Thực Hoan Giả Yêu

Chương 36: Trắng đen đảo lộn



Editor: Lovenoo1510

Diện tích phòng thẩm vấn không lớn, người tới không ít.

Nhìn thấy luật sư xuất hiện, Sở Kiều mẫn cảm nhận thấy không thích hợp. Theo bản năng cô liếc mắt nhìn người đàn ông bên cạnh, nhưng anh cúi thấp đầu, không hề nhìn cô, thần thái như không có gì.

“Cô Sở.” Cảnh sát lần nữa ngồi xuống, giọng nói biến hoá: “Đã có người nhận tội, chuyện đêm nay là do côn đồ có tên là Tiểu Ngũ gây chuyện, Giang Hổ cũng không có hành hung.”

Sở Kiều sững sờ, đôi mắt đen nhánh nhanh chóng co rút lại, “Không đúng, là Giang Hổ dùng dao làm bị thương Quý Tư Phạm, hơn nữa còn đập hỏng xe của tôi!”

Luật sự ngồi bên kia cười khinh miệt, đẩy gọng kính vàng trên mắt, “Cô Sở, nói chuyện phải có chứng cứ, xin không cần vu oan cho đương sự của tôi!”

“Vu oan?” Khoé miệng Sở Kiều cười lạnh, “Trong chung cư có màn hình giám sát, hơn nữa chính mắt tôi nhìn thấy, tại sao lại gọi là vu oan?”

Cô quay đầu lại nhìn về phía cảnh sát ghi chép, lại thấy vẻ mặt người nọ thất vọng, “Chúng ta đi thu thập chứng cứ, nhưng thiết bị theo dõi trên đường của tiểu khu bị hỏng, sau bảy giờ tối nay thì cũng không thu được hình ảnh nào.”

Tại sao lại có thể có chuyện trùng hợp như vậy? Sở Kiều không tin.

Người đàn ông bên cạnh không nói một lời, hiển nhiên là chuyện không liên quan tới mình, không muốn nhúng tay. Ngón trỏ Quyền Yến Thác nắm điện thoại di động, lặp lại động tác xoay tròn, tựa hồ như đang tiêu phí thời gian nhàn rỗi.

“Chị.” Sở Nhạc Viện chợt lên tiếng, thế nhưng lại hạ thấp tư thái, “Chị đánh em, em đều không có truy cứu. Làm sao chị lại cứ cắn chặt không chịu buông ta anh họ, anh ấy đi tìm chị là không đúng, nhưng không có làm chuyện phi pháp!” 

Sắc mặt Sở Kiều trầm xuống, lời nói đổi trắng thay đen như thế, lại nói thành cô thua thiệt.

“Không làm chuyện phạm pháp?” Sở Kiều nhìn cô ta chằm chằm, hai mắt nhiễm tức giận, “Vậy chuyện tối nay, giải thích thế nào?”

“Mới vừa rồi không phải đều đã nói rồi sao, là Tiểu Ngũ làm, không liên quan tới chuyện của anh họ!”

Sở Nhạc Viện nói chắc như đinh đóng cột, tiếp tục giải thích: “Anh họ chỉ muốn đòi lại công đạo cho em, nhưng dùng phương pháp không đúng mà thôi, chuyện khác tuyệt đối không có làm!”

Mắt thấy hai bên bên nào cũng đều cho mình là đúng, cảnh sát không khỏi quay đầu nhìn về phía một người bị hại khác đứng ở một bên kia, “Quý thiếu, lúc ấy ngài bị thương, có phải là do Giang Hổ hay không?”

Không khí chuyển biến bất ngờ, ánh mắt của mọi người đều rơi trên người anh ta.

Cánh tay Quý Tư Phạm khoác lên trên ghế dựa, gương mặt tuấn tú xụt xuống, trong mắt đều là bình tĩnh, không nhìn ra phập phồng gì. Môi mỏng của anh ta cong lên, giọng nói ôn hoà đầy từ tính, “Tôi thấy rất rõ ràng, không phải Giang Hổ!”

Câu trả lời của anh ta, âm vang có lực.

Đáy mắt Sở Kiều ảm đạm xuống, trong lòng cô sớm đã có chuẩn bị, chỉ là muốn tự mình kiểm chứng một chút. Kết quả này không tính là bất ngờ, nhưng lại làm cho trái tim cô, không nặng không nhẹ đau đớn.

Quý Tư Phạm, rốt cuộc anh đã hoàn toàn làm tôi chết tâm!

Tình thế rõ ràng như thế, mặc dù Sở Kiều vẫn lần nữa chỉ xác nhận Giang Hổ, nhưng nhân chứng vật chứng đều không có, lại có người đứng ra nhận tội, vụ án này không khó phân định.

Cảnh sát len lén liếc về phía Quyền Yến Thác, âm thầm suy đoán ánh mắt của anh, nếu như anh nói chất vấn, thì cái họ Giang mặt mỏng kia, dĩ nhiên là không thể nhìn rồi! Nhưng vị gia này, hồi lâu rồi đều không mở miệng, không nhìn ra ý gì.

“Chuyện xong rồi sao?” Rốt cuộc người đàn ông cũng mở miệng, không nhịn được ngẩng đầu lên.

Quyền Yến Thác ngồi dậy, quét mắt người bên cạnh, vẻ mặt im lặng. Chuyện này, anh không cần hỏi cũng có thể đoán được đại khái, anh liếc mắt nhìn cánh tay bị thương của Quý Tư Phạm, cúi đầu cười khẽ.

Về chuyện hư hỏng của bọn họ, anh lười dính vào, không có quan hệ gì với anh.

Luật sư của Giang Hổ yêu cầu bảo lãnh, có người mang hắn đi làm thủ tục. Thấy Quyền Yến Thác không tra cứu, Sở Nhạc Viện âm thầm thở phào nhẹ nhõm, trong mắt lộ ra sự châm chọc, còn tưởng Quyền Yến Thác cọi trong cô ta bao nhiêu, bất quá chỉ là như vậy!

Sau khi cảnh sát tới giao phó vấn đề bồi thường, mắt Sở Kiều đều nhìn chằm chằm mũi chân, cái gì cũng không nói.

Đi ra khỏi đồn cảnh sát, Sở Kiều đứng ở ven đường, chỉ cảm thấy xung quanh toàn thân lạnh lẽo. Gió lạnh theo cổ áo, không ngừng chui vào trong cổ cô, ở mọi chỗ.

Ngồi lên xe, Quyền Yến Thác mở điều hoà, Sở Kiều mới cảm thấy khá hơn một chút. Dựa đầu vào cửa sổ xe, nhìn đèn nê ông loé sáng, cả trái tim như ngâm trong nước lạnh, không hề có nhiệt độ.

Sở Nhạc Viện lái xe đưa người trở về, một đường cũng không có cười. Cô ta ngồi ở trên sô pha, bình tĩnh nhìn anh đổi áo sơ mi, đôi mắt đen nhánh thấm đầy bất mãn và ghen tỵ.

Quý Tư Phạm dọn dẹp chỉnh tề ra ngoài, thấy vẻ mặt của cô ta, lại cười nói: “Còn đang tức giận?”

Dĩ nhiên tức giận! Sở Nhạc Viện cắn môi, giọng căm hận nói: “Quý Tư Phạm, anh không muốn sống nữa, dao găm cũng dám vì cô ta ngăn cản sao!”

Vẻ mặt Quý Tư Phạm bất động, cầm tay cô ta, “Nếu như dao này rơi trên người Sở Kiều, thì nhất định anh họ em sẽ ngồi tù!”

Nghe vậy, ánh mắt Sở Nhạc Viện loé loé, không hề phủ nhận.

Quý Tư Phạm thở dài, lau sống mũi của cô ta, cười nói: “Nếu như thử là anh, muốn làm bị thương sống mũi xinh đẹp của em, thì anh sẽ rất luyến tiếc!”

Mỹ nhân cười rộ lên, rúc vào trong ngực của anh ta làm nũng.

“A!”

“Sao vậy?”

“Vết thương bị đau!”

Sở Nhạc Viện không dám la lối nữa, đem thuốc giảm đau cho anh ta uống, rồi vội vàng vào phòng bếp nấu đồ.

Trên ghế sô pha mềm mại, mặt mũi Quý Tư Phạm trầm tĩnh, tròng mắt của anh ta nhìn chằm chằm cánh tay bị thương, vẻ mặt đáy mắt đều giấu kín như bưng.

Xe Hummer màu đen lái đến dưới lầu, bừa bãi lưu lại tối nay đều đã biến mất. Sở Kiều nhìn chằm chằm mặt đất được thu thập sạch sẽ, không rõ vì sao lại muốn cười, sự thật này, thật là chơi đùa không đáng tiền!

Quyền Yến Thác tắt xe, hai mắt sắc bén quét về phía người bên cạnh, vẻ mặt lo lắng. Anh rút điếu thuốc ra, sau đó châm lửa hút, phun khói, từng vòng dập dờn tản ra.

“Khẩu vị của cô thật nặng!” Ngón giữa Quyền Yến Thác kẹp điếu thuốc, đôi mắt như Hắc Diệu Thạch léo sáng, “Thì ra là các người thích chơi, trò chị em cùng chung một chồng, nhỉ?”

(Lovenoo1510: Ta ngửi thấy có mùi dấm chua đâu đây nhà -.-)

Nụ cười của Sở Kiều cứng đờ, không dám tin nhìn anh.

“Theo tình hình hiện nay mà nhìn, thì cô là người thua rồi!” Môi mỏng Quyền Yến Thác mím lại, hai mắt tĩnh mịch như biển, “Thế nào, không phục sao?”

Miệng của anh ác độc, Sở Kiều tự nhiên đã được lĩnh giáo qua. Cô cắn môi, hung hăng khắc chế kích động với anh.

Sở Kiều cởi dây an toàn ra, mở cửa xe đi xuống.

“Đứng lại!”

Người đàn ông vứt tàn thuốc trong tay đi, cất bước đi tới trước mặt cô, bóng dáng anh cao to chắn ánh sáng đèn đường, đè cô ở trong một mảnh tối tăm, mang theo cảm giác nồng đậm áp bức.

Sở Kiều siết chặt túi trong tay, năm ngón tay dùng sức quắc chặt.

“Đem miệng của cô lau sạch sẽ vào, đừng làm cho người ta nhìn thấy mình ăn trộm!” Quyền Yến Thác hơi cúi đầu, tròng mắt đen nhìn chằm chằm vào đáy mắt cô. Trong mắt cô là vẻ quật cường không phục, lần nữa lại từ từ dâng lên.

“Anh có tư cách gì ra lệnh cho tôi?” Sắc mặt Sở Kiều thản nhiên, ngẩng đầu lên nhìn anh.

Lời này có mấy phần buồn cười, người đàn ông khẽ cong khoé môi, ngón tay của anh giơ nhẹ lên, điểm ở trên môi của cô: “Sở Kiều, cô đừng có giả bộ thâm trầm như này với tôi, nếu muốn không khó chịu, tốt nhất là nhớ lời tôi nói!”

Xe Hummer màu đen đi mất, Sở Kiều cứng ngắc xoay người, về đến nhà.

Tắm xong, thay quần áo sạch sẽ, thì đêm đã khuya. Sở Kiều không có cảm giác đói, cô nằm ở trên giường trằn trọc, trong giây lát vén chăn lên xuống đất, đêm rét lạnh lẽo, cô để chân không dẫm trên sàn nhà.

Tìm rương hành lý, cô đem quần áo trong tủ từng món một sắp xếp lại, nhét vào trong túi xách. Kể từ lúc nhìn thấy Quý Tư Phạm xuất hiện tại nhà trọ, cô đã đoán được nguyên do trong đó.

Tất cả giày vò xong, chân trời đã hơi sáng. Sở Kiều ngồi trên cái rương, lẳng lặng nhìn mặt trời đang mọc, nơi nào đó trong lòng, hung hăng nhói đau.

Lời tác giả: Mẹ ruột cảm thấy, Quyền gia hơi nhỏ mọn, có chút dấm ở đây thì phải? Có phải hay không?

Lovenoo1510: Mẹ không phải là mẹ đẻ, mẹ là mẹ kế đó có được không. Sắp hành con mình lăn lộn mà cũng nhận là mẹ đẻ. Hừ, vẫn còn tức thay cho Sở Kiều.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.