Thừa Kế Phòng An Toàn Trong Trò Chơi Vô Hạn

Chương 1: Mở đầu



Mây đen cuồn cuộn, mưa rơi gió giật.

“Lốc bốc___” Nước mưa liên tục tạt vào kính cửa sổ, phát ra âm thanh phiền lòng.

“Khụ khụ__” Hứa Tri Ngôn ho nhẹ, nằm trong chăn trở mình.

Hôm nay là ngày đầu tiên cậu kế thừa ngôi nhà cũ. Nghe đồn nơi này có ma quỷ quấy phá. Nhưng chờ từ sớm đến tối, khuya lắc khuya lơ vẫn không xảy ra chuyện gì.

Chờ đợi cực khổ lắm chứ bộ, buồn ngủ díp cả mắt vẫn phải cố canh me.

Hứa Tri Ngôn quơ tay về phía đầu giường lấy điện thoại, mấy lọ thuốc vô tình ngã xuống.

Bật màn hình, quả nhiên không có sóng, gọi điện không được chỉ có thể nghe mấy bài nhạc đã tải về sẵn.

Trên bàn, đồng hồ quả lắc điểm 12 giờ.

“Đong– đong– đong –“

Không biết qua bao lâu, đột nhiên màn hình điện thoại hiện ra thông báo mới.

【 Phát hiện nguồn liên kết dữ liệu: Đường truyền 1】

【 Liên kết thành công! 】

Hứa Tri Ngôn còn chưa kịp bỡ ngỡ, tiếng thét chói tai từ trong điện thoại phát ra!

“A____cứu mạng____cứu tôi___c__aaaa___”

Bị tiếng thét vừa rồi làm giật mình, cậu nhíu mày nhìn chằm chằm giao diện điện thoại.

Trên màn hình, một người đàn ông mất một cánh tay, toàn thân dính đầy máu đang đau đớn gào thét bỏ chạy, đuổi theo sau gã là một con quái vật mọc đầy răng nhọn sắc bén, phía trên là khung chat, bên trong có vài bình luận lặt vặt.

【 Lễ hành hương chết chóc-Lý Minh(3)】

【 Biết ngay mà, khứa này chết chắc 】

【 Hên là tao không cược nó sống sót, bai bai! Đi phòng khác xem thử đây 】

【 Lạy cha nội này luôn á, sợ trốn kĩ quá quái vật nó tìm không ra hay gì, mồm cứ oang oang* hết cả lên 】

<<*oang oang:tả âm thanh phát ra to và vang xa một cách liên tiếp>>

“Phòng phát sóng trực tiếp? Mấy thứ như thế này vẫn livestream được á?” Kinh ngạc ngắn ngủi qua đi, Hứa Tri Ngôn bình tĩnh lại, trong giọng nói tràn đầy thất vọng.

Hiệu ứng giống thật đấy chứ, máu mủ rải đầy đất.

Quái vật dữ tợn kinh dị, vừa nhìn là biết kịch bản kinh điển.

Không biết nên khen streamer tận tâm với nghề, hay nên mắng cái thứ xấu đau xấu đớn được thả ra làm mù mắt người khác nữa.

Hứa Tri Ngôn tính rời khỏi phòng phát sóng trực tiếp để xem nguồn liên kết dữ liệu gì đó, nhưng làm cách nào đi nữa màn hình vẫn đứng im.

Loay hoay nửa ngày, giao diện vẫn luôn hiện 【 Khu du khách 】.

Nơi này đăng hàng trăm phòng phát sóng trực tiếp, cậu bấm đại vài phòng xem thử, quả nhiên đâu đâu cũng có máu tươi, cực kì phù hợp với bầu không khí kinh dị.

Hừm, không thú vị gì hết, không phải thứ cậu muốn tìm.

Nội dung không khác nhau mấy, cơ bản đều là quái vật sức mạnh áp đảo nghiền người chơi ra bả.

Lâu lâu mới có mấy người tài năng dùng súng phun lửa ngược lại quái vật, còn lại đều vội vắt chân lên cổ chạy trốn, cực kỳ chật vật.

Hứa Tri Ngôn:”Ha, bộ chủ đề hôm nay là chén sạch loài người à?”

Cậu cười nhạo một tiếng, thử đóng phòng phát sóng trực tiếp lần nữa, không có kết quả.

Đột nhiên đoạn văn giới thiệu bắn ra.

【 Yahoo! Chào mừng tiến vào phòng phát sóng trực tiếp của trò chơi vô hạn sinh tồn! Mời ngài hưởng thụ màn biểu diễn tuyệt vời ông mặt trời đến từ streamer của chúng tôi! Nơi này có kinh hỉ mà ngài không thể tưởng tượng được đó nha~】

【 Oh no! Tạm thời ngài chỉ có quyền hạn du khách, hãy mau đăng nhập tham gia trò chơi thôi nào! 】

” Phần mềm bị viruss à.” Hứa Tri Ngôn hứng thú chọt màn hình, cậu nhớ mình không có tải cái APP phát sóng trực tiếp này mà nhỉ.

Giây tiếp theo, một cái giao diện hoàn toàn mới xuất hiện ở trên màn hình.

【 XIN HỎI BẠN CÓ MUỐN TRỞ THÀNH NGƯỜI CHƠI KHÔNG? 】

【 CÓ 】【 KHÔNG ( Chết) 】

Không có phím thoát, chỉ có hai phím lựa chọn.

Điện thoại bị tưng tửng khiến Hứa Tri Ngôn bắt đầu mất kiên nhẫn.

Sau khi ấn nút tắt bên sườn, màn hình vẫn y nguyên, cậu chỉnh điện thoại xuống âm lượng nhỏ nhất ném trên bàn.

Khởi động lại có thể giải quyết 95% vụ màn hình đơ, chờ điện thoại hết pin tự sập nguồn thôi. Không quan tâm nữa, về ngủ.

_____

Nằm ở trên giường, Hứa Tri Ngôn nhìn chằm chằm trần nhà tối tăm, vì ngủ không được đại não liên tục suy nghĩ miên man*, nhớ lại kết cấu nhà cũ: Biệt thự hai tầng có cả sân, phong cách kiến trúc hỗn loạn, tường vôi ngói đen, đậm vị cổ xưa.

<<*miên man:hết cái này sang cái khác, tiếp liền theo nhau không dứt>>

Đại sảnh bố trí rất quái lạ, bàn dài đặt ở trung tâm và bên trên là điện thờ trống rỗng, không có đồ vật hay phòng khác, lầu hai ngoại trừ phòng ngủ, những phòng còn lại đều mở không ra.

Nghĩ vậy, Hứa Tri Ngôn lẩm bẩm:”Mình khóa cửa chưa ta? Hình như khóa rồi?”

Mười phút sau, cậu đành xoay người xuống giường, lôi đèn pin từ trong ngăn kéo ra, mò mẫm đi mở đèn hành lang, chuẩn bị kiểm tra khoá cửa.

Không khí có chút ướt át, mùi ẩm móc không ngừng chui vô khoang mũi.

Vừa đến hành lang, Hứa Tri Ngôn đứng tại chỗ một hồi, đột nhiên quay đầu nhìn bàn dài trong đại sảnh.

Hứa Tri Ngôn:”Cuối cùng cũng chịu xuất hiện rồi?”

Điện thờ lúc đầu trống trơn, giờ không hiểu sao xuất hiện thêm mấy cái chén cái đĩa làm bằng sứ trơn bóng không nhiễm một hạt bụi, trong nhà không tính là sáng lắm, nhờ chiết xạ chiếu xuống quan sát cũng tiện hơn.

Một hai ba…… Có khoảng sáu cái.

“È è__ è è__”

Điện thoại mới vừa rồi còn úp ngược ở trên bàn tích tắc đã xuất hiện dưới chân, bên trong phát ra âm thanh điện tử quỷ dị.

“Đinh! Chúc mừng ngài đã trói định với hệ thống phòng an toàn trong trò chơi vô hạn! Hệ thống đã tự động thăng cấp vì ngài đó, người ta không cần ơn nghĩa gì đâu! Phòng an toàn sắp mở ra cho những người chơi, người thừa kế hãy chuẩn bị sẵn sàng nào……”

Vài phút sau, Hứa Tri Ngôn đứng trước điện thờ, ngón tay gõ mặt bàn theo nhịp, nhàn nhạt hỏi: “…… Trò chơi?”

Không thể hiểu được những câu điện thoại phát ra, cậu trở thành người chơi.

Bên trong đầy rẩy quái vật, chết chóc, máu tươi, câu đố.

Vừa mới cúi đầu đã thấy màn hình đều là nội dung trò chơi, tử vong trong thế giới trò chơi đồng nghĩa trong thế giới hiện thực cũng sẽ tử vong, truy nhiên nếu người chơi có thể sống sót sẽ nhận được phần thưởng vô cùng phong phú.

Hứa Tri Ngôn rũ mắt, lông mi nhỏ dài bị ánh đèn chiếu rọi tạo thành cái bóng hình cung, nhìn điện thoại đang tự động trò chuyện, cậu suy tư một lát mở miệng dò hỏi.

Hứa Tri Ngôn:” Tao có thể từ chối không?”

“Ngài có thể từ chối trở thành người thừa kế, dùng thân phận người chơi tiến vào trò chơi, nhưng mà làm như vậy rất nguy hiểm đó.”

“Làm người thừa kế sẽ được thần linh che chở nè, cùng lắm thì ban đêm ngài chỉ cần ở yên trong đây thôi, trò chơi sẽ không thể tự ý cưỡng ép kéo ngài vào phó bản, đương nhiên ngài muốn tự vào cũng được luôn. Thân phận người thừa kế rất hiếm đó nha, hy vọng ngài suy nghĩ cẩn thận…”

Âm thanh điện tử lải nhải, không ngừng giải thích thân phận người thừa kế tốt thế nào.

Hứa Tri Ngôn bỗng nhiên cười khẽ ra tiếng khẳng định nói:”Haha..Mày đang sợ tao từ chối trở thành người thừa kế chứ gì.”

Hệ thống:”……”

Lát sau điện thoại im lặng, không cho Hứa Tri Ngôn có cơ hội mở miệng lần hai.

Âm thanh điện tử biến mất, ngôi nhà quay về yên lặng vốn có.

Hứa Tri Ngôn đứng dựa cạnh* bàn. Trong đầu không ngừng suy nghĩ tin tức vừa nhận được và tư liệu đã điều tra trước kia.

<<*cạnh:cái mặt dọc của bàn,không phải là từ bên cạnh>>

Nếu nói, người bước vào hung trạch sẽ bị cưỡng ép kéo vào trò chơi vô hạn, vậy lời đồn lúc trước có vô số người mất tích trong này cũng được giải thích rồi.

Mà khác với nhóm người chơi.

Hứa Tri Ngôn có thể kế thừa phòng an toàn, được thần linh che chở, hệ thống có vẻ như thật lòng lo cậu sẽ không trở thành người thừa kế.

Nghĩ đến lời hệ thống, cậu nhịn không được duỗi tay phủi tro bụi trên điện thờ.

Cậu có sợ chết không?

Đương nhiên là có.

Từ khi sinh ra, Hứa Tri Ngôn được di truyền gien bệnh của gia tộc, bác sĩ kết luận cậu sống không quá nửa tháng.

Thiếu máu, sốt cao, suy yếu……

Cảm giác sức sống chậm rãi bị bào mòn từ trong cơ thể, nó đau đớn khổ sở đến phát điên.

Cho đến ngày nọ, cậu điều tra tin tức biết được, trong gia tộc chỉ có hai người phát bệnh sau đó khỏi hẳn một cách thần kì, và bọn họ đều từng kế thừa ngôi nhà cũ này.

Mọi chuyện cuối cùng cũng sáng tỏ.

Chỉ là hiện tại……quan hệ cung cầu đã thay đổi, có nghĩa là cậu có thể mượn cơ hội lần này giành nhiều lợi ích hơn?

<<*Cười nhạt:nhếch mép nhẹ, tỏ ý không vừa lòng hoặc khinh bỉ>>

Hứa Tri Ngôn nhìn xung quanh, cười nhạt*:

“Thần linh tiên sinh, chúng ta có thể nói chuyện chút không? Chỉ một cuộc điện thoại đã dứt khoát đuổi tôi đi, chuyện này không phù hợp nguyên tắc giao dịch, tôi cũng có quyền được biết cái gọi là phó bản khủng bố chứ?”

Cậu muốn thử một chút, vị thần linh này rốt cuộc có bản lĩnh gì.

Nhưng đợi vài phút vẫn không có động tĩnh.

Hứa Tri Ngôn thất vọng xoay người đi ra cửa, đứng dưới mái hiên vươn tay hứng vài giọt mưa.

Nước mưa tụ trong lòng bàn tay, cơn rét lạnh khiến đầu óc thanh tỉnh, mở khiêu khích.

Hứa Tri Ngôn:”Ha, ngủ thôi ngủ thôi! Thần linh gì chứ, chỉ được cái mác gọi cho sang mồm~”

Khi cậu tính xoay người, trước mắt bỗng dưng bao phủ một lớp màn màu đỏ, mùi máu tươi đậm đặc ập vào mặt.

‘ Nước mưa ‘ trở nên sền sệt tanh tưởi, dưới chân cũng không phải nền xi-măng, thay vào đó là một loại cảm giác mềm mềm dính nhớp ghê tởm, giống như đạp lên khối thịt hư thối.

Cậu còn ở nhà cũ thật à?

Hứa Tri Ngôn nín thở, không dám cử động.

Nội tâm đã sớm nổi sóng to gió lớn, nhưng nhờ thói quen che giấu cảm xúc đã được rèn luyện qua từng năm tháng, cậu chỉ cắn môi không có nhúc nhích.

Nhiệt độ quanh cơ thể đột nhiên tăng cao, rất nhanh sẽ vượt qua giới hạn mà con người có thể chịu đựng, liên tục tăng thêm.

Hứa Tri Ngôn ép bản thân bình tĩnh lại, nghĩ biện pháp thoát khỏi đây.

Nhưng hiện thực phũ phàng, cậu không có cơ hội đánh trả, mưa máu rơi xuống, biến thành vô số bàn tay bao vây, muốn kéo cậu vào khối thịt dưới chân, âm thanh bén nhọn từ lòng bàn tay của chung phát ra.

“Chào mừng đi vào……trong trò chơi……”

Xác định bản thân không có cách, bọn quái vật chưa nói xong, Hứa Tri Ngôn ngẩng cổ, đưa lưng về phía điện thờ hô to.

Hứa Tri Ngôn:”Thần linh tiên sinh, ngài che chở cho người thừa kế như vậy sao?”

Trong khoảnh khắc đó, thời gian như ngưng động.

Những giọt mưa máu lơ lửng giữa không trung, dần trở về màu xám trắng như cũ.

Mùi vị không khí thay đổi.

Mùi máu tươi nhàn nhạt trộn lẫn với mùi tro ở điện thờ sau lưng.

“Đi rồi à….” Hứa Tri Ngôn cảm nhận được mấy cái tay tản ra, khóe miệng ngậm cười, thân thể thả lỏng.

Khi cậu lấy lại tinh thần, lần nữa mở to mắt, ngoài sân là màn mưa như cũ, cảnh tượng khủng bố hoàn toàn biến mất, chỉ còn duy nhất mùi tro quanh quẩn trong không khí.

“Phù__” cậu thở phào nhẹ nhõm.

Trên cánh tay bị đám quái vật kia bắt lấy giờ lưu lại vệt đỏ, chứng tỏ chuyện vừa xảy ra không phải ảo giác của cậu.

Đợi tâm tình bình phục, Hứa Tri Ngôn xoay mặt về phía điện thờ.

Dù trong lòng đã chuẩn bị tâm lí sẵn, cậu vẫn bị cảnh tượng trước mắt làm há hốc mồm.

Trong đại sảnh rõ ràng tối thui, lại có thể nhìn thấy rất nhiều ‘thứ ‘.

Đại sảnh trống trải ban đầu, hiện giờ xuất hiện quá trời cửa luôn.

Những cánh cửa ngay ngắn đứng ở bốn phía, trên mỗi cánh cửa đều quấn xích sắt bám đầy tro bụi, tất cả đều giống cửa lầu hai không thể mở ra.

Không ít quái vật chiếm cứ trốn ở cửa chung quanh, và tất cả đều ăn ý tránh xa khu vực gần bàn dài.

Cơ thể chúng nửa ẩn nửa lộ, khiến người khác nhịn không được tò mò, con quái vật núp ở cánh cửa gần nhất sở hữu làn da trong suốt, có thể xuyên thấu các cơ quan chuyển động bên trong, đặc biệt là dạ dày căng phồng nhô lên nhìn như mặt người.

Hứa Tri Ngôn nhìn trung tâm bàn dài. Một bóng dáng kì lạ đang đứng sừng sững*sau điện thờ.

<<*Sừng sững:từ gợi tả dáng của một vật to lớn, chắn ngang tầm nhìn>>

Là một chàng trai bị xiềng xích quấn quanh, thân hình bọc dưới lớp quần áo màu đen, sừng đen mọc hai bên sườn trán bị ràng buộc bởi văn tự màu đỏ, lá bùa to cỡ tờ giấy ghi ấn chú phức tạp treo lủng lẳng trên cặp sừng, vừa lúc che khuất nửa khuôn mặt.

<>

Không cần giới thiệu, vừa nhìn cũng biết vị này là thần linh.

Ánh mắt nhìn từ sống mũi cao thẳng, xuống môi mỏng và cằm…

Đây là hành động quá trớn và vô lễ với thần linh.

Bầu không khí đã kinh dị giờ còn khủng bố hơn, sau điện thờ truyền đến cảm giác áp bách càng lúc càng mạnh.

Tuy rằng vị thần linh tiên sinh này nhan sắc ưa nhìn, nhưng mà phòng an toàn này…… Khụ, không khác gì phòng quái vật đang trốn đằng kia hết!

Thu hồi mắt, cậu do dự không biết có nên đi vào không.

Bỗng nhiên cảnh tượng trước mắt thay đổi, xung quanh cũng biến hoá theo.

Trong thoáng chóc, Hứa Tri Ngôn đã đứng trước điện thờ.

Bên tai truyền đến âm thanh ríu rít, bọn quái vật dùng ánh mắt soi mói trộm quan sát.

Cậu còn chưa ngẩng đầu, đã nghe được ngữ điệu quái dị của bọn chúng đang nhỏ giọng thảo luận.

“Là người thừa kế…… Người thừa kế đó.”

“Con người, con người, con……”

“Hắn không giống……”

“Sao nó không nói? Không nói được?”

“Người câm! Người câm!”

Vừa rồi còn trầm mặt, Hứa Tri Ngôn quay đầu giải thích cho cục thịt mỡ trắng bong đang mấp máy*: “Tao nói được, cảm ơn đã quan tâm.”

“……”

“…”

<<*mấp máy:môi cử động rất khẽ, trồng mắt xoay tròn liên tục>>

Đại sảnh yên tĩnh lại, bọn quái vật không ngờ, con người kia không những không bị dọa run bần bật, mà còn to gan dám trả lời.

Bầu không khí nặng nề biến mất, giọng nói khàn khàn xa cách truyền đến từ trên đỉnh đầu.

Thần linh:”Ngươi muốn nói chuyện gì?”

Hơi thở mạnh mẽ tiết ra làm đám quái vật trong đại sảnh nôn nao, lo lắng sẽ xảy ra chuyện đáng sợ nào đó!

Hứa Tri Ngôn bình tĩnh, ngẩng đầu đối diện thần linh, trên mặt treo nụ cười ôn nhu tiêu chuẩn, nói: “Thưa thần linh tiên sinh, tôi cho rằng lòng tin cũng là một phần quan trọng trong giao dịch giữa chúng ta.”

Là một người thừa kế, cậu có thể trở thành người chơi rồi tiến vào phó bản nếu muốn, quyền lợi như vậy đáng giá cấp bậc tế tư.

Hệ thống ban nãy nói là cho hai lựa chọn, thực ra là ba lận.

Một, rời khỏi phòng an toàn trở thành người chơi bình thường.

Hai, được thần linh che chở, co đầu rút cổ trong nhà cũ.

Ba, dùng thân phận người thừa kế phòng an toàn tiến vào trò chơi.

Cậu tiến về phía trước hai bước, châm chước* nói.

<<*châm chước:thêm bớt sao cho vừa phải>>

Hứa Tri Ngôn:”Người chơi bình thường không có khả năng mang đến trợ giúp cho phòng an toàn như người thừa kế.” Cho nên hệ thống mới phải cố giới thiệu lợi ích khi sỡ hữu phòng an toàn.

Hứa Tri Ngôn:”Tôi biết đã từng có hai vị tiền bối nhận được ưu đãi từ thân phận người thừa kế, bọn họ cũng không phải người ưa sự mạo hiểm, nhất định sẽ chọn co đầu rút cổ ở trong này.”

Nói xong, Hứa Tri Ngôn thu liễm ý cười, vẻ mặt nghiêm túc nói:”Cho nên, bọn họ có chữa khỏi bệnh hoàn toàn đi nữa, cũng không sống lâu lắm.”

Dù không thể sống lâu, nhưng sống khoẻ mạnh thêm nửa tháng rồi tử vong ngay tại chỗ cũng là một lựa chọn không tồi với họ.

Cậu giương mắt đảo qua nhà cũ, tuy nơi này tồn tại như BUG nhưng trông vẫn cũ nát, hơn nữa vị thần linh kia mạnh như vậy còn bị xiềng xích vây khốn nhúc nhích không nổi, chỉ có thể hoạt động trong phòng an toàn.

Hứa Tri Ngôn lớn mật nói ra suy đoán của bản thâ:”Ngài cần một người có thể thay ngài tiến vào phó bản làm công việc của người thừa kế.”

Là thần sao không trực tiếp dùng sức mạnh uy hiếp cho nhanh, lại dùng phương pháp lựa chọn? Có ẩn tình gì à?

Mặc kệ, đối phương muốn như vậy, cậu chỉ việc tranh thủ kí bút giao dịch thôi.

Hứa Tri Ngôn:”Tôi không có ý gì hết chỉ là muốn bày tỏ thành ý rằng tôi tự nguyện tiến vào trò chơi, thưa thần linh tiên sinh.”

Vừa dứt lời, thân thể ốm yếu chậm rãi rót đầy sinh lực, thành ý đã chạm đến ngài.

Cậu tới sát bàn dài, thẳng lưng đối diện thần linh sau điện thờ, trong đôi mắt xinh đẹp tràn đầy tự tin.

Hứa Tri Ngôn:”Chúng ta kí hợp đồng đi, thưa thần linh tiên sinh. Ngài bảo vệ tôi, tôi thay ngài làm việc.”

Từ nhỏ, Hứa Tri Ngôn không hiếu động như bạn cùng lứa, thường xuyên một mình trốn trong phòng chơi game, nếu không phải ấp ủ mục tiêu trở thành ‘ thương nhân thành công vượt bậc cha chú’, cậu cảm thấy bản thân sẽ làm game thủ.

Sau khi biết chiến thắng trò chơi vô hạn, có thể mang lại khoản tiền lời khủng, tham vọng trong xương máu điên cuồng ngo ngoe rục rịch.

Tạnh mưa rồi, đại sảnh u ám bắt đầu sáng hơn, bóng dáng thần linh càng thêm rõ ràng.

Thần linh nhìn con người tràn trề sức sống trước mắt, tay nắm chặt, xiềng xích va chạm phát ra âm thanh chói tai.

Hắn không ngờ thật sự còn có người thừa kế xuất hiện.

Rõ ràng đã quyết định mặc kệ mọi thứ rồi chết đi, nên mới giả làm hệ thống cho người nọ hai lựa chọn.

Một lát sau, âm thanh trầm thấp từ sau điện thờ truyền đến.

Thần linh:” Thành giao.”

Lời vừa dứt, trong không trung có vô số đạo cụ trôi lơ lửng, có cả đạo cụ cấp bậc rất cao, ánh sáng màu vàng chói lọi* tản ra khắp nơi.

<<*Chói lọi:sáng và đẹp rực rỡ>>

Thần linh:”Dựa theo quy tắc, ta có thể cung cấp đạo cụ cho ngươi nhưng chất lượng đạo cụ càng tốt, yêu cầu đối với người sử dụng càng cao.”

Thần linh nói xong, nhưng người nọ chẳng thèm liếc một cái, chỉ lo nhìn chằm chằm hắn.

Căn bệnh biến mất khiến Hứa Tri Ngôn tin vào thần linh nhiều hơn. Ơ! Nhắc mới nhớ, hình như hệ thống nói người chơi sắp tới thì phải, cậu phải nhanh tay nhanh chân chuẩn bị thôi.

Hứa Tri Ngôn:”Thần linh tiên sinh, nếu chúng ta đã đồng ý thỏa thuận, vậy lúc nguy hiểm ngài đích thân tới bảo vệ cho tôi, không có quá đáng đúng chứ?”

Sau khi quan hệ hợp tác thành lập, Hứa Tri Ngôn phát huy bản tính thương nhân có sẵn trong người, bắt đầu nói chuyện ngang hàng, người khác nhìn vào chỉ biết cảm thán ‘được voi đòi tiên’.

Thần linh lần đầu tiên trong đời kinh ngạc tới vậy, nhìn con người gầy gò đứng bên kia bàn dài, dù bị chú ấn che khuất, vẫn có thể cảm nhận được hắn đang nghi hoặc.

“Hửm?”

– —

Cùng lúc đó, trong phó bản trò chơi.

Hệ thống đột ngột thông báo.

[【 Núi nạn đói 】 đổi mới phòng an toàn ]

[ Số lượng có hạn, yêu cầu người chơi nhanh chân lên! ]

Trong núi nạn đói, nhóm người chơi đầu tiên là sửng sốt, sau đó sôi nổi trò chuyện.

Phó bản đã bắt đầu hơn một nửa, nguy hiểm càng ngày càng nhiều, người chơi dần dần xuống tinh thần, tỉ lệ tử vong cao đến mức báo động, nếu có thể cướp được một suất tiến vào phòng an toàn số lượng có hạn kia, cơ hội sống sót sẽ rất lớn.

“Phòng an toàn? Đó là gì vậy?”

“Trước kia chỉ nghe người ta nói, không ngờ thật sự có! May vãi!”

“Nghe nói chỉ cần chi trả cho ma quỷ thù lao vừa phải, là có thể an ổn vượt qua nguy hiểm!”

“Ôi mẹ ơi! Tốt quá rồi, huhu……”

Nhóm người chơi sống sót còn đâu là bộ dạng ủ rũ như vừa nãy, bọn họ hào hứng bắt đầu tìm kiếm phòng an toàn.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.