Thụ Ốm Yếu Muốn Làm Cá Mặn Trong Truyện Ngược

Chương 22: C22: Chương 22



Xe chạy đến cửa biệt thự, Lục Chấp dẫm phanh, ánh mắt thật sâu.

Giản Úc không có cảm nhận được cảm xúc của hắn, cởi bỏ đai an toàn của chính mình, sau đó nhanh chóng xuống xe, mở ra cửa xe phía sau, đem lồ ng thỏ mang ra.

Lúc này, Lục Chấp cũng từ trên xe đi xuống.

Giản Úc ôm thỏ, cười tủm tỉm với Lục Chấp, nói: “Lục tiên sinh, tôi đi vào trước đây.”

Cậu phải nhanh chóng đem hai con thỏ dàn xếp xong, trời lạnh như vậy, vạn nhất nhiễm lạnh bị bệnh thì làm sao bây giờ?

Lục Chấp gật đầu, nhàn nhạt nói: “Ừm, vào đi thôi.”

Chờ Giản Úc cộp cộp cộp mà chạy vào biệt thự, Lục Chấp mới lấy ra di động, gọi cho Trần Hoài một cuộc điện thoại: “Tìm người nhìn chằm chằm ba mẹ của Giản Úc, đừng để bọn họ tìm Giản Úc gây phiền toái.”

Trần Hoài vội vàng nói: “Lục tổng, xảy ra chuyện gì rồi sao?”

Lục Chấp lạnh lùng nói: ” Không có việc gì, cứ theo lời tôi nói mà làm.”

Vừa nãy hắn hỏi Giản Úc, ba mẹ Giản có đánh cậu hay không, tuy rằng Giản Úc nói không bị đánh qua, nhưng lúc cậu lâm vào hồi ức, rõ ràng bộ dáng có chút khổ sở.

Lục Chấp càng cho rằng, ba mẹ Giản đã dùng bạo lực qua với Giản Úc.

Trần Hoài lập tức lĩnh mệnh, chỉ là có chút do dự nói: “Lục tổng, thứ cho tôi mạo muội mà nói một câu, dù sao ngài cùng Giản tiên sinh ký hiệp nghị cũng chỉ còn lại 10 tháng. Chờ hiệp nghị kết thúc, Giản tiên sinh vẫn phải về lại cái nhà kia, đến lúc đó ngài cũng không thể giúp gì được nữa.”

Lục Chấp dừng một chút, ngay sau đó nói: “Ít nhất ở trong thời gian Hiệp nghị có hiệu lực, cậu phải cho người nhìn chằm chằm bên kia.”

Còn về sau khi hiệp nghị kết thúc…………..

Lục Chấp nâng lên đôi mắt đen trầm, nhìn về phía bên trong biệt thự.

Lúc này cửa biệt thử mở ra, liếc mắt một cái là có thể thấy Giản Úc đang chạy lên chạy xuống bố trí nơi ở cho hai con thỏ.

Trương Tiểu Lỗi cùng người máy kia giống như cái đuôi nhỏ đi theo phía sau Giản Úc, đôi mắt đều tràn đầy vẻ mới lạ.

Những người làm khác cùng vây quanh một bên, nhìn hai con thỏ kia.

Toàn bộ biệt thự tràn ngập ánh sáng, tiếng cười nói vui vẻ.

Là cảnh tượng trước đây chưa bao giờ xảy ra.

Lục Chấp đột nhiên có chút không muốn nghĩ đến việc sau khi kết thúc hiệp nghị.

Hắn thu hồi lại suy nghĩ, lại phân phó thêm một vài việc khác cho Trần Hoài, sau đó cất bước, đi vào biệt thự.

Giản Úc lấy ra một cái gối đầu đã bị bỏ đi, từ bên trong lấy ra bông gòn, sau đó nhét vào trong ổ thỏ, cho hai con thỏ có một nơi ở ấm áp.

Hai con thỏ dựng đứng lỗ tai, ở bên trong nhảy tới nhảy lui, đáng yêu cực kỳ.

Sau đó Giản Úc lại đi vào phòng bếp rửa sạch mấy quả cà rốt, sau khi lau khô, bắt đầu cho thỏ ăn.

Cậu cho thỏ trắng ăn, còn con màu xám thì để Trương Tiểu Lỗi.

Trương Tiểu Lỗi một bên cho thỏ ăn, một bên tò mò hỏi: “Anh Giản Úc, này, này hai con thỏ này sẽ, sẽ sinh thỏ con sao?”

Giản Úc: “……..”

Cậu lập tức liền nhớ tới bức tranh lần trước Trương Tiểu Lỗi vẽ, sau đó hỏi cậu cùng Lục Chấp có thể sinh em bé hay không

Trương Tiểu Lỗi thấy Giản Úc không nói lời nào, mở to đôi mắt đen bóng truy vấn: “Sẽ sao?”

Giản Úc: “…….”

Đứa nhỏ này, sao cứ hứng thú với phương diện sinh em bé đến như vậy chứ?

Cậu đang suy nghĩ nên ứng đối như thế nào, trong lúc lơ đãng nhìn thấy Lục Chấp đi vào, vì thế cười nói: “Em hỏi anh Lục Chấp đi.”

Lần trước Lục Chấp ném vấn đề cho cậu, lần này cậu cũng muốn ném lại cho hắn.

Cậu thật đúng là cơ trí.

Trương Tiểu Lỗi rất nghe lời Giản Úc, vì thế chuyển hướng về phía Lục Chấp: “Anh, anh Lục Chấp, hai, hai con thỏ này sẽ sinh thỏ con sao?”

Lục Chấp nhàn nhạt nói: ” Bài tập nghỉ đông làm xong rồi sao?”

Giản Úc: “…….”

Lời thoại thật quen thuộc làm sao.

Trương Tiểu Lỗi ném cà rốt, đứng dậy hướng trong phòng chạy tới.

Giản Úc: “……”

Trương Tiểu Lỗi thật là đáng thương quá.

Giản Úc cảm thán hai tiếng, tích cực nói với Lục Chấp: “Lục tiên sinh, anh có muốn thử cho thỏ ăn hay không? Không phải nói ám ảnh hồi tuổi thơ yêu cầu phải chiến thắng nó mới tốt hơn được sao?”

Lục Chấp dựa vào trên vách tường, nhàn nhạt nói: “Không cần.”

Hắn nhìn Giản Úc cho ăn là được.

Giản Úc cũng không miễn cưỡng hắn, tiếp tục quay đầu lại cho thỏ ăn.

Nếu ở ngày thường, khả năng là Lục Chấp đã đi lên thư phòng rồi, nhưng hôm nay, hắn khó có được thả lỏng một chút, cứ như vậy đứng nhìn Giản Úc cho thỏ ăn.

Nhìn nhìn, Lục Chấp phát hiện không thích hợp: “Giản Úc?”

“Vâng, làm sao thế?” Giản Úc xoay lại, có chút khó hiểu mà nhìn Lục Chấp.

Vừa nhìn, vừa gặm cà rốt trong tay một ngụm.

“……..”

Lục Chấp nhíu mày một chút: “Cậu không phải cho thỏ ăn sao? Sao lại chính mình ăn luôn rồi?”

Giản Úc hơi nhấp nháy ánh mắt: “Tôi phát hiện cà rốt này thật sự ngọt lắm, nó lớn lên ngọt như vậy, tôi không ăn thì thật sự xin lỗi nó quá.”

Lục Chấp bật cười: “Cậu là thỏ sao?”

Giản Úc nhỏ giọng cãi lại: “Người cũng có thể ăn cà rốt mà.”

Cho dù là cà rốt sống.

Ý cười trong mắt của Lục Chấp càng thêm rõ ràng.

Bộ dáng của hắn vốn dĩ rất xuất sắc, khuôn mặt lạnh lùng, góc cạnh rõ ràng, một khi cười rộ lên, thật sự quá siêu phàm thoát tục.

Hắn chỉ lẳng lặng đứng dựa vào vách tường như vậy, cũng khiến cho người khác không dời mắt được.

Dưới đáy lòng của Giản Úc có một chút cảm thán nho nhỏ.

Đêm nay Lục Chấp tựa hồ thật sự cao hứng a.

Có thể làm cho người cuồng công tác như Lục Chấp vui vẻ như vậy, khẳng định là chuyện của tập đoàn.

Chẳng lẽ giá trị của tập đoàn Lục thị đang cọ cọ cọ hướng lên trên mà tăng trưởng hơn sao?

Đúng lúc này, di động Lục Chấp vang lên.

Hắn lấy ra di động nhìn thoáng qua, ngay sau đó ý cười vừa mới hiện lên liền biến mất. lại khôi phục biểu tình lãnh đạm trước sau như một.

Hắn nhận điện thoại, sau đó đi ra bên ngoài.

Giản Úc không biết là ai gọi tới, cũng không có khả năng quản đến, vì thế tiếp tục gặm cà rốt.

Vài phút sau, Lục Chấp quay lại.

Hắn đem điện thoại thả lại trong túi, hỏi Giản Úc: “Ngày mai nhà của tôi có tổ chức buổi sinh nhật, cậu có muốn đi không?”

Nhắc tới chính sự, Giản Úc từ trên mặt đất đứng dậy: “Tôi có thể không đi sao?”

Cậu đối với Lục gia cũng không có hảo cảm nào.

Lần trước đã đi qua một lần, thông báo bản thân là đối tượng kết hôn của Lục Chấp, chỉ cần như vậy là đủ rồi, cậu cũng không cần thiết phải đi thường xuyên qua đó làm gì.

Hiển nhiên, Lục Chấp cũng nghĩ như vậy: “Ừm, cậu không muốn đi liền không cần đi.”

Dù sao cũng không phải không đi thì không được.

Giản Úc gật đầu: “Vâng.”

Vừa nói chuyện, cậu vừa nhìn thoáng qua biểu tình của Lục Chấp, suy đoán lần này chắc là sinh nhật của Triệu Mộ Nhã.

Nếu là sinh nhật của Lục Thiệu Hoa, Lục Chấp hẳn là sẽ nói rõ, nếu là sinh nhật của Cố Bắc, Lục Chấp căn bản sẽ không thèm để ý tới.

Chỉ có Triệu Mộ Nhã, Lục Chấp mới có loại trạng thái phức tạp như thế này.

Một mặt, đó là mẹ ruột của hắn, mặt khác, hắn lại chưa bao giờ nhận được chút yêu thương nào từ người mẹ này cả.

Này vốn dĩ là một cuộn chỉ rối làm người ta không thể gỡ ra được.

Ngày hôm sau, chạng vạng.

Giản Úc ở phòng khách cùng Trương Tiểu Lỗi chơi cờ năm quân.

Lục Chấp thu thập một phen, đi Lục gia.

Lục Chấp đi chiếc Porsche màu đen, một đường đánh xe đi tới nhà cũ.

Trần Hoài đã sớm chờ ở cổng lớn nhà cũ, thấy Lục Chấp, anh liền bước qua, đem hộp quà trong tay đưa cho Lục Chấp: “Lục tổng, đây là quà chuẩn bị cho Lục phu nhân.”

“Ừ.”

Lục Chấp biểu tình lạnh nhạt mà nhìn qua hộp quà một cái, cầm trong tay, sau đó đi về phía nhà cũ.

Trần Hoài nhìn thoáng qua thân ảnh của Lục Chấp, nhịn không được mà nghĩ, nghe nói trước kia Lục tổng sẽ tự mình chuẩn bị quà sinh nhật cho Lục phu nhân, chỉ là không biết từ bao giờ, đã để cho người khác chọn lựa.

Trước kia là để người làm trong biệt thự chọn, hiện tại là anh.

Lục Chấp một tay cầm hộp quà, đi vào nhà cũ.

Lần sinh nhật này của Triệu Mộ Nhã, tới không ít khách khứa, mỗi người không phú thì quý, tất cả đều đứng trong đại sảnh cầm ly thủy tinh nói chuyện, mặc kệ trong lòng đang nghĩ gì, tóm lại ngoài mặt đều là hòa khí.

Lục Chấp vừa mới bước vào đại sảnh, chớp mắt tất cả mọi người đều yên tĩnh xuống.

Nguyên nhân rất đơn giản, tuy rằng bọn họ là tới chúc mừng sinh nhật Triệu Mộ Nhã, nhưng kỳ thật là hướng về phía Lục Chấp mà tới.

Ai cũng biết hiện giờ Lục Chấp mới là người cầm quyền chân chính của Lục gia, chỉ có lời nói của hắn mới thật sự có trọng lượng.

Thử hỏi toàn bộ Vân Kinh này, ai mà không muốn có quan hệ với Lục Chấp.

Hôm nay Lục Chấp mặc một bộ tây trang màu đen, bên ngoài thêm một cái áo khoác, cổ tay áo đính thêm một viên Hắc Diệu thạch rực rỡ lấp lánh.

Khuôn mặt hắn thâm thúy lạnh lẽo, thân hình cao lớn, một tay cầm hộp quà chậm rãi mà đi vào, vạt áo khoác xẹt qua một độ cung sắc bén.

Tận dụng thời cơ, lập tức có vài người tiến lên bắt chuyện:

” Lục tổng, đã lâu không gặp.”

” Lục tổng, miếng đất lần trước……”

” Lục tổng, không dối gạt ngài, hạng mục người máy kia ở nước ngoài, công ty chúng tôi cũng cảm thấy có chút hứng thú……..”

Lục Chấp đem hộp quà giao cho người làm ở nhà cũ, thần sắc nhàn nhạt mà trả lời lại vài câu.

Cách đó không xa, Cố Bắc nhìn một màn này, ly rượu vang trong tay thiếu chút nữa bóp nát.

Vì cái gì? Vì cái gì mỗi lần đều là như thế này?

Vô luận hắn ăn mặc lộng lẫy như thế nào, muốn tại loại trường hợp này thể hiện phong cách một phen ra sao, kết quả mọi người đều vây quanh bên người Lục Chấp.

Rõ ràng hắn mới là người nên tiếp nhận tập đoàn Lục thị không phải sao?

Cố tình mọi chỗ tốt đều rơi xuống trên đầu Lục Chấp.

Cùng lúc đó, Cố Bắc nghĩ đến hai công ty kia của mình bị Lục Chấp làm cho phá sản.

Đó đều là tâm huyết của hắn, hắn cẩn trọng điều hành công ty, liền cứ như vậy không duyên cớ bị Lục Chấp chỉnh cho sụp.

Món nợ này, hắn nhất định phải cùng Lục Chấp tính toán thật tốt!

Bên kia, biệt thự.

Giản Úc ăn xong cơm chiều, sau đó lại xem một bộ phim.

Lúc cậu tính toán lên lầu, thì nhận được điện thoại của Tần Diễn.

Giản Úc tiếp điện thoại: “Alo, có việc gì sao?”

Tần Diễn vội vội vàng vàng nói: “Anh dâu, hôm nay anh có về nhà cũ Lục gia không?”

Bọn họ đều là người trong vòng, tất nhiên biết hôm nay là sinh nhật của Triệu Mộ Nhã.

Giản Úc đúng sự thật nói: ” Tôi không đi.”

Tần Diễn thở dài nhẹ nhõm một hơi: “Không đi liền tốt, loại địa phương quỷ quái này, đi một lần lại thấy ghê tởm một lần.”

Giản Úc không nhịn được cười một tiếng.

Tần Diễn mỗi lần hình dung một sự kiện nào đó, đều rất thú vị.

Ngay sau đó, Tần Diễn nghĩ tới cái gì, ngữ khí tức khắc lại cao lên: “Nói như vậy, chẳng phải anh Lục qua bên kia một mình sao? Oa, anh Lục cũng thảm quá đi, rõ ràng mẹ anh ấy bất công, kết quả mỗi năm anh ấy đều phải trở về ăn sinh nhật của bà. Em mà là anh Lục, em đã sớm không thèm đi rồi.”

Giản Úc nghe Tần Diễn nói như vậy, không khỏi cũng trầm tư vài giây.

Đêm nay Lục Chấp đi, như vậy chắc cũng không vui vẻ gì nhỉ?

Rốt cuộc Lục Chấp cũng đã từng khát vọng qua tình thương của ba mẹ, chỉ là chưa từng nhận được thôi.

Tần Diễn lại nói một ít chuyện khác, sau đó mới cúp điện thoại.

Giản Úc thu hồi di động, một lần nữa đi lên lầu hai.

Chỉ là đi được vài bước, cậu do dự dừng lại bước chân, sau đó nhìn thoáng qua phía sau.

Người làm ở biệt thự đều làm xong công việc của mình liền sẽ về phòng.

Lúc này toàn bộ biệt thự cũng chỉ còn lại có mình Giản Úc.

Nếu cả cậu cũng trở về phòng, vậy đến lúc Lục Chấp về nhà, đối mặt chính là một căn biệt thự lạnh lẽo, ngay cả đèn cũng không mở.

Giản Úc ở cầu thang ngừng lại vài giây, sau đó xoay người, chậm rãi xuống dưới lầu.

Ít nhất, cậu sẽ chờ Lục Chấp trở về.

Sau đó nói với hắn một tiếng ngủ ngon.

Nhà cũ Lục gia.

Sau một phen giao lưu, cũng đã hơn 8 giờ, đã sớm qua thời gian cơm tối.

Tuy rằng mọi người đều mang các loại tâm tư khác nhau, mục đích cũng không phải vì để ăn một bữa tối này, nhưng cũng không có khả năng sẽ thật sự để bụng đói trở về.

Vì thế, sau khi Lục Thiệu Hoa mở lời, mọi người sôi nổi ngồi xuống, bắt đầu dùng cơm.

Một nhà bốn người Lục Chấp tự nhiên là ngồi cùng nhau.

Trong bữa tiệc không khí rất vi diệu.

Chẳng qua vì ngại có nhiều khách khứa ở đây như vậy, vô luận là Cố Bắc hay Triệu Mộ Nhã đều không có làm ra việc gì khác.

Hào môn chú trọng nhất chính là mặt mũi, vạn nhất trong loại trường hợp này làm ra gièm pha gì, vậy sẽ trở thành trò cười cả đời cho người khác.

Triệu Mộ Nhã tự nhiên cũng hiểu rõ được điểm này, bà thậm chí còn cười cười gắp cho Lục Chấp một đũa đồ ăn, trọng giọng nói mang theo một chút hòa ái của người mẹ: “Ăn nhiều một chút, con vẫn luôn vội vàng chuyện công việc của tập đoàn, phải bổ sung dinh dưỡng thật tốt mới được.”

Hôm nay, bà chính là vai chính của cuộc yến hội này, tự nhiên phải thật đoan trang.

Bà mặc một bộ lễ phục dạ hội được chế tác thủ công cao cấp, mặt trên nạm vô số viên kim cương nhỏ vụn, khắp nơi đều lộ ra sự ung dung hoa quý của phu nhân hào môn.

Lục Chấp rũ mắt, nhìn thoáng qua đồ ăn mà Triệu Mộ Nhã gắp cho mình, không nhúc nhích.

Triệu Mộ Nhã khó có khi có lòng như vậy, không nghĩ tới đối phương lại không cảm kích, bà ngay lập tức cảm thấy xấu hổ, nhưng cũng không có biểu hiện ra ngoài, chỉ là nhẹ giọng dò hỏi: “Làm sao vậy? Vì sao lại không ăn?”

Trong giọng nói của bà có mang chút bất đắc dĩ, tựa như một người mẹ đang vất vả nói chuyện với đứa nhỏ nghịch ngợm không chịu nghe lời của mình vậy.

Lục Chấp nhàn nhạt nói: “Tôi bị dị ứng với cần tây.”

Lời này vừa nói ra, trên bàn cơm một mảnh yên tĩnh.

Triệu Mộ Nhã ngây người tại chỗ.

Bà gắp cho Lục Chấp chính là món cần tây xào thịt bò.

Lục Chấp bị dị ứng với cần tây?

Bà vẫn luôn không biết chuyện này.

Triệu Mộ Nhã lần đầu tiên không dám nhìn thẳng vào mắt của Lục Chấp.

Lục Thiệu Hoa cũng giật mình, có chút kinh ngạc nhìn về phía Lục Chấp: “Con bị dị ứng với cần tây?”

Người làm ba như hắn cũng không biết chuyện này.

So sánh với sự thất thố của bọn họ, thần sắc Lục Chấp vẫn như thường, giống như căn bản không để chuyện này ở trong lòng: “Từ nhỏ đã bị dị ứng rồi.”

Thậm chí có một lần nghiêm trọng phải ở bệnh viện truyền dịch hai ngày.

Cần tây lần đó, cũng là do Triệu Mộ Nhã gắp cho hắn.

Trên bàn cơm, Lục Thiệu Hoa cùng Triệu Mộ Nhã liếc nhìn nhau một cái, đều có chút không biết nói gì.

Chỉ có Cố Bắc, giống như nghe thấy một việc hiếm lạ vô cùng, cà lơ phất phơ mà bắt chéo chân, trào phúng nói: “Lục nhị thiếu của chúng ta đúng là quý giá a, ăn cần tây cũng bị dị ứng, thật đúng là……”

Lục Chấp lạnh lùng mà nhìn qua hắn.

Cố Bắc nháy mắt giống như bị bóp cổ, không dám lại nói tiếp cái gì, chỉ hừ lạnh một tiếng, biểu đạt khinh thường của chính mình.

Vì Triệu Mộ Nhã vừa mới đem cần tây xào thịt bò gắp vào bát cơm của Lục Chấp, cho nên kế tiếp, Lục Chấp không chạm qua bát cơm kia nữa.

Một người làm thấy thế, đi tới thấp giọng dò hỏi: “Nhị thiếu gia, có cần đổi một bát cơm khác cho ngài không ạ?”

“Không cần.” Lục Chấp buông đũa xuống, đối mặt với ba người khác nói, “Con ăn xong rồi.”

Lục Thiệu Hoa trong lòng vẫn còn áy náy, vội vàng nói: “Mới ăn được một nửa, sao lại ăn xong rồi?”

Mặc kệ thế nào, Lục Chấp cũng là con trai ruột của hắn, hắn đối với Lục Chấp tự nhiên so với con riêng Cố Bắc thì để bụng hơn nhiều.

Đây cũng là lý do vì sao Lục Chấp phá đổ hai công ty của Cố Bắc, hắn vẫn luôn làm bộ không biết.

Nhưng mà, Lục Chấp cuối cùng vẫn đứng lên: “Không cần, con còn có chút việc, đi trước.”

Nói xong, hắn liền không chút do dự mà rời khỏi bàn ăn.

Lục Chấp rời đi, cũng không có trước tiên rời khỏi nhà cũ.

Hắn đi tới phòng trước kia của mình, lấy một ít đồ vật.

Ở nhà cũ tự nhiên hắn cũng có phòng, chỉ là nhiều năm cũng không có trở về ở lại mà thôi.

Chờ Lục Chấp lấy xong đồ, liền nhìn thấy Triệu Mộ Nhã đang đứng chờ ở cửa.

Thần sắc Lục Chấp nhàn nhạt hỏi: “Có việc?”

Triệu Mộ Nhã yên lặng nhìn Lục Chấp, nói thẳng: “Lục Chấp, con đang trách mẹ sao? Trách người làm mẹ như ta không có quan tâm chăm sóc cho con?”

Lục Chấp nhíu mày một chút, thực hiển nhiên không muốn nói đến đề tài này: “Rốt cuộc bà muốn nói cái gì?”

Triệu Mộ Nhã đi tới trước một bước, đứng ở dưới ánh đèn hành lang, bản thân bà mang khí chất mỹ nhân cổ điển, năm tháng không lưu lại trên người bà bao nhiêu dấu vết: “Lục Chấp, cái cục diện hiện giờ, cũng không phải do mẹ tạo thành, con muốn trách thì phải trách ba con.”

Lục Chấp ánh mắt nặng nề: “Bà vì sao đột nhiên lại muốn nói cái này? Nếu là bởi vì chuyện không nhớ được tôi bị dị ứng cần tây, cho nên mới cảm thấy áy náy, vậy thật sự không cần.”

Có lẽ khi còn nhỏ, Lục Chấp sẽ vì mẹ không mua kẹo hồ lô cho mình mà thương tâm, nhưng hiện tại Lục Chấp đã có tất cả mọi thứ, không còn để bụng những chuyện này nữa.

Triệu Mộ Nhã giống như không nghe thấy lời nói của Lục Chấp, tự lẩm bẩm: “Năm đó, vốn dĩ ta có một gia đình mỹ mãn, có chồng, có con trai. Là vì ba của con, phá hủy gia đình của ta, mạnh mẽ bắt ta ly hôn, sau đó cùng hắn kết hôn, cho nên mới có con bây giờ.”

Lục Chấp nghe đến đó, cười lạnh một tiếng: “Cho nên? Ý của bà là mọi thứ đều do tôi sai có phải không?”

Triệu Mộ Nhã lắc đầu: “Không, ta không có ý tứ này. Ta chỉ nghĩ, ta và ba con ngoài mặt là vợ chồng ân ái, kỳ thật chính là kẻ thù, con bảo ta làm sao có thể thích đứa con trai của kẻ thù được chứ?”

Lục Chấp cười lạnh một tiếng: “Nói xong rồi sao?”

Triệu Mộ Nhã rũ mắt: “Ta chỉ muốn nói như vậy thôi.”

Lục Chấp gật đầu: “Được, tôi đi đây.”

Lục Chấp đi về phía trước hai bước, Triệu Mộ Nhã đột nhiên gọi lại: “Lục Chấp, hôm nay là sinh nhật ta, ta còn chưa nghe thấy con gọi ta một tiếng mẹ.”

Lục Chấp bị hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Quà sinh nhật tôi đã giao cho người làm rồi, chút nữa bọn họ sẽ đưa cho bà.

Triệu Mộ Nhã nhướng mày liễu: “Lục Chấp, tâm của con thật là sắt đá.”

Lục Chấp dừng lại bước chân, xoay người qua chỗ khác, trong mắt mang theo ý vị châm chọc: “Trước khi bà nói mấy câu đó, nghĩ lại xem lý do vì sao đêm nay bà lại đơn độc tìm tôi.”

Triệu Mộ Nhã cả kinh, giống như là bị Lục Chấp hoàn toàn nhìn thấu, sau một lúc lâu cũng không nói được một câu hoàn chỉnh nào.

Bà vì sao lại một mình đi tìm Lục Chấp?

Chính là đột nhiên phát hiện, bản thân vậy mà không biết con trai mình dị ứng với cần tây, nội tâm có chút bất an.

Vì để dời đi loại bất an này, bà mới chạy tới tìm Lục Chấp nói một đống lớn như vậy, ý đồ chứng minh bản thân bà không sai.

Bà không thích Lục Chấp là có nguyên nhân, Lục Chấp không nên oán hận bà.

Nhưng bà như thế nào cũng không nghĩ tới, Lục Chấp hiện giờ đã không thèm nghe những lời như vậy rồi.

Có chút đồ, tháng ngày tích lũy không ngừng vết thương, không phải dăm ba câu là có thể chữa trị tốt.

Triệu Mộ Nhã bị Lục Chấp cảnh tỉnh, ý thức được sâu trong nội tâm của mình là ý tưởng âm u cỡ nào, nhất thời như không có chốn dung thân.

Lúc này bà mới nhớ tới, bà đã từng không phải là một người trốn tránh trách nhiệm như vậy.

Lục Chấp không quản Triệu Mộ Nhã suy nghĩ cái gì, cũng không quay đầu lại mà rời đi.

Hắn bước ra khỏi nhà cũ, sau đó lên xe của chính mình.

Ngồi trong xe, thật lâu cũng không khởi động, có chút muốn hút một điếu thuốc.

Kỳ thật hắn rất ít khi hút thuốc, có vài lần là do tập đoàn nhận được một hạng mục lớn tương đối đặc biệt, yêu cầu hắn phải thức đêm xử lý sự vụ, cho nên hút vài điếu để cho bản thân thanh tỉnh.

Hắn duỗi tay xuống hộc nhỏ trong xe, lấy ra một điếu thuốc cùng bật lửa.

Chỉ là cuối cùng hắn cũng không có hút thuốc trong tay.

Bởi vì hắn nghĩ tới Giản Úc.

Giản Úc có bệnh hen suyễn, không ngửi được mùi thuốc lá.

Lục Chấp đem thuốc lá cùng bật lửa để lại chỗ cũ, khởi động xe, chạy về phía biệt thự của hắn.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
Thụ Ốm Yếu Muốn Làm Cá Mặn Trong Truyện Ngược

Chương 22: Giản Úc ở nhà chờ hắn



Lục Chấp một đường lái xe hướng về biệt thự.

Đã gần đến thời điểm cuối năm, nhiệt độ trong không khí càng ngày càng thấp.

Đêm nay vừa có mưa vừa có tuyết, tí tách tí tách, vẫn chưa từng ngừng lại. Khắp nơi đều lạnh lẽo, ẩm ướt, phảng phất như lạnh thấm vào tận trong lòng người.

Cần gạt nước không ngừng đong đưa.

Ánh đèn thành thị dường như cũng có hơi nước trong đó, lạnh băng mà lặng im.

Trên đường ít người, xe cũng ít.

Lục Chấp trầm mặc, một đường trở về nhà.

Tới trước cửa biệt thự, hắn dừng lại xe, rút chìa khóa, mở cửa xe đi xuống.

Chung quanh một mảnh hắc ám yên tĩnh, chỉ có mưa và tuyết không ngừng rơi xuống.

Lục Chấp xuống xe, đóng cửa xe.

Ngay lúc hắn sắp cất bước đi, cửa biệt thự đột nhiên mở ra.

Ánh đèn ấm áp từ bên trong chiếu ra tới, vừa vặn kéo dài đến dưới chân của hắn.

Hắn nâng đôi mắt nặng nề nhìn qua.

Chỉ thấy Giản Úc nửa người ló ra ngoài cửa, trên mặt mang theo ý cười nhìn hắn: “Lục tiên sinh, anh đã về rồi!”

Bởi vì giọng nói mềm mại này, đêm tối phảng phất đều bừng sáng trong nháy mắt.

Khoảng khắc Lục Chấp nhìn thấy Giản Úc, đã giật mình mất vài giây.

Sau một lúc lâu, hắn đạp lên ánh sáng dưới chân, đi từng bước một vào trong biệt thự.

Đến gần, hắn rũ mắt nhìn Giản Úc: “Sao giờ này còn chưa ngủ?”

Hiện tại đã sắp đến 11 giờ rồi, dựa theo thói quen của cậu thì hẳn là đã sớm lên lầu rồi.

Đôi mắt Giản Úc dưới ánh đèn sáng như sao trời, lấp lánh nhìn Lục Chấp: “Tôi đang đợi anh á.”

Nói xong, nửa người đang lộ ra bên ngoài lại rụt rụt vào trong, bên ngoài thật sự lạnh lắm.

Lúc Lục Chấp mở miệng lần nữa, thanh âm hơi khàn khàn: “Chờ tôi?”

Hắn mang theo vài phần cảm xúc phức tạp nhìn Giản Úc, trong một giây tim đập có chút nhanh.

“Đúng vậy.” Giản Úc cười gật gật đầu, sau đó tránh ra: “Mau vào trong đi, bên ngoài lạnh lắm á, gần đây nhiệt độ đang hạ thấp.”

Sau đó, cậu dậm hai chân, chạy vào trong phòng.

Ngay sau đó, Lục Chấp cũng vào phòng, đóng cửa lại.

Trong phòng một mảnh sáng ngời ấm áp, đủ để xua tan gió lạnh tích tụ từ bên ngoài.

Giản Úc không hỏi Lục Chấp về tình huống đêm nay ở nhà cũ Lục gia.

Nghĩ đến, chắc hắn cũng không có vui vẻ gì.

Nếu như vui vẻ, Lục Chấp cũng sẽ không mạo hiểm trời đang gió tuyết như này mà chạy về biệt thự.

Giản Úc không hỏi, Lục Chấp tự nhiên cũng không có khả năng chủ động nhắc tới.

Hai người đều cố ý vô tình mà bỏ qua chuyện này.

Lúc này, Giản Úc vui sướng mà nói: “Lục tiên sinh, anh muốn ăn khuya không?”

Lục Chấp ánh mắt thật sâu: “Cậu còn làm bữa khuya?”

Giản Úc gật đầu: “Vâng, tôi vừa mới thuận tiện làm hai món ăn.”

Cậu cảm thấy đêm nay Lục Chấp cũng chưa chắc sẽ ăn no, rốt cuộc thì yến hội hào môn đều không phải là chỗ để mọi người ăn uống thả ga, mà là nhân cơ hội kết giao quan hệ.

Lục Chấp căng chặt sắc mặt cả đêm cuối cùng cũng hòa hoãn được vài phần: “Cậu làm món gì?”

Giản Úc nói: “Tôi làm một món trứng xào cà chua, còn có củ cải hầm xương sườn.”

Nói xong, cậu còn bổ sung: “Hình như hai món này không đủ nhỉ? Tôi lại gọi thêm mấy món nữa. Tôi vừa mới nhìn một chút, phát hiện gần đây có một nhà hàng bán sủi cảo không tồi.”

Lục Chấp gật đầu: “Ừ, tùy cậu.”

Nói xong, hắn bỏ đi áo khoác trên người, gác lên trên sô pha.

Sau đó cầm cái ly, đi lấy nước uống.

Giản Úc cầm di động, mở ra phần mềm đặt đồ ăn, click vào nhà hàng bán sủi cảo kia, có chút thất vọng nói: “Mấy loại sủi cảo tôi vừa mới thấy đều bị bán hết rồi, bây giờ chỉ còn loại nhân cần tây thịt heo, còn có nhân hắc ám……Nhân hắc ám a, cái tên nghe thật đáng sợ, trách không được vẫn còn dư lại.”

Lục Chấp uống một ngụm nước, kiến nghị nói: “Cậu có thể chọn nhân cần tây thịt heo.”

Giản Úc chớp chớp mắt: “Nhưng không phải anh bị dị ứng với cần tây sao?”

“……..”

Phòng khách an tĩnh ngay lập tức.

Tay Lục Chấp cầm ly nước siết chặt, nhìn về phía Giản Úc, chậm rãi hỏi: “Làm sao cậu biết tôi dị ứng với cần tây?”

Giản Úc giải thích nói: “Tôi cũng chỉ đoán thôi.”

Lần trước cậu đi tập đoàn Lục thị “Điều tra”, giữa trưa, Lục Chấp dẫn cậu và Tần Diễn đi vào một nhà hàng Trung Quốc.

Lúc ấy Lục Chấp gắp một món ăn, lại bỗng dưng dừng một chút, ngay sau đó thu hồi đũa.

Không chỉ có thế, hắn còn phải thay một đôi đũa khác.

Giản Úc chú ý tới chuyện này.

Cậu nhìn qua những món ăn kia, những nguyên liệu bên trong đều là những thứ ngày thường Lục Chấp đều ăn được, chỉ có cần tây là khác biệt.

Nếu chỉ chán ghét cần tây thì không cần thiết phải đổi cả đũa ăn cơm.

Bởi vậy Giản Úc suy đoán có thể Lục Chấp bị dị ứng với cần tây.

Kỳ thật lúc ấy Giản Úc muốn hỏi chuyện này rồi, nhưng sau đó lại bị sặc ớt cay đến ho khan không ngừng, cũng liền quên mất.

Trước mắt, Giản Úc nhìn Lục Chấp trầm mặc đứng ở đó, có chút khó hiểu nói: “Chẳng lẽ tôi đoán sai rồi?”

“Không có.”

Lục Chấp để ly nước trở lại, đôi con ngươi thâm thúy, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.

Giản Úc không biết hoạt động tâm lý của Lục Chấp, cộp cộp cộp mà chạy tới phòng bếp, mang ra cà chua xào trứng cùng với củ cải hầm xương sườn, lại lấy hai chén cơm, liền gọi Lục Chấp: “Lục tiên sinh, lại đây ăn cơm đi.”

Lục Chấp liền đi đến ngồi trước bàn ăn.

Bên ngoài biệt thự gió tuyết gào thét, trong biệt thự lại ấm áp như mùa xuân, hai người ngồi vây quanh bàn ăn, cùng nhau hưởng thụ bữa khuya.

Giản Úc chờ Lục Chấp ăn một miếng, hỏi: ” Lục tiên sinh, anh cảm thấy hương vị như thế nào?”

Lục Chấp: “……..”

Hắn dừng một chút, ngước mắt nhìn về phía Giản Úc: “Nhất định phải trả lời sao?”

Giản Úc: “!!”

Nghe ý tứ này, tựa hồ hương vị chẳng ra gì a.

Giản Úc muốn nghe đáp án, lại không muốn nghe lắm, cuối cùng vẫn là nói: “Anh nói đi.”

Lục Chắp nhíu mày một chút: “Vậy cậu muốn nghe lời nói thật hay nói dối?”

Giản Úc: “…….Nói thật.”

Nghe lời nói dối cũng chả có ý nghĩa gì.

Lục Chấp lại lần nữa gắp lên món cà chua xào trứng, cùng với củ cải lên ăn một ngụm, sau đó châm chước trả lời: “Tay của cậu có lẽ vẫn thích hợp đàn dương cầm hơn.”

Giản Úc đàn dương cầm có thể đạt đến trình độ tổ chức một buổi diễn tấu nhỏ, còn nấu cơm thì………

Kỳ thật củ cải hầm xương sườn còn tốt, rốt cuộc xương hầm đủ lâu, còn rất mềm lại ngon miệng. Nhưng mà cà chua xào trứng ăn lên có chút quái quái, cũng không thể nói là khó ăn, tóm lại chính là hương vị rất kỳ lạ.

Lục Chấp không đợi Giản Úc mở miệng nói chuyện, đã bổ sung thêm một câu: “Nấu cơm khá tốt.”

Giản Úc: “…….”

Cậu bẹp miệng nói: “Hay là anh khen tôi luộc trứng ăn ngon luôn không?”

Lục Chấp khẽ nhếch khóe miệng: “Được thôi, ngày mai cậu nấu cho tôi ăn nhé?”

Giản Úc quyết đoán cự tuyệt: “Không nấu.”

Có dì Trương ở đây rồi, cậu làm gì một hai phải đi nấu cơm chứ?

Trừ khi Lục Chấp nguyện ý thêm một con số 0 vào chi phiếu cho cậu.

Trong mắt Lục Chấp có ý cười nhàn nhạt.

Không thể không nói, đây là bữa cơm đơn giản nhất hắn từng ăn từ khi hắn chào đời đến nay, nhưng lại là bữa cơm hắn cảm thấy vui vẻ nhất.

Hai người cứ như vậy ăn xong bữa cơm.

Món cà chua xào trứng cuối cùng vẫn là được ăn sạch sẽ.

Củ cải hầm xương ăn hết là rất bình thường, nhưng vì cái gì ngay cả món cà chua xào trứng cũng ăn hết sạch?

Giản Úc có chút kỳ quái liếc nhìn Lục Chấp.

Không phải người này nói cà chua xào trứng có hương vị quái quái sao? Vậy mà còn ăn nhiều như vậy?

Bởi vì là Giản Úc làm cơm, cho nên Lục Chấp chủ động thu dọn chén đũa.

Mới vừa ăn cơm xong, cũng không thể lập tức đi ngủ được.

Vì thế Giản Úc đi tới phòng khách, chuẩn bị xem một tập phim truyền hình.

Cậu bỏ dép ra, sau đó cong chân ngồi trên sô pha, đem thảm lông bao gắt gao lên trên người, lúc này mới lấy điều khiển từ xa, mở TV.

Cậu đang tìm kiếm bộ phim truyền hình trước đây đã xem qua, dư quang nhìn thấy Lục Chấp đi ra từ nhà bếp.

Giản Úc quay đầu, chủ động nói: “Lục tiên sinh, anh có muốn cùng xem phim không?”

Kỳ thật cậu cũng chỉ tùy tiện hỏi mà thôi.

Bởi vì dựa theo biểu hiện thường ngày của Lục Chấp, hắn sẽ không xem phim truyền hình.

Nhưng ngoài ý muốn chính là, Lục Chấp vậy mà gật đầu một cái, sau đó cất bước đi đến sô pha bên này.

Giản Úc hơi hơi kinh ngạc, vẫn luôn nhìn Lục Chấp đi tới, ngồi ở bên cạnh cậu.

Lục Chấp ngồi cách cậu không tính là xa, thậm chí cậu còn có thể ngửi thấy mùi mộc hương lạnh lẽo kia.

Lục Chấp thấy Giản Úc nhìn mình chằm chằm, nhướng mày: “Làm sao vậy?”

Giản Úc thu hồi tầm mắt: “Không, không có gì.”

Cậu chỉ có chút không hiểu nổi, Lục Chấp cũng sẽ xem phim truyền hình sao?

Giản Úc vừa nghĩ, vừa cầm điều khiển từ xa, mở phim.

Mở đầu phim là tổng kết mười giây của cốt truyện.

Lục Chấp nhàn nhạt mà nhìn lướt qua màn hình, sau đó nhìn về phía Giản Úc: “Nguyên lại cậu thích xem thể loại phim như này?”

“A?Làm sao vậy?”

Giản Úc không biết Lục Chấp có ý gì, vì thế quay đầu, tập trung tinh thần, nhìn kỹ màn hình.

Không xem thì không biết, vừa thấy đã giật nảy mình.

Cậu chọn bộ phim, cốt truyện vô cùng cẩu huyết.

Nói về nam chính từ nhỏ đã bị chị gái của mình bắt nạt, vẫn luôn sống dưới bóng ma, cho đến một ngày, hắn rốt ruộc không chịu đựng được cuộc sống như vậy nữa, quyết dịnh trả thù chị gái, vì thế hắn đi giải phẩu chuyển giới, rồi sau đó câu dẫn chính anh rể của mình……

Giản Úc: “!!”

Cậu cả kinh, vội vàng hướng Lục Chấp giải thích: “Tôi không phải muốn xem phim này, chọn sai rồi.”

Cậu một bên nói, một bên liền nhanh chóng thoát ra.

Kết quả, Lục Chấp ung dung nhìn cậu: “Yên tâm, tôi sẽ giúp cậu giữ bí mật chuyện này.”

Giản Úc giải thích lần nữa: “Tôi chọn sai rồi.”

Lục Chấp thoạt nhìn không quá tin tưởng.

Giản Úc: “…….”

Lục Chấp cố ý?

Tuyệt đối là cố ý!

Nghĩ đến đây, Giản Úc dứt khoát cũng không thoát nữa, trực tiếp mở bộ phim cẩu huyết kia, sau đó hướng Lục Chấp cười: “Lục tiên sinh, vậy anh liền cùng tôi xem bộ phim này đi.”

Tới a, cùng nhau chịu thương tổn đi.

Lục Chấp nhướng mày.

Giản Úc cũng mặc kệ hắn nghĩ như thế nào, kéo nhanh tiến độ, nhảy qua khúc giới thiệu, sau đó làm bộ bắt đầu thưởng thức phim.

Nhưng sự thật chứng minh, đây là việc làm giết địch một ngàn, tổn hại tám trăm.

Bộ phim truyền hình tình tiết cẩu huyết như vậy, quan hệ nhân vật rất phức tạp, quả thực làm người xem không biết phải nói gì.

Một tập phim ngắn ngủỉ, toàn bộ quá trình xem, Giản Úc đều mặt đầy dấu chấm hỏi, thiếu chút nữa liền nứt toạc.

Cậu lén lút đánh giá Lục Chấp, kết quả phát hiện thần sắc Lục Chấp nhàn nhạt, căn bản nhìn không ra có phản ứng gì.

Giản Úc: “……”

Tức giận nha.

Lục Chấp quay đầu, liền nhìn thấy khuôn mặt tức giận của Giản Úc.

Liền tính Giản Úc đang tức giận, cũng không có một chút uy hiếp nào. Giống như một con mèo con hướng về phìa bạn hừ hừ vài tiếng, ngược lại rất đáng yêu.

Lục Chấp không nhịn được cười một cái: “Làm sao vậy.”

Giản Úc hầm hừ nói: “Không xem nữa.”

Nói xong, cậu cầm lấy điều khiển, tắt TV.

Sau đó, cậu xốc thảm trên người ra, từ trên sô pha đứng dậy.

Kết quả giây tiếp theo, lại bị một cơn choáng váng đầu óc làm thiếu chút nữa té ngã.

Thần sắc Lục Chấp ngưng trọng, tay mắt lanh lẹ mà đứng lên, ôm Giản Úc vào ngực: ” Làm sao vậy?”

Giản Úc dựa vào trong lòng Lục Chấp, nhẹ nhàng mà nhíu mày: “Không biết, đột nhiên có chút chóng mặt, có thể là bị cảm rồi.”

Buổi chiều, cậu có hắt hơi vài cái, sau đó không có bệnh trạng nào khác, vì thế cũng không để ở trong lòng.

Kết quả ngồi lâu, vừa mới đứng dậy lại chóng mặt.

Lục Chấp động tác nhẹ nhàng, đỡ Giản Úc ngồi lại trên sô pha, sau đó duỗi tay, thử độ ấm trên trán của Giản Úc.

Ngày thường nhiệt độ cơ thể Giản Úc có chút thấp, hiện tại lại có chút nóng lên.

Lục Chấp trầm giọng nói: “Chắc là bị cảm phát sốt rồi. Cậu ngồi im, tôi đi lấy thuốc trị cảm cho cậu.”

Giản Úc cũng duỗi tay sờ trán chính mình, gật đầu nói: “Được.”

Hành động của Lục Chấp rất nhanh chóng, đầu tiên hắn tìm thuốc trị cảm, sau đó đi nhà bếp nấu nước sôi.

Hắn cầm cái ly màu trắng của Giản Úc, rót nước, chờ nguội một chút, rồi đem thuốc bỏ vào sau đó quấy đều.

Làm xong hết thảy, hắn đưa ly tới trước mặt Giản Úc: “Đây, uống thuốc đi.”

Giản Úc uể oải mà rũ mắt, nhận ly, một ngụm một ngụm mà uống xong thuốc.

Lục Chấp chờ cậu uống xong, nói: “Được rồi, trước tiên lên lầu nghỉ ngơi đi, buổi sáng ngày mai lại xem như thế nào.”

” Vâng, cảm ơn Lục tiên sinh.”

Giản Úc cảm giác thân thể của mình bắt đầu từng đợt rét run, cậu dứt khoát bọc cái thảm lông trên sô pha, sau đó từng bước đi lên lầu hai.

Lục Chấp nhìn theo bóng lưng Giản Úc đi tới phòng ngủ, lúc này mới móc di động ra, nhắn cho Lâm Bác Vũ một tin: [ Ngủ chưa?]

Một phút sau, bên kia nhắn lại.

[ Lâm Bác Vũ: Còn chưa, hôm nay tôi trực đêm, làm sao vậy?]

Lục Chấp đánh chữ: [ Tôi nhớ rõ thầy của cậu có nghiên cứu trung y, hỏi ông ấy có thuốc bồi bổ thân thể hay không, giả cả không thành vấn đề.]

Tình huống thân thể của Giản Úc thật sự quá kém, lâu lâu liền sẽ sinh bệnh, phải nghĩ biện pháp bồi bổ lại.

Lâm Bác Vũ rất nhanh trả lời lại: [ Đây là cậu giúp Giản Úc hỏi đi? Còn nói không quan tâm đến người ta?]

Lục Chấp nhíu mày, tiếp tục đánh chữ: [ Trong đầu của cậu có thể có chuyện khác hay không.]

[ Lâm Bác Vũ: được được được, là tôi đem dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, ngày mai tôi giúp cậu hỏi thầy của tôi thử xem.]

Lục Chấp cuối cùng hồi phục: [ Cảm ơn.]

Xử lý xong chuyện này, hắn mới lên lầu.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.