☆ Chương 22: Công tác hậu trường.
Edit: Bongbong_nbo
”Mọi người nhìn thấy chưa?” – Lúc rất nhiều phóng viên ồ lên, giọng của Tôn Nhuệ đột nhiên thông qua micro phóng đại lên, vang vọng toàn bộ buổi họp báo, giọng của ông âm vang mạnh mẽ, vẻ mặt bình thường nghiêm túc vào lúc này càng dễ dàng khiến người tín phục – ”Vừa rồi có bạn hỏi Giang Hưng phải chăng là thông qua cửa sau chen chân người khác tiến vào đoàn làm phim của tôi hay không, đây chính là đáp án của tôi —— vai diễn của Giang Hưng, mà Dư Trì nghiền ngẫm ra, chính là Dư Trì mà tôi kỳ vọng thấy được! Cái gọi là ‘Diễn viên thông qua quan hệ tiến vào đoàn làm phim’, đối với một người diễn viên nghiêm túc, vì muốn đem nhân vật của mình diễn phát huy mà trả giá rất nhiều mà nói, là một loại khinh thường và sỉ nhục!”
Cả buổi họp báo hơi yên lặng một chút, ánh mắt của mọi người tập trung ở trên người Tôn Nhuệ và Giang Hưng.
Mà Giang Hưng trong thời gian Tôn Nhuệ nói chuyện đã thoát khỏi từ trong trạng thái của Dư Trì. Anh mặc dù vẫn toàn thân trang phục thoải mái, tóc rối, nhưng trên mặt đã không có vẻ mệt mỏi lúc nãy, thân hình cũng ngồi đàng hoàng trên ghế, trên mặt còn kèm theo nụ cười tủm tỉm, cứ giống như trong nháy mắt biến về người minh tinh điệu thấp lúc đầu ấy.
Micro sau khi Tôn Nhuệ nói ra liền truyền tới trong tay Giang Hưng.
Trước tiên, Giang Hưng cười cười, nụ cười của anh rất thoải mái, anh nói: ”Trước bộ phim truyền hình《 Tiểu đại phu 》, tôi và Tôn đạo diễn chẳng hề quen biết. Tôi lúc đầu dưới sự sắp xếp của công ty tham gia cuộc thử vai bán công khai của Tôn đạo diễn, chỉ là lúc mới đầu, Tôn đạo diễn chẳng hề nhìn trúng tôi —— “
”Vậy Giang tiên sinh sau này làm thế nào đạt được sự coi trọng của Tôn đạo diễn, cuối cùng cầm được kịch bản chứ?” – Trong tốp phóng viên có một người nói chen vào.
”Là thế này” – Giang Hưng giải thích rất rõ ràng – ”Tôn đạo diễn lúc ấy đã biểu hiện ra ý bất mãn đối với tôi, tôi chủ động hỏi thăm nguyên nhân vì sao Tôn đạo diễn tỏ ý không vừa lòng tôi, Tôn đạo diễn nói tôi không có năng lực phân tích. Sau đó tôi liền dựa theo kiến nghị của Tôn đạo diễn rèn luyện một khoảng thời gian, cũng là Tôn đạo diễn chịu cho tôi cơ hội này, tôi mới có thể ngồi ở đây vào ngày hôm nay và gặp mặt mọi người.”
”Không biết Giang tiên sinh trong khoảng thời gian này, làm nỗ lực dạng gì vậy?” – Phóng viên xảo quyệt lại đem chủ đề luẩn quẩn trở về, lúc nói ”Đoạn thời gian này” và ”Làm nỗ lực gì”, người phóng viên này đều nhấn mạnh giọng nói, nghe ra cứ giống như một kiểu bắn lén gì đó.
Ánh mắt của Giang Hưng dừng lại ở trên người của phóng viên đặt câu hỏi.
Phát hiện phóng viên này chính là phóng viên của《 Giải trí Tiên Phong 》vừa này hỏi dò anh, lại bị Dư Trì liên tiếp lơ là mấy lần.
Nói thật ra, thái độ của đối phương lúc này chẳng hề gây ngạc nhiên, Giang Hưng nói: ”Trong hai tháng này, ngoại trừ nghiêm túc nghiền ngẫm nhân vật —— “
”Vào lúc nghiền ngẫm nhân vật, Giang tiên sinh phải chăng thường xuyên cùng Tôn đạo diễn đơn độc thảo luận nhỉ?” – Phóng viên của《 Giải trí Tiên Phong 》rõ ràng đã quên kinh ngạc mới nãy, bắt đầu chuẩn bị bôi đen Giang Hưng.
Giang Hưng cười nói: ”Bởi vì Tôn đạo diễn và Vu biên kịch là bạn thâm giao, cho nên tôi và người quản lý, có lúc bốn người ngồi cùng một chỗ thảo luận kịch bản. Mà lúc bình thường, tôi và Tôn đạo diễn với Vu biên kịch liên hệ càng nhiều qua QQ và điện thoại.” – Anh tạm ngừng một chút, liếc nhìn bảng tên trên ngực phóng viên《 Giải trí 》, nói – ”Hạ tiên sinh, tôi ngỏ lời xin lỗi vì ban nãy mạo phạm đối với anh. Chỉ có điều là hai tháng này, tôi xem quá nhiều sách y khoa, hơn một tháng còn ở bệnh viện làm tình nguyện một khoảng thời gian, phán đoán đối với khí sắc con người có một chút căn bản, vào lúc làm tình nguyện, bác sĩ Trung y lâu năm ở bệnh viện có từng nói với tôi: Giữa hai lông mày và vị trí bàn tay nối liền xuống ngón cái đại biểu tim phổi, nếu như giữa lông mày đỏ hồng hoặc là vị trí ngón cái trở xuống bàn tay màu đỏ hoặc màu tím, thì chứng tỏ chức năng tim phổi khá yếu, nên mọi người chú ý. Còn có một chút kỹ xảo nhỏ khác tương đối thú vị, thí dụ nói trong hai tay của con người, tốt xấu của tay trái đại diện cho ngọn nguồn quá khứ của người này, tốt xấu của tay phải đại diện cho trạng thái tốt xấu của người này hiện tại.”
”Đương nhiên tôi là người học sơ sơ, nhìn được cũng e rằng chẳng hề chính xác, nhưng nếu như một trong hai cái vừa nãy có nói, Hạ tiên sinh tốt nhất nên đi bệnh viện làm một cuộc kiểm tra thông thường?”
Phóng viên họ Hạ của《 Giải trí Tiên Phong 》, tên là Hạ Tri Phi. Hắn vừa mới dự định bôi đen Giang Hưng một phen, thì nghe thấy lời xin lỗi của Giang Hưng. Hắn đang vì lưu ý cái này ‘Nè’ một tiếng, thì lại nghe thấy lời của Giang Hưng sau đó ——
Mẹ nó, hướng đi này có chút không đúng thì phải?
Đây là hiện trường buổi họp báo khai máy của giới giải trí, không phải hiện trường giảng đường, phòng khám bệnh, chữa bệnh gì đó chứ?
Nhưng cho du trong đầu oán thầm nhiều lần như thế, Hạ Tri Phi cũng không có nói thẳng ra nữa, mà sắc mặt xấu hổ hơn nữa sắc mặt càng lúc càng khó coi: Khoảng thời gian này ngủ không ngon… Tức ngực khó thở…
Bị cảm… Không có chứ, nhưng có hai ngày ỉu xìu, đồng nghiệp và người nhà có hỏi hắn có phải bị sốt hay không… Hắn ban đầu không để ý, hơn nữa cũng không quá nghiêm trọng, thuốc cũng không uống đã khỏe rồi…
Bài tiết… Cái này hình như không có? Không đúng… Hình như có?…
Nhìn sơ Hạ Tri Phi bị nói trúng các loại phản ứng phụ khác nhau, thì có thể biết ý nghĩ chân thật trong lòng của các phóng viên khác rồi.
Lúc này lại có một phóng viên mở miệng đưa ra câu hỏi, chỉ có điều hắn không có bị lạnh nhạt giống như Hạ Tri Phi ban nãy, vấn đề hỏi ra thì tương đối uyển chuyển, chỉ là ngụ ý trào phúng rất hàm xúc: ”Giang tiên sinh vừa nãy nói mình từng làm tình nguyện ở trong bệnh viện? Không biết là bệnh viện nào, cụ thể làm nội dung gì?”
Giang Hưng nói ra tên của bệnh viện và công việc của mình lúc làm tình nguyện.
Những phóng viên này trong giới giải trí chính là những người tương ứng thạo tin nhất với những mối quan hệ rộng rãi nhất của bọn họ.
Vào lúc Giang Hưng vừa mới nói ra, phía dưới liền có một phóng viên mò di động ra một cách lặng lẽ, gọi điện thoại cho người mình quen có liên quan đến bệnh viện bên kia, đem lời của Giang Hưng miêu tả một lượt.
Âm thanh này mặc dù được hạ thấp, nhưng ở hội trường, người chen chúc nhau, có cái gì có thể giấu diếm người khác? Người xung quanh cũng chú ý tới động tĩnh nhỏ bên này, nhao nhao nhìn chăm chăm qua khóe mắt.
Chờ đợi khoảng mấy phút, người phóng viên này ở trong điện thoại biết được kết quả, hắn ta lần nữa lặng lẽ cúp điện thoại giống như lúc bắt đầu, sau đó hết sức điệu thấp mà viết xuống bản ghi chép của mình về tình huống của Giang Hưng.
Người xung quanh: ”…”
Người xung quanh:… Đi bệnh viện làm tình nguyện gần một tháng thế mà không phải khoác lác???
Một đám phóng viên trong hội trường không phải quan hệ lúc nào cũng rất tốt, cuối cùng có mấy người giữa mối quan hệ qua lại có quan hệ không tệ, tin tức từ bên này truyền tới bên kia, từ bên kia lại truyền vòng bên khác, mất công mấy bận, gần như mỗi người đều biết tính chân thực có liên quan ”Làm tình nguyện bệnh viện”.
Trong cùng lúc đó, câu hỏi của ký giả nói ra đều dè dặt hơn nhiều: Phóng viên giới giải trí phải thời thời khắc khắc tìm kiếm chủ đề và điểm bùng nổ không sai, nhưng mà tin tức kiểu này về sau nếu như viết ra,sau đó thế nào cũng sẽ bị vả mặt… Hoặc là chờ khi tổng biên tập có nhiệm vụ chắc chắn khó khăn đích thực không còn cách nào khác, sẽ bàn sau nhé.
Huống hồ cho dù không có việc này, phí xuất bản nội dung của buổi hôm nay cũng quá nhiều rồi, nghĩ chút có thể dùng tiêu đề gì đây?
# Tân sinh thay tiểu sinh đảm đương vai chính bàn về chữa bệnh, phim mới của giới giải trí tuyên bố sẽ hoàn thành diễn đàn y học? #
# Nhuệ đạo diễn mới – Tôn Nhuệ khen ngợi nam chính số một, tuyên bố tuyệt đối không đi cửa sau. #
# Tân sinh thay thế, Giang Hưng ở hiện trường buổi họp báo tự tin chứng tỏ giành được kịch bản lần này hoàn toàn dựa vào kỹ thuật diễn, hư hư thực thực đem tiểu thiên vương Tề Lâm của Vạn Bảo coi như không nhìn thấy! #
—— Lúc đó tuy là Tôn Nhuệ âm thầm đi tìm Tề Lâm của Vạn Bảo, tin tức Tề Lâm từ chối Tôn Nhuệ cũng đều là truyền đi trong nội bộ công ty của Vạn Bảo hoặc là bên ngoài quan hệ khá tốt.
Nhưng mà việc Tề Lâm sau đó vì kịch bản, vai diễn bị giành mất, thuê thủy quân ở trên mạng bôi đen Giang Hưng hơn nửa tháng, thì khá nhiều người biết.
Nhưng cho dù như thế, cũng có thể hiểu: Thật sự muốn làm một phóng viên giỏi tận tụy, trên nhân mạch và tin tức, đường đi nước bước và liên tưởng, không có mấy bàn chải* là tuyệt đối không được.
*刷子-bàn chải: Biệt danh trên mạng. Một số người sử dụng “bàn chải” để mô tả những người chơi trò chơi và kiếm tiền trực tuyến trong một thời gian dài. Ở đây có lẽ muốn nói đến những người chuyên đào bới, lượm lặt tin tức trên mạng sau đó quăng đi khắp các trang web khác nhau.
Thời gian buổi họp báo của thể loại phim mới này thông thường sẽ không quá lâu, bên này, giữa chừng lại có khúc nhạc đệm, vào lúc mọi người còn chưa thấy thỏa mãn, thì thời gian đã hết rồi.
Đạo diễn cùng diễn viên và nhân viên khác đều đi trước rồi, phóng viên hơi chậm chạp theo sau một bước, lúc đi ra hiện trường buổi họp báo, mỗi người đều nhận được một bao lì xì nhỏ của nhân viên công tác.
Những phóng viên này theo thói quen áng chừng một chút, liền biết con số trong cái bao lì xì sẽ không quá ít, thế là mấy phóng viên báo lá cải dùng mấy cái tiêu đề hấp dẫn độc giả, liền vô cùng bình tĩnh mà đem tiêu đề bôi đen đã nghĩ xong vò vò, chà chà, ném vào thùng rác, quyết định về công ty nghe lãnh đạo, bảo nâng thì nâng kín đáo chút, bảo bôi đen thì bôi đen uyển chuyển chút, nói chung phải xứng đáng với khoản thu nhập thêm này ha!
Chỉ là vào lúc một đám phóng viên kéo bè rời đi, còn có mấy phóng viên sáp lại bên cạnh Hạ Tri Phi cười nói: ”Lão Hạ, hôm nay vất vả rồi nha.”
Cái giọng điệu này… Hạ Trị Phi đau trứng: ”Mọi người đều vất vả, đều vất vả.”
Xung quanh lại có người cười nói: ”Tuyệt đối không vất vả bằng cậu, nói tới buổi họp báo hôm nay cũng coi như mới lạ, không nghĩ tới còn có thể xào* như vậy nha, mấy năm nay phương thức cường điệu càng ngày càng nhiều.”
*炒 – xào: còn có nghĩa lóng là tuyên truyền lặp đi lặp lại để mở rộng ảnh hưởng.
Má nó… Tôi đã biết. Hạ Tri Phi nghiêm mặt: ”Các người là ý tứ gì đây?”
”Chúng tôi tuyệt đối không có ý tứ gì!” – Những phóng viên còn lại bác bỏ muôn miệng một lời, sau đó không nói nhiều nữa, hai bên nhao nhao cười cợt rồi từng người rời đi.
Hạ Tri Phi nghẹn một hơi ở trong lồng ngực.
Đáng ghét, cho rằng tôi không biết các người có ý tứ gì sao! Rõ ràng chính là đang nói mình là người được ủy thác đây mà, cùng đoàn làm phim thay đổi phương pháp xào chủ đề đấy!
Mà tôi nếu thật sự là người được ủy thác cầm tiền thì cũng được đi!
Vấn! Đề! Là!
Tôi không thật sự cầm nhiều hơn một đồng tiền so với các người!
Ở trên buổi họp báo bị coi như cái bình phong tiêu biểu thì thôi, chịu làm mẫu xong còn không công mang cái thanh danh này, mẹ nó ép người… Hạ Tri Phi quả là khóc không ra nước mắt, âm thầm quyết định sau này phải đem Giang Hưng bôi đen đến cùng!
Dĩ nhiên, dưới tình huống các phóng viên rời đi, tất cả mọi người đều không chú ý tới.
Một người trong nhóm phóng viên này, lén lút lưu lại hội trường một lúc, sau đó liền gặp mặt với nhân viên công tác của giải trí Huy Hoàng.
Nhân viên công tác của Huy Hoàng lần này là Trần Lương.
Trần Lương cười, bắt tay với đối phương, bắt tay giữa chừng liền đem bao lì xì rất dày lặng lẽ nhét qua, ông nói với đối phương: ”Vất vả rồi.”
Phóng viên đó cười xấu xa he he, nói lại: ”Tốn một câu nói mà thôi, không phải là ở trên buổi họp báo đem chủ đề xéo xéo một chút hướng qua phương diện quy tắc ngầm thôi sao? Tên nhóc Hạ Tri Phi này còn non lắm cơ!”
Phóng viên này chính là người mở đầu ám thị Giang Hưng đi cửa sau vào đoàn làm phim.
Anh ta dùng một tiếng huýt sáo nho nhỏ đáp lại ngón tay cái của Trần Lương, sau đó mở cửa, từ trong khe hở nhìn trái phải một cái, thấy trên hành lang không có ai khác, lách mình một cái liền từ trong phòng đi ra.
Trần Lương nán lại trong phòng châm một điếu thuốc, hút một hơi, lại chậm rãi phun ra, chờ đến khi điếu thuốc cầm trên tay hút xong, ông mới từ trên ghế sô-pha đứng lên, kéo cửa phòng khách sạn, quang minh chính đại đi ra ngoài.
Sự tình của buổi họp báo đã qua, chờ bài báo trên tạp chí đăng tải, trên mạng có tin tức liên quan đến Giang Hưng lại dâng lên một đợt sóng nhỏ.
Báo giấy đủ loại đủ dạng tuyên truyền thì không nói rồi, trên mạng cũng được khuấy lên phong sinh thủy khởi* lần nữa—— hơn nữa so với lần phong sinh thủy khởi trước đây —— vì có anti-fan bắt đầu, một đám người bôi đen trước đó thì không nói, cho dù là loại người nhìn qua đích xác là người qua đường thuần túy, cũng sẽ bày tỏ phương tiện truyền thông lại tới tẩy trắng.
*风生水起 – Phong sinh thủy khởi: Thành ngữ Trung Quốc, mô tả những việc phát triển nhanh chóng trong một thời gian nhất định.
Trần Oánh Oánh gần đây cảm thấy nóng ruột chết mất.
Cô là một người hâm mộ nhỏ bé, bởi vì nhìn thấy màn trình diễn của Giang Hưng ở thời kỳ sớm nhất lại trở thành fan của đối phương, sau đó đỏ mặt tía tai mà xây dựng diễn đàn, xây dựng Post Bar*, nhiều chuyện đều là cô một tay làm nên, cho nên cứ tự nhiên mà thành người dẫn đầu mọi người sau đó.
*Post Bar: Baidu Post Bar là Baidu của thương hiệu độc lập, lớn nhất cộng đồng người Hoa. Ý tưởng của Post Bar xuất phát từ Giám đốc điều hành của Li, Li Yanhong: Kết hợp các công cụ tìm kiếm để tạo ra một nền tảng giao tiếp trực tuyến tập hợp những người quan tâm đến cùng một chủ đề để tạo điều kiện giao tiếp và giúp đỡ lẫn nhau. Post Bar là một cộng đồng truyền thông chủ đề dựa trên từ khóa, tích hợp chặt chẽ với tìm kiếm để nắm bắt chính xác nhu cầu của người dùng và tạo ra sự quan tâm.
Nhiệm vụ của Post Bar là mang những người cùng chí hướng đến với nhau. Việc thành lập Post Bar dựa trên các từ khóa của công cụ tìm kiếm. Cho dù đó là một chủ đề phổ biến hay một chủ đề thích hợp, nó có thể thu thập chính xác một số lượng lớn bạn bè tốt, thể hiện phong cách bản thân, gặp gỡ bạn bè và xây dựng một nền tảng tương tác “chủ đề quan tâm” độc đáo. Danh mục này bao gồm xã hội, khu vực, đời sống, giáo dục, ngôi sao giải trí, trò chơi, thể thao, doanh nghiệp, v.v. Đây là nền tảng giao tiếp Trung Quốc lớn nhất thế giới, cung cấp cho mọi người một không gian ảo miễn phí để bày tỏ và trao đổi ý tưởng, và tập hợp những người cùng chí hướng. Cư dân mạng.
Vào tháng 12 năm 2015, Post Bar đã được chuyển sang Tập đoàn kinh doanh dịch vụ di động.
Anti-fan ở một tháng trước vốn đã khiến Trần Oánh Oánh phát hiện fan nhỏ bên dưới có dấu hiệu dao động, bây giờ sau buổi họp báo phim mới, cô một mặt thở phào một hơi, vội vàng đem một bài của phương tiện truyện thông thổi phồng chân thành nhất, đặt ở trên đầu diễn đàn và post bar, một mặt lại rối rắm xoắn xuýt, lo lắng không yên, cảm thấy buổi họp báo còn chưa bắt đầu, đã có người muốn đặc biệt bôi đen, chờ buổi họp báo vừa phát ra… Không biết…
Sự thật chứng minh, cái thế giới này chính là linh cảm xấu thì càng linh, việc mà Trần Oánh Oánh lo lắng rất nhanh đã thành sự thật, cho dù là phương tiện truyền thông trên cơ bản đều là nói tốt, vẫn có rất nhiều quần chúng vây xem bày tỏ ”Toàn là tẩy trắng”.
Cô quả là xém chút tức muốn khóc, một mặt ở trong lòng làm cho những kẻ tiểu nhân Mã, Giáp, Đinh nhiều vô số kể kia biến đi, một mặt vội vã mở QQ và diễn đàn, ở từng nơi tạo ra rất nhiều phát ngôn trấn an fan.
Đang giữa lúc bận rộn, một cái cửa sổ nhỏ lạ đột nhiên ở góc dưới bên phải màn hình bắn ra.
Trần Oánh Oánh ban đầu cò không có chú ý, tưởng là người mới nào đó vừa mới gia nhập, kết quả nhấp mở xem một cái, lại phát hiện đối phương trực tiếp gửi tin nhắn nói: ”Tôi là người quản lý của Giang Hưng, Trần tiên sinh. Tôi cảm thấy nhóm fan của Sunday, bạn xử trí không tệ, nếu như có thể, tôi hy vọng tuyển bạn là nhân viên chính thức.”
Má nó, lừa đảo lại tới!
Trần Oánh Oánh tức đến mức đem bàn phím gõ vang lên bặc bặc: ”Lừa đảo cút!”
”Bạn không tin?” – Rõ ràng đối diện có phần vô cùng kinh ngạc.
Làm sao có thể tin chứ!!! Trần Oánh Oánh đã đập gõ bàn phím: ”Kẻ cướp sai nhất thời, cả nhà trận hỏa táng!!”
”…” – Đối diện – ”Bạn muốn thế nào mới tin?”
”Có thể cho tôi và Sun gặp mặt, tôi mới tin!!!!” – Ngữ khí của Trần Oánh Oánh càng lúc càng dữ dội, trên thanh tác vụ của cô có rất nhiều cửa sổ đang chớp nháy, lúc này đã chẳng muốn đối thoại với tên lừa đảo nữa rồi, lúc gõ xong một câu, cô thậm chí đã chuẩn bị đóng khung đối thoại, đem người đối diện kéo đen.
Nhưng một giây trước khi Trần Oánh Oánh kéo đen, bên kia đã quăng qua một lời mời call video, còn có một tin nhắn kèm theo lời mời: ”Mở video, tôi cho bạn nhìn thấy Sunday.”
… Éc?
… Đây là hình thức lừa gạt mới mẻ gì đây?
Trần Oánh Oánh hoài nghi nghĩ.
Chẳng lẽ là mở liên kết video, đối phương sẽ gửi virus hoặc là Virus Trojan qua đây?… Nhưng chưa từng nghe nói đấy!
Không thể không thừa nhận cái nick QQ này gợi lên hứng thú của Trần Oánh Oánh. Trần Oánh Oánh cân nhắc một chút, quyết định mở chức năng thu lại trong chương trình máy tính của mình, sau đó lại thông qua lời mời video, xem thử đối phương rốt cuộc đánh chủ ý gì.
Video kết nối rất nhanh, Trần Oánh Oánh đầu tiên là lập tức nhìn thấy một người đàn ông trung niên, đối phương mặc quần áo ở nhà phổ thông, cái này không có gì, nhưng ông ấy xem ra… Có phải hơi quen mắt hay không?
Trần Oánh Oánh đang do dự mà nghĩ như thế, liền nhìn thấy video lay động một hồi, cô mau chóng nhận ra đây là một gian phòng nhìn thấy rất bình thường nhưng không quá bừa bãi, có một bộ sô-pha màu đen và bàn trà cùng màu, sau đó video lay động rồi dừng lại, dừng tới tủ lạnh màu bạc mở ra và trên thân người mà lưng xoay về ống kính, mặt đối diện với tủ lạnh.
Bóng lưng này nhìn thấy rất quen, khiến trái tim của Trần Oánh Oánh bất giác nảy lên một cái.
Tiếp theo, Trần Oánh Oánh liền nghe thấy có tiếng nói to lên: ”Sunday, quay đầu một chút.”
”Hửm?” – Cái âm thanh nghi hoặc này rất nhỏ bé, mơ mơ hồ hồ mà từ trong cổ họng truyền ra, nhỏ tới mức Trần Oánh Oánh cũng không xác định đây có phải là ảo giác âm thanh của mình hay không.
Sau đó cô nhìn thấy ở trong video, cái người mà xoay lưng với ống kính, vừa cầm từ trong tủ lạnh ra một hộp sữa bò lớn, vừa mở nắp, vừa quay đầu.
Sun!
Thật sự là Sunday!!
Sự việc phát sinh quá mức bất ngờ, Trần Oánh Oánh nhất thời cũng bối rối.
Cô liền nghe thấy giọng nói vừa rồi gọi Sun lại nói: ”Tới chào hỏi cái đi.”
”Hả?” – Thanh âm của người này vẫn mơ mơ hồ hồ, nhưng lần này, Trần Oánh Oánh xác định nhất định không phải ảo giác âm thanh của mình. Cô kích động nhìn vào video, ra sức nắm chặt hay tay, cũng không biết có phải vì quá khẩn trương hay không, cổ họng trái lại không phát ra được mấy tiếng, chỉ có thể kìm nén thốt thật nhanh rằng – ”Sun! Sun! Sunday!!”
Giang Hưng trong video dường như nghe thấy tiếng gọi của cô.
Từ tủ lạnh bên kia đi tới ống kính, Trần Oánh Oánh nhìn thấy đối phương mặc một chiếc T-shirt màu đen rộng rãi, nhẹ nhàng, cùng lúc đi tới còn cầm sữa bò trong tay uống một ngụm, chất lỏng màu trắng lấp ló giữa đôi môi.
Sau đó cô liền nhìn thấy nụ cười tủm tỉm của Giang Hưng, đối phương gật gật đầu với cô, lên tiếng: ”Chào em!”
”Sun—— ” – Trần Oánh Oánh rú lên trong cuống họng, video liền bị đối diện trực tiếp cắt ngang, cứ giống như sông dài đang chảy dài một thế kỷ, vào lúc cuối cùng muốn chảy tới bên kia lại bị chặn dòng chảy, Trần Oánh Oánh kích động đến mức xém chút quăng dây chuột xuống.
Ngay sau đó, đối diện bên kia gửi tới tin nhắn: ”Bây giờ cô tin rồi chứ? Nói về hồi nãy, công ty Huy Hoàng dự định ký kết hợp động công việc chính thức với cô, Quả Táo Nhỏ tiểu thư, ý của cô thế nào?”
ID trên mạng của Trần Oánh Oánh là Quả Táo Nhỏ ( Tiểu Bình Quả).
Cô nhìn số khung trò chuyện trên máy tính để bàn của mình, suy nghĩ đầu tiên là cảm ơn trời, vừa nãy có mở thu hình lại! Suy nghĩ thứ hai là… Cái clip thu lại quý báu này, mình rốt cuộc là âm thầm cất giữ không nói ra, hay là… Phát lên mạng giúp Sun thu hút fan?
Chờ tới sau khi hai cái suy nghĩ ở trong đầu cô đủ mạnh mà chuyển động xong, cô mới nhìn thấy và hiểu lời của đối diện,
”Công ty Huy Hoàng”
”Ký hợp đồng chính thức”
…
… ”Éc?”
Hết chương 22./.