Cửu Thành Ưng cười mỉa mai, xem ra những gì anh nghĩ về Giai Kỳ quả không sai, cô vô cảm, dù bây giờ anh có khóc trước mặt cô, cũng chẳng đổi lấy được một tí đồng cảm từ cô.
Anh ngồi thẳng, sải hai chân, tựa đầu vào thành tường, thở một hơi nặng trịch, muốn nhắm mắt tìm kiếm sự bình yên.
Lúc này, Giai Kỳ lại đột ngột mở miệng, lên tiếng.
” Cửu Thành Ưng ít ra anh vẫn từng được yêu thương… “
” Dù mất đi bố mẹ, anh vẫn còn ông nội!
Không như tôi, ngay cả người thân tôi cũng chẳng nhớ nổi! ” Giai Kỳ sờ vào mảnh vải bịt mắt, hơi thở nặng nề kèm theo sau, lời nói cô vừa thốt ra chẳng hiểu tại sao lại nói thế.
Chỉ biết, khi Cửu Thành Ưng kể về quá khứ, trong lòng cô rất khó chịu, nó không giống với cảm giác đau mà cô từng học, như thể đâu đó trong trái tim cô thiếu đi một mạch máu, ngột ngạt vô cùng khiến cô nhớ lại những ngày tháng bị người Nhật thí nghiệm.
Mà, Cửu Thành Ưng bị lời nói đó, làm kinh ngạc, mở mắt quan sát Giai Kỳ, người con gái kia vẫn giữ trạng thái lạnh như băng không thay đổi, thế nhưng anh lại nhìn ra, hình như Giai Kỳ cũng biết buồn.
” Giai Kỳ!
Kể tôi nghe câu chuyện của cô đi! ” Cửu Thành Ưng mở lời, muốn nghe quá khứ của Giai Kỳ từ chính miệng của cô, cảm nhận sâu hơn.
Tất nhiên, Giai Kỳ bây giờ suy nghĩ rất đơn giản, chẳng ngại bộc bạch ra hết.
Từ trong lời nói đạm mạc ấy, chất chứa rất nhiều nỗi uất phẫn, mà chẳng ai có thể đủ kiên nhẫn nghe như Cửu Thành Ưng, và cũng chẳng ai có cái gan tiếp cận Giai Kỳ, để cô nói ra hết mọi chuyện.
Cũng vì lí do đó, anh là người đầu tiên và cũng là người duy nhất nhìn ra được một sự thật, Sở Giai Kỳ cổ máy chết chóc, không phải là người vô cảm, không có cảm xúc thật.
Cô có cảm xúc, chỉ là không phân biệt được cảm xúc của bản thân, không phân biệt được hỉ, nộ, ái, ố, điều này không thể trách cô, từ nhỏ cô đã bị nuôi dạy như một con thú, còn mất đi kí ức, biến thành bộ dạng như bây giờ đó là điều hiển nhiên.
Cửu Thành Ưng sau khi nghe hết một lượt, anh cuối cùng không còn thấy ghét Giai Kỳ như lúc ban đầu, buông bỏ hoàn toàn ánh nhìn cay cú với cô. Thế nhưng, không thể vì điều đó mà anh chấp nhận tiếp tục cuộc hôn nhân với cô sau một năm, anh không yêu cô, và cô cũng thế, điều mà anh có thể giúp Giai Kỳ lúc này là để cho cô học lại cảm xúc.
Ranh giới giữa hai người, từ đầu đã được Cửu Thành Ưng rạch rõ, sẽ không vì chút động lòng trắc ẩn với Giai Kỳ mà quên đi người phụ nữ anh yêu hết lòng hết dạ.
” Giai Kỳ! Xin lỗi vì những chuyện vừa qua!
Tôi đã quá đáng với cô! ” Cửu Thành Ưng thì thầm, chính thức hòa giải với Giai Kỳ.
Cô gái nhỏ nghe xong, chẳng chút động thái, bỗng dưng lại kéo Cửu Thành Ưng đứng lên.
” Nào! Anh nhốt mình cả ngày trong đây đủ rồi!
Đi thôi! Ra ngoài dạo chơi! “
” Hả? ” Cửu Thành Ưng tròn mắt.
Chưa kịp hiểu chuyện, cơ thể của một con trâu nước như anh bị Giai Kỳ nhỏ bé nhấc bỗng, gọn nhẹ đến mức kinh ngạc. Cô phóng nhanh như làm gió, bắt buộc Cửu Thành Ưng phải ôm chặt cổ cô, tình cảnh này bị trái ngược hoàn toàn với lẽ tự nhiên.
Những động tác chiếm lĩnh này phải là của một người đàn ông như Cửu Thành Ưng làm với Giai Kỳ, tự dưng giờ lại bị cô lật ngược. Giai Kỳ nhảy như bay, phóng trên những ngọn cây cao như một ninja, tay còn đèo bồng Cửu Thành Ưng, di chuyển linh hoạt đến mức dọa anh sợ run người.
” Sở Giai Kỳ cô đưa tôi đi đâu vậy? ” Cửu Thành Ưng hốt hoảng tra hỏi.
Bây giờ đã là nửa đêm, mọi thứ dần chìm vào giấc ngủ, đáng lí anh và cô cũng phải thế, có đâu lại bay nhảy trong đêm như ma thế kia?
” Giai Kỳ! ” Cửu Thành Ưng hét lớn.
” Đi dạo! ” Giai Kỳ đáp ngắn gọn, mặc kệ anh la hét, thân thủ nhanh nhẹn, lướt trên những ngọn cây.
Lần đầu Cửu Thành Ưng được thưởng thức cảm giác rợn người này, như tàu lượn siêu tốc, trên ngọn cây cao vút, gió lồng lộng muốn thổi bay hai con người, đã thế Giai Kỳ còn di chuyển rất nhanh, khiến áp lực tăng cao, đè nén lên da thịt anh.
Chưa kể, phía dưới, Cửu Thành Ưng nhìn thấy bầy sói của cô đang chạy bạt mạng theo chân cô, tốc độ nhanh đến chóng mặt, chẳng mấy chốc đã bỏ xa biệt thự.
Dưới đêm trăng, thanh vắng, Giai Kỳ đáp chân xuống một ngọn đồi, bầy sói cũng theo kịp chân cô.
” Tới nơi rồi! ” Giai Kỳ bất ngờ buông tay, thả Cửu Thành Ưng không trọng lực, đập người xuống đất, suýt làm anh chấn thương lưng.
Cửu Thành Ưng lồm cồm đứng dậy, đảo mắt quan sát, trong đêm tối chỉ có chút ánh sáng của trăng và sao, không thể soi rõ hết mọi thứ, lại còn ở trên rừng núi, tiếng kêu của tu hú khiến Cửu Thành Ưng có chút không vừa ý.
” Giai Kỳ sao lại ra đây chứ? ” anh bất mãn chất vấn cô.
Giai Kỳ không vội đáp, đặt mông lên một tảng đá gần đó, những con sói cũng bu vào cô, ve vãn, Giai Kỳ hít thở thật thoải mái, vuốt ve những chú chó rất tự nhiên.
” Ở đây không khí trong lành
Anh nhốt mình ngột ngạt như vậy nên ra đây hít thở đi! “
” Nào, qua đây! ” Giai Kỳ vỗ tay lên hòn đá, ra hiệu cho Cửu Thành Ưng ngồi cạnh cô.
Cửu Thành Ưng tuy không bằng lòng, nhưng giờ ở nơi vắng vẻ này anh không định được phương hướng về nhà, đành bấm bụng ngồi lại.
* Gừm *
Những con sói nhe nanh với Cửu Thành Ưng, làm bước chân anh khựng lại tức thì, chúng đang cảnh giác, sợ anh làm hại tới chủ nhân của chúng, những cặp mắt sáng như đèn pin kia, chĩa thẳng vào người Cửu Thành Ưng như muốn nhảy vào cắn xé anh. Dưới ánh trăng, rọi vào càng tô điểm vẻ đáng sợ của một bậc dã thú, Cửu Thành Ưng dè dặt không bước đến.
” Thôi nào! ” Giai Kỳ nhỏ tiếng, gõ nhẹ vào đầu những con sói.
Tiếp tục, cô đưa tay về phía Cửu Thành Ưng, động viên.
” Qua đi! Chúng không cắn đâu!
Mà nếu có thì tôi nhặt xác lại giùm anh! ” cô bồi thêm câu cuối, dọa Cửu Thành Ưng.
” Cô! ” Cửu Thành Ưng bất lực trước lời nói, Giai Kỳ đánh tiếng như vậy dù có thần tiên xuất hiện cũng không dám lại đó.
Giai Kỳ trêu ghẹo Cửu Thành Ưng, bất giác lại nở nụ cười rất tươi, nụ cười mà cô không điều khiển được, cô gỡ bỏ bịt mắt, lần nữa đưa tay với Cửu Thành Ưng.
” Qua đi! Chúng không làm hại anh đâu!
Tin tôi đi! ” Giai Kỳ cố động viên, dùng ánh mắt và nụ cười thân thiện nhất tạo lòng tin.
Cửu Thành Ưng không do dự bước đến, nắm tay cô leo lên tảng đá, không phải vì lời khích lệ của cô khiến anh bước đến, mà vì biểu hiện của Giai Kỳ khi nãy rất ngọt ngào.
Vẻ ngọt ngào mà suốt thời gian qua Cửu Thành Ưng mới được thấy, đôi mắt hổ phách của cô dưới ánh sáng mờ nhạt này, rất long lanh và đẹp đẽ như biển cả vỗ về.
Cô ngồi cạnh Cửu Thành Ưng, ngẩn mặt lên cao, đôi bàn tay mềm mại kia không ngừng cưng nựng những con sói, chúng làm nũng, nằm ngửa nằm nghiêng trong lòng cô. Có những con khác vẫn cảnh giác Cửu Thành Ưng, hít hà mùi của anh không ngừng, dù trong trạng thái hơi khó chịu, Cửu Thành Ưng giờ cũng chẳng cảm thấy bực bội.
Im lặng ngồi bên cạnh Giai Kỳ, cùng cô hít thở bầu không khí trên đồi cao, điện thoại của cô bỗng reo lên hồi chuông tin nhắn, Cửu Thành Ưng nghe được tưởng cô lại có nhiệm vụ, cơ thể không làm chủ chồm qua lén xem điện thoại của Giai Kỳ.
” Thừa tướng, né qua bên kia! ” Giai Kỳ lườm mắt, đưa chiếc điện thoại sang bên khác, mắt cô nheo lại, đầy nét đăm chiêu.
Cửu Thành Ưng ý thức được hành động vô duyên, hấp tấp thu người xoay qua chỗ khác, anh vờ đưa tay muốn chạm vào một con sói. Song, không giấu được sự tò mò, đáu mắt, dò hỏi.
” Cô lại có nhiệm vụ à? “
” Không! ” Giai Kỳ trả lời ngay tức khắc, cất chiếc điện thoại vào trong túi, thủng thẳng nói với Cửu Thành.
” Là Cửu chủ gửi tin nhắn!
Một tuần lễ nữa chúng ta sẽ làm lễ đính hôn! “
” Lễ đính hôn! ” Cửu Thành Ưng hét lên.
Tiếng hét rung chuyển từng ngọn cây, ngọn cỏ, anh sốc vài giây rồi bình tâm lại. Cũng đúng thôi, lúc trước ông nội anh có nhắc đến chuyện cả hai sứ đính hôn trước, cho nên anh rất khó từ chối vấn đề nan giải này.
” Chết tiệt! Sau lại sớm như vậy? ” Cửu Thành Ưng lẩm bẩm, anh chưa chuẩn bị tinh thần cho chuyện này.
Với anh, việc đính hôn này vô cùng quan trọng, phải được sự chấp thuận của cả hai, và anh tuyệt nhiên không đồng ý. Nhưng, cô gái ngồi canh anh kia, mảy may chẳng quan tâm, tùy ý để người ta sắp xếp mối lương duyên.