Thứ Nữ Phục Thù

Chương 2: Phần 2



03

 

Đang chuẩn bị an giấc, Bùi Quân Mục thấy ta xông vào, thoáng chút ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng trầm mặt.

 

“Hạ Nguyệt Từ, ngươi…”

 

Ta quay đầu nhìn ra ngoài, Thẩm ma ma đã dẫn người đuổi tới nơi, mà cơ thể ta nóng bức khó chịu, không còn cách nào tránh khỏi chuyện này.

 

Ta cắn răng, trước khi Bùi Quân Mục kịp gọi người đuổi ta ra ngoài.

 

Lập tức lao đến bên hắn, không ngại ngần ôm chầm lấy hắn, m.á.u từ tay ta khiến hắn hơi ngập ngừng, điều này đã cho ta cơ hội duy nhất.

 

Ta nhanh chóng cúi xuống, đặt lên môi hắn một nụ hôn, miệng không ngừng thầm cầu xin.

 

“Vương gia, cứu dân nữ với…”

 

Ta tuyệt đối không thể bị bắt lại, dù có chắc chắn sẽ kéo Hạ Nguyệt Y xuống cùng, nhưng di nương còn ở Hạ phủ, chắc chắn sẽ mất mạng vì chuyện này.

 

Vì di nương, ta phải sống, phải sống thật tốt!

 

Cùng lúc đó, Thẩm ma ma dẫn người đến cửa thư phòng.

 

Bùi Quân Mục lúc đầu còn kháng cự, nhưng sau nụ hôn này, hắn nắm chặt eo ta.

 

Hắn ôm ta ngồi xuống, cúi sát tai thì thầm: “Đừng hối hận.”

 

Ta vốn không còn đường thứ hai để chọn.

 

Đối với vị vương gia trên danh nghĩa là tỷ phu này, ta cũng chẳng thân thiết. Dù ta có kể oan tình của mình, hắn cũng tuyệt đối không vì ta mà xích mích với phụ thân.

 

Còn giữa ta và tỷ tỷ, sự lựa chọn lại quá hiển nhiên.

 

Trừ khi, ta trở thành người của hắn, mới có thể có cơ hội đối đầu với tỷ tỷ.

 

Đã vậy, ta không nghĩ ngợi nhiều nữa, ôm chặt lấy hắn, bày tỏ quyết tâm của mình.

 

“Ta, Hạ Nguyệt Từ, tuyệt không hối hận!”

 

Lúc này tỷ tỷ đã tới nơi, cửa thư phòng vẫn mở, nàng ta trông thấy ta đang ngồi trên ghế, ôm hôn với Bùi Quân Mục.

 

“Tiện nhân, ngươi dám dụ dỗ vương gia!”

 

Nàng ta mắt đỏ ngầu, kéo váy định lao vào.

 

“Chặn nàng lại!”

 

Bùi Quân Mục quát một tiếng, một nam nhân áo đen từ mái nhà nhảy xuống, lập tức chặn Hạ Nguyệt Y và đám người của nàng lại ngoài cửa.

 

Sau đó, đón nhận ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống của Hạ Nguyệt Y từ cửa, Bùi Quân Mục bế ta lên, vòng qua bình phong, đi về phía giường…

 

04

 

Đêm đó, dài đằng đẵng.

 

Ban đầu, Hạ Nguyệt Y còn đứng ngoài cửa thư phòng gào thét, nhưng khi từng lớp y phục trên người ta dần bị cởi bỏ, bên ngoài cũng lặng thinh.

 

Đợi đến sáng hôm sau.

 

Khi Bùi Quân Mục đích thân mở cửa thư phòng, liền thấy Hạ Nguyệt Y đang đứng đó với gương mặt đẫm nước mắt, y phục cũng chưa thay, hẳn là nàng đã đứng đây suốt đêm.

 

Nàng vốn đã xinh đẹp, lại luôn là một người kiêu sa, cao quý.

 

Cảnh tượng này thật dễ khiến người ta sinh lòng thương xót.

 

Ánh mắt Bùi Quân Mục thoáng chút mềm lòng.

 

Thấy tình thế bất lợi, ta lập tức khoác áo ngoài, chân trần bước xuống giường, ngay trước mặt Hạ Nguyệt Y, liền khoác tay Bùi Quân Mục.

 

Sau đêm qua, hắn tỏ ra rất ôn nhu với ta.

 

“Hôm qua nàng mệt nhọc rồi, có thể ngủ thêm một chút.”

 

Nói rồi, hắn cúi đầu nhìn xuống chân ta.

 

“Sao lại không mang giày mà chạy tới đây, không sợ nhiễm lạnh à?”

 

Nói xong, Bùi Quân Mục liền bế ta lên, đặt ngồi lên chiếc ghế phủ da cáo bên cạnh, rồi gọi nha hoàn mang giày cho ta.

 

Ánh mắt hắn, từ khi ta bước ra, không hề liếc nhìn Hạ Nguyệt Y thêm một lần nào.

 

Ta vốn có ý làm vậy.

 

Vì thế, khi nha hoàn mang giày cho ta, ta ngẩng lên, nhìn về phía Hạ Nguyệt Y, nở nụ cười chân thành.

 

“Tỷ à, tỷ chẳng phải luôn thương yêu muội nhất sao? Sau này, tỷ muội chúng ta có thể luôn bên nhau rồi.”

 

Lời vừa dứt, Hạ Nguyệt Y, người vốn đang giả vờ yếu đuối để mong nhận được lòng thương của Bùi Quân Mục, không nén nổi cơn giận, lập tức gạt Vương nhũ mẫu đang chặn bên cạnh, xông tới trước mặt ta, giơ tay định tát.

 

“Tiện nhân, ai thèm thích ngươi…”

 

Cánh tay đang giơ cao của nàng liền bị Bùi Quân Mục giữ lại, câu nói chưa dứt cũng bị nghẹn lại trong cổ họng.

 

“Vương phi, nhìn dáng vẻ này, nàng còn chút nào dáng dấp của tiểu thư khuê các không?”

 

Trong mắt Bùi Quân Mục lộ vẻ không hài lòng.

 

Hạ Nguyệt Y câm lặng, lại lặng lẽ rơi vài giọt nước mắt, như đang cố hết sức kìm nén cơn giận, cuối cùng nhìn ta bằng ánh mắt hằn học.

 

“Vương gia, đừng để bị nàng ta lừa!”

 

“Thứ muội của thiếp từ nhỏ đã ngang ngược, không nghe dạy bảo. Thiếp chỉ là có lòng tốt mới mời nàng đến vương phủ ở tạm, không ngờ nàng lại tư thông với thị vệ trong phủ, và bị thiếp bắt gặp tại trận!”

 

“Vương gia, một nữ nhân phóng đãng như thế, dù là thứ muội của thiếp cũng nên bị xử tử!”

 

Chuyện đêm qua vốn đã nhiều nghi vấn.

 

Ván cờ này.

 

Thực ra chẳng hề tinh vi, chỉ cần xét kỹ sẽ thấy điểm bất thường.

 

Nhưng kiếp trước, dù mọi người đều hiểu rõ như gương sáng.

 

Phụ thân thiên vị, kế mẫu báo thù riêng, Hạ Nguyệt Y lại mua chuộc nhũ mẫu.

 

Nói chung, mọi đường lui của ta đều bị chặn đứng.

 

Nhưng giờ đây đã khác, với chuyện đêm qua, Bùi Quân Mục đương nhiên không thể làm ngơ.

 

Vì vậy, sau khi Hạ Nguyệt Y nói xong.

 

Ta lập tức đáp lại: “Tỷ chẳng lẽ đã hồ đồ rồi sao? Ta dù là thứ nữ, nhưng cũng là nhi nữ của một vị đại thần nhất phẩm, hơn nữa ta chỉ đến vương phủ này vì tỷ đột nhiên ngỏ lời mời.”

 

Ta ngừng lại một chút, rồi đưa ánh mắt nhìn Bùi Quân Mục lộ vẻ thẹn thùng của một thiếu nữ.

 

“Hơn nữa… ta có trong sạch hay không, vương gia hẳn là rõ nhất.”

 

Nghe lời ta, rồi đối diện với ánh mắt ta.

 

Bùi Quân Mục dường như nghĩ đến điều gì đó, ánh mắt thoáng tối lại, sau đó không tự nhiên ho khẽ hai tiếng, rồi đưa tay đỡ ta dậy khỏi ghế.

 

“Vương phi, chuyện đêm qua, nàng thật sự muốn bản vương điều tra kỹ sao?”

 

Bùi Quân Mục chỉ vừa nói một câu, gương mặt Hạ Nguyệt Y liền trắng bệch, không còn vẻ cứng đầu như trước, chỉ không ngừng trừng mắt nhìn ta, ánh mắt nàng như muốn lập tức giếc chếc ta.

 

Ta mỉm cười, trong vòng tay của Bùi Quân Mục, cố ý khiêu khích nàng.

 

Và nàng, trong khoảnh khắc này chỉ đành nhẫn nhịn.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.