Thú Nhân Chi Đái Thượng Không Gian Xuyên Dị Giới

Chương 6: Phát hiện chân diện mục của tiểu Thang Viên



Này, đây là cái gì? Mềm mềm, bên trong lại vừa cứng vừa rắn, còn có mùi hôi thối. Lâm Thông Bảo lấy tay sờ sờ, mặt trên dường như còn có chút ẩm ướt.

Viêm nép sát tham tiến vào trong động sau lại bị nghênh diện dán vào một cái vật thể, vốn tưởng rằng chính là tiểu thân thể của đứa con Tiểu Lạc, nhưng theo một cỗ mùi thơm ngát vọt vào trong cái mũi, hắn phát hiện mình sai lầm rồi ————- kia là giống cái, hơn nữa còn là giống cái có hương vị rất dễ chịu.

Viêm rục rịch, toàn bộ khuôn mặt của giống cái dán trên cái miệng hổ của Viêm, răng nanh vừa nhọn vừa cứng của hắn đụng phải một mảnh mềm mại, trong mũi của hắn tất cả đều là hương vị của giống cái, mũi của thú nhân từ trước tới nay rất linh mẫn, huống chi bọn họ lại kề vào nhau gần như thế. Ân, cái mũi thật ngứa, làm sao bây giờ? Lại thấy giống cái mùi hương dễ chịu kia giơ cái tay lên trên mũi của hắn sờ một cái, a, càng ngứa! “Ngao! A Chiêu—————-”

Đang trong lúc nghi hoặc khó hiểu, Lâm Thông Bảo chỉ cảm thấy một tiếng vang thật lớn. Ngay sau đó, một cỗ cự phong (gió lớn) mang theo một đại đội thủy (nước mũi a=.=||) hướng hắn phun tới, đưa hắn ném đi trên mặt đất. May mắn phía sau Lâm Thông Bảo là giường lót chăn, bởi vậy, hắn thực may mắn bị ném đến trên chăn, nhưng ngay cả có như vậy, hắn vẫn là bị quăng ngã đến đầu óc choáng váng.

Mà lúc này tiểu Thang Viên, cũng chính là Tiểu Lạc của chúng ta rốt cục cùng lỗ mã thân ái của nó “cửu biệt trùng phùng”, ngay tại thời điểm hổ cha Viêm đem cái đầu vói vào cái động khẩu, nó cũng nhào tới, nhưng nó không giống như Lâm Thông Bảo “Mặt đối mặt” như vậy, bởi vì Lâm Thông Bảo đã muốn đi trước nó một bước nhào lên trên miệng lỗ mã của nó, vì thế nó vừa nghĩ: a, tân mẫu mã của nó thật là nhiệt tình. Nó một bên nhào lên sườn mặt của hổ cha, sau cũng nhanh chóng hiện lên trên đỉnh đầu hổ cha, thực hành một hồi, sau “Đập cái mũi lên mặt”, ngao ở trước mặt cọ xát, lăn lộn làm nũng……

Chờ cho Lâm Thông Bảo từ trên mặt đất đứng lên, lau khuôn mặt quệt đầy nước miếng, liền nhìn đến một bức họa như thế này: ở trên một cái đầu hổ dữ tợn thật lớn nằm úp sấp một con tiểu miêu vừa lăn vừa cọ, cái đầu hổ kia lại còn rất hưởng thụ, con ngươi dường như hơi híp lại, thật cẩn thận để không cho tiểu miêu rơi xuống, tiểu miêu “Ngao” kêu vài tiếng, Đại Hổ đầu “Grào” trả lời vài tiếng….. Tiểu miêu cùng đại miêu tương thân tương ái! Bộ dáng kia manh đến nổi làm cho Lâm Thông Bảo bên người như tâm hoa khai nở a, nhưng! Điều này sao có thể! Lão hổ tuy rằng là động vật họ mèo, nhưng dù sao cũng không phải thật sự là miêu a. Như thế nào lại cùng tiểu Thang Viên thân thiết như vậy!! Bởi thế, Lâm Thông Bảo tỉnh ngộ! Tiểu Thang Viên vốn không phải tiểu miêu gì cả, là lão hổ con a, hổ con a!

Lâm Thông Bảo nhịn không được lệ ngưu đầy mặt, tiểu Thang Viên a, mi quá ác tâm, đồ ăn ngon, chăn mềm mại ta đều đưa cho mi, mà mi, cư nhiên không để ý đến tình xưa nghĩa cũ, lại có thể gọi cha hay mẹ* của mi lại đây ăn ta, có phải rất vong ân phụ nghĩa hay không!!

(*) em Tiểu Bảo không biết đầu hổ là giống đực hay giống cái a, nên chẳng biết xưng là cha hay mẹ ^^

Bên kia Lâm Thông Bảo thương tâm không đề cập tới, bên này, Tiểu Lạc cùng hổ cha Viêm trao đổi với nhau.

Lạc: “Lỗ mã, người tới đón con sao? Con thật là vui thật là vui nga” Cọ cọ ~~

Viêm: “Ân”

Lạc: “Lỗ mã, Kiệt Lợi gạt con nói lỗ mã bị thương, con mới chạy đến tìm lỗ mã, con không phải cố ý.” Lại cọ cọ ~

Viêm: “Ân”

Lạc: “Lỗ mã, người không có bị thương chứ?” Cố gắng cọ cọ, mang một chút nghi hoặc.

Viêm: “Ân”

Lạc: “Lỗ mã, lỗ mã có thể đừng nói “Ân” nữa được hay không?”

Viêm: “Ân”

……

Tiểu Lạc ngiêng đầu nhìn Lâm Thông Bảo một bên đột nhiên thương tâm, lại cúi đầu nhìn lỗ mã đang nhìn chằm chằm vào Lâm Thông Bảo, nhếch miệng nói: “Lỗ mã, đó là giống cái con phát hiện được, nhìn được không? Chúng ta đem hắn mang về nhà làm mẫu mã của con đi, được không?” (tiểu bảo bối phúc hắc đáng sợ?!)

Viêm vừa nghe, giật mình ngẩng đầu lên cùng con trai ánh mắt cao thấp đối diện, trước kia đứa con vẫn không thích giống cái trong bộ lạc, cũng không cho phép giống cái nào tiếp cận hắn, thế nhưng hiện tại cư nhiên lại kêu hắn thú mẫu mã!

Nhưng…. Viêm nhìn đến giống cái nhỏ xinh phía đối diện, trên mặt bé* trong chốc lát xấu hổ đỏ lên, trong chốc lát lại vừa kinh ngạc, trong chốc lát bộ dạng lại thực thương tâm, làm cho Viêm cảm thấy được tiểu giống cái trắng nõn nà này thật là đáng yêu quá đi ~ hơn nữa tiểu giống cái còn hướng hắn hiến hôn (đó là “hiến” hôn sao?), hắn hẳn là phải chịu trách nhiệm mới được, lấy về nhà tựa hồ……Rất không sai??

(*bé = vì lấy thân thể chiều cao hiện của Tiểu Bảo chỉ lớn bằng đứa bé trong bộ lạc nên Viêm tưởng Tiểu Bảo chưa thành niên)

“….Ân…..” Viêm vừa cúi đầu trả lời một tiếng, lại như muốn che dấu cái gì mà cúi đầu xuống (hỗn đản, ngươi đây là đang thẹn thùng sao hay là mắc cỡ sao! Ngươi là tử muộn tao!), đem tiểu tử thả xuống. Nhận thấy hình hổ cực đại của mình không thể tiến vào trong thụ động, cũng vô pháp cùng tiểu giống cái trao đổi (khụ, đây mới thực là nguyên nhân đi —_—), cho nên hắn liền quyết định hóa thành nhân thân.

Vì thế, tại Lâm Thông Bảo trợn mắt há hốc mồm, đại Hổ đầu nhanh chóng thu nhỏ lại biến hình, cho đến khi đầu hổ cuối cùng biến thành đầu người, một cái cự nhân chính thức xoay người tiến vào thụ động, để cho hắn chân chính nhìn thấy “đại biến người sống”. Mà cảm giác sau khi xem cũng không có gì, chính là hắn thực nhanh nhẹn mà —– ngất đi thôi! —_—|||

Lâm Thông Bảo cảm thấy cả người nóng lên, miệng đắng lưỡi khô, thở hồng hộc……(—_— hiểu sai thỉnh đi diện bích một trăm năm)đừng hiểu lầm, hắn chỉ là nằm thấy ác mộng mà thôi, hắn mộng thấy mình đang cùng tiểu Thang Viên ngoạn trò chơi, ai biết đâu, tiểu Thang Viên đột nhiên biến thành một con hổ lớn, hắn sợ tới mức nhanh chân bỏ chạy chạy a chạy, con hổ lớn ở phía sau truy a truy a truy, hắn chạy trốn đến khí đều thở không xong, mắt thấy sắp bị nó đuổi kịp, con hổ kia cư nhiên lại biến thành một người nam nhân cao lớn, một phen hướng hắn bổ nhào tới, hắn sợ tới mức “A————-” hét thảm một tiếng…….Mộng cũng đã tỉnh!

Lâm Thông Bảo kinh hồn chưa định mà tỉnh lại, má ơi! Dọa chết người. Hắn rõ ràng mộng bị một con hổ biến thành nam nhân bổ nhào vào, rất ấm ức! Hoàn hảo là mộng!(nhi tử, ngươi chờ xem, ta sẽ đem cái mộng này biến thành sự thật ~^o^~)Lâm Thông Bảo từ trên mặt đất ngồi dậy, một cái tiểu thú “Cô lỗ lỗ” theo ngực của hắn ngã nhào đến trên đùi hắn, Lâm Thông Bảo tập trung nhìn đến, tốt nha! Lại là tiểu Thang Viên, Thông Bảo cắn răng, trách không được mình nằm thấy quái mộng như thế, nguyên lai hắn bị tiểu Thang Viên đè lên ngực. Nhéo da lông sau gáy tiểu Thang Viên nhấc lên, làm cho tiểu tử kia cùng mình mặt đối mặt, đang định giáo huấn……

Đột nhiên một cỗ tầm mắt nóng rực làm cho Lâm Thông Bảo căng thẳng thần kinh, cứng ngắc ngiêng đầu, chống lại một đôi mắt màu vàng mang theo hơi thở cực nóng, tầm mắt kia phảng phất như muốn đưa hắn hút thật sâu vào, tựa như thiêu đốt người.

Lâm Thông Bảo rối rắm nghĩ ngợi, nam nhân trước mắt là con hổ biến thành, nếu không phải tận mắt chứng kiến, cho dù là ông nội tôn kính của hắn nói cho hắn biết: có một con cọp biến thành người! Hắn cũng sẽ không tin tưởng! Lâm Thông Bảo cả người cương giống như thiết: ni mã! Ánh mắt đói khát của sấm nhân kia là chuyện như thế nào? Chẳng lẽ đây chính là chuẩn bị ăn thịt người sao? Chuyện xưa kể hổ yêu đúng là ăn thịt người có thật không? Ăn đi ăn đi!

Lâm Thông Bảo càng nghĩ càng thấy là có chuyện như vậy, hắn vẻ mặt cầu xin, tuyệt vọng: Thần a, ngươi để cho ta xuyên tới nơi đây kỳ thật là để cho ta diễn Tôn Ngộ Không ba lần đánh bạch cốt tinh đi! Khả ta cũng không phải là Tôn Ngộ Không, con hổ này cũng không phải là bạch cốt tinh, cho dù là Tôn Ngô Không thì cũng nên có cái Kim Cô bổng chứ! Ni mã! Theo tiểu thân thể của ta mà thấy, dù thế nào cũng chỉ có thể cấp làm thức ăn cho yêu quái thôi! Đúng không, đúng không, đúng không!! Lâm Thông Bảo càng phát ra tuyệt vọng cúi đầu, cùng đà điểu giống nhau chôn đầu ở tại trong chăn nguyên bản che ở trên người, ngay sau đó đem Tiểu Lạc đang làm nũng với mình cũng nhấc đi.

Viêm ngồi ở trước đống lửa bất động thanh sắc, hắn đem tiểu giống cái sau khi ngất xỉu tạm thời ôm đến trong cái sơn động này, cái thụ động mà tiểu giống cái lúc trước ở, trong đó kỳ thật không an toàn, vị trí quá thấp, hơn nữa mùi tiểu giống cái thực dễ dàng bị dã thú phát hiện, tuy rằng lúc trước không biết tiểu giống cái này tại sao lại có thể ngốc ở đó lâu như vậy, có lẽ đúng như lời đứa con Tiểu Lạc nói, liên quan đến năng lực thần kỳ của hắn, nhưng Viêm vẫn cảm thấy nơi đó vẫn không thích hợp cho tiểu giống cái ở lại, cho nên Viêm liền dẫn bọn hắn đến nơi này. Thuận tiện ở trên đường đánh một con Tiêm Nha thú con đến nướng, chuẩn bị chờ tiểu giống cái tỉnh thì đưa cho hắn ăn.

Thời điểm khi Viêm ôm lấy giống cái trong nháy mắt đó, hắn liền cảm thấy thế giới này thật quá thần kỳ, lại có giống cái có thể mềm như vậy, thậm chí so với đưa bé mới sinh trong bộ lạc còn muốn mềm hơn rất nhiều, Viêm đối với bộ lạc có thể nuôi ra giống cái thế này cảm nhận được tò mò trước đây chưa từng có. Còn có cái đầu nhỏ xinh này, Viêm khoa tay múa chân một chút, phát hiện chiều cao của tiểu giống cái này ở trong bộ lạc thật là khủng bố, hắn thế nhưng chỉ lớn bằng tiểu giống cái mười tuổi, chỉ có tiểu giống cái mười hai tuổi mới chỉ lớn như vậy (ngươi cư nhiên ngại hắn ải (lùn), nếu cho hắn biết, ngươi liền xong đời), chẳng lẽ hắn còn phải đợi tám năm? (trong bộ lạc giống cái hai mươi tuổi mới trưởng thành) Viêm có chút buồn bực mà “Hừ” một tiếng.

Viêm tại khi Lâm Thông Bảo vừa tỉnh dậy, liền đem tầm mắt chặt chẽ chăm chú nhìn trên mặt Tiểu Bảo, Lâm Thông Bảo vừa mới tỉnh ngủ thì vô cùng đáng yêu bị Viêm bao quát không bỏ sót một chút, trên khuôn mặt mềm mại che kín hồng vân, bị dọa sợ hãi mà thở hổn hển, do mới vừa tỉnh ngủ mà bộ dáng có chút mơ hồ, không một chút báo trước châm ngòi dây thần kinh dục vọng như lửa mà Viêm đã chôn sâu, cùng sự trìu mến trong lòng đối với Lâm Thông Bảo cũng càng khắc sâu hơn.

Nhưng mắt thấy tiểu giống cái lộ ra vẻ mặt tuyệt vọng sợ hãi, Viêm cảm thấy chính mình hẳn là nên thu lại chút ánh mắt, không thể dùng tầm mắt nóng bức như vậy dõi theo tiểu giống cái, nếu không để tiểu giống cái bị hù dọa chạy mất, lúc đó thì nguy. Viêm bức bách mình đem tầm mắt đang dán trên cái cổ lộ ra đường cong xinh đẹp của tiểu giống cái di dời đi, đứng lên, hướng đến chỗ giống cái nằm đi đến. Ân, tiểu giống cái đã tỉnh, chúng ta đây cũng nên hảo hảo giao lưu trao đổi ~


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.