Buổi chiều sau 6 giờ không nhận đặt chỗ, gọi điện thoại cũng không hỗ trợ đặt chỗ trước, một lần chờ chính là nửa tiếng đồng hồ, nhân viên phục vụ đều là tuấn nam ngoài mét tám nên dù cho chờ nửa tiếng đồng hồ cũng không ai bỏ chỗ – Nhà hàng Châu Âu “Tây Cương” mới mở ở phía động thành phố B chính là như vậy.
Tây Cương khai trương bất quá chỉ mới một tháng ngắn ngủi, nhưng đã vinh dự được nêu danh trên các tờ báo lớn về ẩm thực, tiêu đề “Nhà hàng ngon nhất”, “Nhà hàng đáng chờ đợi nhất”, “Nhân khí Top 10″, các danh hào đệ nhất. Thành phần tri thức quen đi nhà hàng ăn cơm rục rịch dự định sau khi tan tầm sẽ đi ác chiến ở Tây Cương, dĩ nhiên trong đó không ít người là muốn xem nhân viên phục vụ có thể nát vụn đến mức nào, hay là có thể đẹp trai đến mức nào.
Tây Cương được xưng là nguyên liệu nấu ăn vận chuyển bằng đường không, cam đoan nguyên chất nguyên vị, đầu bếp chính đến từ nhà hàng cấp ba sao.
Thứ ngươi có thể ăn ở La Mã, Pari hay ven bờ biển Địa Trung Hải, hết thảy đều có thể ăn được ở đây.
Tây Cương giá cả bình quân trên dưới 200 tệ, cộng thêm tiêu thụ rất khá, rất nhanh đã trở thành đối thủ cạnh tranh lớn chiếm lĩnh thị phần. Dùng cơm ở Tây Cương ngươi vĩnh viễn có thể thấy có người đang chụp ảnh thức ăn, chụp bản thân, chụp nhân viên phục vụ, dù cho chỉ là một chén bơ hành, gửi đến bạn bè cũng có thể dẫn phát nghị luận.
Sau khi khai trương nửa năm, lão bản của Tây Cương công khai tổ chức một buổi chiêu đã lớn, tìm đến một ít bạn bè truyền thông cùng phóng viên. Không chỉ trước mặt truyền thông long trọng giới thiệu đầu bếp chính đến từ Italia còn tiện thể làm quảng cáo, tuyên bố thực đơn mới cho quý tiếp theo.
“Quý tiếp theo trong thực đơn của chúng ta sẽ có…..”
“Thật khó ăn….”
Món mới được giới thiệu trong ánh đèn sáng loáng, đột nhiên có một giọng nữ cắt đứt lời của người phát ngôn nhà hàng Tây Cương.
Tất cả mọi người quay đầu theo tiếng nói nhìn lại, trong góc phòng chiêu đãi có một nữ nhân tóc quăn dài, dùng nĩa khiều nhẹ thức ăn trước mặt.
“Hải sản sốt cà chua, mùi tôm này là chở đi một vòng quanh thế giới mới vừa chở sao? Măng cuộn thịt heo, con heo này có thể đã một trăm tuổi rồi đi, cắn còn không đứt, trái lại là món thịt bò viên Tuscany, thịt bò mềm như đậu hũ, về phần đồ ngọt…. Đầu bếp chính cấp ba sao của các ngươi có phải phân biệt không được bột mì cao cấp và bột mỳ thứ phẩm hay không?”
Nàng vừa lúc ngồi ngay vị trí đầu trong hàng ghế nhà phê bình ẩm thực, truyền thông đồng loạt hướng ống kính vào nàng. Ký giả đầu đề hôm nay nhìn thoáng qua tấm biển trước mặt nàng, trong lòng hung hăng vỗ đùi một cái – thế nào vừa rồi không nhận ra được đây! Lập tức đem microphone đến trước mặt nàng.
Lão bản Giang Hoan trong tay cầm xì gà đang ngồi ở trên chủ vị cùng mấy đại lão trong giới chuyên môn nói chuyện, nghe nữ nhân kia nói nụ cười liền đông cứng, xoay ngang nhìn đến.
“Hiện tại kinh doanh nhà hàng cũng bắt đầu làm quảng cáo, có thể lý giải. Nhưng các ngươi nhìn thịt bò chủ đạo trong món ăn này mỡ phân bố không đều căn bản không có khả năng là thịt bò Pháp vừa vào cảng như các ngươi tuyên truyền, mua gần chợ rau 16 đồng một cân đi? Dùng hàng thứ phẩm…. Lão bản của các ngươi là tiền bối trong giới ẩm thực rồi, kiếm loại tiền không lương tâm này, không sợ gặp báo ứng sao?”
Người chủ trì ngây người một lát sau lập tức hoàn hồn: “A ha ha ha, vị tiểu thư này, có lẽ là yêu cầu của ngươi đối với thức ăn quá cao rồi, có một số việc không phải chỉ dựa vào sở thích cá nhân là có thể bình xét, Tây Cương chúng ta cũng tuyệt đối sẽ không dùng hàng thứ phẩm. Đến đây, đến đây , bạn bè truyền thông, chúng ta tiếp tục nói về thực đơn quý tiếp theo…”
“Không sai.” Nữ nhân hai tay đút trong túi áo, đứng lên: “Ta đối với thức ăn yêu cầu quả thật rất cao, không có thành ý làm một món ăn ngon thì đừng mở nhà hàng.”
Trong phòng tiếng bàn tán xôn xao, người của truyền thông, các đường khách quý châu đầu ghé tai, người chủ trì vớt không được camera, mặt như màu đất, vô thức mà nhìn phía lão bản.
Ánh mắt của Giang Hoan tập trung trên người nữ nhân, hỏi quản lí ngồi bên cạnh: “Cô gái này là ai?”
Quản lí nói: “Nàng tên là Trần Thiên Ngữ, xem như một nhà phê bình ẩm thực.”
“Ai mời nàng đến?”
Quản lí lau mồ hôi: “Bởi vì nàng có ảnh hưởng rất lớn trên Weibo, trên cơ bản xem như dẫn đầu xu hướng ẩm thực trên internet, mời nàng là muốn nhờ đó tuyên truyền một chút cho nhà hàng cho chúng ta, ai ngờ….”
Giang Hoan híp mắt nói: “Tiền cho nàng còn ít sao?”
Quản lí: “Không phải, nàng là người có giá cao nhất trong số tất cả các khách quý, tiền gửi đến bị công ty của nàng trả lại, nói Trần tiểu thư bình phẩm mỹ thực không phải vì tiền.”
Giang Hoan ý vị thâm trường mà “nga” một tiếng, hút một ngụm xì gà, ngón tay thô ngắn ở trên bàn nhẹ nhàng gõ xuống, rời đi.
Quản lí nhìn thấy lão bản đi rồi, bước nhanh đến chỗ bảo an, để cho bọn họ ôn nhu mà khuyên Trần tiểu thư rời khỏi.
Bảo an đi đến bên cạnh Trần Thiên Ngữ mới vừa làm tốt tư thế xin mời, Trần Thiên Ngữ không nói hai lời xoay người đi mất.
Đi tới cửa, nàng quay đầu lại nhìn thoáng qua biển hiệu ánh vàng rực rỡ trong đại sảnh – Tây Cương.
Hẳn là cũng xán lạn không được bao lâu đi.
Trần Thiên Ngữ đeo kín râm, đẩy ra cánh cửa rất nặng của Tây Cương.
Thành thị chen chút, trên đường giao thông chật ních, mắt mở trừng trừng mà nhìn mặt trời lặn, kim đồng hồ chỉ tám giờ, đường về nhà còn thênh thang.
Sau khi về đến nhà, nhìn gian phòng lãnh lẽo, mở TV tạo ra một chút âm thanh, vừa xem phim truyền hình buồn chán vừa gặm thức ăn nhanh ăn đến nị người.
Cơm đảo qua đã hết, trong miệng chỉ có đầy mùi dầu mỡ, dạ dày cũng trướng nhưng không có một chút cảm giác hạnh phúc nào.
Không có việc gì liền mở máy vi tính, mở khóa ipad, tiến vào thế giới internet.
Mở Weibo, đăng nhập Weibo mỹ thực, Trần Thiên Ngữ.
Nhà hàng hot nhất hiện nay, Tây Cương, Trần Thiên Ngữ nhất định đi? Loại nhà hàng đứng đầu này muốn xếp hàng đầu thực sự là không dễ dàng, hơn nữa nhìn nàng đánh giá như thế nào, có đề cử món ăn nào không?
Kết quả….
“Đầu bếp chính cấp ba sao hô hào thật oai, kết quả ngay cả bột mì cũng phân biệt không được. Hiện tại tìm một người da trắng thì có thể giả trang chuyên gia, giả trang giáo sư, giả trang đầu bếp chính rồi sao? Chỉ biết ra sức sáng tạo tên món ăn lại nhắm mắt mà nấu, dùng nguyên liệu rất thối nát đóng gói thành nguyên liệu cao cấp mà bán giá cao, nếu như ngươi muốn bản thân buồn nôn, cứ đến Tây Cương.”
Trần Thiên Ngữ, Weibo ẩm thực đại thần, Weibo xếp hạng 400, không theo dõi ai, người theo dõi gần một nghìn vạn.
Tất cả nhà hàng có chút danh tiếng trong thành phố B đều đã được nàng quang cố qua, vô luận là cơm Trung, Cơm Tây, món ăn kết hợp, món ăn truyền thống, nhà hàng gia đình…. Toàn bộ đều xếp vào trong phạm vi lời bình của nàng. Dù cho là nhà hàng nổi tiếng đến đâu thì nàng cũng phê bình không chút lưu tình, dù là nhà hàng nhỏ, quán nhỏ ven đường, một khi khen tặng cũng không chút keo kiệt.
Nhà hàng được nàng tán thưởng làm ăn phát đạt, các lão bản đến cửa cảm ơn đều bị Trần Thiên Ngữ cự tuyệt ngoài cửa – cao lãnh đại thần chưa bao giờ là truyền thuyết.
Một nghìn vạn người theo dõi của đại thần có thể tạo ra hiệu ứng lót tiền mua danh, nhưng Trần Thiên Ngữ công khai nói, ai nhét tiền vào tay nàng thì nàng đều sẽ công khai cùng kiến nghị các thực khách không nên đến loại nhà hàng vô lương này.
“Chỉ có lão bản dụng tâm, đầu bếp dụng tâm mới có thể làm ra mỹ vị. Thương nhân chỉ biết mùi tiền.”
Các lão bản muốn nhờ nàng quảng cáo xem như yên tĩnh rồi.
Dĩ nhiên, internet là thứ vĩnh viễn đều sẽ có người bất đồng ý kiến, khen Trần Thiên Ngữ nữ hiệp có chí hướng cũng có, nói nàng giả vờ làm Bạch Liên Hoa cũng có, thậm chí còn trong Weibo khẩu chiến.
Trần Thiên Ngữ xem mấy cái, nhấp chuột vào góc phải, tắt máy, ăn được thì ăn đi.
Là một nhà phê bình ẩm thực, thói quen trong cuộc sống của Trần Thiên Ngữ rất tốt, không thức đêm cũng không hút thuốc, uống rượu chút ít, không tùy tiện hôn môi.
Để duy trì vị giác linh mẫn, nàng đối với tất cả những thứ vào miệng vẫn duy trì hai trăm phần trăm cẩn thận, cho dù thích ăn thứ gì đó cũng biết phải kiềm chế. Dĩ nhiên, làm một nhà phê bình ẩm thực hàng đầu, nàng cũng ăn vào miệng không ít món buồn nôn, cho nên mỗi ngày đánh răng ba lần, nước súc miệng luôn mang bên người là bài tập cơ bản nhất.
Nhà của Trần Thiên Ngữ gần khu Tam Hoàn, tầng mười lăm.
Nàng là chủ biên của tạp chí ẩm thực 《Thực Sắc 》, cũng là nhà ẩm thực đã ký hợp đồng với nhà xuất bản nổi danh. Do yêu cầu công việc nên thường đi công tác, hai ngày trước hãng hàng không vừa mới gửi đến thẻ quý khách bạch kim.
Phòng ngủ cùng phòng khách đều hướng ra ban công, Trần Thiên Ngữ thích cảm giác tầm nhìn xa rộng.
Ở một khu náo nhiệt quả thật là tạo thuận lợi, lợi cho nàng lúc muốn tiêu tiền hoặc đại khai khẩu giới có thể lao đến nhà hàng lớn nhanh chóng, lắp đặt cửa kính cách âm hết lần này tới lần khác vẫn không lấn át được thói xấu ghét không gian bịt kín của nàng, từ sáng sớm tỉnh lại trong tiếng ồn ào của dòng xe cộ rốt cuộc xem như chuyện tốt, ngẫu nhiên có tiếng phanh bén nhọn một tiếng ma âm quán nhĩ trực tiếp đem nàng giật mình tỉnh giấc……thì cả ngày sẽ không muốn ăn.
Hôm nay dậy sớm, Tam Hoàn đã vào giờ cao điểm, tiếng còi xe khó chịu nháo thành một mảnh. Trần Thiên Ngữ yếu ớt tỉnh lại xoay người không muốn rời giường, đầu đau như sắp nứt ra là lúc phát hiện họa vô đơn chí, bị sái cổ rồi.
Mặc áo ngủ tơ tầm hơi mỏng, Trần Thiên Ngữ kéo rèm cửa sổ ra – hôm nay sương sớm không dày, những tòa nhà cao tầng ở xa xa chỉ có thể nhìn thấy một cách mơ hồ.
Trần Thiên Ngữ ngáp dài xuống giường, mở máy CD, vừa nghe nhạc vừa đi lấy bàn chãi điện tử để đánh răng.
Căn hộ đơn gian này chỗ khiến nàng thích nhất chính là đèn trong phòng vệ sinh có thể chiếu đến da thịt của nàng trơn bóng thông thấu, nhìn qua so với thực tế còn trẻ hơn vài tuổi.
Bàn chãi đánh răng ong ong phát ra âm thanh, âm thanh có chút tương tự tiếng điện thoại di động rung, chờ nàng rửa mặt hoàn tất phát hiện điện thoại di động có cuộc gọi đến.
Người gọi tìm nàng là biên tập viên khổ cực tìm nàng trăm nghìn lần mà không được.
Trần Thiên Ngữ cẩn cẩn dực dực chuyển động cái cổ, cầm điện thoại di động ngồi vào trước máy vi tính, mở máy vi tính xong, theo thói quen liền đăng nhập Weibo, suy tư nửa ngày vẫn là gọi điện cho biên tập viên.
“Tiểu Mạc.” Trần Thiên Ngữ tận lực khiến giọng nói của bản thân có vẻ khàn khàn uể oải: “Có việc gì thế….”
Mạc Lam: “Trần tỷ, giọng nói của ngươi làm sao vậy a…. Lại một đêm không ngủ?”
Trần Thiên Ngữ nhìn thông báo nhắc nhở, 288 bình luận, 1096 chia sẻ, còn có 56 tin nhắn riêng.
“Đúng vậy, còn không phải là vì sách mới sao, viết bản nháp một đêm không chợp mắt.”
Mở lời nhắn:
“Chủ Weibo có khả năng thưởng thức như vậy, nhất định là một bàn khôi ngô rồi?”
“Càn rỡ như vậy, thật sự là, mỗi người khẩu vị bất đồng, ngươi dựa vào cái gì chửi bới nhà hàng người ta? Ngươi làm việc của ngươi đi.”
“Trần tỷ không nên lưu ý những lời của kẻ miệng bẩn, chúng ta vẫn ủng hộ ngươi O( ∩ _ ∩)O hôm nay lại đi ăn món ngon gì đây?”
“Thích loại người nhanh mồm nhanh miệng như Trần lão đây, theo sau Trần lão có thịt ăn!”
Mỗi ngày khu bình luận đều là địa ngục Tu La, bất quá hôm nay bình luận so với sương sớm bên ngoài ôn hòa hơn một chút.
Biên tập viên Mạc Lam nói: “Trần tỷ ngươi nghìn vạn lần chú ý thân thể, nếu như ngươi suy sụp rồi ta phải uống gió Tây Bắc a!”
Trần Thiên Ngữ xem bình luận, biểu tượng nhị ngốc Alaska quen thuộc xếp đầu tiên, tên là “Dùng bồn ăn cơm” Tối qua đã bình luận cho nàng:
“Tây Cương quả thật không ngon, ăn một lần, sau khi ăn xong khuôn mặt của ta giống như màu bột khoai tây bọn họ để cách đêm.”
Khóe miệng Trần Thiên Ngữ lộ ra nụ cười, bồn cô nương hôm nay vẫn rất khả ái rất hài hước như trước.
Thuận lợi vào trang chủ Weibo của bồn cô nương, vẫn như cũ, chỉ theo dõi một mình Trần Thiên Ngữ, Weibo 0, 39 bình luận, không kí tên, một mảnh trống rỗng.
“Trần tỷ…. Trần tỷ! Ngươi đang nghe sao?”
Trần Thiên Ngữ có chút giống như một tiểu thần bị tóm: “Ừ, đang nghe đang nghe.”
“Vậy thế nào nghe được tin tốt phấn chấn lòng người như vậy mà ngươi cũng thờ ơ đây! Lát nữa ta phải đến đón ngươi đi xem nhà.”
Trần Thiên Ngữ nhướng mày: “Xem nhà?”
“Đúng rồi! Không phải nói rồi sao, lão bản sợ ngươi một mực ở trong khu phố mỗi ngày làm thịt người tịnh hóa, đau lòng, cho nên chuẩn bị một biệt thự vùng ngoại thành cho ngươi, hai tầng đầy ánh nắng! Lộ thiên kéo dài tới sân thượng Hải Cảnh! Lần này lão bản của chúng ta là hạ vốn gốc trên người ngươi…. Dĩ nhiên, mục đích cũng là vì sách mới của ngài có thể sớm ngày đưa ra thị trường. Khu náo nhiệt quá bất lợi với việc sáng tác, phải cho ngài đến một nơi thế ngoại đào nguyên tìm một chút linh cảm để nó có thể ào ào như nước biển a!”
Một câu “Ngươi đừng lừa ta” Của Trần Thiên Ngữ vẫn chưa hô lên, một hơi thở mãnh liệt qua cổ “ầm ầm” một tiếng, giống như là bị người ta đánh ba tấc từ cột sống một đường đau nhức đến cổ, đau đến nàng kêu to.
Mạc Lam thổn thức: “Trần tỷ, ngươi tốt xấu gì cũng là người có kiến thức, đừng kích động….”
Trần Thiên Ngữ rưng rưng ôm cổ: “Ta không kích động, ta bị sái cổ!”
Mạc Lam: “Ôi chao? Trần tỷ, không phải ngài một đêm không ngủ sao?”
Trần Thiên Ngữ: “…..”
Mạc Lam lái xe đến đón Trần Thiên Ngữ, bất quá lộ trình hơn mười km phía nam Tam Hoàn bị kẹt xe một giờ rồi mà vẫn không nhúc nhích. May mà Trần Thiên Ngữ xuất hành trang điểm tốn thời gian, chờ nàng trang điểm xong xe của Mạc Lam vừa vặn đến nơi.
Mạc Lam nói hôm nay đi xem nhà trước, ghi nhớ địa chỉ xem nơi đó có cái gì không hài lòng thì nói ra, nàng sẽ phụ trách trở lại hội báo cho phòng hành chính tu bổ. Không phải sợ dùng tiền, lão bản đã nói, Trần tỷ mở miệng cái gì cũng có.
Trần Thiên Ngữ biết lời đề nghị này không thể nhận.
Nhà xuất bản là một thổ hào, tình cảm có trong thổ hào đã ít lại càng ít, hết lần này tới lần khác lại bị nàng gặp được…. Giống như lạt mềm buộc chặt dấn thân vào chảo dầu, ai cũng không dám xem là thật. Trần Thiên Ngữ đem nàng xếp vào đầu danh sách “thức ăn có hại không thể tùy ý cho vào miệng.”, chỉ có thể có tiếp xúc trên công tác, tuyệt đối không thể lôi kéo đến trong sinh hoạt cá nhân.
Về phần biệt thự cạnh biển..
Trần Thiên Ngữ đã ký hợp đồng với nhà xuất bản của các nàng, song phương đều muốn sách mới bán chạy, loại chuyện đôi bên có lợi này không có gì phải cự tuyệt. Hơn nữa, đã cách ngày nộp bản thảo không còn bao nhiêu lâu, nàng thực sự cần thay đổi hoàn cảnh thay đổi lối suy nghĩ.
Mạc Lam lái xe trên đường lớn vùng duyên hải, dừng xe, gió biển quất vào mặt, cuối cùng Trần Thiên Ngữ cũng có cảm giác từ trong đất bò ra rồi.
“Trần tỷ, xe này ngươi cùng lấy dùng đi. Ở đây đến nội thành gần một giờ lái xe, ngươi muốn ra cửa và vân vân cũng thuận tiện. Bình thường muốn đồ dùng hằng ngày hay gì đó thì nhắn tin cho ta, ta một tuần đến một lần sẽ chuẩn bị đủ cho ngươi.”
Trần Thiên Ngữ nghe lời này có chút không đúng: “Biệt thự còn chưa xem, cũng đã giúp ta an bài cuộc sống sau này?”
Mạc Lam cười làm lành: “Biệt thự tốt như vậy ngài nhất định sẽ hài lòng, mấy đồng sự của ta xem qua ảnh chụp nước miếng đều chảy đến đứt mạch máy vi tính rồi!”
Trần Thiên Ngữ nhíu mày, không nói nữa.
Phương diện này ít nhiều có chút không đúng, nhưng thổ hào thương gia xuất bản cũng không đến mức đem nàng lừa gạt đến vùng hoang vu dã ngoại giết người vứt xác đi. Tất cả là vì sách mới, nàng đi xem trước rồi hãy tính tiếp.
Vừa nhìn, Trần Thiên Ngữ quyết định ở lại.
Biệt thự độc lập ven biển, hệ thống an ninh gần như trong phim khoa học viễn tưởng, mỗi một mảnh sân cùng phòng ở đều hướng ra biển, ai nhìn mà không xuân về hoa nở chứ.
Mạc Lam cười nói: “Trần tỷ thích là tốt rồi, sáng mai ta gọi người đến chỗ ngài dọn nhà.”
“Gấp như vậy?”
“Bắt đầu nhanh một chút để làm việc không tốt sao? Trần tỷ cũng không muốn bị công việc quấn thân không phải sao? Lão bản nói, nếu như lần này sách mới bán chạy sẽ mời Trần tỷ đi resort Maldives một chuyến.”
Trần Thiên Ngữ nghiêm mặt, có câu không nên xem hứa hẹn là thật, nhưng xem sắc mặt cũng có thể hiểu: đi một chuyến, ta là chó lông vàng hay là chó Husky a.
Tiểu biệt thự này quả thật rất tốt, độc lập, lại sáng sủa, yên tĩnh…Cắt hai miếng chân giò hun khói 36 tháng của Tây Ban Nha ăn cùng dầu olive, một ngụm cho vào miệng, chân giò hun khói chứa vị thịt tươi cùng rượu nho lâu năm hòa quyện….. Sau đó, sau đó trên ghế điệm trong sân, gió biển thổi đến, nửa đêm bị muỗi cắn tỉnh, chật vật quay về phòng.
Biển rộng dựng dục sinh mệnh, phát triển vô số ẩm thực.
Buổi tối đầu tiên Trần Thiên Ngữ dọn nhà nàng ngủ quên trong tiếng sóng biển xào xạc… Nàng nằm mơ thấy một đàn cá, đàn cá lướt qua ngón tay nàng, nàng bắt lấy một con, dao nhọn xẻ vào bụng, thịt tươi ngang dọc. Không biết ở đâu ra mù tạc, nàng chấm thịt cá vào mù tạc cho vào miệng, kích thích đến nước mắt chảy ròng, cũng mười phần thơm ngon.
Tay trái tôm hùm tay phải ốc biển, nàng vừa muốn bỏ chúng vào nồi, bỗng nhiên nghe một nữ nhân gọi giường! (cái này các nàng cũng biết đi hắc hắc)
Ôi chao?
Trần Thiên Ngữ cứng còng thân thể, xoay người lại….
“Ân…. Bảo bối, rất tuyệt… Bảo bối…a, a….”
Bỗng một phen linh hồn trở về vị trí cũ, Trần Thiên Ngữ bị tiếng rên rỉ này làm cho thức tĩnh từ trong giấc mộng tràn ngập mỹ vị, mở đôi mắt khô rát tỉ mỉ nghe – nàng cho rằng nàng nghe lầm rồi, ai lại hào phóng như vậy chứ? Mỗi biệt thự cách nhau không hề gần, cái này là phải rên đến phủ sóng toàn thế giới mới có thể truyền tới ngoài khơi truyền vào đáy biển lại mang đến tiếng vọng rồi một đợt tiếp một đợt thế này a!
“Bảo bối, chỗ đó…yeah không sai…. Nhanh lên một chút……”
“Umh, sắp đến rồi…… Đến! Nhanh!”
Trần Thiên Ngữ nằm nghiêng, mặt không biểu tình mà đem gối đầu đè chặt lỗ tai.
Mỹ thức rên rỉ này là cô nàng đã mở cửa sổ hay là mở cửa lớn, hay là bản thân cô nàng chính là học thanh nhạc a? Có lực xuyên thấu như vậy, quả nhiên là không muốn để cho người khác ngủ!
Trần Thiên Ngữ nghiêng sang trái!
“Oh! Bảo bối!”
Trần Thiên Ngữ nghiêng sang phải!
“Nhanh! Nhanh nữa!”
Trần Thiên Ngữ bật dậy!
“Đến rồi! Đến rồi!”
Trần Thiên Ngữ hoàn toàn nổi điên!
“A….ân….. Bảo bối, nhĩ hảo! Ngủ đi.”
Rốt cục có thể ngủ a! Bảo bối! Trần Thiên Ngữ mở mắt trừng trừng đến vành mắt thâm quần, tiến vào dưới gối đầu, trời cũng đã sáng!