Thủ Phụ Sủng Thê

Chương 110: Bá tổng x mỹ nhân nghèo túng (6)



Thẩm Nguyên chưa từng hỏi Lục Chi Quân, lúc trước rốt cuộc cô có từng làm với anh hay không.

Thật ra cô vẫn rất hoài nghi, rốt cuộc Lục Chi Quân có được hay không, bởi vì ngoại trừ dục vọng kiểm soát hơi mạnh ra, các phương diện khác của anh đều rất hoàn hảo.

Cô cũng nghĩ rằng mình có thể chấp nhận hình mẫu tình yêu của Plato, nếu Lục Chi Quân thật sự bị vô sinh, đến lúc đó cô sẽ cùng anh đến cô nhi viện nhận nuôi một đứa bé.

Nhưng sự thật chứng minh rằng Thẩm Nguyên cô đã nghĩ sai rồi.

Vầng sáng của đèn giường hơi ảm đạm.

Hai người lăn qua lăn lại đến bốn giờ sáng, sương trắng ngoài cửa sổ bắt đầu xuất hiện.

Thẩm Nguyên vô lực rụt vào lòng người đàn ông.

Lần đầu tiên đối với cô mà nói coi như chịu đựng được, chỉ là lần thứ hai khi Lục Chi Quân ôm cô đi tắm rửa, Thẩm Nguyên bị đè dưới vòi hoa sen nước lớn.

Nước nóng ở nhiệt độ vừa phải ào ào dội xuống tấm lưng thon thả của cô.

Người đàn ông đằng sau mạnh mẽ và quyết liệt.

Đối với Thẩm Nguyên mà nói, cảm giác bị anh khống chế hoàn toàn này vô cùng sợ hãi.

Thẩm Nguyên hiện tại đang ở trong trạng thái mệt mỏi, nhưng lại không ngủ được.

Nhưng người đàn ông ôm cô lại không hề tỏ ra hài lòng.

Lục Chi Quân cho cô cảm giác rằng chính anh ăn không đủ.

Màn hình điện thoại di động bên gối bỗng dưng sáng lên.

Nhân viên quản lý ở tầng dưới gọi điện thoại, nói thuốc đã đến.

Lục Chi Quân đứng dậy mở cửa, ở ngăn trong của người máy thông minh đưa thuốc, đem túi giấy màu vàng tươi vào.

Bàn tay thấy rõ xương của anh vặn nước khoáng cho cô, Thẩm Nguyên uống thuốc tránh thai.

Thành phố S là một siêu đô thị với số lượng dân số lớn.

Cho nên lúc bốn giờ sáng, Thẩm Nguyên có thể gọi thuốc thông qua phần mềm.

– “Lần sau nghe lời, chúng ta vẫn phải kế hoạch hóa gia đình, em vẫn còn đang đi học, hiện tại chưa thể mang thai.”

Lúc Lục Chi Quân nói lời này, đã ôm Thẩm Nguyên vào lòng.

Thẩm Nguyên không thể trả lời anh, chỉ nhẹ nhàng dùng răng, cắn cằm anh, đáp lại.

Lục Chi Quân cười khẽ, giọng nói dịu dàng dỗ cô: “Ngày mai không phải đi học, nhưng cũng ngủ một lát đi.”

Thẩm Nguyên lại ngửa đầu hỏi anh: “Hai chúng ta… Đây có phải là lần đầu tiên không?”

“Ừm.”

Lục Chi Quân không phủ nhận.

– “Vậy trước đó nếu đã kết hôn rồi, sao lại anh… Anh vẫn chưa làm thế?”

Giọng điệu của Lục Chi Quân bình tĩnh, nghe không ra bất cứ điều gì khác thường: “Em nhỏ tuổi hơn anh rất nhiều, lúc trước em sợ, muốn chờ đến sinh nhật lần thứ hai mươi rồi mới làm.”

“Phải không?”

Thẩm Nguyên vẫn có chút không tin.

Lục Chi Quân dùng bàn tay to nắm lấy đầu người trong lòng, ra lệnh nói: “Ngủ đi.”

Cơn buồn ngủ dần dần dâng lên, Thẩm Nguyên cũng không chất vấn Lục Chi Quân quá nhiều, chẳng mấy chốc đã ngủ say trong vòng tay anh.

Ngày hôm sau tỉnh lại, Lục Chi Quân đã rời khỏi căn hộ.

Thẩm Nguyên bất thình lình cảm thấy, xúc cảm trên ngón áp út trái có chút kỳ lạ.

Giơ tay lên nhìn, phía trên đúng là được người đeo nhẫn kim cương.

Thẩm Nguyên bất đắc dĩ khẽ mỉm cười, nhìn chằm chằm vào viên kim cương phát sáng dưới ánh mặt trời rạng rỡ, một đường nét hoàn mỹ được cắt gọt, tự lẩm bẩm một mình: “Thật là khó xử mà.”

Ngay cả khi đeo nhẫn kim cương cho cô, cũng phải chờ cô ngủ thiếp đi rồi mới đeo nó.

Tính cách của Lục Chi Quân thật sự quá kỳ cục.

Trước khi mất trí nhớ, cô dường như là một nữ thanh niên văn học hay làm ra vẻ.

Tuy nhiên, Thẩm Nguyên lại nghĩ, giả tạo với kỳ cục, có lẽ cũng có thể tạo thành một đôi do ông trời tác hợp.

Gần cuối kỳ.

Nhà trường mời tổng giám đốc tập đoàn Lục thị, cũng chính là Lục Chi Quân đến trường giảng bài.

Thẩm Nguyên vào trường đại học tổng hợp, chuyên ngành mỹ thuật được coi là chuyên ngành át chủ bài, một số ngành thuộc trường kinh doanh và trường kinh tế cũng là những ngành học hạng nhất trong nước.

Hội trường do Lục Chi Quân tài trợ rất lớn, mỗi lớp học đều được đạo diễn ngẫu nhiên chọn vài người đi nghe giảng bài, người đi nghe có thể được thêm tín chỉ vào cuối kỳ.

Nhưng bởi vì sắp có một kỳ thi, nhiều sinh viên đang bận rộn ôn tập, nghe bài giảng là điều nhàm chán nhất, không ai muốn lãng phí thời gian này.

Lục Chi Quân tổng cộng không nói được mấy câu, còn lại do người dẫn chương trình nói.

Nội dung được đề cập cũng là tập đoàn lại thiết lập bao nhiêu phần học bổng, tài trợ bao nhiêu suất đi du học nước ngoài, rồi cung cấp bao nhiêu trình độ thực tập của tập đoàn con.

Người đàn ông mặc một bộ đồ màu đen tinh tế, im lặng đứng trên sân khấu.

Tầm mắt của nữ sinh dưới đài chưa từng rời khỏi anh.

Các bạn trong nhóm lớp Thẩm Nguyên đăng ảnh chụp lén Lục Chi Quân lên nhóm, nữ sinh nằm trong phòng ngủ hoặc trốn trong phòng tự học ôn tập, sau khi xem ảnh thì tràn đầy hối hận.

【 Quái, sớm biết ông chủ của trường đẹp trai như vậy, tôi sẽ không nhờ người đến nghe giảng cho tôi đâu, hai mươi đồng mù quáng của tôi. 】

【 Nói thật, người ngoài đời còn đẹp hơn trên ảnh, dáng người cũng rất chuẩn, đúng kiểu ông chú chân dài đó ~】

【 Đây chính là tổng giám đốc hống hách chăng! 】

Thẩm Nguyên cúi đầu vuốt màn hình vài cái, nhẹ giọng cười.

Bên tai văng vẳng tiếng xì xào của vài nữ sinh.

– “Đẹp trai thật đấy, trông anh ấy đẹp hơn cả một minh tinh nữa cơ, ai mà nghĩ ba mươi mấy tuổi chứ.”

– “Tuổi này cũng không tính là già đâu, nhưng mà hình như anh ấy đã kết hôn rồi, vừa rồi khi anh ấy tiến vào hội trường, tôi nhìn thấy trên tay anh ấy có nhẫn cưới đó.”

– “Vợ anh ấy là ai vậy? Ai may mắn đến vậy chứ?”

– “Có người nói, hình như người đó học cùng trường với chúng ta.”

Sau khi hai nữ sinh ngừng nói chuyện, Thẩm Nguyên theo bản năng che nhẫn cưới trên tay trái.

Buổi chiều cô không có lớp học, nên cảm thấy Lục Chi Quân sẽ đi xe rời đi trước.

Lúc ra giảng đường, có một trợ lý nhỏ đến, cung kính nói cho Thẩm Nguyên biết Lục Chi Quân bảo cô cùng anh trở về thành phố.

Sau khi Thẩm Nguyên đi theo trợ lý nhỏ đến trước xe Lincoln, không ngờ, rất nhiều nữ sinh đã mò tới điểm đỗ xe của Lục Chi Quân.

Thế nhưng còn có người muốn yêu cầu anh ký tên, bảo vệ kịp thời ngăn cản những nữ sinh kia.

Trong đám đông, Thẩm Nguyên nhìn thấy Tần Dao bị bạn cùng phòng của cô ta kéo tới.

Sắc mặt của Tần Dao có chút khó coi.

Hai người bạn cùng phòng khác của cô ta lại nóng lòng muốn thử, rõ ràng muốn nhìn Lục Chi Quân thêm vài lần nữa.

Trong số mọi người ở đây, còn có vài người quen mặt là bạn học cùng lớp của Thẩm Nguyên và Tần Dao.

Tần Dao nói xấu sau lưng không ít lần về Thẩm Nguyên.

Trong lòng Thẩm Nguyên rất rõ ràng, một số bạn học trong lớp bề ngoài rất khách khí với cô, trong lòng thật ra cũng cảm thấy, cô là thiên kim nhà nghèo được một người giàu có xấu xí cưu mang.

Bàn tay thon dài của Lục Chi Quân giữ lấy cửa xe, đang nhìn về phía Thẩm Nguyên.

Sắc mặt của mấy nữ sinh quen biết Thẩm Nguyên khẽ thay đổi.

Người bao nuôi Thẩm Nguyên không phải là anh ấy chứ?!

Thẩm Nguyên cũng dùng dư quang thoáng nhìn thấy vẻ mặt của những người đó.

Cô đội cái mũ bẩn này cũng đủ rồi, nếu có cơ hội tốt để làm mất mặt đám đó mà không làm thì đầu óc đã bị úng nước rồi.

Không đợi Lục Chi Quân đi về phía cô.

Thẩm Nguyên đi giày cao gót, đi trước anh một bước, cộc cộc đi nhanh về phía anh.

Trước mặt mọi người, cô dùng giọng vừa trẻ con vừa dịu dàng gọi: “Ông xã ơi~”

“……”

“Ông xã ??!”

Sắc mặt của Tần Dao và mấy người bạn cùng phòng của cô đột nhiên biến đổi.

Nữ sinh mặt tròn kinh ngạc nói: “Chồng của Thẩm Nguyên là Lục Chi Quân sao?”

Lục Chi Quân nghe Thẩm Nguyên gọi anh là chồng xong, khẽ nhíu mày lại, rồi nhanh chóng giãn ra.

“Lên xe đi.”

Anh nhẹ nhàng lấy tay che tóc Thẩm Nguyên không cho Thẩm Nguyên chạm vào thành xe.

Lục Chi Quân không phủ nhận chuyện đó.

Hơn nữa, anh và Thẩm Nguyên đều đeo nhẫn cưới.

Rõ ràng, hai người này chính là vợ chồng.

Nếu Thẩm Nguyên thật sự được ông chủ bao nuôi, sao còn dám quang minh chính thể hiện tình yêu của mình như vậy chứ?

Một người bạn cùng phòng của Tần Dao lúc này nói: “Thì ra là chúng ta trách nhầm Thẩm Nguyên… Nhưng mà Tần Dao này, trước kia không phải cậu có quan hệ tốt với cô ta sao? Sao cậu có thể nói Thẩm Nguyên được bao nuôi?”

Tần Dao á khẩu không nói nên lời, xoay người muốn rời khỏi chỗ này.

Chiếc Lincoln dài hơn đã được lái đi.

Không đợi Tần Dao rời đi, một chiếc xe cảnh sát có đèn nhấp nháy dừng trước mặt cô ta.

Tần Dao hoảng hốt trong lòng.

Cảnh sát cũng xuống xe, hỏi: “Cô tên là Tần Dao?”

Tần Dao sững sờ gật đầu.

– “Cô bị nghi ngờ xúi giục bạn cùng lớp ném đồ vật từ trên cao xuống, hiện tại tôi muốn bắt giữ cô đến đồn cảnh sát để điều tra theo quy định của pháp luật.”

Tần Dao run rẩy trả lời: “Tôi không có… Tôi thật sự không có…”

“Cạch” một tiếng.

Cảnh sát không cho Tần Dao có cơ hội giải thích, sau khi còng tay cô ta, nghiêm khắc nói: “Đến cục cảnh sát rồi nói sau.”

Tần Dao lúc ấy cũng chỉ muốn cho nam sinh kia ném dầu vào đầu Thẩm Nguyên thôi, nhưng cô cũng ta không ngờ nam sinh giúp cô làm việc này lại không cẩn thận ném điện thoại xuống.

Ban đầu, lúc trước cậu ta nói cậu ta thích cô ta, sẽ giúp cô ta gánh vác mọi chuyện, không ngờ rằng vì để có thể giảm hình phạt mà vẫn là khai ra cô!

– “Tôi không làm… Chú cảnh sát… Tôi thật sự không có…”

Cho dù Tần Dao có van xin thế nào, cảnh sát cũng không hề động lòng.

Cô ta đành phải khóc lóc, bị đẩy lên xe cảnh sát trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người.

Kỳ nghỉ hè sắp tới, cuộc sống của Thẩm Nguyên tự mình sắp xếp cũng rất viên mãn.

Không có nhiều triển lãm nghệ thuật ở Trung Quốc, cô muốn ra nước ngoài để xem triển lãm nghệ thuật của một số nghệ sĩ mới nổi.

Nhưng nếu cô muốn đi, cũng phải đi cùng Lục Chi Quân khi anh rảnh.

Anh không cho phép cô ra nước ngoài một mình.

Rời khỏi thành phố S, đến các thành phố xung quanh cũng không được phép.

Lúc Lục Chi Quân rảnh, dục vọng cũng đặc biệt sâu nặng.

Mấy ngày này, Thẩm Nguyên vẫn ở trong căn hộ với anh.

Trời đang tối dần.

Ngoài cửa sổ sát đất, đèn được vừa lên.

Thẩm Nguyên bị Lục Chi Quân bóp cổ tay nhỏ, anh khàn giọng bên tai cô nói: “Nguyên nhi, em phải nghe lời.”

Cô a một tiếng.

Khi đột nhiên bị xâm nhập, trong đầu bỗng nhiên hiện lên một vài ký ức lẻ tẻ.

Lục Chi Quân trong trí nhớ có vẻ mặt lạnh nhạt, nói với cô bằng giọng điệu gần như lạnh như băng: “Thẩm Nguyên, em phải nghe lời.”

Gần đây, cô quả thật đã phát hiện ra rằng ký ức trước đây của mình đang dần khôi phục.

Cô dường như đã nhớ tất cả mọi thứ.

Sau một tháng kỳ nghỉ, Thẩm Nguyên nhớ lại tất cả mọi thứ trước đây.

Biến cố của gia đình, ánh mắt của người khác, sự nghèo túng của cô, sự bất lực bị dồn vào tình thế tuyệt vọng đã ập đến với cô.

Hơn nữa, cô nhớ đến nỗi sợ hãi với người đàn ông mạnh mẽ như Lục Chi Quân.

Nhưng mấy tháng nay sớm chiều ở chung, Thẩm Nguyên đã thích anh từ lâu, thậm chí là yêu anh.

Lục Chi Quân vẫn luôn ngụy trang.

Anh luôn nói dối cô.

Tâm trạng của Thẩm Nguyên rối bời.

Vừa nghĩ đến cô và người đàn ông đã từng sớm chiều ở chung trong sự sợ hãi và kiêng kỵ như thế, vành tai và tóc mai cọ vào nhau, tâm trạng của cô liền phức tạp một cách lạ thường.

Thân hình mảnh mai của Thẩm Nguyên cuộn mình trên ghế sofa da.

Bên ngoài cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn, màu đỏ đang chìm dần.

Cô xõa tung mái tóc xoăn dày, lười biếng.

Thẩm Nguyên quá đắm chìm trong suy nghĩ của mình, thậm chí không phát hiện Lục Chi Quân đã trở về căn hộ.

Khi cả cơ thể được bao bọc trong mùi nước hoa mùi gỗ quen thuộc trên người anh, cô mới quay lại nhìn anh.

“Tâm trạng không tốt sao?”

Lục Chi Quân rất tự nhiên thân mật muốn hôn lên gò má của Thẩm Nguyên, còn tay kia kéo lỏng cà vạt trên cổ.

Thẩm Nguyên cau mày, rồi quay mặt sang một bên.

Thấy cô như thế, sự dịu dàng trên gương mặt của người đàn ông dần dần phai nhạt.

Giọng nói của Lục Chi Quân coi như kiên nhẫn, thấp giọng hỏi: “Làm sao vậy?”

Thẩm Nguyên tạm thời không muốn tiếp xúc thân mật với anh nữa, sau khi cô làm ra động tác từ chối, Lục Chi Quân cũng cho cô không gian.

Anh đứng lên từ trên ghế sa lon, dáng người cao ngất, khuôn mặt lạnh lùng.

“Nguyên nhi, chúng ta nên nói chuyện.”

– “Anh đã nói dối tôi.”

Thẩm Nguyên đứng dậy khỏi ghế sofa, mặt đối mặt với anh, lại hỏi: “Chúng ta căn bản không tốt… Cũng chưa từng yêu nhau, tại sao anh lại bịa ra những chuyện này để lừa tôi hả?”

Đôi mắt đen láy của Lục Chi Quân hiện lên một tia lạnh lùng.

Anh trầm giọng hỏi: “Em nhớ lại à?”

Thẩm Nguyên không phủ nhận.

Giờ đây, cô không thể nhìn thấy sự xa cách giữa Lục Chi Quân trước đây và người chồng dịu dàng mà cô vô cùng tin tưởng và gắn bó.

Trái tim cô rất lộn xộn, đặc biệt là rối tung lên.

Hai người mặt đối mặt một lát, Thẩm Nguyên yếu ớt nói: “Chúng ta ly thân một thời gian đi, tôi cần phải yên tĩnh.”

Vừa dứt lời, đuôi lông mày của người đàn ông trầm xuống.

Hơi thở quanh người Lục Chi Quân bỗng trở nên cường thế.

Thẩm Nguyên cảm thấy có điều gì đó khác thường, theo bản năng liền lui về phía sau.

Cho đến khi cô không thể lùi lại được nữa, anh đã giam cô vào bức tường kính.

Phía sau Thẩm Nguyên là hoàng hôn và đường chân trời của thành phố.

Lại nghe Lục Chi Quân hạ giọng kiềm chế, nói: “Nếu em không hài lòng về anh, có ý kiến gì thì em có thể nói với anh, anh sẽ vì em mà sửa đổi. Ly thân, ly hôn, sau này không được nói nữa những chuyện này nữa.”

Khi Lục Chi Quân nói lời này, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, thậm chí còn lộ vẻ cuồng bạo, thoạt nhìn đã biết là đang cố gắng kìm nén tức giận.

Thẩm Nguyên nói ly thân, thật ra cô không có ý ly thân.

Cô không còn chỗ nào khác để đi, chỉ là muốn tạm thời tách khỏi anh, không sống chung một phòng ngủ mà thôi.

Thẩm Nguyên bất đắc dĩ giải thích những lời đó cho Lục Chi Quân một lần.

Thấy sự sắc bén trong mắt người đàn ông dần dần phai nhạt.

Thẩm Nguyên dứt khoát cũng nói hết những lời muốn nói ra với anh.

– “Bây giờ tôi đã nhớ lại rồi, tôi sẽ không giấu với anh nữa.”

– “Đây là lần đầu tiên tôi yêu, còn anh, cũng không đuổi theo tôi. Không có màn cầu hôn, không có ảnh cưới, cũng không có đám cưới. Nhẫn cưới cũng không phải do tôi tự chọn, là do anh đeo nó vào tay tôi vào lần đầu tiên anh ngủ với tôi. Tôi cứ mơ hồ kết hôn với anh như vậy, đúng vậy, lúc trước tôi kết hôn với anh là vì em trai tôi và trả nợ.”

– “Nhưng cuộc đời của tôi chỉ có một cuộc hôn nhân này với anh, nên có cũng như không có, thế mà anh còn bịa ra một đống lời nói dối để lừa tôi, tôi có thể không tức giận được sao?”

Khi Thẩm Nguyên nói lời này, mái tóc xoăn đen nhẹ bay dưới ánh hoàng hôn màu vàng ấm áp, khiến cả người rất có sức sống và tràn đầy năng lượng.

Lục Chi Quân chuyển tức giận thành một nụ cười, bàn tay thon dài cũng thuận thế sờ sờ đỉnh tóc Thẩm Nguyên, ánh mắt vẫn lạnh lẽo lộ vẻ cưng chiều nhàn nhạt.

Sau khi Thẩm Nguyên bị anh sờ đầu vài cái, cơn tức giận liền biến mất hơn phân nửa.

Cô cảm thấy mình thật sự không vừa lòng, không thể dễ dàng bị anh dỗ dành như vậy, liền lạnh lùng nói: “Tối nay tôi tự ngủ, anh đi phòng khác đi.”

Đêm khuya.

Thành phố S đột nhiên mưa.

Thẩm Nguyên nghe tiếng sấm ầm ầm, do dự có nên đi tìm Lục Chi Quân hay không.

Cô vẫn luôn cảm thấy, không phải kiếp trước mình bị sét đánh chết, mà chính là bị mưa dầm đến chết.

Nếu không, cô không thể sợ mưa từ khi còn bé.

Thẩm Nguyên ôm gối mềm, vẫn bất đắc dĩ bước xuống đất, vừa định mở cửa đi tìm Lục Chi Quân.

Người đàn ông đã đi trước cô một bước, đứng bên ngoài phòng ngủ của cô.

Một tia chớp xẹt qua bầu trời.

Trong nháy mắt đó, Thẩm Nguyên vẫn không chịu nổi sự xúc động và sợ hãi, nhào vào trong lòng anh giống như con chim non về tổ.

Tiếng sấm vẫn không dứt bên tai.

Có một câu nói rằng cãi nhau đầu giường, làm lành cuối giường.

Thẩm Nguyên lấy ra một túi giấy bạc từ trong túi áo ngủ của Lục Chi Quân, hai người cũng đặc biệt điên cuồng trước khi mưa tạnh.

Lục Chi Quân thậm chí còn xé toạc một cái gối đầu, trên tay Thẩm Nguyên cũng có vài lông rơi xuống.

Chờ cho đến khi mưa và gió trong thành phố chấm dứt.

Thẩm Nguyên nằm trên vai người đàn ông, khóc sướt mướt.

– “Thật ra, không phải em trách anh, mà em đang trách bản thân mình.”

– “Là anh giúp em, giải quyết những vấn đề của em từ trong biển lửa, ngay từ đầu em đã nợ anh quá nhiều, em luôn cảm thấy ở trước mặt anh, em sẽ cúi đầu…”

“Đừng nói vậy.”

Lục Chi Quân cắt ngang lời bộc bạch đầy đáng thương của Thẩm Nguyên.

Anh khẽ gõ lên môi cô, bàn tay thon dài lau nước mắt cho Thẩm Nguyên trong lòng, nhỏ giọng dỗ cô: “Anh chỉ hy vọng cô gái nhỏ của anh có thể vĩnh viễn sống kiêu hãnh giống như trước đây.”

Khi Lục Chi Quân nói ba chữ cô gái nhỏ này, âm thanh trầm thấp và rất có từ tính.

Thẩm Nguyên nín khóc, cười, oán giận nói: “Gọi cô gái nhỏ cái gì chứ?”

Lục Chi Quân bất đắc dĩ trả lời: “Em nhỏ hơn anh mười mấy tuổi, đương nhiên là cô gái nhỏ rồi.”

Anh đã nói những lời này một cách nghiêm túc.

Hai gò má của Thẩm Nguyên bỗng nhiên nóng lên.

Cô ra vẻ bình tĩnh trả lời: “Vậy em nên gọi anh là gì? Bằng không thì gọi chú Lục là được rồi.”

“Không được gọi là chú.”

Giọng nói của Lục Chi Quân trở nên nghiêm khắc hơn một chút.

Anh ôm chặt Thẩm Nguyên vào lòng, thấp giọng ra lệnh nói: “Thật, về sau đừng gọi anh là chú mà.”

Thẩm Nguyên không đáp lại anh nữa.

Lại cảm thấy, người như Lục Chi Quân, có lẽ cũng có chút lo lắng về tuổi tác.

Thành phố S có một khu vườn cổ điển tương đối tốt.

Thẩm Nguyên nghe Lục Chi Quân nói, ban đầu anh không hiểu sao rất thích mảnh đất này, nên liền mua nó.

Khu vườn này được gọi là Thiều Viên trong thời cổ đại, được cho là một khu vườn riêng của một trọng thần rất quyền lực.

Trước đây, phía đông của nó là công phủ, phía tây là Bá phủ.

Ngày nay, trạch viện hai bên đã sớm không còn, chỉ còn lại một khu vườn có tính chất cây cảnh là chính, Lục Chi Quân còn mời rất nhiều học giả chuyên nghiệp về hướng dẫn và trùng tu các công trình kiến trúc trước đây.

Mấy ngày trước, Thẩm Nguyên lướt video, thấy có người chụp ảnh cưới cổ điển kiểu Trung Quốc, chờ Lục Chi Quân rảnh rỗi, có thể cùng cô đi chụp ảnh cưới.

Cô đề nghị rằng cô cũng muốn chụp vài tấm ảnh cưới kiểu Trung Quốc.

Lục Chi Quân dẫn cô đến Thiều Viên.

Anh cũng không thương mại hóa nơi này, cũng không mở cửa cho công chúng tham quan, chỉ để yên và bỏ ra mấy trăm vạn mỗi năm để thuê người xử lý đặc điểm mặt nước và hồ đá ở đây.

Thẩm Nguyên không rõ rốt cuộc anh đang nghĩ gì, có lẽ khu vườn này đối với Lục Chi Quân mà nói, giống như một món đồ chơi Lego.

Gió lướt nhẹ qua sen.

Hạ Cảnh Đường của Thiều Viên rộng rãi và nước sâu, rất có ý cảnh xa xôi rõ ràng.

Sau khi Lục Chi Quân mặc trang phục cổ đại xong, đi về phía Thẩm Nguyên, cô nhất thời hơi giật mình.

Công bào màu đỏ minh chế rất rộng rãi khi Lục Chi Quân mặc trên người, tôn lên thân hình cao lớn và rắn chắn của anh, trên tóc đội mũ ô sa hai cánh đều rộng, bên hông cũng được vòng qua một sợi dây da rất tinh xảo.

Trông anh như một vị quan lão gia nghiêm túc, nhưng lại cực kỳ đẹp trai và chững chạc.

Ekip chụp ảnh cưới đã chuẩn bị trang phục rất cầu kỳ.

Trên tay trái của Lục Chi Quân, thậm chí còn đeo ngọc ban chỉ.

Anh mặc thế này, nhưng không có cảm giác không dung hòa nào.

Khi Thẩm Nguyên hơi giật mình, bóng dáng cao lớn của người đàn ông cũng đột nhiên bao phủ cô.

Lục Chi Quân thấp giọng hỏi cô: “Sao thế?”

Thẩm Nguyên cũng mặc cổ trang màu đỏ thẫm, lắc đầu trả lời: “Không có gì, chỉ là cảm thấy khi nhìn anh mặc bộ quần áo này, có loại cảm giác rất quen thuộc.”

Lục Chi Quân khẽ nói: “Phải không?”

Kỳ thật sau khi anh nhìn thấy Thẩm Nguyên mặc bộ hỉ phục màu đỏ này, cũng có cảm giác giống Thẩm Nguyên.

Nguyên nhân lúc trước Lục Chi Quân mua được chỗ này là vì anh có một ảo giác khó hiểu.

Anh dường như đã sống ở đây trong một thời gian dài.

Có lẽ, rất lâu về trước, anh và Thẩm Nguyên đã làm vợ chồng.

Nhưng cho dù đang ở thời không nào, anh nhất định sẽ rất yêu người phụ nữ Thẩm Nguyên này.

Anh rất yêu rất yêu cô, và sẽ yêu cô mãi mãi.

(HOÀN TOÀN VĂN)

_______________

Tác giả muốn nói: toàn bộ bộ truyện đã kết thúc rồi, chú Quân và chị Nguyên trong thế giới này cũng sẽ ân ái và hạnh phúc đến già, cảm ơn độc giả đã ủng hộ.

【Ngoại truyện về Uất Trì Tĩnh và Trăn Trăn sẽ đăng trên weibo】, chỉ cần tìm kiếm wb bằng tên tác giả là được, đây là bản miễn phí đã hứa với mọi người, sau khi tôi nghỉ ngơi một thời gian thì sẽ lên lại.

[Cuối cùng, xin hãy sưu tập một bộ truyện mới]

Truyện mới đã thay đổi tên truyện, càng muốn làm nổi bật tính cách chiến thần của nam chính, nhân vật của hắn vẫn là thiên chi kiêu tử đã bị phong hầu khi mới mười mấy tuổi, thể loại cốt lõi vẫn không thay đổi, truyện ngọt sủng về muội muội yếu đuối, hậu đậu thời Hán.

Tôi sẽ chuẩn bị bối cảnh và dàn bài thật kỹ lưỡng, kính xin mọi người sưu tầm! ! !

— “Sau khi kết hôn với chiến thần hoang tưởng”

Trước đây được đặt là “Tiểu Hầu gia của nàng”, tiêu đề sẽ được thay đổi trước khi đăng lên

CP: Chiến thần tàn nhẫn, cố chấp vs y nữ mềm mại, chữa lành

【1】

Nguyễn An sinh ra với làn da ngọc ngà, là một y nữ tuyệt sắc nổi tiếng.

Vào một ngày hái thuốc, Nguyễn An cứu võ tướng bị thương nặng. Võ tướng có gương mặt hung dữ, cơ thể hùng tráng và uy nghiêm, tướng mạo cũng cực tốt.

Trùng hợp thay, võ tướng này chính là nam nhân mà nàng thường mơ thấy.

Trong mộng, võ tướng tướng mạo tàn nhẫn, áo bào bê bết máu, khi bị vạn mũi tên đồng loạt bắn trúng, hắn bảo vệ Nguyễn An trong lòng, không để cho nàng bị thương một chút nào.

Thi thể của hắn bị kền kền mổ thành xương trắng, nhưng cánh tay vẫn ôm Nguyễn An, không chịu buông ra.

Vì giấc mơ này, Nguyễn An chịu đựng tính tình hung hãn của nam nhân mà chữa trị cho hắn.

Chỉ là trước khi võ tướng này đi, lúng túng hỏi nàng, có muốn cùng hắn đi Trường An hay không.

Nguyễn An lại nói, nàng đã có hôn ước rồi, bởi vì giữ tang của phụ thân nên mới chưa thành thân.

Dứt lời, trong mắt kiêu ngạo của võ tướng đột nhiên hiện lên một tia cô đơn.

【2】

Nguyễn An được vị hôn phu đưa đến Trường An, được hắn sắp xếp ở trạch viện, về sau nàng mới phát hiện, thanh danh của mình đã biến thành ngoại thất không biết xấu hổ.

Mãi cho đến khi y quán bị phóng hỏa bởi thiên kim giả của tướng phủ đã cướp đi mạng sống mười mấy năm của nàng, Nguyễn An mới biết mình là vật hi sinh trong truyện, vô tội chết thảm trong một trò chơi do nữ nhân trọng sinh sắp đặt.

Nhân vật phản diện cuối cùng trong truyện chính là võ tướng Hoắc Bình Kiêu mà nàng cứu.

Hoắc Bình Kiêu là bất khả chiến bại trong cuộc tấn công, bách chiến bách thắng, là chiến thần đầy kiên cường và giàu lòng hy sinh của triều đại.

Năm mười sáu tuổi, hắn được phong hầu tước do chiến công, gia tộc Hoắc gia do hắn làm hậu thuẫn vẫn là thế gia hào môn có bậc nhất ở Trường An, cũng là đích huynh của tên cặn bã tiền nhiệm của Nguyễn An.

Mà Nguyễn An lại là bạch nguyệt quang của đại phản diện Hoắc Bình Kiêu, Hoắc Bình Kiêu vì nàng chết thảm mà hắc hóa, cuối cùng bị nữ nhân trọng sinh thả ra trên chiến trường, cùng với người thế thân có tướng mạo giống nàng, khiến hắn bị phân tâm và bị giết trên chiến trường.

【3】

Hoắc Bình Kiêu chiến thắng trở về.

Sau khi biết được những gì mà Nguyễn An đã trải qua, run sợ, bình tĩnh chủ động đề nghị, muốn lấy thân hứa sẽ giúp nàng báo thù tên tiền nhiệm và thiên kim giả.

Hắn cũng tuyên bố rằng hắn làm tất cả những điều này chỉ để báo đáp ân cứu mạng của nàng.

– “Sau khi thành thân, nếu nàng muốn ra đi, ta có thể viết thư đuổi thê tử đi bất cứ lúc nào.”

Nguyễn An QAQ: “Báo thù hay không báo thù thì cũng không quan trọng, điều quan trọng nhất là đừng hắc hóa chết thảm.”

Hoắc Bình Kiêu ==: “Đuổi thê tử đi thì không có khả năng đâu, sẽ không bao giờ có thể, lừa thành hôn trước rồi nói sau vậy.”

【4】

Nhà hát nhỏ sau khi thành thân:

Hoắc Bình Kiêu tính tình ngang trái, thích làm liều, mỗi khi bàn tay nhỏ bé của Nguyễn An khẽ nắm lấy bàn tay to lớn của nam nhân, mềm giọng gọi hắn là “A Kiêu”, khuôn mặt lạnh lùng của nam nhân lập tức dịu đi.

Nguyễn An không nhìn thấy gì vào ban đêm, Hoắc Bình Kiêu sẽ cõng tiểu kiều thê mềm mại lên, nàng nói đi đâu, hắn sẽ cõng nàng đi đó.

Thế nhân đều nói, Hoắc Bình Kiêu tay cầm quân quyền, sớm muộn gì cũng sẽ bị Hoàng đế xử lý, kết cục thê thảm.

Ai ngờ Hoàng đế sụp đổ, Hoắc Bình Kiêu trở thành quân vương quyền của thời đại hưng thịnh, còn sủng ái tiểu hoàng hậu của mình thành đóa hoa xinh đẹp nhất trong thành Trường An.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.