh….
Đem drap giường cuốn đến sắp thành dầu cháo quẩy, Trần Thiên Ngữ cầm máy tính bảng đến mở Weibo tìm kiếm: “Hoa Tiền Nguyệt Thiện”, thật sự có trang Weibo chính chủ của nhà hàng này, còn lấy màu xanh làm nền, người theo dõi hơn 2000, quan tâm không đến 100.
Trần Thiên Ngữ môi run rẩy chạm mở, bật người liền hối hận rồi! Không lướt đến hai cái thì thấy canh đậu hũ khiến nàng nhớ thương! Còn bỏ thêm hành băm nhìn qua mỹ vị không gì sánh được!
“Đặc biệt mỗi ngày, món ăn bà chủ làm riêng – canh đậu hũ kim kê! Ngay cả ẩm thực đại thần Trần Thiên Ngữ tiểu thư đến nhà hàng cũng không ăn được.”
Cư nhiên còn đặc biệt lôi ta ra! Lúc nào thì ta bị phát hiện ra! “Lúc nào chúng ta đi ăn nhà hàng này” nhất định là Tú Ân Ái trong một đống loạn thất bát tao tùy tiện nói, kiếp sau cũng không nhất định sẽ hành động như đã viết.
Dạ dày Trần Thiên Ngữ thực sự bắt đầu co rút đau đớn, nàng ném máy tính bảng sang một bên kéo tóc phiền muộn thống khổ ở trong chăn mà rên rỉ!
Không được!
Nàng tóc tai bù xù mà ngẩng đầu lên.
Nhất định phải ăn được!
Tuy rằng bà chủ kia thực sự đáng ghét, tuy rằng quán ăn này mượn nàng quảng cáo là rất không phúc hậu, nhưng nàng không muốn đối địch cùng mỹ thực!
Vô luận dùng biện pháp gì nhất định phải ăn được món đặc biệt của bà chủ!
Sáng sớm Jeanne tỉnh lại nhận được một cái tin nhắn của Trần Thiên Ngữ: “Ngươi nói, một nữ nhân thích thông đồng tiểu cô nương hống tiểu cô nương hài lòng, tuổi tác một xấp dày mở quán ăn, giọng nói còn đặc biệt trầm thấp có thể là đồng tính luyến ái hay không?”
Jeanne sửng sốt một hồi cũng không biết trả lời thế nào, gọi điện thoại cho Martha, Martha cũng có chút giật mình.
“Không phải là Lão Trần muốn ăn món ăn của Hoa Tiền Nguyệt Thiện đến điên rồi chứ, muốn lấy thân báo đáp cho bà chủ đổi lấy món ăn đi?”
Tóc dài mềm mại môi đỏ tươi, trang điểm tinh xảo cộng thêm váy bó sát người, giày cao gót siêu cao lúc ra cửa làm sái chân Trần Thiên Ngữ, đau đến nàng nhe răng nhếch miệng. Trước khi đi tâm huyết dâng trào mua kính mắt màu cam xuất môn thẳng đến Hoa Tiền Nguyệt Thiện, lần này một thân áo liền quần nghĩ đến bách chiến bách thắng nhưng hết lần này tới lần khác bỏ sót một chi tiết là trước khi đến quán ăn thì phải trảm hết nghìn người trong con hẻm. Lúc nàng chen đến cửa Hoa Tiền Nguyệt Thiện đã bị chen đến hư lớp trang điểm….
Trang điểm lại xong, ngẩng đầu ưỡn ngực giẫm lên bộ pháp chữ nhất “cộc cộc” vào cửa, mọi người trong quán ăn ngừng động tác dùng cơm nhìn về phía nàng.
Trương Vị Đồng cũng ngây người chốc lát, đang muốn tiến lên bắt chuyện, thì nhìn thấy Trần Thiên Ngữ trực tiếp đi đến quầy thu ngân.
Trương Tĩnh Hân tay cầm máy tính bảng không biết đang nhìn cái gì, cảm giác có người đến liền ngẩng đầu, ánh mắt đều đông cứng.
“Bà chủ.” Trần Thiên Ngữ theo kính râm xuống, cắn môi nói: “Hôm nay, có thể miễn phí không?”
Bộ ngực sữa hơi lộ ra ra, đôi môi thơm khẽ nhếch….
Yết hầu Trương Vị Đồng khẽ động.
Trong nháy mắt yên tĩnh, toàn bộ thế giới dường như chỉ còn Trần Thiên Ngữ cùng Trương Tĩnh Hân hai người. Hai người tại chỗ bất động quanh mình cảnh vật ba trăm sáu mươi độ cao tốc xoay tròn, khuôn mặt đối phương rõ ràng đến không thể rõ ràng hơn!
Trương Tĩnh Hân mấp máy đôi môi – Trần Thiên Ngữ nín thở – đôi môi Trương Tĩnh Hân khép mở muốn phát ra âm thanh đầu tiên – trong lòng Trần Thiên Ngữ có dự cảm bất hảo!
Chờ một…..
“Không thể được.” Bối cảnh cao tốc xoay tròn lập tức dừng lại, tất cả khôi phục bình thường, Trương Tĩnh Hân chậm rãi đem ánh mắt từ khuôn mặt nàng dời đi, tiếp tục lướt máy tính bảng.
Trần Thiên Ngữ: “……”
Ta không tin chuyện quỷ quái này!
Quần dài, tóc dài buông xuống! Mũ rơm rộng rãi! Mang theo vải bạt in hoa hoả tốc ra cửa, lúc đến trước cửa mũ rơm của Trần Thiên Ngữ bị cạnh cửa ngăn trở…..
Nữ nhân hoang dã! Thích không?!
Tách cà phê trong tay Trương Tĩnh Hân run rẩy một chút, mặt không biểu tình mà lắc đầu!
Oh shit!
Áo sơmi dài, quần da màu sáng, thắt lưng rộng giày cao gót hoa văn báo đốm! Trang điểm màu khối, sẽ không mang kính râm, phong cách Âu Mỹ chắc sẽ thích đi!
Trương Tĩnh Hân cầm sổ sách trong tay, vừa thở dài vừa lắc đầu.
Ta đi, cả họ nhà ngươi!
Tóc hai chùm, trang phục thủy thủ! Váy ngắn màu đen, tất mà sậm! Trần Thiên Ngữ cũng không đành lòng nhìn bản thân, nhưng Trương Tĩnh Hân này cái gì cũng không thích không chừng chính là thích loại cổ quái này!
Nhảy lên quầy thu ngân, Trương Tĩnh Hân một miệng trà phun tới.
“Bà chủ, vẫn không để cho người ta ăn sao?” Cắn ngón tay mắt mê ly…..
Trương Tĩnh Hân yên lặng lau sạch nước trà bên miệng, rốt cục ghét bỏ rồi: “Đại tỷ, ngài mấy tuổi rồi?”
Trần Thiên Ngữ: “……”
Ta với ngươi không đội trời chung!
Trần Thiên Ngữ đem bản thân chôn ở trong biệt thự ai gọi điện thoại cũng không tiếp, ai mời nàng đi ăn cơm cũng không đi, Jeanne còn tưởng rằng Trần Thiên Ngữ chết ở vùng ngoại ô nên hấp tấp chạy đến xem nàng, ở trước chỗ gác cổng thì đã bị bảo an ngăn cản căn bản chưa cho nàng cơ hội thấy mặt…..
“Lão Trần gần đây làm sao vậy?” Martha cũng lo lắng cho Trần Thiên Ngữ.
“Không biết.” Jeanne hầu hạ không được nàng: “Có lẽ là bị đói đến cháy đầu óc rồi.”
Chuyện tốt không ra cửa tiếng xấu đồn xa, việc làm của Trần Thiên Ngữ cùng bà chủ Hoa Tiền Nguyệt Thiện bị thực khách chụp ảnh post lên trên mạng, hình ảnh 9 phong cách của ẩm thực đại thần làm sao vì thức ăn mà vứt bỏ hình tượng ra vạn dặm. Weibo này được trên mười nghìn chia sẻ, Trần Thiên Ngữ cũng bị bình luận trên vạn lần. Sau đó dẫn phát rất nhiều cây bút bắt đầu biến tấu tình tiết, ai mang tình cảm ngươi đó bi thương, ai phấn đấu quên mình sắc dụ ba lần bảy lượt, phát tán không kiểm soát được.
Mạc Lam gọi điện thoại đến nói lão bản rất tức giận, bảo nàng mau chóng lên Weibo làm sáng tỏ chuyện nàng cùng bà chủ kia không có chút quan hệ nào.
Trần Thiên Ngữ nghẹn lấy lời thô tục không mắng, tiếp tục ngủ.
Một đống việc nhảm nhí quấn thân, hết lần này tới lần khác nữ nhân cự phế gọi giường sáng sớm lại tập kích địa cầu rồi! (cự phế = phổi bự a)
Trần Thiên Ngữ một cước đem cửa phòng đá văng, đỏ mắt không nói hai lời chạy qua biệt thự số 6!
Hôm nay không tiêu diệt lão yêu ngươi thề không làm người.