Thứ Tôi Cần Là Cuộc Sống Giản Đơn

Chương 52: Cái chết của Hà Thành (5) - Là tự s.á.t



Hai ông bà hàng xóm ổn định tâm trạng cho mẹ con Đàm Yến, Hà Thiên ngồi co ro một góc khóc nức nở. Đàm Yến mất hết sức lực dựa vào tường sau khi dùng chăn mỏng đắp lên thi thể Hà Thành. Ông hàng xóm đứng ngoài cửa đợi cảnh sát đến.

Tầm ba mươi phút sau, cảnh sát và nhóm khám nghiệm tử thi đã tới. Họ nhanh chóng chạy đến hiện trường. Nhóm người áo trắng bắt đầu lấy dụng cụ khám nghiệm thi thể tại chỗ. Dùng tất cả kinh nghiệm điều tra rõ cái chết của Hà Thành, một người phụ nữ lên tiếng:

– Nạn nhân đã qua đời khoảng 3 tiếng trước.

Đàm Yến suy nghĩ trong đầu, từ lúc họ về đến giờ đã được một tiếng, vậy có nghĩa là Hà Thành đã mất được hai tiếng trước khi hai mẹ con Đàm Yến trở về. Đàm Yến tuyệt vọng hô hoán:

– Không thể nào, lúc chiều…lúc chiều anh ấy còn rất vui vẻ mà…không thể nào…

Đàm Yến thoát khỏi bức tưởng chạy thẳng tới chỗ thi thể Hà Thành, hai cảnh sát ngăn cản Đàm Yến lại:

– Chúng tôi đang khám nghiệm tử thi để tìm nguyên nhân cái chết, mong cô bình tĩnh và đợi kết quả.

Đàm Yến ngồi sụp xuống nền, bà hàng xóm lại đỡ lấy Đàm Yến, áp đầu bà ấy vào lồng ngực mình. Một cậu bé nhỏ con vẫn co ro góc tường ấy, vẫn khuôn mặt trắng bệch, ánh mắt đỏ hoe vì khóc nhiều.

Đội khám nghiệm sau khi xem xét, cuối cùng cũng có kết quả. Nguyên nhân cái chết đưa ra hoàn toàn là do ngạt thở mà tử vong. Một cảnh sát tới chỗ hai ông bà hàng xóm lấy lời khai. Theo đúng sự thật, cả hai đều khai báo rằng khi họ đến đã thấy nạn nhân nằm dưới đất, còn trên trần nhà vẫn còn sợi dây thừng. Quả nhiên thi thể Hà Thành chỉ có vết bầm duy nhất ở chỗ cổ do bị dây thừng siết chặt, xung quanh căn phòng không có gì lộn xộn. Đội trưởng đội cảnh sát bắt đầu lấy lời khai của Đàm Yến:

– Hiện tại bà có ổn không, tôi muốn lấy một vài lời khai từ bà…

Đàm Yến cuối cùng cũng ổn định lại tâm trạng, lấy tay lau nước mắt vẫn lăn trên má, cơ thể yếu đuối đứng dậy dưới sức đỡ của bà hàng xóm:

– Tôi ổn!

– Bà là người nhìn thấy thi thể chồng mình đầu tiên?

– Đúng vậy, khi đó tôi cùng con trai vừa mới từ nhà hàng xóm trở về, tôi có gọi anh ấy ra mở cửa nhưng không có động tĩnh gì nên đã tự mở vào bằng chốt bên dưới. Vừa bước vào phòng…thì…thì anh ấy đã treo mình trên dây thừng…

Vừa nói Đàm Yến vừa khóc nức nở, cảnh sát cũng không đưa bà ấy vào đối tượng tình nghi. Vì theo như khám nghiệm tử thi, Hà Thành đã tử vong từ ba tiếng trước, nhưng Đàm Yến cùng con trai chỉ mới trở về nhà được khoảng 1 tiếng, cộng th việc bà hàng xóm có thể làm chứng vì cả hai đã ở cùng nhau trong khoảng thời gian Hà Thành tử vọng. Kết quả cuối cùng vẫn cho thấy rằng nguyên nhân cái chết thực sự là tắc thở, vì vậy cảnh sát kết luận Hà Thành mất là do tự sát.

Hà Thiên hốt hoảng chạy lại chỗ cảnh sát, vừa khóc vừa nói:

– Bố cháu sẽ không tự sát đâu, lúc chiều bố còn chơi cùng con mà…

Ông cảnh sát ngồi xuống, tay xoa đầu cậu bé nhỏ:

– Chú cũng rất vì điều nay, nhưng kết quả vẫn là tắc thở mà mất…

Cậu bé tám tuổi vẫn kiên quyết cho rằng bố mình sẽ không tự sát:

– Lỡ như…lỡ như có ai đó hại bố cháu thì sao?

Cảnh sát quay qua chỗ hai bác sĩ, người đàn ông hậu cần lên tiếng:

– Trên thi thể nạn nhân không có dấu vân tay lạ, căn phòng cũng gọn gàng không hề có dấu hiệu của sự giằng co…vì vậy mà chúng tôi nghĩ rằng ông ấy chắc chắn là tự sát…

Mọi chuyện xảy ra quá nhanh chóng và bất ngờ, hai mẹ con Đàm Yến không thể chấp nhận được sự thật tàn nhẫn này. Khoảnh khắc này cũng chẳng ai quan tâm đến xấp tài liệu đã bị đánh cắp khỏi căn phòng.

Mọi chuyện đã được sắp xếp ổn thoả, cảnh sát vẫn kết luận là tự sát vì vậy cuộc điều tra cũng nhanh chóng kết thúc.

Hậu sự của Hà Thành được Đàm Yến lo liệu tại nhà, bà con làng xóm cũng đến chia buồn với hai mẹ con. Ông nội Hà Thiên cuối cùng cũng chịu xuất hiện trước đứa con trai mình. Ông nặng nề bước vào căn nhà nhỏ, miệng lắp bắp vừa trách vừa thương:

– Không phải con cứng rắn lắm sao, tại sao lại xảy ra chuyện như vậy?

Ông ngồi sụp xuống cạnh quan tài cứng đã được đóng nắp, anh trai Hà Thành ( bác cả) cũng đau đớn quỳ xuống. Ông nội nhìn qua đứa cháu mình từng ruồng bỏ, chân lết nặng nè đến đứa cháu, ôm lấy nó vào lòng.

Mười ngày sau khi tổ chức đám tang cho Hà Thành, Đàm Yến cùng con trai trở về nhà của ông nội. Cũng chính là cảnh chia li giữa Đàm Yến và gia đình hàng xóm đã xảy ra trước đó. Hà Thiết đã mất đi đứa con trai của mình, bao năm qua ông chưa một lời hỏi thăm, đến lúc kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh thì khoảnh khắc ấy chỉ còn là một cái xác trong gỗ quan tài. Ông không thể để mất thêm người thân nào nữa, vì vậy ông đã đến đón Đàm Yến và Hà Thành trở về nhà.

Bên ngoài ông giả vờ chấp nhận cái chết của Hà Thành là tự sát nhưng sau lưng âm thầm điều tra sự thật.

Chỉ sau khoảng một tháng Hà Thành mất, danh tiếng của Chiết Nhan bỗng chốc lên hương nhờ kế hoạch đổi mới cho công ty bậc nhất nước họ. Hà Thiết ban đầu không quan tâm nhưng sau khi suy nghĩ lại ông mới nhận ra một điều rằng, một kẻ vô tích sự như Chiết Nhan sao có thể tạo nên một bản kế hoạch hoàn chỉnh như vậy được. Ông tìm kiếm bản kế hoạch đã được công ty kia công bố về đọc. Quả nhiên, trong bản kế hoạch có một vài chỗ mà Hà Thành đã từng nói với ông để thay đổi thiết lập cho Hà Thị, nhưng bị ông từ chối. Hà Thiết bắt đầu cảm thấy nghĩ ngờ tên Chiết Nhan này:

– Rõ ràng việc này thằng bé chỉ nói riêng với mình, tại sao tên Chiết Nhan này lại biết?

Ông nhanh chóng gọi thư kí của mình điều tra về cuộc thi mà Chiết Nhan đã giành giải. Quả nhiên, trong danh sách thí sinh tham gia có sự góp mặt của Hà Thành. Hà Thiết cuối cùng cũng đã nhận ra điều bất thường, ông quyết định âm thầm điều tra vụ án.

Cứ như vậy, hơn chục năm đã trôi qua, cái chết của Hà Thành vẫn là một ẩn số. Hà Thiết vẫn âm thầm điều tra nhưng kết quả thu lại quả thực rất ít nhưng ông vẫn tin rằng tên Chiết Nhan kia chắc chắn là hung thủ.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.