Thức Nhữ Bất Thức Đinh

Chương 32: Châm phong tương đối [5]



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Được được được, ngươi đã muốn xuất gia, thì xuất gia đi! Khâu gia ta chỉ xem như không có một nữ nhi như ngươi!” Khâu lão gia bắt đầu nộ khí công tâm, không lựa lời mà nói.

Lương lão gia nói: “Tuyệt đối không thể, tuyệt đối không thể, việc này vẫn cần suy nghĩ kỹ hơn.”

Khâu Uyển Nga nói: “Ý ta đã quyết, chỉ cầu đại nhân thành toàn.”

“Không cần thành toàn, ngươi chỉ cần cạo đầu đến am ni cô ngồi là được!”

“Khâu nhị tiểu thư, ngươi…”

“Hồ đồ!” Đào Mặc không thể nhịn được nữa đập kinh đường mộc!

Cả công đường đều tĩnh lại.

Kim sư gia nhìn hắn với cặp mắt khác. Đây chính là lần đầu Đào Mặc ra tay mà không cần nhắc nhở, vỗ ra một tiếng mạnh mẽ. Ngay sau đó lão lại không nói gì với Đào Mặc, từ lúc nào, chỉ là đập xuống kinh đường mộc cũng có thể khiến lão nhìn với cặp mắt khác.

Đào Mặc nhìn về phía Lương Văn Vũ, “Ta hỏi ngươi, ngươi nguyện ý để Khâu nhị tiểu thư gả cho ngươi, hay để cho nàng xuất gia?”

Lương Văn Vũ cau mày, “Với Khâu nhị tiểu thư…”

“Chỉ chọn một!” Đào Mặc nói, “Không được chọn cái khác.” (Hay, Đào Mặc ra tay có mà ngồi đơ con mắt)

Lương Văn Vũ ngẩn ngơ, do dự hồi lâu, dường như đã hạ quyết tâm vậy, “Nếu, nếu nàng thật không ghét bỏ ta … Ta muốn cùng nàng sống đến bạc đầu, quyết không phụ nàng.”

Khâu Uyển Nga từ khi vào công đường tới nay, biểu hiện thập phần kiên cường, dù cho Khâu lão gia chửi rủa cũng không khiến nàng dao động nửa phần, lúc này nghe Lương Văn Vũ nói vành mắt lại đột nhiên đỏ lên, từng giọt từng giọt lệ châu rơi xuống không ngừng được.

Đào Mặc lại vỗ kinh đường mộc xuống kêu bang một tiếng, nói: “Đã như vậy, bản quan phán ngươi cùng Khâu nhị tiểu thư ba ngày sau thành thân! Nếu lại kéo dài, mỗi người năm mươi đại bản!”

“Cái này…” Tôn Nặc vừa định mở miệng, liền nghe Đào Mặc dáng vẻ thuần chất nói, “Các ngươi cũng bị đánh!”

“Cái gì?” Lô Trấn Học không tin được nhìn hắn.

Đào Mặc mặc kệ hắn, thẳng đứng lên nói: “Bãi đường.”

***

Xuống khỏi công đường, Đào Mặc hào hứng đi tới thư phòng, tim vẫn đập cực nhanh. Hắn liền rót mấy chén nước lạnh, toàn thân huyết dịch sôi trào mới thoáng bình tĩnh. Vừa rồi quát lớn chính là bị kích động, lúc này bình tĩnh trở lại, lại thấp thỏm không yên, không biết hậu quả thế nào.

Một lát sau, Kim sư gia và Mộc Xuân đi vào.

Bọn họ vào cửa, liền bị Đào Mặc nắm lấy hỏi: “Thế nào thế nào? Biểu tình bọn họ thế nào?”

Kim sư gia nói: “Đại nhân đã phán định bọn họ ba ngày sau thành thân, bọn họ tự nhiên không thể nói gì.”

Đào Mặc lúc này mới bình tâm lại, lại cảm thấy việc này chính mình làm được không tồi, thành toàn cho người có tâm, trong lòng không khỏi cao hứng, “Ta nhìn ra, Lương công tử cùng Khâu nhị tiểu thư là lưỡng tình tương duyệt, nếu không thể kết thành phu phụ, thì thật là đáng tiếc.”

Kim sư gia do dự nói: “Nhưng kỳ hạn ba ngày, có hơi gấp quá.”

Đào Mặc ngẩn ra nói: “Gấp sao?” Hắn còn chưa thành thân, bởi vậy cũng không biết đón dâu cần bao nhiêu thời gian chuẩn bị.

Mộc Xuân cười nói: “Đây là đại nhân có dụng ý khác.”

Kim sư gia bĩu môi nói: “A? Nguyện nghe rõ hơn.”

Mộc Xuân nói: “Đại nhân phán như thế tất nhiên là làm thỏa mãn ý nguyện của Lương gia và Khâu nhị tiểu thư, nhưng chắc chắn sẽ khiến Khâu lão gia ghi hận trong lòng. Lão ta không thể phản án, không thể làm gì Lương gia, có thể sẽ đem tức giận đổ lên đầu Khâu nhị tiểu thư. Đại nhân giải quyết dứt khoát, định ra kỳ hạn ba ngày, dù cho Khâu lão gia cố tình làm khó dễ Khâu nhị tiểu thư, chỉ sợ cũng không kịp ra tay.”

Kim sư gia bừng tỉnh, ngay sau đó lại cảm giác nếu mình tĩnh tâm suy nghĩ, nhất định cũng có thể nghĩ đến như vậy, chỉ là để Mộc Xuân giành trước mà thôi.

Đào Mặc nghe Mộc Xuân nói như thế, không khỏi có chút mơ hồ, “Cái này, Khâu nhị tiểu thư sẽ không có việc gì chứ?”

Mộc Xuân nói: “Hổ dữ không ăn thịt con, ta thấy Khâu lão gia cũng không đến mức làm khó nàng.”

Đào Mặc vẫn còn có chút bất an, sợ nàng theo bước Đông Anh Hồng, nói: “Chúng ta có nên xem một chút hay không?”

Kim sư gia ngây người, “Đại nhân nghĩ làm thế nào xem… một chút?”

“Cái này, thì là…” Đào Mặc ngừng một chút rồi nói, “Tường của Khâu gia cao bao nhiêu?”

“…” Kim sư gia nhìn Mộc Xuân.

Mộc Xuân lấy ấm châm trà.

***

Đào Mặc chung quy không nhìn được tường Khâu gia. Hắn vừa xuất môn, đã bị Cố Tiểu Giáp đợi ở cửa mời lên xe ngựa.

Cố Xạ ngồi trong xe ngựa, thần thái nhàn nhã, chậm rãi ung dung mà đun trà.

Đào Mặc tự động đến ngồi ở trong góc, sau đó lặng yên nhìn y. Cố Xạ mi nhãn như họa, dù cho không làm gì, chỉ là nhìn như vậy, đó là loại hưởng thụ không gì sánh được. Lúc Đào Mặc đi ra, tâm tình còn phập phồng không yên, nhưng giờ này phút này, cũng đã bình tĩnh lại, dường như có thể tiếp tục nhìn như vậy cả đời.

Cố Xạ đun xong trà, rót ra bôi đưa cho hắn.

Đào Mặc cẩn cẩn dực dực nhận lấy, nhấp một hớp, mặt hơi nhăn lại, “Có chút đắng.”

Cố Xạ thản nhiên nói: “Là trà khổ đinh.”

Đào Mặc lại nhấp miệng, “Có điều nếm một chút nữa, lại cảm thấy có chút ngọt.”

Ánh mắt Cố Xạ quét qua bọc giấy đặt trên bàn, tự tiếu phi tiếu nói: “Bởi vì không thêm hoàng liên.”

“Vì sao phải thêm hoàng liên?” Đào Mặc không hiểu.

Cố Xạ nói: “Bởi vì cao hứng.”

Đào Mặc nói: “Vậy không thêm là bởi vì không cao hứng sao?”

Cố Xạ liếc nhìn hắn, “Ngươi cảm thấy ta không cao hứng?”

Đào Mặc tỉ mỉ quan sát thần tình trên mặt y, lát sau, uể oải nói: “Ta nhìn không ra.”

Cố Xạ nói: “Trông ngươi thật cao hứng.”

Đào Mặc ngẩn ra, lập tức mặt mày rạng rỡ, “Nhìn ra được?”

“Nghĩ ra được.”

Đào Mặc vì thế đem chuyện lên công đường hôm nay mạch mạch lạc lạc kể ra một lần. Hắn có ý lấy lòng Cố Xạ, bởi vậy cố tình đem sự tình vốn khô khan vẽ rắn thêm chân, thao thao liên miên dài dòng mới kết thúc.

Cố Xạ chỉ nghe không nói.

Đào Mặc lúc này mới nhớ ra Tôn Nặc là đồng môn của y, Kim sư gia từng nói qua, nếu Tôn Nặc làm tụng sư, Cố Xạ tất sẽ tương trợ, lẽ nào lần này cũng vậy? Hắn thử hỏi dò: “Thư ngươi đưa ta nhận được rồi.”

Cố Xạ thắc mắc: “Hả?”

“Hai chữ đó tuy ta không biết, nhưng may là Mộc Xuân biết, hắn nói là tốc thẩm.” Đào Mặc nói.

Cố Xạ nói: “Đúng là tốc thẩm.”

Đào Mặc nói: “Ta đã dựa theo lời ngươi nói, mau mau thẩm vấn xong rồi.”

Con mắt nửa nhắm của Cố Xạ chậm rãi mở ra, quay đầu nhìn hắn.

Trong lòng Đào Mặc đặc biệt nhảy loạn. Đây là lần đầu, hắn thấy bóng dáng mình ánh lên trong đôi con ngươi kia, nhưng không tiếp tục lơ lửng ở bên ngoài nữa mà nhanh chóng lướt qua.

“Rất tốt.” Cố Xạ nói.

Xe ngựa đột nhiên dừng lại.

Thân thể Đào Mặc nghiêng về trước, Cố Xạ vẫn như cũ mặt không đổi sắc.

“Ta…” Đào Mặc cảm thấy bầu không khí rất cổ quái.

Cố Xạ nói: “Đến rồi.”

Đào Mặc sửng sốt một chút. Cố Tiểu Giáp từ bên ngoài mở cửa.

Đào Mặc lại nhìn vào mắt Cố Xạ.

Cố Xạ làm như không thấy.

Đào Mặc đành lưu luyến xuống xe ngựa, sau đó sửng sốt, “Nơi này là…”

Cố Tiểu Giáp nói: “Nơi này không phải huyện nha của Đào đại nhân sao?”

Đào Mặc nói: “Đúng, nhưng…”

Cố Tiểu Giáp nói: “Nếu thế, vậy chúng ta cáo từ.” Hắn dứt lời, nhảy thẳng lên xe ngựa, đầu cũng không quay lại mà điều khiển xe ngựa đi ngay.

Đào Mặc nhìn xe ngựa tuyệt trần đi, trong lòng chẳng biết vì sao có chút trống trải, sức bước đi cũng không có.

Hách Quả Tử nhìn thấy sắc mặt hắn hoảng hốt, lo lắng hỏi: “Thiếu gia thẩm án quá mệt rồi phải không?”

Đào Mặc lắc lắc đầu.

“Vậy khó chịu ở đâu?” Hách Quả Tử khẩn trương hỏi.

Đào Mặc vẫn lắc đầu.

“Vậy, vậy vì sao mặt ủ mày chau thế này?” Hách Quả Tử không hiểu hỏi, “Ta nghe nói, thiếu gia thẩm án vụ này rất tốt mà.”

Đào Mặc nghiêm túc nói: “Thật là thẩm án rất tốt?”

Hách Quả Tử lập tức nói: “Đương nhiên, mọi người đều giơ ngón cái.”

Đào Mặc nói: “Thế nhưng vì sao ta cảm thấy… Cố Xạ không được vui chứ?”

“Cố Xạ?” Hách Quả Tử cau mày, mang theo vài phần không đồng ý, thầm nói, “Y đã từng vui lúc nào?”

Đào Mặc trừng hắn.

Hách Quả Tử mếu mếu máo máo, “Nếu không thiếu gia hỏi sư gia xem, có thể bọn họ biết.”

“Sư gia?” Đào Mặc sáng mắt.

***

Kim sư gia hôm nay về nhà thật sớm, việc vặt đều giao cho Mộc Xuân.

Lúc Đào Mặc tìm được Mộc Xuân, hắn đang đứng bên cửa sổ, thấp thoáng có bồ câu bay đi.

“Mộc sư gia.” Hắn ở ngoài cửa chần chừ gọi.

Mộc Xuân xoay người cười nói: “Đông gia, mời vào.”

Đào Mặc nhìn trên bàn hắn công vụ chồng chất, lời nói đến miệng lại nuốt trở về.

Mộc Xuân nhìn mặt đoán ý, mỉm cười hỏi: “Đông gia có việc?”

(Cái nụ cười của anh giả không chịu được >.<)

Đào Mặc ấp úng nói: “Cũng không có việc gì.”

“Liên quan đến Cố Xạ?” Mộc Xuân đâm kim thấy máu.

Đào Mặc giật mình nhìn hắn.

Mộc Xuân nói: “Nếu là công sự, ngươi sẽ không ấp a ấp úng. Nếu là tư sự… ta có thể nghĩ đến không nhiều lắm.”

Đào Mặc cả mặt đỏ bừng.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.