Mới một tháng, Cẩm Giang bất ngờ tổ chức hoạt động bình chọn bảng đen (*), ba vị trí đứng đầu sẽ được trao danh hiệu lớp xuất sắc và sẽ được tuyên dương trên bảng danh dự của nhà trường.
(*) Cái này mấy bạn mà hay xem phim thanh xuân vườn trường của Trung chắc biết nè, ngoài một chiếc bảng đen để phục vụ cho giảng dạy của giáo viên thì có thêm 1 chiếc bảng đen cũng được đặt ở cuối lớp, cái này thường để lớp vẽ vời, tổ chức thi thố hoạt động các thứ các thứ, nó cũng hay xuất hiện trên phim rồi có một góc nhỏ dùng để đến ngược thời gian thi ĐH á.
Điền Gia Gia luôn luôn nhiệt tình với loại hoạt động này, là lớp trưởng cậu ấy cơ hồ luôn muốn mang danh dự về cho lớp, ngay khi có thông báo cậu ấy đã bắt đầu tổ chức tìm nhân lực chuẩn bị chủ đề.
Báo cáo của lớp luôn được ban tuyên giáo phụ trách, xuất bản đều đặn khá quy củ, ngày thường các bạn học cũng không để ý nhiều.
Lần này, Điền Gia Gia đích thân xuất mã, tất cả những người trong lớp có tài viết và vẽ đều bị kéo vào, ngay khi tan học, một nhóm người đã tập trung ở phòng học để thảo luận.
Tống Oanh thu dọn cặp sách cùng Cao Kỳ chào tạm biệt cậu ấy.
“Gia Gia, vậy chúng tớ đi trước.”
“Tớ cũng muốn đi dạo phố…” Điền Gia Gia đang nghiên cứu cách thức trên bàn, quay đầu lại giả khóc với hai người.
“Cố lên!” Tống Oanh làm động tác khích lệ cậu ấy, Điền Gia Gia rơi lệ gật đầu.
Hai người tay trong tay đi ra ngoài. Tống Oanh và Cao Kỳ hẹn nhau hôm nay cùng đến quán cạnh trường ăn cơm, nhân tiện đi dạo phố mua một ít sách và một ít thứ lặt vặt.
Gần Cẩm Giang có rất nhiều hàng quán bán đồ ăn nhẹ, các phần ăn vừa đủ giá cả hợp lý, hương vị cũng rất tuyệt.
Tống Oanh và Cao Kỳ ăn một cốc thạch hoa trước, vừa đi vừa ăn, sau đó lại xử lý xong con mực nóng hổi trên tay, cuối cùng cũng thấy cay quá, xếp hàng trước quầy hoa quả, không ngờ lại gặp một vài người quen.
Phương Kỳ Dương và những người khác cũng vừa mua xong, cậu ta cầm một hộp hoa quả đã cắt sẵn đưa cho Lâm Tống Tiện, anh hiển nhiên không muốn nhận lấy, nhìn chằm chằm thứ trước mặt, lộ ra vẻ ghét bỏ.
Tống Oanh thấy rằng mỗi lần đụng độ bọn họ bên ngoài trường học, có vẻ như luôn gặp Phương Kỳ Dương mua đồ ở trước các quầy hàng khác nhau, những người khác thì không tỏ vẻ gì, còn Lâm Tống Tiện thì luôn bị ép phải đi theo làm mấy việc không vui vị này.
“Thật trùng hợp, các cậu cũng đang đi mua hoa quả à?” Cô chủ động lên tiếng chào hỏi, Phương Kỳ Dương hai mắt sáng lên, đáp “Đúng vậy, đang là mùa thu thời tiết khô hanh, bổ sung độ ẩm.”
“Thật không nhìn ra nha, cậu mà cũng cần bổ sung độ ẩm sao.” Cao Kỳ không kìm được câu nói, Phương Kỳ Dương nhẹ nhàng nói “Cậu làm sao hiểu được, tôi đây biết nhiều lắm đấy.”
“……” Cậu ta miệng lưỡi trơn tru, chuyện gì cũng có thể tiếp được. Lâm Tống Tiện lười nghe cậu ta ba hoa, quay qua nhìn Tống Oanh, bất giác bị gò má và đôi môi ửng đỏ của cô hấp dẫn.
Anh nhìn xuống nhận lấy hộp trái cây trên tay Phương Kỳ Dương.
“Há miệng.”
“Hả?” Tống Oanh bị câu nói đột ngột của Lâm Tống Tiện làm cho không hiểu, nhưng vẫn há miệng theo yêu cầu, giây tiếp theo, anh cầm dĩa đưa một miếng dưa hấu vào.
“Ngon không?”
“…” Tống Oanh dừng lại nửa giây, nhai hai lần, nước trong miệng ngọt ngào mát lạnh, cô gật đầu.
“Ăn ngon.”
“Đều cho cậu.” Anh dúi thứ mình đang cầm vào tay cô, vẻ mặt thoải mái, giống như vứt bỏ được thứ gì đó rắc rối nghiêm trọng.
Hai nhóm đụng nhau rồi lại tách ra, Tống Oanh và Cao Kỳ tiếp tục đi mua sắm. Hộp trái cây to đến mức cô căn bản ăn không hết, hai người cùng nhau cầm nĩa để giải quyết, Cao Kỳ ăn một miếng dưa hấu, tỏ vẻ hài lòng.
“Quả nhiên có bạn là con trai thật tuyệt.”
“Trà sữa, trái cây cần cái gì là có.” Nói xong như nhớ tới cái gì lại nói tiếp “Này, cậu có thấy mấy đứa con trai trong lớp chúng ta thích ăn hơn tụi con gái không?”
Đúng nhỉ, lần nào gặp đám Phương Kỳ Dương cũng thấy họ luôn mang theo nhiều loại thức ăn khi từ ngoài trường bước vào, ngược lại, tụi con gái trong lớp chỉ ở trong trường không mua nhiều đồ ăn vặt.
“Cậu không được phân biệt giới tính.” Tống Oanh nghiêm túc nói “Con trai không được có tâm hồn thích ăn uống hơn con gái sao?”
“Cậu nói đúng.” Vẻ mặt Cao Kỳ nghiêm túc, dựng ngón tay cái hướng về phía cô đồng ý.
Có một cửa hàng trên phố bán tất cả các loại văn phòng phẩm nhỏ, cũng có các tạp chí truyện tranh mới nhất, các nữ sinh thích đến đây sau giờ học để xem có sản phẩm mới nào không, Tống Oanh cũng không ngoại lệ.
Cửa hàng này không lớn, rất nhiều thứ đều trực tiếp đặt ở quầy hàng bên ngoài, Tống Oanh đang cẩn thận lật xem tạp chí mới trước mặt, Cao Kỳ cũng rất hứng thú vừa cầm vừa đọc.
“Nhân Nhân, một vài tác giả mà tớ thích đều đã phát hành tác phẩm mới. Hôm nay thật là một ngày tốt lành!”
“Xem ví của cậu trước đã.” Tống Oanh thức tỉnh cậu ấy một cách không thương tiếc.
“…Được rồi.”
Cao Kỳ mỗi tay cầm hai cuốn tạp chí, sau khi do dự suy tính, cậu ấy chỉ có thể chọn một trong số hai món trong tay.
Hai người lang thang trong cửa hàng, càng xem càng cảm thấy cửa hàng phong phú, Tống Oanh chọn vật phẩm trên giá, bút vở trong cửa hàng này rất nữ tính, màu hồng hay hoạ tiết hoạt hình đều rất hấp dẫn.
Cô đang so sánh hai chiếc bút bi có hình đầu thỏ, khi đang quyết định lựa chọn giữa cái bên trái hay phải, liền nghe thấy niềm phấn khích của Cao Kỳ đang cố gắng kìm nén ở cách đó không xa.
“Ahhhh, nữ thần của tớ ra tác phẩm mới!!!”
Tống Oanh nghe thấy tiếng kêu, bước tới nhìn thấy Cao Kỳ đang nhìn chằm chằm vào một tấm áp phích tuyên truyền tiểu thuyết mới được đặt trên kệ, cậu ấy đang nhảy dựng lên không tự chủ được, lúc nhìn thấy Tống Oanh, cậu ấy lập tức túm lấy cô. Sau màn hò hét, liền ôm cánh tay cô lộ rõ vẻ ngại ngùng.
“Nhân Nhân, cái đó… tiền sinh hoạt của tớ tháng này…”
“Thật muốn sao?” Tống Oanh nhìn cô ấy chằm chằm, Cao Kỳ dừng lại ba giây gật đầu lia lịa.
“Ưm!”
“Được rồi, tớ sẽ cho cậu mượn trước.”
“Woohoo Nhân Nhân là tốt nhất.”
Hai người đến chỗ ông chủ trả tiền, Cao Kỳ không nhịn được liền chạy tới, chỉ vào tấm áp phích trên tường.
“Ông chủ, cháu muốn cái đó, giúp cháu lấy một bản!”
“Cái này, để chú xem…”
“Ông chủ thanh toán.” Gần như cùng lúc đó, một giọng nói vang lên gần đó. Họ nhìn sang bên kia thấy người bên kia hóa ra lại là người quen, Trương Yên từ lớp nghệ thuật cùng hội chị em của cô ấy đến đây.
Cô ấy đang cầm một cuốn tiểu thuyết trên tay đặt trên máy tính tiền, sau khi kiểm tra đơn mua hàng, ông chủ ngẩng đầu, đẩy cặp kính trên mặt lên nhìn Cao Kỳ.
“Xin lỗi, cuốn sách này đã hết hàng.” Ông chủ ra hiệu chỉ Trương Yên.
“Cái này, vừa hay bị cô gái này mua rồi.”
“A…” Cao Kỳ lui ra, lần trước cậu ấy cũng gặp Trương Yên ở phòng tập nhảy, cậu ấy biết đối phương không dễ chọc tức. Dù rất miễn cưỡng, chỉ ngậm miệng không nói gì.
Tống Oanh cũng tương tự thậm chí còn âm thầm kéo cậu ấy ra khỏi chỗ đó đi về phía mình để không gây cản trở, cho những người phía sau dễ dàng tiến lên thanh toán.
“Cậu cũng muốn mua cái này?” Ai biết Trương Yên đột nhiên nhìn bọn họ, nâng sách trong tay lên, lớn tiếng hỏi.
“Tôi rất thích tác giả này.” Cao Kỳ lấy hết can đảm trả lời, nhưng Trương Yên phớt lờ cậu ấy nhìn Tống Oanh.
“Có muốn không?” Trên mặt cô ấy không có nhiều biểu cảm, giống như chỉ là tùy tiện hỏi, Tống Oanh thận trọng trả lời “Đến trước lấy trước, cậu cầm quyển sách này đi, tôi nghĩ muốn hay không cũng không quan trọng lắm.”
“Là muốn hay không muốn?” Trương Yên đặt câu hỏi, vẫn hỏi câu hỏi này, Tống Oanh đành phải trả lời.
“Bạn của tôi rất muốn nó.”
“Được rồi.” Cô ấy không quan tâm lắm, ném cuốn sách đang cầm trước mặt họ “Cái này để lại cho cậu.”
“Chị Yên?” Người bên cạnh vẻ mặt khó tin, cau mày đứng sau kéo áo của cô ấy. Cao Kỳ mở to mắt, cùng Tống Oanh nhìn nhau.
“Chuyện nhỏ.” Trương Yên nhíu mày nhìn Tống Oanh, trước khi ra khỏi cửa còn nói với cô.
“Nhiều việc không phải cứ tới trước là có thể quyết định được.”
Bọn họ bước ra khỏi cửa hàng, Cao Kỳ cầm cuốn sách trên tay vẫn chưa hoàn hồn, lắc lắc Tống Oanh tỏ vẻ khó hiểu.
“Đại tỷ này, hôm nay có chuyện gì vậy? Uống nhầm thuốc à?”
Tống Oanh trầm tư, không lên tiếng nhìn về hướng Trương Yên rời đi, vài phỏng đoán mơ hồ tuôn ra.
Cuối cùng, cô lắc đầu.
“Tớ không biết.”
Khi đến trường vào ngày hôm sau, bảng đen phía sau lớp học đã bắt đầu hình thành.
Điền Gia Gia bận rộn mấy ngày nay, sản phẩm cuối cùng đã xong xuôi, nhưng cũng chỉ ở mức tạm chấp nhận. Tổng thể khá quy củ, không nhìn ra lỗi nhưng lại không gây bắt mắt.
Cậu ấy chán nản một hồi lâu, cuối cùng không biết người nào cho ý kiến ngu ngốc đi xem bảng đen của các lớp khác.
Cả lớp cử một số người đại diện ra ngoài tranh thủ giờ nghỉ trưa đi xem, mọi người quay lại sau khi đi khảo sát xong đều ỉu xìu như quả cà tím nằm rạp xuống bàn chán nản.
Cao Kỳ và Tống Oanh liếc nhau rồi cẩn thận bước tới an ủi “Thôi mọi thứ đều theo ý trời hết rồi, không nên cưỡng cầu.”
Tống Oanh vắt óc suy nghĩ vỗ vỗ vai cậu ấy “Cậu đừng tự tạo áp lực cho bản thân. Nói cách khác, chúng ta không cần phải đặt nặng thứ hạng đâu…”
Cô nói được một nửa liền ngậm miệng lại, cảm thấy mình và Cao Kỳ giống như kẻ tám lạng người nửa cân.
Điền Gia Gia không lên tiếng, khuôn mặt vùi trong tay một lúc lâu, đột nhiên ngẩng lên.
Mặt mày tự mãn, mắt sáng lên, nắm chặt tay.
“Tớ quyết định rồi!”
“…Chuyện gì?”
“Bảng vẽ này vẽ lại lần nữa. Tớ tin ban ba của chúng ta sẽ không tệ hơn những lớp khác!” Điền Gia Gia không chịu thừa nhận thất bại, tinh thần chiến đấu sục sôi nói.
Phía sau bảng đen mới vẽ bây giờ đã được lau bằng khăn ẩm, các bạn học cùng tham gia không đành lòng nói “Lớp trưởng, cậu suy nghĩ lại chút đi…”
“Bức tranh này vẽ rất lâu đấy!”
Đến buổi chiều bảng đen đằng sau sạch sẽ, tấm bảng đen như mực, sạch bóng đến mức phản ra ánh sáng.
Thầy chủ nhiệm bước vào với một cuốn sách trong tay, vô tình ngẩng mặt lên xem xét, thoáng nhìn phía sau liền sững người.
“Lớp chúng ta lại làm trò mới gì vậy?”
“Thưa thầy, chúng em định vẽ lại trên bảng đen.” Lớp trưởng Điền Gia Gia đáp với vẻ quyết tâm. Thầy giáo gật đầu trên bục giảng động viên.
“Được, có chí khí như vậy rất tốt. Chỉ còn hai ngày cuối cùng là bình chọn bảng thông báo rồi. Thầy chân thành chúc các em thành công.”
“…” Khuôn mặt Điền Gia Gia đột nhiên sụp đổ.
Ngay khi lớp học kết thúc, tiếng chuông vẫn còn văng vẳng bên tai, Điền Gia Gia sải bước đến bàn của Tống Oanh với biểu cảm “Đã sớm tính toán, nếu cậu không cứu tớ, tớ chết mất.”
“Nhân Nhân, tớ vừa nghĩ ra một cách xuất sắc, nếu thành công, lần này chúng ta nhất định sẽ ổn.” Cậu ấy siết chặt tay với giọng điệu thành khẩn chân thành.
Tống Oanh “…?”
“Cậu đã nhìn thấy bức tranh trên tường thông báo ở tầng dưới chưa.” Điền Gia Gia cuối cùng cũng ném ra đòn sát thủ của mình.
“Bức đó được Lâm Tống Tiện vẽ.”
“Ở mức độ đấy, chỉ cần vẽ trên bảng lớp chúng ta. Không phải rất ổn sao?”
“………”
Điền Gia Gia cơ hồ “khóc cạn nước mắt” và “lấy cái chết bức bách” cô, cô vẫn không có cách nào từ chối yêu cầu của cậu ấy nên đồng ý tự mình thử.
Điền Gia Gia cảm thấy chuyện này đã được giải quyết xong, lập tức thư giãn, buông lời nói hùng hồn.
“Em Nhân, sau đợt này, chị đây sẽ mời em đi ăn hải sản.”
“…”
Tống Oanh nghĩ ngay khi tan học liền gọi Lâm Tống Tiện lại.
Khi lớp học sắp kết thúc, ai đó bắt đầu thu dọn cặp sách đứng dậy rời đi, Tống Oanh bước đến bàn của Lâm Tống Tiện chặn tầm nhìn của anh.
“Lâm Tống Tiện.” Cô có vẻ do dự, ngón tay đặt trên bàn gõ vào mép bàn trong vô thức.
Bóng dáng anh đang chuẩn bị di chuyển dừng lại, ngả người ra sau dựa lưng vào ghế.
Đôi lông mày hơi nhướng lên, như đang chờ điều gì tiếp đó.
“Cậu có hứng thú với việc vẽ bảng đen không?” Tống Oanh nói xong, cảm thấy câu hỏi này có vẻ quá dễ bị từ chối, vì vậy cô liền thay đổi lời nói.
“Cậu có muốn tạo ra một tác phẩm nghệ thuật không? Có muốn vẽ một bức tranh không?”
“Không.” Khi nghe thấy điều này, anh từ chối mà không cần suy nghĩ, Tống Oanh có chút lo lắng.
“Tại sao?”
“Tôi không bao giờ vẽ bất cứ thứ gì khi không có cảm giác.” Thái độ trả lời của anh có vẻ đương nhiên, lông mày hơi nhếch lên.
Tống Oanh suy nghĩ một chút, ngập ngừng nói “Vậy thì miễn cưỡng tìm cảm giác?”
“Tôi không thích ép buộc bản thân.”
“…”
Hầu hết mọi người trong lớp đã rời đi, xung quanh hai người đều im lặng. Tống Oanh đứng đó nhìn anh chằm chằm, tức giận cắn môi, không làm gì được anh.
Người này đúng là tính hai mặt, lúc tâm tình tốt thì tuyệt đối mềm, lúc không vui thì chẳng ai thuyết phục được.
Cô thất vọng nhíu mi, không nài nỉ nữa.
“Được rồi.” Cô nói xong xoay người chuẩn bị rời đi, phía sau đột nhiên vang lên một tiếng “tsk”, có vẻ không kiên nhẫn.
“Tôi không nói là không đồng ý.”
“Vậy cậu đồng ý rồi sao?” Tống Oanh lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc, quay đầu lại, ánh mắt sáng ngời nhìn anh, ánh mắt chán nản trước đó biến mất không còn tăm hơi.
“Cố vậy.” Lâm Tống Tiện miễn cưỡng đáp, Tống Oanh vừa muốn nói chuyện, liền thấy anh dửng dưng xoay cây bút trên tay như tùy tiện nói gì đó.
“Ai kêu có người nào đó vừa cụp mặt xuống, như là tôi bắt nạt người ta vậy.”
“Giờ thì lại không vậy nữa.”
“Tôi không có!” Tống Oanh bị anh làm cho xấu hổ, không tự tin phản bác lại, Lâm Tống Tiện ánh mắt lười biếng, đứng dậy, xoa loạn đầu cô.
“Ngốc đột xuất.”
“…”
– ——
Tác giả có chuyện muốn nói: Nếu đổi lại
Nhân: Tiện Tử, có thể giúp tớ vẽ bảng đen được không?
Tiện: Ồ, cậu muốn khi nào (đỏ mặt nghe lời)
– ——
Một chương ngọt ngào cho ngày 30 tết. Chúc mọi người sang năm mới thật nhiều sức khoẻ, đón năm mới vui vẻ ấm cúng bên gia đình và người thương???
_Hết chương 33_
Editor: Vitamino