Thú Thế Chi Quân Gia Biến Hoàng Phu

Chương 33



Trân châu mượt mà giống như có ý thức, quay chung quanh người Lý Thiệu Thần làm thành một vòng bảo hộ cho cậu, Tam Vĩ Khuyển không có cách nào tạo thành thương tổn cho Lý Thiệu Thần. Trân châu thỉnh thoảng thi triển ma pháp thủy hệ công kích boss, tuy thương tổn không cao, nhưng ma pháp thủy hệ có hiệu quả nhanh làm cho tình hình chiến đấu của bên ta càng thêm có lợi.

Cesar xem xét chuẩn cơ hội, nhảy lên sau lưng Tam Vĩ Khuyển, răng nanh sắc nhọn đâm thủng cổ nó, máu phun đỏ cả đầu Cự Lang nhìn vô cùng đáng sợ. Tam Vĩ Khuyển bị đau nên mãnh liệt lay động, cự vĩ đảo qua, đem Cesar trên lưng vứt ra thật xa. Nó gào thét, mắt sắc đột nhiên biến thành màu đỏ, ngửa cổ lên hướng huyết nguyệt gào thét, từng trận tiếng gầm mang theo gió lớn làm ba người nhất tề lui về phía sau một bước.

Tam Vĩ Khuyển thả người nhảy tới giữa không trung, xuất ra lợi trảo hướng về Cesar đánh tới, Cesar vừa mới đứng lên liền lộn xuống trốn qua một bên, tránh đi công kích trực diện của Tam Vĩ Khuyển. Nhìn đến khe rãnh thật sâu trước mắt, Cesar âm thầm may mắn mình trốn đúng lúc, nếu không thì không chết cũng tàn.

Cơ hội tốt!

Mắt thấy Tam Vĩ Khuyển hận thù mà mở to thú đồng nhìn chằm chằm Cesar, Lý Thiệu Thần nắm chặt trường thương trong tay nhanh chóng chạy đến phía trước Cesar một thương đâm vào mắt Tam Vĩ Khuyển. Không có khung cảnh máu văng tung toé khắp nơi, mà khi trường thương đâm đến mắt Tam Vĩ Khuyển lại như là đụng phải sắt thép, phát ra tiếng vang “Đinh đang”, thậm chí ma xát xuất hiện ánh lửa.

Đúng là quái thú, con mắt so với sắt thép còn cứng rắn hơn! Bất quá, thì tính sao!

Thương hoa cửu thiên thế phá phong!

【 Phá Phong 】 có thể nói là thần kỹ của Thiên Sách Phủ, không chỉ có thể tăng trưởng cừu hận, còn có thể đánh bại hộ giáp của mục tiêu, làm ngoại công phòng ngự của đối phương rơi chậm lại, cũng mang vào một cái debuff rụng huyết 12 giây.

Tại ảnh hưởng hiệu quả của kỹ năng【 Phá Phong 】, tay Lý Thiệu Thần run lên, trường thương đâm vào mắt phải Tam Vĩ Khuyển, nhất thời dòng máu ấm áp phun khắp toàn thân Lý Thiệu Thần, cơ hồ che trụ tầm mắt cậu. Lý Thiệu Thần biết kế tiếp Tam Vĩ Khuyển khẳng định sẽ phát cuồng, đang định rút về trường thương về trốn qua một bên, lại phát hiện 【 Hỏa Long Lịch Tuyền 】 cắm trong con mắt đối phương lại vô pháp gỡ xuống.

Tam Vĩ Khuyển gần như điên cuồng, Lý Thiệu Thần không dám trì hoãn, trực tiếp bỏ qua ý tưởng thu hồi 【 Hỏa Long Lịch Tuyền 】, thi triển【 Lên Như Diều Gặp Gió 】+【 Niếp Vân Trục Nguyệt 】 né tránh khỏi phạm vi công kích của Tam Vĩ Khuyển. Trong tay không vũ khí, toàn bộ kỹ năng của Thiên Sách phủ đều biến thành màu xám, Lý Thiệu Thần phản thủ từ trong ba lô lấy ra 【 Tố Lưu 】, hoa văn lưu chuyển phát ra ánh sáng màu bạc kết hợp với trân châu lam sắc dị thường chói mắt.

“ Thấu, thổ hào!”

Quách Tử Kiến nhịn không được cảm khái một câu, trong mắt của Tạ Trời Cao cũng mang một tia hâm mộ.

Hiệu quả 【 Phá Phong 】 trên người Tam Vĩ Khuyển  vẫn tồn tại như cũ, Lý Thiệu Thần quyết định thật nhanh, đối với một con mắt khác của nó thi triển 【 Thừa Long Tiến 】, mũi tên sắc bén phá vỡ không khí, phát ra tiếng vang tê tê, Tam Vĩ Khuyển đang gào thét trong đau đớn không hề sở giác, cho đến khi trước mắt tối sầm, cái gì cũng không nhìn thấy!

Trên con mắt trái của Tam Vĩ Khuyển treo mũi tên Bạch Vũ, mắt phải treo trường thương màu đỏ, yếu thế như vậy nhưng khí thế của Tam Vĩ Khuyển thế nhưng không chút nào suy giảm, ngược lại có xu thế dâng lên. Ba người một lang rõ ràng cảm thấy được đại địa dưới chân đang run rẩy, biên độ càng lúc càng lớn, trên người Tam Vĩ Khuyển phát ra quang mang hồng sắc.

Cảm thấy được nguy hiểm tới gần, Cesar thầm nghĩ một tiếng không tốt.

“ Nó muốn tự bạo, chạy mau!”

Cesar còn chưa dứt lời, Tam Vĩ Khuyển đã đem kỹ năng phóng thích hoàn tất, chỉ nghe “Bành” một tiếng thật lớn, huyết sắc tận trời, tựa hồ nhan sắc toàn thế giới đều bị nhuộm thành màu đỏ tươi. Trong hồng quang tựa hồ có một tia lam sắc hiện lên, chờ đến hết thảy bình thường trở lại, trừ bỏ một cái hố sâu cháy đen tại chỗ, hết thảy giống như đều chưa phát sinh.

Mà ở xa xa, dưới nước sông Jeff đang ẩn mình một tia màu đỏ từ đáy sông chậm rãi nổi lên mặt nước, sau đó biến mất trong nước sông.

Cùng lúc đó, bên trong hoàng cung xa xôi, ở cấm địa hoàng thất Lambert trong lòng tọa lập khó an, luôn cảm thấy có chuyện gì đó sắp sửa phát sinh. Trước đó hắn đã tiêu hao rất nhiều lực lượng, huyết mạch cơ hồ không dư lại bao nhiêu, căn bản không có biện pháp chống cự ảnh hưởng của đêm trăng máu. Cũng may bên trong cấm địa hoàng thất có đá niết bàn che chắn huyết sắc của ánh trăng, trước khi đêm trăng máu qua đi đứng ở bên trong cấm địa mới không hại người hại mình.

Tại một chỗ thạch thất ở giữa cấm địa, Lambert ngồi xếp bằng trên giường đá, nín thở ngưng thần, khắc chế cảm xúc. Bốn phía một mảnh an tĩnh, tĩnh đến có chút đáng sợ, như là yên lặng trước cơn bão táp.

Bỗng nhiên, trong lòng Lambert nhảy dựng, huyết mạch quay cuồng, từ trên giường đá ngồi xuống. Tâm hắn khó nhịn, nghĩ đến ảnh hưởng của đêm trăng máu, sợ kế tiếp mình không khống chế được cảm xúc, Lambert vội vàng gọi Ngải Phạm đang ở bên ngoài trông chừng.

“ Ngải Phạm, giúp ta hái hai đóa Huyết Hồn hoa đem vào.”

Bàn đá bên cạnh đặt vài cái chén rỗng tuếch, hắn đã uống ba bốn chén rượu có pha Huyết Hồn hoa, nếu lại tiếp tục uống xuống chắc chắn sẽ say. Một chút Huyết Hồn hoa có thể ngăn cản ảnh hưởng của đêm trăng máu, tự thân kích phát tiềm lực, nhưng nếu dùng nhiều ngược lại sẽ biến thành một loại độc dược làm người ta nghiện.

Bên ngoài không có người lên tiếng trả lời, Lambert cho rằng Ngải Phạm nhàn hạ đang ngủ, lại kêu y hai tiếng, vẫn không nghe y đáp lại. Tiểu tử này, không phải là trộm chạy tới cùng Vincent đi? Bởi vì nguyên nhân đêm trăng máu, thủ vệ trong cấm địa hoàng gia đều bị điều đi, nơi này chỉ có hắn cùng Ngải Phạm, vì phòng ngừa không khống chế được cảm xúc ngộ thương Ngải Phạm, Lambert chỉ có thể cho y ở bên ngoài thủ.

Lambert phủ thêm ngoại sam, chân trần đi ở trên mặt đất lạnh lẽo, chậm rãi như đang lên núi lễ Phật hướng ngoài động đi đến. Không đợi hắn đi đến động khẩu, liền nhìn thấy tảng lớn tảng lớn ánh lửa chiếu rọi đến trên vách tường sơn động, lúc sáng lúc tối.

Lambert thầm nghĩ không tốt, đang định vọt tới động khẩu nhìn xem đến tột cùng là chuyện, chợt nghe tiếng đá rơi xuống khe núi. Có người đi vào đây.

Lambert nín thở ngưng thần, thật cẩn thận dán người trên vách tường, hơi hơi ló đầu ra. Bên ngoài ánh lửa tận trời, phụ cận cấm địa nở đầy Huyết Hồn hoa bị đốt cháy hầu như không còn, biến thành một biển lửa. Phía trước lửa cháy tàn sát bừa bãi, một bóng người lẳng lặng đứng, như đang chờ người.

“ Thú hoàng bệ hạ của ta, nếu đã thấy được, vì sao không ra?”

Vincent!

Cho dù là ngốc tử cũng biết Vincent lai giả bất thiện, Lambert không tiếp tục trốn, từng bước một đi đến trước mặt Vincent.

Trong không khí tràn đầy khí vị tinh ngọt của Huyết Hồn hoa bị đốt cháy, trong bóng đêm hai người quần áo bay tán loạn, nhìn nhau không nói lời gì.

Lambert đoán được Vincent làm cái gì, nhưng hắn không muốn tin tưởng thứ mà mình đang thấy, cố chấp chờ đợi đối phương cho hắn một đáp án. Hai người thuở nhỏ tương giao, đến nay đã có ba nghìn sáu trăm năm. Từ lúc Lambert ngồi trên vị trí thú hoàng, hắn cũng đã làm tốt chuẩn bị bị người phản bội, chính là không nghĩ tới, người này dĩ nhiên là Vincent mà hắn tín nhiệm nhất.

Lambert trong mắt ảm đạm không một tia ánh sáng.

“ Ngải Phạm…”

“ Em ấy không biết.” Vincent biết Lambert muốn hỏi cái gì, trước khi hắn hỏi ra đã trả lời: “ Nếu nói như vậy có thể làm cho ngươi dễ chịu một chút.”

Trầm mặc.

Lambert trầm mặc một đoạn thời gian dài, ngay khi Vincent cho rằng hắn sẽ không tiếp tục mở miệng Lambert cổ họng khàn khàn, dùng thanh âm run rẩy hỏi: “ Vì cái gì?” Vì cái gì cố tình là ngươi, mà không phải người khác!

Vincent thình lình cười lớn, ánh lửa nhảy nhót chiếu lên tươi cười điên cuồng của y: “ Vì cái gì? Ngươi cư nhiên hỏi ta vì cái gì? Hảo, ta cho ngươi biết, ta so với ngươi càng thích hợp ngồi ở vị trí này. Luận năng lực, ta hơn ngươi; luận dã tâm, ngươi không sánh bằng ta; luận trị quốc, ta cũng không thua với ngươi, từ nhỏ đến lớn, ta điểm nào không sánh bằng ngươi? Ngươi bất quá là may mắn thức tỉnh huyết mạch thần thú, chỉ bằng cái này lại phủ định mọi cố gắng cả đời ta làm ta không thể với tới vị trí thú hoàng, ngươi cảm thấy công bằng sao?”

“ Thần dụ của thần thú…”

“ Đi mẹ nó thần dụ của thần thú, bất quá là một thần giả dối hư ảo, thế nhưng các ngươi lại khăng khăng một mực phụng dưỡng chung thân, đến tột cùng hắn là cái dạng gì ngươi đều chưa thấy qua, ngươi không biết là rất buồn cười sao? Nếu thực sự là thần, thời điểm ba mẹ chết hắn ở nơi nào? Thời điểm thôn bị người hủy diệt hắn ở nơi nào? Thời điểm ngươi và ta bị người đuổi giết hắn lại ở nơi nào? Lambert, ta không tin thần!”

Vincent ánh mắt điên cuồng, trong tươi cười mang theo hưng phấn, y nói ra từng chữ dị thường kiên định: “ Ta sẽ trở thành thần!”

“ Ngươi điên rồi, Vincent!”

Khi nói chuyện, thân ảnh Lambert biến mất tại tại chỗ, một bàn tay từ sau lưng Vincent vươn ra, ách trụ cổ họng của y. Lambert một tay khác quay người nắm chặt tay Vincent, đầu gối dùng sức đỉnh đem Vincent đặt tại trên đất.

“ Ngươi sơ suất quá, Vincent!”

Vincent giãy dụa tượng trưng hai cái, vẫn chưa tránh thoát gông cùm xiềng xiếc của Lambert, nhưng mà y lại cười lạnh một tiếng, nghiêng đầu sang chỗ khác đối Lambert nói một câu: “ Ta xem sơ suất chính là ngươi đi?”

Đồng tử Lambert co rụt lại, trên người bỗng nhiên không có khí lực, hai tay của hắn buông lỏng, mềm mềm té trên mặt đất.

“ Nhiều ngần ấy năm, ngươi vẫn là không học được ngoan lệ a. Ngươi chẳng lẽ quên ta am hiểu nhất là sử dụng ma pháp trận sao?” Vincent đứng lên tử, mở ra hai tay, dưới chân hai người xuất hiện một cái ma pháp trận thật lớn, Lambert bị nhốt tại trung ương của ma pháp trận, không thể động đậy.

Ma pháp trận vây ma khóa hồn!

Vincent ngồi xổm trước mặt Lambert, cười cười. Y tiến đến bên tai đối phương, động tác ái muội hộc khí: “ Nhìn lại nhiều năm tình cảm, ta sẽ không giết ngươi. Ta đưa ngươi tới một địa phương mà tất cả mọi người tìm không thấy ngươi được chứ?”

Một khối ngọc thạch hình Phượng Hoàng kim sắc xuất hiện trong tay Vincent, đây là Phượng Hoàng cốt Lambert niết bàn biến thành. Mắt Lambert như muốn nứt ra, giãy dụa muốn đi cướp đoạt nhưng cả người đều không có khí lực, ma lực trong cơ thể toàn bộ bị phong ấn, chỉ có thể mắt mở trừng trừng nhìn Vincent khắc xuất từng đạo dấu vết trên cổ Phượng Hoàng.

“ Đều nói Phượng Hoàng cốt là tinh hoa của Phượng Hoàng niết bàn, ta đem ngươi phong ấn vào bên trong, thế nào? A, ngươi nhất định sẽ nghĩ biện pháp trốn ra đúng không? Ha hả, không ngại nói cho ngươi biết, chỉ có huyết mạch Phượng Hoàng có thể cởi bỏ pháp trận ma đạo này, vây ngươi ở bên trong, nhất định thực buồn rầu đi?” Vincent lắc đầu đáng tiếc, khóe miệng bỗng nhiên trồi lên một cái cười lạnh: “ Ngươi ở bên trong cả đời đi!”

Vincent rời khỏi ma pháp trận, đem Phượng Hoàng cốt trong tay ném lên không trung, trong miệng mặc niệm một đoạn pháp chú, Phượng Hoàng kim sắc phát ra quang mang chói mắt, một tiếng Phượng Poàng khinh đề, vầng sáng kim sắc bao phủ trên người Lambert, trong nháy mắt đã đem hắn hút vào trong cơ thể.

Phong ấn xong Phượng Hoàng cốt “Loảng xoảng lang” một tiếng rơi trên mặt đất, Vincent trên mặt trồi lên ý cười, đang chuẩn bị đi nhặt, không nghĩ tới có người nhanh hơn y một bước. Một đạo thân ảnh lửa đỏ từ trên bầu trời hạ xuống, giống như tia chớp đem Phượng Hoàng cốt nhặt lên, sau đó lại nhanh chóng biến mất tại phía chân trời.

“ Đáng chết!”

Vincent thi triển ba bốn cái ma pháp, đều không thể đuổi theo thân ảnh hồng sắc, mắt mở trừng trừng nhìn nó càng bay càng xa.” Hoả Chước tước, hừ, ngươi ngược lại nuôi không ít vật nhỏ trung tâm!” Giờ khắc này biểu tình Vincent vô cùng âm ngoan.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: nghe nói tác giả cất chứa đến 100 hệ thống sẽ thưởng cho một cái đàn qq, không biết là thiệt hay giả ai! Tiểu công lên sân khấu, thân nhóm có hay không ( gào thét -ing) bị thỏa mãn a?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.