“Ngài Lâm, tới lượt ngài phát biểu.”
“Ngài Lâm?” Người dẫn chương trình nhỏ giọng nhắc một lần nữa.
Người đàn ông mặc tây trang mang giày da cũng nhìn sang vẻ nghi hoặc: “Hữu Chuyết?”
…
Hôm nay là ngày nhiệt độ không khí đạt mức cao nhất từ khi vào hạ đến nay, chỉ là phòng tiệc mở máy lạnh hết công suất nên mát mẻ vô cùng.
Trong góc nào đó, một ánh mắt, đầy ắp oán hận và ghen ghét đến mức cả kính râm cũng chẳng thể che giấu được, đang nhìn chòng chọc về Lâm Hữu Chuyết.
Cảnh tượng đính hôn giống hệt với những miêu tả trong sách.
Cuối cùng Lâm Hữu Chuyết cũng chắc chắn, rằng quyển tiểu thuyết “Cuộc đời yêu lầm của cậu ấm thật và cậu ấm giả” vừa hiện lên trong đầu mình, không phải tưởng tượng, mà là sự thật.
Thế giới cậu đang sống, thật ra chỉ là một quyển tiểu thuyết đam mỹ máu chó. Mà thiết lập nhân vật của cậu, là một cậu ấm bị cố ý đánh tráo, cũng là một thánh phụ, một đoá bạch liên chỉ thiếu vòng ánh sáng thiên sứ trên đầu.
*
Ngay từ đầu tiểu thuyết đã giải thích, chuyện Lâm Hữu Chuyết bị ôm đến sai chỗ, thật ra trong cùng ngày cả nhà cha nuôi cậu đã phát hiện, cùng họ nhưng khác tên.
Nhưng quay lại bệnh viện phát hiện ra bên kia là một nhà họ Lâm khác cực kì giàu có, họ liền nảy tâm bất chính. Vì để cho con trai mình được trải qua ngày tháng tốt đẹp, bèn lặng lẽ đổi vòng tay có viết tên hai đứa trẻ, rồi trộm đi Lâm Hữu Chuyết.
Chẳng phải ruột thịt, cả nhà cha nuôi cứ ba ngày thì một trận mắng, năm ngày một trận đòn vụt xuống Lâm Hữu Chuyết. Nếu không phải tự Lâm Hữu Chuyết có tinh thần cầu tiến, đứng thứ ba toàn thành phố trong kì thi trung cấp, học phí luôn được miễn và còn được cấp tiền thưởng tới mấy ngàn, có khi cậu còn chẳng được học đến cấp ba.
Nhưng với cha mẹ nuôi như vậy, tận đến khi sự việc lộ ra, vì thiết lập nhân vật thánh phụ mà Lâm Hữu Chuyết vẫn chu toàn 24 chữ hiếu với họ như trước. Sợ kích thích làm mẹ nuôi tự tử, cậu còn đồng ý từ bỏ mọi thứ vốn nên thuộc về mình, nhường hết cho cậu ấm giả.
Cậu khi ấy, Lâm Hữu Chuyết thấy gọi là thánh phụ cũng không hình dung nổi, phải gọi là ngu ngốc.
Lần đầu tiên Lâm Hữu Chuyết tỉnh giấc khỏi những ý niệm tươi sáng. (1)
Lâm Hữu Chuyết cứ mãi lặng im, dưới đài dần xôn xao. Cậu ấm giả Lâm Dữ Hạ ở trong góc còn tháo kính râm xuống, đôi mắt đỏ hoe tủi thân nhìn về người đàn ông bên cạnh Lâm Hữu Chuyết – chú rể thứ hai của ngày hôm nay, Thẩm Thành Phong.
Ánh mắt ấy quá mức nóng bỏng. Lúc này Thẩm Thành Phong mới phát hiện ra Lâm Dữ Hạ cũng tới, trên cổ còn lưu lại dấu hôn của đêm triền miên hôm qua.
Thẩm Thành Phong sốt ruột. Hắn vỗ vai Lâm Hữu Chuyết theo bản năng: “Hữu Chuyết, em…”
Vừa mới mở miệng, bàn tay định chạm lên bả vai Lâm Hữu Chuyết lại rơi vào khoảng không. Lâm Hữu Chuyết đã tránh đi.
Lâm Hữu Chuyết vẫn chẳng nói một lời.
Từ nhỏ cậu đã ôm mộng du hành không gian, khát khao một ngày cậu nghiên cứu ra được chiếc tên lửa đổ bộ vào vũ trụ mênh mông.
Nhưng để thực hiện ước mơ đi học đào tạo chuyên sâu của Thẩm Thành Phong, cậu đã vứt bỏ giấc mộng của chính mình, điền nguyện vọng vào khoa máy tính. Ban ngày đến trường, buổi tối cuối tuần đi làm công, làm thuê ở đủ loại công ty để kiếm tiền đóng học phí cho Thẩm Thành Phong.
Bạn học của Lâm Hữu Chuyết không biết tình hình thực tế, ai cũng trêu rằng một ngày của Lâm Hữu Chuyết có tận 72 tiếng đồng hồ.
Kết quả là cậu ở quê nhà ăn bánh bao với dưa muối, Thẩm Thành Phong ở xứ người lại gặp phải Lâm Dữ Hạ.
Lâm Dữ Hạ vừa gặp đã phải lòng Thẩm Thành Phong. Thẩm Thành Phong lấy lí do có bạn trai mềm như bông để từ chối, nhưng Lâm Dữ Hạ chẳng hề quan tâm, tiếp tục quấn lấy Thẩm Thành Phong. Chẳng mấy chốc hai người đã mượn hơi men mà lăn lên giường.
Xong việc, Thẩm Thành Phong ôm đầu nói hắn uống nhiều quá, để Lâm Dữ Hạ quên đi chuyện đêm qua.
Hiển nhiên Lâm Dữ Hạ không muốn, nhưng cậu ta quá yêu Thẩm Thành Phong, đồng ý. Yêu cầu chỉ có một, rằng trong khoảng thời gian ở nước ngoài này, Thẩm Thành Phong phải làm bạn trai của cậu ta.
Thẩm Thành Phong im lặng vài phút, gật đầu.
Thẩm Thành Phong che giấu hai năm, Lâm Hữu Chuyết vẫn chẳng hề hay biết đến sự tồn tại của Lâm Dữ Hạ.
Rốt cuộc lần này về nước, hắn thấy Lâm Hữu Chuyết tới đón mình ở sân bay mà lòng sinh áy náy, bèn xúc động đề nghị muốn đính hôn với Lâm Hữu Chuyết.
Lâm Hữu Chuyết khá vui vẻ. Dù rằng gia đình Thẩm Thành Phong vẫn luôn chướng mắt cậu, cậu vẫn hoàn toàn đồng ý, lấy hết tiền học bổng lẫn tiền tiết kiệm ra để mua một căn nhà mới để sau này lấy làm nhà tân hôn.
Kết quả là đêm trước ngày đính hôn, cũng chính là hôm qua, Lâm Dữ Hạ đuổi theo Thẩm Thành Phong đến tận nhà tân hôn, cầu xin Thẩm Thành Phong ôm cậu ta một lần cuối cùng.
Tính tình Lâm Hữu Chuyết lãnh đạm, còn ghét nước miếng. Ngoại trừ vài lần nắm tay, cậu và Thẩm Thành Phong vẫn chưa tiếp xúc thêm ở mức nào xa hơn.
Trước đây có một lần Thẩm Thành Phong giữa cơn sóng tính dào dạt muốn hôn môi Lâm Hữu Chuyết. Vừa định thực hiện, Lâm Hữu Chuyết liền nói: “Em không thích hôn môi.”
Thẩm Thành Phong khàn giọng nói: “Vậy làm chuyện còn thân mật hơn cả hôn môi có được không?”
Lâm Hữu Chuyết: “Kết hôn trước đã.”
Tình cảm như sóng triều của Thẩm Thành Phong cũng rút đi cả. Hắn lùi lại cúi đầu nhìn mặt đất chằm chằm, không nói nữa, trong đầu ngập tràn cảnh tượng cuồng say cùng Lâm Dữ Hạ ở nước ngoài.
Rõ ràng hắn biết, rằng mình yêu Lâm Hữu Chuyết, lại thật sự chẳng kháng cự được thân thể như lửa nóng của Lâm Dữ Hạ.
Thật ra giây phút này, hắn sớm đã chờ mong.
Thẩm Thành Phong nhắm mắt lại, hôn một đường dọc theo thái dương Lâm Dữ Hạ. Hai người ôm lấy nhau ngã xuống giường cưới Lâm Hữu Chuyết mới mua.
Một đêm triền miên, sáng nay cha mẹ nhà họ Thẩm đi vào nhà tân hôn, đẩy cửa nhìn thấy hai người ôm nhau nằm trên giường cưới.
Họ Thẩm biết Lâm Dữ Hạ là cậu ấm nhà giàu, thế nên đóng cửa lại rón rén rời đi, còn cản Lâm Hữu Chuyết ở nhà dưới, lấy cớ có việc gấp để kéo cậu đi.
Sau khi Lâm Hữu Chyết và Thẩm Thành Phong đính hôn được nửa tháng, sự thật rằng cậu mới là cậu ấm họ Lâm mới được đưa ra ngoài ánh sáng.
Lâm Dữ Hạ không thể chấp nhận, bèn đẩy Lâm Hữu Chuyết xuống lầu, ngờ đâu Lâm Hữu Chuyết không ngã chết, mà lại bị mù và mất trí nhớ. Lâm Dữ Hạ bèn giấu cậu đến một thành phố khác, lừa mọi người rằng Lâm Hữu Thuyết đã chết rồi.
Thẩm Thành Phong và cha mẹ ruột của Lâm Hữu Chuyết chẳng hề nghi ngờ. Sa sút tinh thần hết hai tháng, Thẩm Thành Phong đồng ý kết hôn với Lâm Dữ Hạ. Kết quả là cùng ngày kết hôn thì Lâm Hữu Chuyết lấy lại kí ức, trở về ngăn cản hôn lễ.
Ba người tiếp tục yêu hận máu chó. Đến kết cục cuối cùng, Thẩm Thành Phong tỏ vẻ rằng trước nay mình chỉ yêu Lâm Hữu Chuyết. Lâm Dữ Hạ rốt cuộc tỉnh ngộ hẳn, chúc phúc hai người, lấy vận tốc ánh sáng ở bên một người đàn ông khác.
Kết thúc ấy chẳng có gì bất ngờ, Lâm Hữu Chuyết thánh phụ bạch liên mang đôi mắt mù loà tha thứ cho mọi người. Hai cặp đôi ngọt ngào như đường mật cử hành hôn lễ với nhau, tốt đẹp vô vàn hệt như người một nhà.
Cuối truyện còn đặt dấu chấm kết bằng một câu độc thoại ích kỷ của Lâm Dữ Hạ trong ngày cưới…
“Lâm Hữu Chuyết mất đi ước mơ và một đôi mắt, nhưng cũng đi đến tình yêu và tình thân viên mãn. Còn tôi, rốt cuộc cùng đạt được tình yêu chỉ thuộc về riêng mình. Cuộc đời thật đẹp!”
…
Lâm Hữu Chuyết nhắm mắt, rồi lại mở ra, trước mặt là một mảnh sáng sủa.
Rốt cuộc, cậu cũng mở miệng theo ý muốn của Thẩm Thành Phong, chỉ là nội dung lại trở thành: “Mọi người có thể về nhà được rồi, lễ đính hôn hôm nay xin được huỷ bỏ.”
Dứt lời, cả sảnh phòng ồ lên, Thẩm Thành Phong kinh ngạc, Lâm Hữu Chuyết tháo nhẫn cưới trên ngón áp úp, tuỳ tiện ném lên bục, xoay người rời đi.
*
Rất nhanh đã ra đến cửa khách sạn, Thẩm Thành Phong mới đuổi kịp Lâm Hữu Chuyết, bắt lấy cánh tay cậu vội vàng hỏi: “Hữu Chuyết, em có ý gì?”
Thẩm Thành Phong thích xịt nước hoa mùi trà xanh. Lâm Hữu Chuyết đã từng không bài xích mùi hương này, nhưng giờ đây mùi trà xanh xộc vào khoang mũi, chỉ khiến Lâm Hữu Chuyết thấy ghê tởm đến buồn nôn.
Cậu đẩy tay Thẩm Thành Phong ra, mặt mày hờ hững: “Anh nghĩ tôi có ý gì?”
Đồng tử của người thanh niên sâu tựa biển, giữa sắc đêm như phiếm màu lam thoắt ẩn thoắt hiện, thần bí và thâm thuý chẳng nhìn thấy đáy.
Chỉ là bình thường cậu thích cười, mọi người ai ai cũng bỏ quên rằng những khi cậu không cong môi, thật ra rất có cảm giác áp bách.
Thẩm Thành Phong biết trên người mình không lưa lại dấu vết đêm qua, nhưng hắn vẫn chột dạ tránh khỏi ánh mắt của Lâm Hữu Chuyết, giành phản công trước: “Có phải em hối hận không? Mới 20 tuổi đã giao phó cả đời cho anh, nên thấy không đáng?”
Lúc này vợ chồng họ Thẩm cũng đã đuổi kịp, ngoài mặt thì ra vẻ quở trách Lâm Hữu Chuyết xuất thân nhà bình dân, nên không biết phép tắc, từ đầu họ đã không đồng ý chuyện đính hôn, cứ đòi đính, giờ thì hay rồi, làm trò cười cho thiên hạ.
Trên thực tế, khuôn mặt hai người chẳng giấu được niềm vui. Vứt kẻ nghèo hèn này đi, con trai mình mới cưới được cậu ấm tập đoàn lớn giàu sang!
Thẩm Thành Phong hơi nhăn mày: “Ba mẹ đừng nói nữa.”
“Mẹ càng muốn nói.” Đỗ Mỹ Lan lớn tiếng, không chỉ tới trán Lâm Hữu Chuyến, bèn chỉ vào ngực cậu mà mắng, “So gia thế bằng cấp, dòng như cậu làm sao mà xứng với Thành Phong nhà tôi? Cái đứa sinh từ làng trong phố mà ra (2) như cậu gả được cho nghiên cứ sinh đại học nước ngoài danh giá, hoàn toàn là vì nhà chúng tôi muốn giúp người nghèo mà thôi! Cậu vui trong lòng là được, còn dám huỷ bỏ đính hôn? Có biết thuê sảnh tiệc của khách sạn năm sao tốn hết bao nhiêu tiền không? Tổ sư cậu! Lâm Hữu Chuyết cậu tự đi mà nhìn gương đi, xem xem ngoại trừ cái mặt ra thì cậu còn có cái gì!”
Ở phía xa, một dòng người bước ra khỏi thang máy, đi ngang qua sảnh chính, thấp thoáng thấy được một bóng dáng đĩnh đạc cao lớn ngồi trên xa lăn lẫn bên trong. Nghe tiếng rít gào của Đỗ Mỹ Lan, anh nghiêng đầu nhìn, rồi rời khỏi khách sạn giữa muôn người vây quanh.
Bên này, Đỗ Mỹ Lan còn đang mắng. Lâm Hữu Chuyết chẳng dao động. Đợi Đỗ Mỹ Lan mắng xong, cậu nhạt nhẽo lên tiếng: “Tôi chuyển tổng cộng 50 vạn cho nghiên cứu sinh đại học nước ngoài danh giá nhà bà, dựa theo lãi suất ba năm của ngân hàng là 5.25, cả vốn lẫn lãi tổng cộng 52 vạn 6250 (3). Ngài cũng biết tôi nghèo, thôi thì không cần tính số lẻ, làm ơn nhanh chóng trả vào tài khoản của tôi.”
Trước đây hễ mắng là Lâm Hữu Chuyết chẳng bao giờ cãi. Lần đầu tiên bị bật lại, Đỗ Mỹ Lan lẫn chồng bà ta đều trọn tròn mắt, rồi Đỗ Mỹ Lan lập tức chửi ầm lên: “Tao biết mày chẳng có ý tốt gì mà, hoá ra là còn nhớ thương mấy đồng bạc đó! Tao nói cho mày nghe, đến cái cửa cũng không có đâu! Tiền cho rồi như nước đổ đi, đó là mày cam tâm tình nguyện đưa tiền cho Thành Phong nhà tao, không phải mượn, có giỏi thì mày lấy hoá đơn mượn tiền ra đây!”
“Mẹ…” Thẩm Thành Phong giữ chặt Đỗ Mỹ Lan, “Mẹ làm ơn đừng làm ầm lên nữa.”
“Là nó làm ầm chứ không phải mẹ!” Đỗ Mỹ Lan vừa khóc vừa la, “Con bắt nó giao hoá đơn mượn tiền ra, còn không thì cái khoản này…”
“Lát nữa tôi sẽ chụp hình gửi hoá đơn mượn tiền cho bà.” Lâm Hữu Chuyết cắt ngang Đỗ Mỹ Lan, “Không trả thì gặp nhau ở toà.”
Dứt lời, cậu xoay người, bóng dáng ngày một xa.
“Nhìn đi con trai.” Trong giây lát vẻ mặt Đỗ Mỹ Lan đã thay đổi, “Từ đầu mẹ đã bảo lòng dạ nó thâm sâu, nhìn đi, đúng là có giữ lại hoá đơn mượn tiền đề phòng con kìa. Cái mối hôn nhân này, không kết được.”
Chồng bà ta đứng bên phụ hoạ: “Chứ còn gì nữa, đẻ ra từ nhà bình dân, đúng là kiến thức hạn hẹp, cả ngày chỉ biết nhớ thương tiền bạc.”
Thẩm Thành Phong không phản ứng, chỉ ngơ ngác nhìn theo hướng Lâm Hữu Chuyết rời đi.
Phía sau Lâm Dữ Hạ vừa đuổi theo, nhìn bóng dáng Lâm Hữu Chuyết đã đi xa, vẻ mặt chợt trở nên nghiêm trọng.
Hôm nay Lâm Hữu Chuyết đang hát tuồng gì thế?
*
Lâm Hữu Chuyết bắt xe trở về nhà cha mẹ nuôi của mình.
Biết con trai ruột Lâm Dữ Hạ thích Thẩm Thành Phong, Lý Hiểu Hân và Lâm Phong Tài uy hiếp Lâm Hữu Chuyết bằng cách từ chối tham gia tiệc đính hôn. Mà quyết tâm đính hôn với Thẩm Thành Phong, cũng là một lần duy nhất Lâm Hữu Chuyết ngỗ nghịch họ.
Lý Hiểu Hân và Lâm Phong Tài đang gặm chân vịt. Nghe thấy tiếng chìa khoá chuyển động, Lâm Phong Tài thuần thục giấu đi chân vịt, Lý Hiểu Hân vội ngã vào sô pha, ôm ngực rên đau.
Tiếng cây quạt cũ kỹ rè rè kêu vang.
Nhà họ chỉ có đúng một cây quạt đứng. Hai vợ chồng ở phòng khách, quạt sẽ đặt trong phòng khách. Hai người về phòng ngủ, quạt cũng đi theo vào phòng ngủ.
Lâm Hữu Chuyết đẩy cửa bước vào, gió đưa tới mùi dầu mỡ và thì là thoang thoảng. Cậu rũ mắt đổi dép lê, bỏ lơ hai vợ chồng đang đóng kịch trong phòng khách, lập tức trở về phòng.
Căn phòng chật hẹp, đẩy cửa sổ ra sẽ gặp ngay quần đùi treo ở nhà hàng xóm phía đối diện.
Làng trong phố gồm những căn nhà lầu kề sát lẫn nhau, mặt trời chẳng rọi tới, gió càng thổi càng kẹt, kín không kẽ hở tựa như lồng hấp mini.
Nhưng căn phòng lại được sửa sang quét tước khá sạch sẽ, mặt sàn được lau sáng bóng, khăn trải giường xanh nhạt mang theo mùi nước giặt thơm tho.
Gần mép giường có một chiếc bàn học giản dị, bên trên đặt một chậu hoa quỳnh chưa nở, và chồng sách “Khí động lực học”, “Động cơ máy bay”, “Khám phá vũ trụ”…
Giờ đây trên mặt Lâm Hữu Chuyết mới có nét cười. Cậu ngồi xổm xuống quý trọng vuốt ve tài sản quan trọng nhất của mình.
May mắn là ý thức của cậu thức tỉnh hôm nay. Đôi mắt của cậu, cuộc đời của cậu, ước mơ của cậu, tất cả vẫn còn kịp.
Ầm ầm!
Chớp mắt sau, tiếng gõ cửa long trời lở đất vang lên.
Lâm Phong Tài rống to từ bên ngoài: “Cái đồ vong ân bội nghĩa không nghe lời như mày, đính hôn với đàn ông rồi còn về nhà tao làm gì!”
“Tao nói cho mày nghe, có Thẩm Thành Phong rồi thì không có tao với mẹ mày, có tao với mẹ mày thì không có Thẩm Thành Phong, tự mày chọn đi!”
“Lâm Hữu Chuyết mày…”
Lâm Phong Tài còn chưa rống xong, cửa mở, Lâm Hữu Chuyến ôm chậu hoa quỳnh, mang theo một túi hành lý bước ra.
Lâm Phong Tài choáng váng: “Mày làm gì đó?”
Giọng nói Lâm Hữu Chuyết bình tĩnh, tựa như thêm đá vào cốc nước giữa ngày hè, chẳng đến mức buốt giá, rồi lại vẫn hơi lạnh lẽo: “Về trường.”