Thú Thế Chi Quân Gia Biến Hoàng Phu

Chương 40



Ban đầu ở thế giới j□j, trên đại lục thú nhân không tồn tại Thú hoàng. Thần thú đại nhân sáng tạo rời bến tộc, sau khi tạo ra thú tộc cùng long tộc, vẫn luôn cẩn trọng thống trị thế giới hoàn mỹ mà hắn chế tạo ra. Hải tộc ma pháp độc nhất vô nhị, long tộc thân thể cường tráng hữu lực, thú tộc văn hóa nhiều kiểu nhiều loại, thần thú hết sức hài lòng đàn con cháu này của mình.

Nhưng mà thần thú cũng có tình cảm, hắn cũng sẽ cảm thấy mệt mỏi phiền chán, một mình hắn cảm thấy lẻ loi cần phải có người có thể cùng hắn nói chuyện thổ lộ tình cảm. Bọn tử tôn mặc dù tốt, nhưng chung quy không thể cùng mình chạy song song với nhau, hắn yêu cầu, là một bạn lữ có chí hướng to lớn, cùng hắn ngao du thiên địa.

Thần thú sáng tạo ra một thú nhân tên là Tạp Tây DIOR, y có mái tóc vàng chói mắt, da thịt tuyết trắng, tinh mâu rực rỡ, dung hợp và sở hữu sự xinh đẹp cùng tao nhã của thế gian vạn vật, lúc thần thú lựa chọn giới tính cho Tạp Tây DIOR, hắn đột phát một tưởng, vì sao không đem ưu điểm của giống đực cùng giống cái kết hợp lại, sáng tạo ra một thú nhân hoàn toàn mới, thần thú hết sức chăm chú tự hỏi vấn đề này, thế nhưng quên lựa chọn giới tính cho Tạp Tây DIOR, cho đến khi bán thú nhân thứ nhất xuất hiện, hết thảy đều chậm, Tạp Tây DIOR trở thành một bán thú nhân duy nhất trên thế giới không giới tính.

Khuyết điểm nho nhỏ này đối với hai người tạo ra thế giới cũng không ảnh hưởng quá lớn, thần thú cùng Tạp Tây DIOR vui chơi thoả thích, du sơn ngoạn thủy, cùng nhau thống trị thế giới của hắn, ngày vui qua ngày. Một ngàn năm sau, Tạp Tây DIOR sinh hạ một đôi nhi tử song bào thai đáng yêu. Tuy sáng tạo ra vô số sinh mệnh, nhưng thần thú đối với hai hài tử này tỏ vẻ cực kỳ vui mừng. Đây là lần đầu tiên hắn tận mắt nhìn thấy đến sinh mệnh truyền thừa, cái loại tư vị kỳ diệu này làm thần thú trong vòng tới năm trăm năm đều vui vô cùng. Nhưng thần thú trăm triệu không nghĩ tới, hai hài tử nằm tã lót này, thế nhưng mang đến thế giới thú nhân biến hóa lớn không tưởng được.

Trưởng thành, hai huynh đệ nhân lúc thần thú bế quan liên phát động phản loạn, ca ca dẫn dắt hải tộc, đệ đệ khuyến khích long tộc, muốn đem thần thú đuổi đi. Tạp Tây DIOR suất lĩnh thú tộc bị hai huynh đệ vứt bỏ độc lập chiến đấu hăng hái. Ba bên hỗn chiến duy trì liên tục chỉnh chỉnh một trăm năm, tiếng kêu than dậy khắp trời đất, dân chúng lầm than, thế đơn lực mỏng cuối cùng Tạp Tây DIOR vẫn chết trận. Bế quan trở về, thần thú nhìn thấy người yêu chết thảm, trong phẫn nộ muốn đem hai đứa con trai của mình giết chết, nhưng lại niệm tình bọn họ là huyết mạch của Tạp Tây DIOR, cuối cùng lựa chọn phong ấn bọn họ. Mà hải tộc cùng long tộc đi theo hai huynh đệ phản loạn, thì bị nguyền rủa vĩnh hằng, một bên bị xua đuổi tới biển sâu không thấy đáy, một bên bị cầm tù tại núi non hoang vu cằn cỗi, trọn đời không được bước vào thế giới thú nhân nửa bước.

Nản lòng thoái chí, thần thú sau khi xử lý xong việc này, tại trong thú tộc đi theo Tạp Tây DIOR tùy tiện lựa chọn một vị, cũng ban cho y huyết mạch thần thú, sau đó liền biến mất trên đại lục thú nhân. Mà vị bị hắn lựa chọn kia thì trở thành thú hoàng thứ nhất trên đại lục thú nhân.

Ngàn vạn năm qua đi, đại lục thú nhân sớm đã thay đổi bộ dáng, nguyền rủa của thần thú chậm rãi có xu thế bị đánh vỡ, trên đại lục thú nhân ngẫu nhiên cũng sẽ xuất hiện thân ảnh của hải tộc hoặc là long tộc, thường thường đưa tới rất nhiều thú nhân vây xem. Về phần Cesar Cavill nói là động tĩnh với quy mô lớn, nhiều ngần ấy năm qua vẫn là lần đầu tiên. Lambert không thể không cẩn thận ứng đối, khoảng cách nhiều ngần ấy năm với lần đại chiến đó, không biết hai đại dòng họ đã biến thành bộ dáng thế nào, nếu ở tại thời điểm mấu chốt này gây chuyện, hắn thật sự đáp ứng không xuể.

Lambert hiện nay ốc còn không mang nổi mình ốc, nhưng hai tộc lại không thể không phòng, hoặc là… Lambert tâm sinh một kế, phân phó Cesar âm thầm tìm kiếm tộc nhân của hai tộc xuất hiện trên đại lục thú nhân. Mượn tay địch, cũng có thể xem là thượng sách.

Lambert bên này lo lo lắng lắng, Lý Thiệu Thần bên kia cũng không tốt. Hôm sau ngày cùng Cornell đánh nhau, cậu mạc danh kỳ diệu nhận được điều lệnh cấp trên, bảo cậu vào chợ trong thành đứng gác. Đây không phải là chuyện tốt gì, chỉ có binh lính ở trong quân doanh trái với quy củ mới bị xử phạt như vậy, hơn nữa thời tiết hiện tại ngày càng nóng bức, trong quân doanh huấn luyện mặc dù khổ, nhưng là tốt xấu có thể bớt thời giờ nghỉ ngơi ăn cơm, đứng gác bên ngoài không thể thư thái như vậy. Không nói gió thổi rồi phơi nắng cả ngày, trở lại quân doanh thậm chí đến một hạt cơm cũng không còn, bụng Lý Thiệu Thần rất hợp phong cảnh mà kêu vang, thẳng đến khi Corrine cùng A Minh lúc ăn cơm trộm giấu đồ ăn lại cho cậu mới không làm Lý Thiệu Thần tiếp tục chịu đói.

Không cần nghĩ cũng biết đây là thủ đoạn trả thù của Cornell Rieste, A Minh căm giận bất bình muốn tìm tới nói rõ lí lẽ, bị Lý Thiệu Thần cùng Corrine đồng thời ngăn lại. Quang minh chính đại tỷ thí đều sẽ lọt vào trả thù như vậy, nếu thật sự là đem chuyện nháo lên, bọn họ không có quyền không có thế, không có khả năng đấu được gia tộc Rieste thân là quý tộc. Từ xưa dân không cùng quan đấu, lời này là có đạo lý.

Đứng gác liền đứng gác đi, Lý Thiệu Thần tỏ vẻ không hề gì. Cậu sờ sờ bụng nhỏ rất tròn của mình, vừa lòng đánh cái no. Ai nói tại chợ không hạnh phúc, cậu hiện tại chính là có ăn ngon có uống mát.

Bản thân Lý Thiệu Thần dương quang đẹp trai, một thân chế phục phẳng phiu, trên mặt luôn treo mỉm cười ngọt ngào, thực nhanh liền bắt được tâm can thiếu nữ thiếu phụ đại tỷ đại mụ ở chợ. Nhất là khi cậu đánh chạy vài tên du côn nháo sự, sau đó đến ngay cả tiểu suất ca bán thịt heo đều liên tiếp nhìn trộm cậu, thường thường lấy điểm lão mụ nhà mình làm món kho đến uy Lý Thiệu Thần.

Mấy ngày nay Lý Thiệu Thần ăn miệng đầy dầu mỡ, mà ngay cả dáng người đều trở nên đầy đặn rất nhiều, không muốn mình biến thành nam nhân bụng mỡ Lý Thiệu Thần quyết định sau khi về quân doanh nhất định phải tăng mạnh rèn luyện, phải bảo vệ tốt bốn khối cơ bụng của mình!

Ném xuống khúc xương ăn dư lại trong tay, Lý Thiệu Thần quay đầu lại, một vị a ma cao tuổi mắt không chuyển nhìn cậu, trên mặt lộ ra thần sắc đồng tình. Lý Thiệu Thần bị nàng xem đến cả người không được tự nhiên, thời tiết nguyên bản nóng bức lại vì nàng nhìn chăm chú mà có chút lành lạnh.

“A ma, ngài có việc?”

Lý Thiệu Thần thử thăm dò hỏi.

Nào biết a ma vẻ mặt ngoài ý muốn: “Có việc chính là ngươi đi, người trẻ tuổi, này đều mấy tháng, ngươi như thế nào còn ở bên ngoài đứng gác, nên về nhà hảo hảo nuôi mới được.”

Lý Thiệu Thần không rõ ý của a ma nên chỉ cho rằng đối phương đang quan tâm cậu, cậu cười cười: “Cũng không mất bao lâu thời gian, rất nhanh liền xong. Chờ thời tiết lạnh xuống sẽ tốt thôi a.”

Vẻ mặt thương hại của a ma càng thêm rõ ràng,cầm rau xanh trong tay nhét vào trong tay của cậu, trìu mến vuốt ve tay cậu.

“Hảo hài tử, thân thể quan trọng hơn. Mấy thứ này ngươi đều lấy về, hảo hảo bồi bổ, a ma biết một mình ngươi không dễ dàng, a ma cũng là như vậy. Tâm phóng khoáng, hết thảy đều sẽ tốt.”

Mặc dù không biết a ma đang nói cái gì, Lý Thiệu Thần thập phần lễ phép cảm tạ a ma. Nhưng mấy thứ này cậu trăm triệu lần cũng không cần, vừa định trả cho a ma, đối phương đã đi xa. Lý Thiệu Thần kinh ngạc, không nghĩ tới a ma tuổi đã cao mà lại có tốc độ như vậy. Đúng là thế giới rộng lớn, không có gì là không thể a.

Lý Thiệu Thần đang muốn đuổi theo, thình lình phía sau truyền đến thanh âm chán ghét của một người, Lý Thiệu Thần vừa nghe liền biết là ai.

Cornell Rieste.

“Nha, trời hôm nay rất tốt nha, Pitt, ngươi đi phía trước hỏi Tiểu ca kia một chút, chợ này đi như thế nào a?” Thanh âm lười biếng của Cornell ở phía sau cậu vang lên, Lý Thiệu Thần quay đầu, nhìn thấy Cornell phía trước, phía sau theo thường lệ là ba người hầu đi theo gã.

Lý Thiệu Thần lười phản ứng bọn họ, nào biết Pitt thật sự đi lên hỏi đường, Lý Thiệu Thần tức giận dùng ngón tay hướng trên đầu đỉnh đầu, ngoài cười nhưng trong không cười: “Không biết chữ sao?”

“Ngươi!”

Pitt tính cách xúc động, nghe được Lý Thiệu Thần nói như vậy, bật người huy quyền, bỗng nhiên lại nhớ đến chuyện Lý Thiệu Thần đả bại Cornell lần trước, vũ lực của mình căn bản không thể cùng Cornell so sánh, chớ nói chi là đánh thắng Lý Thiệu Thần. Gã căm giận vứt hai nắm tay, lui về phía sau Cornell.

“Vài ngày không thấy, miệng lưỡi của ngươi lại trở nên bén nhọn rồi, như thế nào, phơi nắng vài ngày còn không biết thuận theo?” Quạt lông trên tay Cornell lay động, quạt lông thiên nga quạt ra trận trận gió nhẹ, lông mày gã khẽ nhướn, lộ ra biểu tình thích ý:”Mát mẻ.”

Đối mặt hành vi khiêu khích của Cornell, từ bụng Lý Thiệu Thần truyền tới từng trận co rút đau đớn, không phải động tác phản ứng lại Cornell, mà là chân chân chính chính co rút đau đớn. Chẳng lẽ là gần đây ăn nhiều món kho cho nên phá hư bụng? Nhưng Lý Thiệu Thần cũng không phải là người dễ dàng chịu yếu thế, cho dù thân thể khó chịu, cậu vẫn cứ sẽ cố gắng chống đỡ.

“Miệng lưỡi bén nhọn còn tốt hơn so với dốt đặc cán mai, tốt xấu xem như là đang học nghệ, so với người chỉ biết dựa vào cha mẹ còn tốt hơn gấp trăm lần.”

Ánh sáng mặt trời nóng cháy chiếu lên người cậu, phía sau lưng đã bị mồ hôi thấm ra ướt nhẹp, đau đớn ở bụng càng thêm kịch liệt, cơ hồ làm cậu không thể đứng thẳng, Lý Thiệu Thần cắn răng chống đỡ, cố tình tổ bốn người đối phương không được như ý thì dây dưa không bỏ.

Mồ hôi theo thái dương cậu một giọt lại một giọt chảy xuống, sắc mặt Lý Thiệu Thần càng thêm khó coi, cơ hồ là trong nháy mắt mất đi huyết sắc, nhưng cậu lại đứng thẳng tắp như đang giữ gìn tự tôn cùng kiêu ngạo.

Cornell tất nhiên sẽ không bỏ qua mỗi một cái biểu tình trên mặt Lý Thiếu Thần, nhìn thấy sắc mặt đối phương bỗng nhiên tái nhợt, cho rằng cậu rốt cục đã biết sợ, gã cười nhạo tiến lên hai bước, vươn tay nắm cằm Lý Thiệu Thần, chuẩn bị cho gã xem rõ nhan sắc. Nhưng tay gã mới vừa duỗi đến trước mặt Lý Thiệu Thần, đã bị Lý Thiệu Thần ác thanh ác khí đẩy ra.

“Đừng đụng tôi!”

Đau đớn càng ngày càng nghiêm trọng, điều này làm cho tính tình Lý Thiệu Thần càng thêm nóng nảy, Cornell bị đẩy ra vô cùng sửng sốt, không đợi gã ra lệnh, ba người hầu phía sau hống lên đẩy Lý Thiệu Thần. Lý Thiệu Thần không có khí lực ứng phó bọn họ, bị đẩy hai cái cả người trượt chân té ngã trên đất, cậu đã vô lực che dấu đau đớn của mình, ôm bụng lăn lộn trên mặt đất.

“Đau!” Đây là thanh âm duy nhất cậu có thể phát ra. Trong chợ có người nhìn thấy tình huống phát sinh bên này, Tiểu ca đứng gác bị người khi dễ, một đám chộp lấy gia hỏa rất nhanh hướng bên này chạy tới, Tiểu ca bán thịt trực tiếp cầm đao thái máu chảy đầm đìa che ở trước mặt Lý Thiệu Thần, biểu tình hung thần ác sát làm tổ bốn người cả người chấn động, nhịn không được lui về phía sau một bước.

“Các ngươi đang làm cái gì!” Một tiếng hét to từ sau đám người truyền đến, mọi người theo tiếng nhìn lại, một cổ xe ngựa xuất hiện tại lối vào của chợ, thanh âm đúng là từ trên mã xa truyền đến, chỗ cửa sổ lộ ra gương mặt mọi người vô cùng quen thuộc.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.